Chương 620
Cáo Nhỏ
01/01/2022
Tư Lệ Đình nhận lấy điều thuốc mà Đường Minh đưa, người đàn ông này cũng yêu Cố Cẩm nên quả thực cũng là bạn bè.
“Cẩm Khê quyết định chọn anh là đối tác là để báo đáp ân tình anh đã tác thành cho chúng tôi.”
“Tôi biết, lúc đó tôi chỉ không muốn cô ây bị thương, nào ngờ lại giúp bản thân đạt được một món lời lớn như vậy.”
“Từ trước đến nay tắm lòng lương thiện của Cẩm Khê chưa bao giờ phai mờ, chỉ là cô ây có nhiều mối thù phải trả hơn so với trước đây thôi.”
“Cô ây như vậy càng khiên cho người khác chú ý, yên tâm đi, tôi cũng đã.
từng nghe được không ít chuyện về Hoa Tỉnh, cô ta có kêt cục như ngày hôm nay hoàn đoàn là do tự làm tự chịu. Chỉ có điều, tôi thấy lạ, tình cảm của hai người tốt như vậy, tại sao cô ây lại không chọn hợp tác với anh?”
“Rât đơn giản, từ trước đến nay, Cẩm Khê luôn có tính hiệu thắng, côây không muôn dựa dẫm vào tôi, tôi biết rất rõ điều này. Ngay từ đầu tôi đã không tham gia vào chuyện này rồi.”
“Anh vẫn rất yêu cô ấy, nghe nói lần này anh đã thua lỗ không ít ở Mĩ, những công ty mà anh đã gây dựng mấy năm nay đều bị lỗ rồi.” Đường Minh cũng đã nghe nói đến việc Tư Lệ Đình và Nam Cung Huân đầu đá với nhau.
Không ngờ rằng Tư Lệ Đình lại có thể quyệt đoán nhự vậy, thà rằng tồn hại vây cánh của mình chứ không đề cho người ta nhăm nhe cơ hội của mình, có mấy người có thể quyết đoán nhử vậy đâu chứ?
Có thể nói, Tư Lệ Đình vì Có Cảm mà ngay cả sinh mạng của mình cũng không sá gì. Đây cũng chính là lí do mà ngày trước Tô Câm Khê đã không chọn anh.
“Cẩm Khê là vàng bạc châu báu mà khó khăn lắm tôi mới có thể tìm được.
Nếu như không đặt cô ấy trong lòng bàn tay thì chỉ cân không cân thận một chút là sẽ mắt cô ây ngay, nhựng mà tôi chỉ lo… sóng gió thực sự vân chưa tới.”
Hai người họ cứ nói chuyện qua lại, mãi đên khi trời sáng mới rời đi. Tư Lệ Đình trở về phòng, ban đầu anh còn tưởng Cố Cẩm vẫn đang ngủ, khi đầy cửa bước vào anh liên nhìn: thấy hình ảnh Cố Cảm mặc váy ngủ đứng trước cửa số.
Những tia nắng bạn mai rọi sáng cả căn phòng, Cô Cảm tóc dài choàng khăn, dịu dàng ‹ đến mức không thê diễn tả được bằng lời, nếu nhừ có thêm đôi cánh thì cô chính là thiên thần ghê xuống trần gian.
Từ lúc Tư Lệ Đình thức dậy cô đã nhận ra, trong Íòng cô hiểu rất rõ những gì cô muôn làm.
Cô đứng trước cửa số nhìn chiếc ca nô rời đi trên mặt biên, Hoa Tỉnh chết rồi sao? Nếu như không chết thì chắc cũng sẽ sống không bằng chết.
Cố Cẩm không hề hỏi han đến việc đó, cô chỉ biết Tư Lệ Đình rất rất yêu cô, vậy là đủ rồi.
Cô quay người lại mỉm cười với anh: “Chú ba, anh đã đi đâu vậy? Em tỉnh dậy đã không tìm thấy anh.”
“Anh ở trên boong tàu nói chuyện với Đường Minh một chút, vẫn còn hai tiêng nữa mới vào bờ, nêu muôn ngủ thì anh Sẽ ngủ cùng em thêm một chút nữa.” Cả hai người chẳng ai nhắc đến tên của người đó nữa.
Chiếc dụ thuyền từ từ cập bờ, mọi người gần như cũng đã quên hết những chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, chăng ai chú ý đến việc lúc xuống thuyền bị thiếu một người.
Hoa Tỉnh đã hoàn toàn chìm đắm trong sự cười nhạo, có thể nói là mắt cả chì lẫn chài.
Còn thê thảm hơn khi cô đã chọc giận Tư Lệ Đình để rồi phải nhận lấy một tai họa chưa từng có, không có ai biết cô đã đi đâu.
Có Cẩm khoác tay Tư Lệ Đình rất thân mật, cô quyên luyễn tiễn những vị khách trên du thuyền ra về, cô không hề giấu diễm sự thân mật của cô với Tư Lệ Đình.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua nếu như cô không đủ tin tưởng Tư Lệ Đình thì có lẽ cảnh tượng bây giò đã khác rồi.
Đường Minh từ từ đi ra khỏi khoang thuyên, trông. thấy hình ảnh một đôi đứng sừng sững trên trên boong tàu âu yêm nhau.
Giây phút â ấy trong lòng anh vô cùng xúc động, anh đã ,chứng kiến biết bao khó khăn gian khổ mà Tư Lệ Đình và Có Cẩm đã phải trải qua.
Anh cảm thấy vô cùng yên lòng khi hai người họ đã có được kết quả như ngày hôm nay, và cũng thành tâm chúc phúc cho hai người họ.
“Tổng giám đốc Đường, hôm khác chúng ta sẽ bàn về chuyện hợp tác nhé.”
“Được, tôi sẽ bảo trợ lí Chiêm liên lạc với cô, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Có Cảm mỉm cười.
“Cẩm Khê quyết định chọn anh là đối tác là để báo đáp ân tình anh đã tác thành cho chúng tôi.”
“Tôi biết, lúc đó tôi chỉ không muốn cô ây bị thương, nào ngờ lại giúp bản thân đạt được một món lời lớn như vậy.”
“Từ trước đến nay tắm lòng lương thiện của Cẩm Khê chưa bao giờ phai mờ, chỉ là cô ây có nhiều mối thù phải trả hơn so với trước đây thôi.”
“Cô ây như vậy càng khiên cho người khác chú ý, yên tâm đi, tôi cũng đã.
từng nghe được không ít chuyện về Hoa Tỉnh, cô ta có kêt cục như ngày hôm nay hoàn đoàn là do tự làm tự chịu. Chỉ có điều, tôi thấy lạ, tình cảm của hai người tốt như vậy, tại sao cô ây lại không chọn hợp tác với anh?”
“Rât đơn giản, từ trước đến nay, Cẩm Khê luôn có tính hiệu thắng, côây không muôn dựa dẫm vào tôi, tôi biết rất rõ điều này. Ngay từ đầu tôi đã không tham gia vào chuyện này rồi.”
“Anh vẫn rất yêu cô ấy, nghe nói lần này anh đã thua lỗ không ít ở Mĩ, những công ty mà anh đã gây dựng mấy năm nay đều bị lỗ rồi.” Đường Minh cũng đã nghe nói đến việc Tư Lệ Đình và Nam Cung Huân đầu đá với nhau.
Không ngờ rằng Tư Lệ Đình lại có thể quyệt đoán nhự vậy, thà rằng tồn hại vây cánh của mình chứ không đề cho người ta nhăm nhe cơ hội của mình, có mấy người có thể quyết đoán nhử vậy đâu chứ?
Có thể nói, Tư Lệ Đình vì Có Cảm mà ngay cả sinh mạng của mình cũng không sá gì. Đây cũng chính là lí do mà ngày trước Tô Câm Khê đã không chọn anh.
“Cẩm Khê là vàng bạc châu báu mà khó khăn lắm tôi mới có thể tìm được.
Nếu như không đặt cô ấy trong lòng bàn tay thì chỉ cân không cân thận một chút là sẽ mắt cô ây ngay, nhựng mà tôi chỉ lo… sóng gió thực sự vân chưa tới.”
Hai người họ cứ nói chuyện qua lại, mãi đên khi trời sáng mới rời đi. Tư Lệ Đình trở về phòng, ban đầu anh còn tưởng Cố Cẩm vẫn đang ngủ, khi đầy cửa bước vào anh liên nhìn: thấy hình ảnh Cố Cảm mặc váy ngủ đứng trước cửa số.
Những tia nắng bạn mai rọi sáng cả căn phòng, Cô Cảm tóc dài choàng khăn, dịu dàng ‹ đến mức không thê diễn tả được bằng lời, nếu nhừ có thêm đôi cánh thì cô chính là thiên thần ghê xuống trần gian.
Từ lúc Tư Lệ Đình thức dậy cô đã nhận ra, trong Íòng cô hiểu rất rõ những gì cô muôn làm.
Cô đứng trước cửa số nhìn chiếc ca nô rời đi trên mặt biên, Hoa Tỉnh chết rồi sao? Nếu như không chết thì chắc cũng sẽ sống không bằng chết.
Cố Cẩm không hề hỏi han đến việc đó, cô chỉ biết Tư Lệ Đình rất rất yêu cô, vậy là đủ rồi.
Cô quay người lại mỉm cười với anh: “Chú ba, anh đã đi đâu vậy? Em tỉnh dậy đã không tìm thấy anh.”
“Anh ở trên boong tàu nói chuyện với Đường Minh một chút, vẫn còn hai tiêng nữa mới vào bờ, nêu muôn ngủ thì anh Sẽ ngủ cùng em thêm một chút nữa.” Cả hai người chẳng ai nhắc đến tên của người đó nữa.
Chiếc dụ thuyền từ từ cập bờ, mọi người gần như cũng đã quên hết những chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, chăng ai chú ý đến việc lúc xuống thuyền bị thiếu một người.
Hoa Tỉnh đã hoàn toàn chìm đắm trong sự cười nhạo, có thể nói là mắt cả chì lẫn chài.
Còn thê thảm hơn khi cô đã chọc giận Tư Lệ Đình để rồi phải nhận lấy một tai họa chưa từng có, không có ai biết cô đã đi đâu.
Có Cẩm khoác tay Tư Lệ Đình rất thân mật, cô quyên luyễn tiễn những vị khách trên du thuyền ra về, cô không hề giấu diễm sự thân mật của cô với Tư Lệ Đình.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua nếu như cô không đủ tin tưởng Tư Lệ Đình thì có lẽ cảnh tượng bây giò đã khác rồi.
Đường Minh từ từ đi ra khỏi khoang thuyên, trông. thấy hình ảnh một đôi đứng sừng sững trên trên boong tàu âu yêm nhau.
Giây phút â ấy trong lòng anh vô cùng xúc động, anh đã ,chứng kiến biết bao khó khăn gian khổ mà Tư Lệ Đình và Có Cẩm đã phải trải qua.
Anh cảm thấy vô cùng yên lòng khi hai người họ đã có được kết quả như ngày hôm nay, và cũng thành tâm chúc phúc cho hai người họ.
“Tổng giám đốc Đường, hôm khác chúng ta sẽ bàn về chuyện hợp tác nhé.”
“Được, tôi sẽ bảo trợ lí Chiêm liên lạc với cô, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Có Cảm mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.