Chương 576
Cáo Nhỏ
21/11/2021
Chuyện nhà họ Tô Tư Lệ Đình cũng biết tương đối, dầu gì mẹ anh cũng là người nhà họ Tô.
“Bệnh của câu quả thật khá là phiền phức.” Tư Lệ Đình đột ngột đổi cách xưng hô.
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Cố Cẩm, Tư Lệ Đình giải thích: “Tô Tô, em đừng có hiểu lầm, anh gọi ông ta một tiếng cậu chỉ vì mẹ anh thôi. Nếu như trước kia bọn họ đối xử tốt với em khi em ở nhà họ Tô thì khi nhà họ Tô gặp nạn anh nhất định sẽ dang tay ra trợ giúp, nhưng ông ta không xứng. Từ nhỏ đến lớn không hề cho em cảm nhận được một chút tình thân, anh đau lòng em còn không kịp thì sao có thể giúp họ chứ?”
Lúc này Cố Cẩm mới cười một tiếng: “Em cũng biết là chú ba đứng về phía em mà.”
“Tô Tô, em nói xem, có phải chúng ta chính là duyên trời định không, vốn tưởng rằng em là người nhà họ Tô, ai biết đâu vòng tới vòng lui một hồi anh mới là con nhà họ Tô.”
“Chú ba à, bây giờ em càng tò mò về thân phận của anh hơn.”
Sau khi trải qua chuyện đêm đó điều Có Cẩm để ý nhất là thân phận thật sự của Tư Lệ Đình, với người cha có đôi mắt xanh sapphire giống anh cuối cùng là thần thánh phương nào.
“Một ngày nào đó sẽ được phơi bày ra thôi.” Mắt Tư Lệ Đình tối sầm lại, anh tin ngày đó không còn xa nữa.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, tối nay mình đi ăn bò bít tết đi.”
“Em nói ăn gì thì ăn cái đó, nếu ăn bò bít tết thì phải kết hợp với rượu vang đỏ mới có bầu không khí, tối này về chỗ kia của anh ngủ, sẵn anh lấy chai rượu vang đỏ cất trong hầm ra uống.”
“Cũng được.”
Lúc hai người ở bên người là nhân vật làm rung trời chuyển đất, còn khi ở riêng với nhau thì họ chẳng khác gì mắy cặp đang yêu nhau bình thường cả.
Tư Lệ Đình cực kỳ chiều Cố Cảm, Cố Cẩm cũng rát dịu dàng với anh, hai người chẳng bao giờ cãi nhau cả.
Sự ăn ý của hai người họ khiến bát kể ai nhìn cũng thấy đó là một cặp vợ chồng điển hình.
Một người đàn ông như Tư Lệ Đình sẽ cùng Cố Cẩm đi dạo siêu thị, mua cho nhau thức ăn mà cả hai thích.
Khi Cố Cẩm mua đồ ăn thì anh sẽ vòng qua gian bán đồ ăn vặt mua đồ ngọt và đồ ăn vặt mà cô thích.
Cặp đôi bên cạnh lại cãi nhau vì đồ ăn vặt, chàng trai cướp sô cô la trong tay cô gái, cô gái buồn buồn không vui nói: “Mua một hộp đi mà, lâu rồi em chưa được ăn đó.”
“Cô ăn nhiều thế không sợ sẽ béo lên hay sao? Ăn máy thứ dễ béo này sẽ bị béo lên, cô mà béo lên thì tôi sẽ không cần cô nữa.”
“Ông xã, không phải em đã giảm cân rồi hay sao?”
“Giảm có một kí cũng bảo gần à? Cô có biết là tôi rất xấu hổ khi dẫn cô ra ngoài không, bạn gái người ta gầy như muốn lồi cả xương sườn, cô nhìn lại cô chút đi, nếu tháng này cô không thể giảm cân được thì chúng ta chia tay đi.”
“Ông xã, đừng đừng đừng, em không ăn nữa, em sai rồi, anh đừng chia tay với em mà.”
Cố Cẩm nhìn cô gái cao 1m65, nặng chắc khoảng sáu mươi kg, không tính là gầy những cũng không có khoa trương như người đàn ông kia nói.
Cố Cẩm tháy cô gái này cùng lắm là hơi mập chút thôi, tỷ lệ cơ thể cũng rất cân đối, cùng lắm chỉ muốn ăn một chút sô cô là thôi mà, vậy mà người đàn ôn này lại nói ra máy lời quá đáng như vậy.
Khi cô đang ngắn người thì Tư Lệ Đình đầy một xe đầy đồ đến: “Tô Tô, em mua thịt xong rồi à?”
“Xong rồi, chú Ba à, sao anh lại mua nhiều đồ ăn vặt vậy chứ? Hơn nữa máy thứ này không phải cùng một loại à?”
Cố Cẩm nhìn thấy có tới năm sáu bịch khoai tây chiên cùng loại, khi nãy người phụ nữ kia chỉ lấy một bịch sô cô la nhỏ đã bị người đàn ông trách mắng đến cỡ đó.
Nhìn lại một chút thứ Tư Lệ Đình mua cho cô, anh lấy hộp sô ca cùng hãng mà loại lớn nhất, mua tổng cộng năm hộp.
“Không phải làn trước thấy em thích ăn khoai tây chiên hãng này hay sao, anh liền mua tất cả các vị cho em ăn.
Hơn nữa không phải em nói em thích ăn sô cô la loại này hay sao? Anh thấy còn có máy vị khác, nào là hạt phỉ, đậu phộng, sô cô la trắng, sô cô la đen đều mua một chút, về nhà em ăn thử một chút xem sao. Còn có, em thích ăn sữa chua, anh biết em thích vị dâu tây, anh đã mua sữa chua vị dâu tây cũng mỗi hãng cho em rồi.”
Nhìn người trước mặt này hoàn toàn khác với người đàn ông khi nãy, một người đàn ông có yêu bạn hay không qua những chỉ tiết này đều có thể nhìn ra được.
“Chú Ba à, mấy này toàn là đồ dễ béo đó, anh không sợ em béo à?”
“Béo chút mới tốt, khi sờ sẽ càng mềm hơn.” Tư Lệ Đình không ngần ngại chút nào: “Có thể nuôi cho em thành trắng trắng mập mập là vinh hạnh của anh, anh sẽ có cảm giác thành tựu!”
“Vậy nếu em béo rồi xấu đi, anh còn thích em không?” Cố Cầm nghĩ tới lời người đàn ông kia nói, cố ý hỏi.
“Bệnh của câu quả thật khá là phiền phức.” Tư Lệ Đình đột ngột đổi cách xưng hô.
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Cố Cẩm, Tư Lệ Đình giải thích: “Tô Tô, em đừng có hiểu lầm, anh gọi ông ta một tiếng cậu chỉ vì mẹ anh thôi. Nếu như trước kia bọn họ đối xử tốt với em khi em ở nhà họ Tô thì khi nhà họ Tô gặp nạn anh nhất định sẽ dang tay ra trợ giúp, nhưng ông ta không xứng. Từ nhỏ đến lớn không hề cho em cảm nhận được một chút tình thân, anh đau lòng em còn không kịp thì sao có thể giúp họ chứ?”
Lúc này Cố Cẩm mới cười một tiếng: “Em cũng biết là chú ba đứng về phía em mà.”
“Tô Tô, em nói xem, có phải chúng ta chính là duyên trời định không, vốn tưởng rằng em là người nhà họ Tô, ai biết đâu vòng tới vòng lui một hồi anh mới là con nhà họ Tô.”
“Chú ba à, bây giờ em càng tò mò về thân phận của anh hơn.”
Sau khi trải qua chuyện đêm đó điều Có Cẩm để ý nhất là thân phận thật sự của Tư Lệ Đình, với người cha có đôi mắt xanh sapphire giống anh cuối cùng là thần thánh phương nào.
“Một ngày nào đó sẽ được phơi bày ra thôi.” Mắt Tư Lệ Đình tối sầm lại, anh tin ngày đó không còn xa nữa.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, tối nay mình đi ăn bò bít tết đi.”
“Em nói ăn gì thì ăn cái đó, nếu ăn bò bít tết thì phải kết hợp với rượu vang đỏ mới có bầu không khí, tối này về chỗ kia của anh ngủ, sẵn anh lấy chai rượu vang đỏ cất trong hầm ra uống.”
“Cũng được.”
Lúc hai người ở bên người là nhân vật làm rung trời chuyển đất, còn khi ở riêng với nhau thì họ chẳng khác gì mắy cặp đang yêu nhau bình thường cả.
Tư Lệ Đình cực kỳ chiều Cố Cảm, Cố Cẩm cũng rát dịu dàng với anh, hai người chẳng bao giờ cãi nhau cả.
Sự ăn ý của hai người họ khiến bát kể ai nhìn cũng thấy đó là một cặp vợ chồng điển hình.
Một người đàn ông như Tư Lệ Đình sẽ cùng Cố Cẩm đi dạo siêu thị, mua cho nhau thức ăn mà cả hai thích.
Khi Cố Cẩm mua đồ ăn thì anh sẽ vòng qua gian bán đồ ăn vặt mua đồ ngọt và đồ ăn vặt mà cô thích.
Cặp đôi bên cạnh lại cãi nhau vì đồ ăn vặt, chàng trai cướp sô cô la trong tay cô gái, cô gái buồn buồn không vui nói: “Mua một hộp đi mà, lâu rồi em chưa được ăn đó.”
“Cô ăn nhiều thế không sợ sẽ béo lên hay sao? Ăn máy thứ dễ béo này sẽ bị béo lên, cô mà béo lên thì tôi sẽ không cần cô nữa.”
“Ông xã, không phải em đã giảm cân rồi hay sao?”
“Giảm có một kí cũng bảo gần à? Cô có biết là tôi rất xấu hổ khi dẫn cô ra ngoài không, bạn gái người ta gầy như muốn lồi cả xương sườn, cô nhìn lại cô chút đi, nếu tháng này cô không thể giảm cân được thì chúng ta chia tay đi.”
“Ông xã, đừng đừng đừng, em không ăn nữa, em sai rồi, anh đừng chia tay với em mà.”
Cố Cẩm nhìn cô gái cao 1m65, nặng chắc khoảng sáu mươi kg, không tính là gầy những cũng không có khoa trương như người đàn ông kia nói.
Cố Cẩm tháy cô gái này cùng lắm là hơi mập chút thôi, tỷ lệ cơ thể cũng rất cân đối, cùng lắm chỉ muốn ăn một chút sô cô là thôi mà, vậy mà người đàn ôn này lại nói ra máy lời quá đáng như vậy.
Khi cô đang ngắn người thì Tư Lệ Đình đầy một xe đầy đồ đến: “Tô Tô, em mua thịt xong rồi à?”
“Xong rồi, chú Ba à, sao anh lại mua nhiều đồ ăn vặt vậy chứ? Hơn nữa máy thứ này không phải cùng một loại à?”
Cố Cẩm nhìn thấy có tới năm sáu bịch khoai tây chiên cùng loại, khi nãy người phụ nữ kia chỉ lấy một bịch sô cô la nhỏ đã bị người đàn ông trách mắng đến cỡ đó.
Nhìn lại một chút thứ Tư Lệ Đình mua cho cô, anh lấy hộp sô ca cùng hãng mà loại lớn nhất, mua tổng cộng năm hộp.
“Không phải làn trước thấy em thích ăn khoai tây chiên hãng này hay sao, anh liền mua tất cả các vị cho em ăn.
Hơn nữa không phải em nói em thích ăn sô cô la loại này hay sao? Anh thấy còn có máy vị khác, nào là hạt phỉ, đậu phộng, sô cô la trắng, sô cô la đen đều mua một chút, về nhà em ăn thử một chút xem sao. Còn có, em thích ăn sữa chua, anh biết em thích vị dâu tây, anh đã mua sữa chua vị dâu tây cũng mỗi hãng cho em rồi.”
Nhìn người trước mặt này hoàn toàn khác với người đàn ông khi nãy, một người đàn ông có yêu bạn hay không qua những chỉ tiết này đều có thể nhìn ra được.
“Chú Ba à, mấy này toàn là đồ dễ béo đó, anh không sợ em béo à?”
“Béo chút mới tốt, khi sờ sẽ càng mềm hơn.” Tư Lệ Đình không ngần ngại chút nào: “Có thể nuôi cho em thành trắng trắng mập mập là vinh hạnh của anh, anh sẽ có cảm giác thành tựu!”
“Vậy nếu em béo rồi xấu đi, anh còn thích em không?” Cố Cầm nghĩ tới lời người đàn ông kia nói, cố ý hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.