Chương 582
Cáo Nhỏ
10/12/2021
“Em, em chỉ định đùa giỡn với chị thôi, là Bạch Tiểu Vũ bảo em làm như vậy.” Cô ta vội vàng đầy tội.
Vốn là nhà họ Tô đã thảm như vậy rôi, nêu lại chọc thêm Tự Lệ Đình thì cô ta còn có thê sóng tiếp hay sao?
Cố Cẩm khuyên Tư Lệ Đình: “Cậu Ba, anh đừng giận mà, chuyện đã qua lâu vậy rồi, em thật sự không có bị chút gì hết, có anh em bảo vệ em, anh còn lo lắng gì chứ?”
Mấy năm trước vì lý do công việc Tư Lệ Đình cũng từng đi đên cái nơi đó một lần, ở trên đó đàn ông, phụ nữ đều đeo mặt nạ để che đỉ gương mặt xấu xí của bọn họ.
“Tình cảnh lúc đó muốn bao nhiêu dâm loạn có bầy nhiêu dâm loạn, bảo bối yêu đấu của anh lại bị bán ở cái nơi đó, dù có được cứu đi nữa, chỉ cần Tư Lệ Đình nghĩ vê chuyện đó là lòng anh liền thấy tức giận ngút trời.
“Sao em không nói sớm chứ?” Tư Lệ Đình nhớ lại khi anh đi đón cô, cô cũng không hề nói tới chuyện xảy ra buổi tối đó. Cố Cẩm gãi đầu một cái: “Cái này… em quên mất tiêu, không nói cho anh chắc cũng sợ là anh lo lắng nhỉ, anh nhìn đi, qua hai năm rồi mà anh còn tức giận dữ như vậy,.sớm biết thì em đã chẳng thèm kể rôi.”
Mặc dù Cố Cẩm liên tục nói không quan trọng, mọi chuyện đã qua, nhưng từ góc độ của Tư Lệ Đình, anh nào có thê yên tâm?
Càng là người có tiền càng xấu xa, giỏ đủ mọi chiêu trò, nhật là một người phụ nữ như Tô Cẩm Khê mà rơi vào tay đối phương thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ cân nghĩ đên thôi Tư Lệ Đình đã sợ hãi một lúc, vật nhỏ ngây thơ trong sáng như vậy lại bị đưa tới lăn lộn ở cái nơi bần thỉu đó.
Tô Mộng nhìn thấy biểu hiện của Tư Lệ Đình khó nhìn như vậy, cô ta biết mình sẽ không thể vay được.
“Anh họ, lúc đó em chỉ đùa với chị thôi, không phải cô ý đâu, anh là người lón hãy bao dung, đừng So đo với em.”
“Tô Mộng, cô cho rằng người mà cô xúc phạm là ai2”
Sắc mặt Tư Lệ Đình u ám phủ đầy mây đen, đừng thấy bình thường khi ở bên Cổ Cẩm anh ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, nhưng bên ngoài anh lại là một con sư tử, một con hỗ hung dữ.
Tô Mộng bị cái lạnh trên người anh doạ sợ, ngón tay cô ta nắm chặt lấy tay áo của mẹ Tô.
Mẹ Tô chỉ có thê giải hoà: “Lệ Đình, không phải Mộng nhi còn nhỏ không hiểu chuyện sao? Lúc về tôi sẽ dạy dỗ con bé tử tế, nếu có xúc phạm đến chỗ nào, cậu cho mợ thê diện, bỏ qua chuyện này đi.”
“Cho bà thể diện, sao tôi lại không biết thể diện của bà có 6l thị” TỪ LỆ Đình cười khẩy.
Mẹ Tô bị đánh thẳng vào mặt, trên mặt đã có chút mất kiên nhẫn, nếu đổi lại là tính cách trước kia bà ta đã chỉ thẳng vào Tư Lệ Đình mà chửi bới từ lâu rôi.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bà ta đành phải nuốt xuống hơi thở này.
Tô Mộng tụt rè trả lời: “Tôi đã xin lỗi rôi, hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy, anh còn muôn thế nào?”
Tư Lệ Đình cười khẩy: “Muốn thế nào? Tôi cũng chăng muôn thế nào, chỉ cần cô ăn thứ này, tôi sẽ cho cô vay tiền.”
Nhìn vào thứ anh đang chỉ, đó là đĩa sứ đựng salad trái cây mà Có Cẩm đựa cho anh trước đó, anh lại yêu câu Tô Mộng ăn sạch.
Tô Mộng sợ hãi đến mức tái mặt:”Loại đồ này sao có thê ăn được?”
“Không phải cô nói chỉ đùa với cô ây thôi sao, vậy tôi cũng đùa một chút với cô, ăn đi.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Cố Cảm biết Tư Lệ Đình đang thực sự tức giận, Tô Mộng có thê làm bát cứ điều gì, nhưng cô ta không nên làm bắt cứ điều gì làm tổn thương mình.
“Tôi…” Tô Mộng bị Tư Lệ Đình doạ sợ, nếu biết mạng của Tô Cẩm Khê lớn như vậy, không có khả năng cô ta sẽ làm những chuyện gì như vậy.
Cô ta không nhận được bắt kỳ lợi ích nào, ngược lại lại để Tô Cầm Khê chiếm hết cái tốt.
“Không ăn? Vậy tôi sẽ không cho vay một đồng nào, tiễn khách.”
Đối mặt với kiểu phụ nữ như Vậy, Tư Lệ Đình không có bắt cứ thiện cảm nào, cho dù nhà họ Tô bị diệt vong cũng là do bọn họ.
Vốn là nhà họ Tô đã thảm như vậy rôi, nêu lại chọc thêm Tự Lệ Đình thì cô ta còn có thê sóng tiếp hay sao?
Cố Cẩm khuyên Tư Lệ Đình: “Cậu Ba, anh đừng giận mà, chuyện đã qua lâu vậy rồi, em thật sự không có bị chút gì hết, có anh em bảo vệ em, anh còn lo lắng gì chứ?”
Mấy năm trước vì lý do công việc Tư Lệ Đình cũng từng đi đên cái nơi đó một lần, ở trên đó đàn ông, phụ nữ đều đeo mặt nạ để che đỉ gương mặt xấu xí của bọn họ.
“Tình cảnh lúc đó muốn bao nhiêu dâm loạn có bầy nhiêu dâm loạn, bảo bối yêu đấu của anh lại bị bán ở cái nơi đó, dù có được cứu đi nữa, chỉ cần Tư Lệ Đình nghĩ vê chuyện đó là lòng anh liền thấy tức giận ngút trời.
“Sao em không nói sớm chứ?” Tư Lệ Đình nhớ lại khi anh đi đón cô, cô cũng không hề nói tới chuyện xảy ra buổi tối đó. Cố Cẩm gãi đầu một cái: “Cái này… em quên mất tiêu, không nói cho anh chắc cũng sợ là anh lo lắng nhỉ, anh nhìn đi, qua hai năm rồi mà anh còn tức giận dữ như vậy,.sớm biết thì em đã chẳng thèm kể rôi.”
Mặc dù Cố Cẩm liên tục nói không quan trọng, mọi chuyện đã qua, nhưng từ góc độ của Tư Lệ Đình, anh nào có thê yên tâm?
Càng là người có tiền càng xấu xa, giỏ đủ mọi chiêu trò, nhật là một người phụ nữ như Tô Cẩm Khê mà rơi vào tay đối phương thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ cân nghĩ đên thôi Tư Lệ Đình đã sợ hãi một lúc, vật nhỏ ngây thơ trong sáng như vậy lại bị đưa tới lăn lộn ở cái nơi bần thỉu đó.
Tô Mộng nhìn thấy biểu hiện của Tư Lệ Đình khó nhìn như vậy, cô ta biết mình sẽ không thể vay được.
“Anh họ, lúc đó em chỉ đùa với chị thôi, không phải cô ý đâu, anh là người lón hãy bao dung, đừng So đo với em.”
“Tô Mộng, cô cho rằng người mà cô xúc phạm là ai2”
Sắc mặt Tư Lệ Đình u ám phủ đầy mây đen, đừng thấy bình thường khi ở bên Cổ Cẩm anh ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, nhưng bên ngoài anh lại là một con sư tử, một con hỗ hung dữ.
Tô Mộng bị cái lạnh trên người anh doạ sợ, ngón tay cô ta nắm chặt lấy tay áo của mẹ Tô.
Mẹ Tô chỉ có thê giải hoà: “Lệ Đình, không phải Mộng nhi còn nhỏ không hiểu chuyện sao? Lúc về tôi sẽ dạy dỗ con bé tử tế, nếu có xúc phạm đến chỗ nào, cậu cho mợ thê diện, bỏ qua chuyện này đi.”
“Cho bà thể diện, sao tôi lại không biết thể diện của bà có 6l thị” TỪ LỆ Đình cười khẩy.
Mẹ Tô bị đánh thẳng vào mặt, trên mặt đã có chút mất kiên nhẫn, nếu đổi lại là tính cách trước kia bà ta đã chỉ thẳng vào Tư Lệ Đình mà chửi bới từ lâu rôi.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bà ta đành phải nuốt xuống hơi thở này.
Tô Mộng tụt rè trả lời: “Tôi đã xin lỗi rôi, hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy, anh còn muôn thế nào?”
Tư Lệ Đình cười khẩy: “Muốn thế nào? Tôi cũng chăng muôn thế nào, chỉ cần cô ăn thứ này, tôi sẽ cho cô vay tiền.”
Nhìn vào thứ anh đang chỉ, đó là đĩa sứ đựng salad trái cây mà Có Cẩm đựa cho anh trước đó, anh lại yêu câu Tô Mộng ăn sạch.
Tô Mộng sợ hãi đến mức tái mặt:”Loại đồ này sao có thê ăn được?”
“Không phải cô nói chỉ đùa với cô ây thôi sao, vậy tôi cũng đùa một chút với cô, ăn đi.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Cố Cảm biết Tư Lệ Đình đang thực sự tức giận, Tô Mộng có thê làm bát cứ điều gì, nhưng cô ta không nên làm bắt cứ điều gì làm tổn thương mình.
“Tôi…” Tô Mộng bị Tư Lệ Đình doạ sợ, nếu biết mạng của Tô Cẩm Khê lớn như vậy, không có khả năng cô ta sẽ làm những chuyện gì như vậy.
Cô ta không nhận được bắt kỳ lợi ích nào, ngược lại lại để Tô Cầm Khê chiếm hết cái tốt.
“Không ăn? Vậy tôi sẽ không cho vay một đồng nào, tiễn khách.”
Đối mặt với kiểu phụ nữ như Vậy, Tư Lệ Đình không có bắt cứ thiện cảm nào, cho dù nhà họ Tô bị diệt vong cũng là do bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.