Chương 113: Sắp bị phát hiện
Cáo Nhỏ
25/07/2021
Hai người quấn lấy nhau đến chết đi sống lại, cả hai đều đã trải qua những khó khăn trong cuộc sống, lúc này hai người ôm lấy nhau sưởi ấm cho nhau.
Tư Lệ Đình đã ngủ rồi, Tô Cảm Khê nhìn khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông bên cạnh.
Để trả thù cho mình mà anh cướp tài nguyên của Đường Minh, hai ngày nay không gặp anh, chắc hẳn anh bận chuẩn bị món quà lớn kia?
Tô Cảm Khê không buồn ngủ, trước kia mỗi lần xong việc Tư Lệ Đình đều ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ.
Lần này thậm chí anh còn không đứng dậy liền ngủ rồi, điều này cho thấy anh mệt mỏi như thế nào.
Tô Cầm Khê đứng dậy thu dọn quần áo của hai người vương vãi trên sàn, nếu là trước kia chắc chắn cô rất ngại, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự ngọt ngào.
Vứt bao cao su đã sử dụng vào thùng rác, tình yêu của người đàn ông dành cho cô là không thể nghỉ ngờ.
Từ lần trước cô đưa ra yêu cầu, anh vẫn luôn thực hiện các biện pháp, chỉ vì cô nói rằng bây giờ cô chưa muốn có con.
Tô Cảm Khê tắm rửa sạch sẽ, quấn áo choàng tắm, đứng dưới ánh nắng suy nghĩ về cuộc sống.
Cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mặc dù làm trợ lý của Đường Minh có thể tích lũy được một số kinh nghiệm, nhưng không tạo ra nhiều khác biệt.
Cô lấy ra hai cái thẻ, một thẻ hắc kim là Tư Lệ Đình đưa, một thẻ bạch kim là Đường Minh đưa.
Có hai cái thẻ này, cô có thể sống cơm no áo ấm không phải lo lắng gì, nhưng đây không phải là điều cô muốn.
Tô Cẩm Khê có ý định khởi nghiệp kinh doanh riêng, nhớ đến Môn Chủ Đại Đại đã từng nói qua về thị trường chứng khoán, chắc hẳn anh ấy biết rõ về lĩnh vực tài chính.
Lý do cô không muốn nói với Tư Lệ Đình là vì Tư Lệ Đình đã quá cưng chiều cô, cô còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì thì anh đã ra tay xử lý xong xuôi giúp cô rồi.
Tô Cầm Khê gửi tin nhắn cho Thương Hải, “Môn Chủ Đại Đại, anh rảnh không?” Cố Nam Thương đặt thẻ bài trên tay xuống, nhanh chóng trả lời: “Tiêu Búa Tử tìm anh, anh chắc chắn sẽ rảnh rồi, Tiêu Búa Tử sẵn sàng gặp mặt anh chưa?” Mặc dù đã quen một người hơn hai năm, nếu như trước đây thì Tô Cầm Khê có thể ra ngoài gặp anh ấy, nhưng bây giờ cô đã có chú ba.
Dù chỉ là bạn bè, trai đơn gái chiếc nơi đất khách quê người, Tô Cẩm Khê cũng cảm thấy có chút không ổn.
“Môn Chủ Đại Đại, hôm nay tôi có việc phải làm, ngày mai tôi sẽ quay về Trung Quốc, còn về ván đề gặp mặt thì đợi khi khác có cơ hội chúng ta lại nói sau.” Trong lòng Cố Nam Thương có chút mất mát, rõ ràng là chút nữa thôi anh có thể nhìn thấy cô rồi.
Nghĩ đến tính cách của Tô Cẩm Khê, nếu cô là một người phụ nữ tùy tiện thì cô đã gọi video với mình rồi.
“Như thế cũng được, em tìm anh có chuyện gì sao? Gần đây em không còn tìm anh chơi game nữa.” Giọng điệu của Cố Nam Thương như oán phụ.
“Gần đây toàn là sư phụ mang tôi đi làm nhiệm vụ.”
“Lần trước em nói anh ta là người quen, bây giờ em đã biết anh ta là ai chưa?” Thương Hải vẫn luôn để tâm đến vấn đề này, nếu người đàn ông đó không xuất hiện, có lẽ Tiểu Búa Tử đã là của anh ấy.
Mặc dù đó chỉ là một trò chơi, nhưng anh ta luôn cảm thấy có thể tiến gần hơn một bước tới bên cạnh Tiểu Búa Tử.
“Tôi không biết, anh ấy chưa nói, tôi đoán anh ấy có thể là đàn em khoá dưới trường chúng tôi.” Tô Cẩm Khê không hè biết đại thần đang nằm trên giường cách đó không xa.
Cố Nam Thương muốn tiếp tục hỏi, nhưng nghe thấy giọng điệu của Tô Cẩm Khê dường như không có gì, vì thế anh ấy gạt đi sự hoang mang của mình.
“Hôm nay Tiểu Búa Tử tìm anh là có chuyện gì thế?”
“Môn Chủ Đại Đại, có phải anh vẫn luôn mua bán cổ phiếu phải không? Tuy tôi học tài chính, nhưng chỉ học kiến thức trong sách vở, trong thực tế thì chưa được thực hành.” Muốn khởi nghiệp thì trước tiên cần có vốn, Tô Cẩm Khê đã nghĩ ra cách thu được nhiều tiền nhất, đó là từ chứng khoán.
“Cho nên ý của Tiểu Búa Tử là muốn anh mang theo em đi mua bán cổ phiếu à?”
“Vâng, là ý này ạ, có thể không ạ?” Tô Cảm Khê hỏi.
“Đương nhiên là có thể, như này đi, trước tiên anh sẽ bỏ ra một khoản tiền mang em đi thử. Dù sao anh cũng sắp về nước, lúc đó anh có thể gặp mặt dạy bảo em.”
“Cảm ơn anh Môn Chủ Đại Đại, tôi còn 2.
tệ, hay là tôi sẽ đầu tư hết số tiền này.” Cố Nam Thương nhìn icon đau đớn trên màn hình. Người đến hỏi ý kiến anh ấy về giao dịch chứng khoán với số tiền 2.
vạn là một con số nhỏ.
Cô gái này ngay cả 2.
tệ cũng rất thận trọng, khóe miệng anh nở một nụ cười cưng chiều.
“Được, nếu em yên tâm thì anh sẽ giúp em, đợi đến lúc chúng ta gặp mặt anh sẽ dạy kỹ cho em biết.”
“Đương nhiên tôi tin anh rồi.” Kiến thức kinh doanh chứng khoán của Tô Cẩm Khê chỉ là kiến thức trên giấy, bây giờ muốn thực hành thì cô phải cực kỳ cần thận.
Nếu tự ý mua, 2.
tệ này nhất định sẽ như đập trong nước, bong bóng cũng không nỗi.
Tô Cẩm Khê chuyển tiền, “Môn Chủ Đại Đại, toàn bộ gia sản của tôi đều ở đây.”
“Yên tâm.” Cố Nam Thương nhìn icon đẫm nước mắt trên màn hình, chắc hẳn ngoài đời cô cũng đáng yêu như này.
Cố Nam Thương đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục chơi bài poker.
“Ò, Cố thiếu đang nói vụ làm ăn lớn gì vậy? Ván bài lúc nãy tốt như vậy mà anh cũng không choi.”
“Ừm, đúng thật là một vụ làm ăn lớn.” Cố Nam Thương thản nhiên ném ra trước mặt anh ta lợi thế của mình, một cái mấy chục vạn.
“Vụ làm ăn lớn như nào vậy, anh mau chia sẻ cho chúng tôi biết, để bọn tôi còn được thơm lây.” Cố Nam Thương giơ ngón tay, “Con số này.” TH “2 tỉ đô la Mỹ?” Cố Nam Thương cười khẽ: “Sai rồi, 2.
nhân dân tệ.”
“Cố thiếu, anh đang đùa à, anh sẽ làm vụ làm ăn 2.
tệ sao?” ` “Vụ làm ăn này…rất lớn nha.” Cố Nam Thương mỉm cười trầm ngâm.
Tô Cẩm Khê không ngủ được, ngồi một bên xem thông tin chứng khoán, kiểm tra hướng đi của thị trường chứng khoán, chuẩn bị cho tương lai.
Lâu lâu nhìn người đàn ông tóc vàng ngủ say dưới nắng, nhìn anh cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bất tri bất giác đã đến buổi chiều, Tô Cảm Khê nhìn đồng hồ, Đường Minh nói buổi chiều sẽ đến đón cô, có lẽ sẽ sớm qua.
Cô nghĩ có nên đánh thức chú ba không?
Cô bước đến bên cạnh anh, gãi nhẹ mũi anh, “Chú ba, nên dậy rồi.” Tư Lệ Đình thì thầm như trẻ con: “Ngủ thêm hai phút nữa thôi.”Vừa nói, anh vừa lấy chăn che mặt, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ mấy ngày nay anh thức khuya, mệt mỏi là chuyện bình thường, Tô Cầm Khê không nỡ đánh thức anh.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Tô Cẩm Khê cảnh giác hỏi bằng tiếng Anh: “Ai?” Bên kia đáp: “Nữ sĩ, khách sạn tặng trái cây, mời cô mở cửa nhận.” Tô Cẩm Khê không nghi ngờ gì mở cửa, vừa mở ra cô đối mặt với một gương mặt quen thuộc.
“Cô Bạch, sao lại là cô?” Tô Cẩm Khê có chút kinh ngạc.
Bạch Tiểu Vũ mệt mỏi bay từ Trung Quốc sang, không dễ gì mới từ miệng trợ lý Chiêm biết được thông tin khách sạn.
Cô ta gõ cửa phòng Đường Minh trước, thấy không có ai trả lời liền gõ cửa phòng Tô Cẩm Khê.
Bạch Tiểu Vũ rất sợ mở cửa ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng như này, Tô Cầm Khê mặc áo choàng tắm xuất hiện.
Trên ngực có mấy dấu hôn rõ ràng là mới in lên, vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ liền phát điên!
“Tô Cẩm Khê, cái đồ tiện nhân.” Bạch Tiểu Vũ lao tới, định tát Tô Cảm Khê.
Đôi mắt Tô Cầm Khê lạnh lùng, lần trước cô ta đổ cà phê lên người cô như thế là đủ rồi, lần này cô ta muốn đánh cô, nằm mơ à.
Cô nắm lấy tay Bạch Tiểu Vũ, “Cô Bạch, xin hãy tôn trọng tôi một chút.”
“Tô Cẩm Khê, đồ đê tiện vô liêm sỉ, tôi đã sớm cảnh cáo cô không được trêu chọc Minh. Xem ra cô không để tâm đến lời nói của tôi.” Bạch Tiểu Vũ đã tẩu hoả nhập ma rồi, không đánh trúng Tô Cẩm Khê nên cô ta đi vào trong phòng.
Tô Cẩm Khê kéo cô ta, “Cô không được vào, người ở bên trong không phải Đường tổng.”
“Tôi muốn xem có phải là anh ấy không! Minh, anh thật độc ác, sao anh có thể đối xử với em như thế này?” Lúc này mọi sự tỉnh táo của Bạch Tiểu Vũ đều sụp đổ, còn gì hành hạ hơn là bắt gian tận giường?
“Tô Cẩm Khê, đồ chết tiệt thả tôi ra, hôm nay tôi đồng quy vu tận với cô!” Bạch Tiểu Vũ đã điên rồi.
Cô ta đẩy Tô Cầm Khê ra rồi lao vào, tim Tô Cảm Khê như nhảy ra ngoài.
Vốn dĩ Bạch Tiểu Vũ không phải đèn cạn dầu, nếu biết người đàn ông đó là chú ba, cô ta sẽ còn như con thiêu thân!
May mắn lúc nãy Tư Lệ Đình đã lấy chăn che mặt, Bạch Tiểu Vũ không nhìn thấy anh là ai.
“Minh, anh mau ra đây!” Tô Câm Khê nhìn chăn bông động đậy, hiển nhiên là Tư Lệ Đình đã tỉnh, lúc này cô không nghĩ được nhiều, cô đột ngột bỗ nhào về phía Tư Lệ Đình.
“Đừng ra, xin anh.” Tư Lệ Đình và cô bị ngăn cách bởi một tắm chăn, anh cảm nhận được rõ tâm trạng lo lắng của cô gái nhỏ.
ì Dựa theo tính cách của anh, anh sẽ không trồn tránh, biết thì biết, nhưng…
Nghĩ đến khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái nhỏ cách đây không lâu, bây giờ không phải lúc thích hợp công bó.
Nếu Bạch Tiểu Vũ phát hiện ra anh, khả năng anh sẽ trở thành điểm yếu của cô, sau này cô ta sẽ uy hiếp Tô Tô.
“Tô Cẩm Khê, cô cút ra cho tôi! Minh, anh mau nói gì đi.” Bạch Tiểu Vũ điên cuồng kéo tóc Tô Cẩm Khê, Tô Cảm Khê ôm chặt chăn, lúc này cô chỉ có một suy nghĩ, không thể tiết lộ thân phận của chú ba. “Bạch Tiểu Vũ, anh ấy thật sự không phải Đường Minh! Tôi lấy nhân cách của tôi bảo đảm.”
“Cái đồ tiện nhân như cô thì có loại nhân cách gì? Tôi không tin! Tôi chỉ muốn nhìn thấy mặt anh ấy, Minh, anh ra đây, anh đừng trốn, em biết đó là anh.
Chẳng phải anh từng nói kiếp này sẽ chỉ yêu mình em sao?
Sao anh lại có thể thay lòng đổi dạ? Minh, anh không thẻ… “
“Náo loạn cái gì hả!” Giọng nói lạnh lùng của Đường Minh vang lên, nghe thấy giọng nói này chân Tô Cảm Khê gần như mềm nhũn ra, sao Đường Minh lại quay lại rồi!
Lúc ở trên hành lang Đường Minh nghe thấy tiếng hét thất thanh của Bạch Tiểu Vũ, anh ta có dự cảm không tốt nên vội vàng chạy tới đây.
Lúc đầu anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi đi vào, anh ta thấy Bạch Tiểu Vũ đang vò đầu bứt tóc Tô Cẩm Khê.
“Con đàn bà điên này, cô làm gì Cảm Khê hả?” Đường Minh hung hăng kéo Bạch Tiểu Vũ, Bạch Tiểu Vũ cũng sửng sốt, “Đường Minh, sao anh lại ở đây?”
“Vô nghĩa, tôi không ở đây thì ở chỗ nào?” Ánh mắt của hai người đồng thời rơi vào trên giường, hiển nhiên trong chăn có người, nhìn dáng người thì chắc chắn người đó không phải phụ nữ.
Hơn nữa bên cạnh có áo sơ mi nam, thắt lưng còn có…quần tứ giác.
Tô Cảm Khê hoảng loạn, lúc nãy bị Bạch Tiểu Vũ lôi kéo, da thịt của cô bị lộ ra nhiều hơn.
Trên da thịt có những dấu hôn loang lỗ, rất chói mắt.
Đường Minh chỉ cảm thấy sớm chớp cuồn cuộn, cho nên hai ngày qua Tô Cẩm Khê không ra ngoài là vì cô lên giường với người đàn ông khác!!!
Bạch Tiểu Vũ biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, vội vàng giải thích: “Minh, xin lỗi, em…” Đường Minh đẩy cô ta ra, không thèm nhìn cô ta, nhìn thẳng vào Tô Cẩm Khê, giọng điệu lạnh nhạt gằn từng chữ: “Tô, Cẩm, Khê!”
Tư Lệ Đình đã ngủ rồi, Tô Cảm Khê nhìn khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông bên cạnh.
Để trả thù cho mình mà anh cướp tài nguyên của Đường Minh, hai ngày nay không gặp anh, chắc hẳn anh bận chuẩn bị món quà lớn kia?
Tô Cảm Khê không buồn ngủ, trước kia mỗi lần xong việc Tư Lệ Đình đều ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ.
Lần này thậm chí anh còn không đứng dậy liền ngủ rồi, điều này cho thấy anh mệt mỏi như thế nào.
Tô Cầm Khê đứng dậy thu dọn quần áo của hai người vương vãi trên sàn, nếu là trước kia chắc chắn cô rất ngại, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự ngọt ngào.
Vứt bao cao su đã sử dụng vào thùng rác, tình yêu của người đàn ông dành cho cô là không thể nghỉ ngờ.
Từ lần trước cô đưa ra yêu cầu, anh vẫn luôn thực hiện các biện pháp, chỉ vì cô nói rằng bây giờ cô chưa muốn có con.
Tô Cảm Khê tắm rửa sạch sẽ, quấn áo choàng tắm, đứng dưới ánh nắng suy nghĩ về cuộc sống.
Cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mặc dù làm trợ lý của Đường Minh có thể tích lũy được một số kinh nghiệm, nhưng không tạo ra nhiều khác biệt.
Cô lấy ra hai cái thẻ, một thẻ hắc kim là Tư Lệ Đình đưa, một thẻ bạch kim là Đường Minh đưa.
Có hai cái thẻ này, cô có thể sống cơm no áo ấm không phải lo lắng gì, nhưng đây không phải là điều cô muốn.
Tô Cẩm Khê có ý định khởi nghiệp kinh doanh riêng, nhớ đến Môn Chủ Đại Đại đã từng nói qua về thị trường chứng khoán, chắc hẳn anh ấy biết rõ về lĩnh vực tài chính.
Lý do cô không muốn nói với Tư Lệ Đình là vì Tư Lệ Đình đã quá cưng chiều cô, cô còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì thì anh đã ra tay xử lý xong xuôi giúp cô rồi.
Tô Cầm Khê gửi tin nhắn cho Thương Hải, “Môn Chủ Đại Đại, anh rảnh không?” Cố Nam Thương đặt thẻ bài trên tay xuống, nhanh chóng trả lời: “Tiêu Búa Tử tìm anh, anh chắc chắn sẽ rảnh rồi, Tiêu Búa Tử sẵn sàng gặp mặt anh chưa?” Mặc dù đã quen một người hơn hai năm, nếu như trước đây thì Tô Cầm Khê có thể ra ngoài gặp anh ấy, nhưng bây giờ cô đã có chú ba.
Dù chỉ là bạn bè, trai đơn gái chiếc nơi đất khách quê người, Tô Cẩm Khê cũng cảm thấy có chút không ổn.
“Môn Chủ Đại Đại, hôm nay tôi có việc phải làm, ngày mai tôi sẽ quay về Trung Quốc, còn về ván đề gặp mặt thì đợi khi khác có cơ hội chúng ta lại nói sau.” Trong lòng Cố Nam Thương có chút mất mát, rõ ràng là chút nữa thôi anh có thể nhìn thấy cô rồi.
Nghĩ đến tính cách của Tô Cẩm Khê, nếu cô là một người phụ nữ tùy tiện thì cô đã gọi video với mình rồi.
“Như thế cũng được, em tìm anh có chuyện gì sao? Gần đây em không còn tìm anh chơi game nữa.” Giọng điệu của Cố Nam Thương như oán phụ.
“Gần đây toàn là sư phụ mang tôi đi làm nhiệm vụ.”
“Lần trước em nói anh ta là người quen, bây giờ em đã biết anh ta là ai chưa?” Thương Hải vẫn luôn để tâm đến vấn đề này, nếu người đàn ông đó không xuất hiện, có lẽ Tiểu Búa Tử đã là của anh ấy.
Mặc dù đó chỉ là một trò chơi, nhưng anh ta luôn cảm thấy có thể tiến gần hơn một bước tới bên cạnh Tiểu Búa Tử.
“Tôi không biết, anh ấy chưa nói, tôi đoán anh ấy có thể là đàn em khoá dưới trường chúng tôi.” Tô Cẩm Khê không hè biết đại thần đang nằm trên giường cách đó không xa.
Cố Nam Thương muốn tiếp tục hỏi, nhưng nghe thấy giọng điệu của Tô Cẩm Khê dường như không có gì, vì thế anh ấy gạt đi sự hoang mang của mình.
“Hôm nay Tiểu Búa Tử tìm anh là có chuyện gì thế?”
“Môn Chủ Đại Đại, có phải anh vẫn luôn mua bán cổ phiếu phải không? Tuy tôi học tài chính, nhưng chỉ học kiến thức trong sách vở, trong thực tế thì chưa được thực hành.” Muốn khởi nghiệp thì trước tiên cần có vốn, Tô Cẩm Khê đã nghĩ ra cách thu được nhiều tiền nhất, đó là từ chứng khoán.
“Cho nên ý của Tiểu Búa Tử là muốn anh mang theo em đi mua bán cổ phiếu à?”
“Vâng, là ý này ạ, có thể không ạ?” Tô Cảm Khê hỏi.
“Đương nhiên là có thể, như này đi, trước tiên anh sẽ bỏ ra một khoản tiền mang em đi thử. Dù sao anh cũng sắp về nước, lúc đó anh có thể gặp mặt dạy bảo em.”
“Cảm ơn anh Môn Chủ Đại Đại, tôi còn 2.
tệ, hay là tôi sẽ đầu tư hết số tiền này.” Cố Nam Thương nhìn icon đau đớn trên màn hình. Người đến hỏi ý kiến anh ấy về giao dịch chứng khoán với số tiền 2.
vạn là một con số nhỏ.
Cô gái này ngay cả 2.
tệ cũng rất thận trọng, khóe miệng anh nở một nụ cười cưng chiều.
“Được, nếu em yên tâm thì anh sẽ giúp em, đợi đến lúc chúng ta gặp mặt anh sẽ dạy kỹ cho em biết.”
“Đương nhiên tôi tin anh rồi.” Kiến thức kinh doanh chứng khoán của Tô Cẩm Khê chỉ là kiến thức trên giấy, bây giờ muốn thực hành thì cô phải cực kỳ cần thận.
Nếu tự ý mua, 2.
tệ này nhất định sẽ như đập trong nước, bong bóng cũng không nỗi.
Tô Cẩm Khê chuyển tiền, “Môn Chủ Đại Đại, toàn bộ gia sản của tôi đều ở đây.”
“Yên tâm.” Cố Nam Thương nhìn icon đẫm nước mắt trên màn hình, chắc hẳn ngoài đời cô cũng đáng yêu như này.
Cố Nam Thương đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục chơi bài poker.
“Ò, Cố thiếu đang nói vụ làm ăn lớn gì vậy? Ván bài lúc nãy tốt như vậy mà anh cũng không choi.”
“Ừm, đúng thật là một vụ làm ăn lớn.” Cố Nam Thương thản nhiên ném ra trước mặt anh ta lợi thế của mình, một cái mấy chục vạn.
“Vụ làm ăn lớn như nào vậy, anh mau chia sẻ cho chúng tôi biết, để bọn tôi còn được thơm lây.” Cố Nam Thương giơ ngón tay, “Con số này.” TH “2 tỉ đô la Mỹ?” Cố Nam Thương cười khẽ: “Sai rồi, 2.
nhân dân tệ.”
“Cố thiếu, anh đang đùa à, anh sẽ làm vụ làm ăn 2.
tệ sao?” ` “Vụ làm ăn này…rất lớn nha.” Cố Nam Thương mỉm cười trầm ngâm.
Tô Cẩm Khê không ngủ được, ngồi một bên xem thông tin chứng khoán, kiểm tra hướng đi của thị trường chứng khoán, chuẩn bị cho tương lai.
Lâu lâu nhìn người đàn ông tóc vàng ngủ say dưới nắng, nhìn anh cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bất tri bất giác đã đến buổi chiều, Tô Cảm Khê nhìn đồng hồ, Đường Minh nói buổi chiều sẽ đến đón cô, có lẽ sẽ sớm qua.
Cô nghĩ có nên đánh thức chú ba không?
Cô bước đến bên cạnh anh, gãi nhẹ mũi anh, “Chú ba, nên dậy rồi.” Tư Lệ Đình thì thầm như trẻ con: “Ngủ thêm hai phút nữa thôi.”Vừa nói, anh vừa lấy chăn che mặt, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ mấy ngày nay anh thức khuya, mệt mỏi là chuyện bình thường, Tô Cầm Khê không nỡ đánh thức anh.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Tô Cẩm Khê cảnh giác hỏi bằng tiếng Anh: “Ai?” Bên kia đáp: “Nữ sĩ, khách sạn tặng trái cây, mời cô mở cửa nhận.” Tô Cẩm Khê không nghi ngờ gì mở cửa, vừa mở ra cô đối mặt với một gương mặt quen thuộc.
“Cô Bạch, sao lại là cô?” Tô Cẩm Khê có chút kinh ngạc.
Bạch Tiểu Vũ mệt mỏi bay từ Trung Quốc sang, không dễ gì mới từ miệng trợ lý Chiêm biết được thông tin khách sạn.
Cô ta gõ cửa phòng Đường Minh trước, thấy không có ai trả lời liền gõ cửa phòng Tô Cẩm Khê.
Bạch Tiểu Vũ rất sợ mở cửa ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng như này, Tô Cầm Khê mặc áo choàng tắm xuất hiện.
Trên ngực có mấy dấu hôn rõ ràng là mới in lên, vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ liền phát điên!
“Tô Cẩm Khê, cái đồ tiện nhân.” Bạch Tiểu Vũ lao tới, định tát Tô Cảm Khê.
Đôi mắt Tô Cầm Khê lạnh lùng, lần trước cô ta đổ cà phê lên người cô như thế là đủ rồi, lần này cô ta muốn đánh cô, nằm mơ à.
Cô nắm lấy tay Bạch Tiểu Vũ, “Cô Bạch, xin hãy tôn trọng tôi một chút.”
“Tô Cẩm Khê, đồ đê tiện vô liêm sỉ, tôi đã sớm cảnh cáo cô không được trêu chọc Minh. Xem ra cô không để tâm đến lời nói của tôi.” Bạch Tiểu Vũ đã tẩu hoả nhập ma rồi, không đánh trúng Tô Cẩm Khê nên cô ta đi vào trong phòng.
Tô Cẩm Khê kéo cô ta, “Cô không được vào, người ở bên trong không phải Đường tổng.”
“Tôi muốn xem có phải là anh ấy không! Minh, anh thật độc ác, sao anh có thể đối xử với em như thế này?” Lúc này mọi sự tỉnh táo của Bạch Tiểu Vũ đều sụp đổ, còn gì hành hạ hơn là bắt gian tận giường?
“Tô Cẩm Khê, đồ chết tiệt thả tôi ra, hôm nay tôi đồng quy vu tận với cô!” Bạch Tiểu Vũ đã điên rồi.
Cô ta đẩy Tô Cầm Khê ra rồi lao vào, tim Tô Cảm Khê như nhảy ra ngoài.
Vốn dĩ Bạch Tiểu Vũ không phải đèn cạn dầu, nếu biết người đàn ông đó là chú ba, cô ta sẽ còn như con thiêu thân!
May mắn lúc nãy Tư Lệ Đình đã lấy chăn che mặt, Bạch Tiểu Vũ không nhìn thấy anh là ai.
“Minh, anh mau ra đây!” Tô Câm Khê nhìn chăn bông động đậy, hiển nhiên là Tư Lệ Đình đã tỉnh, lúc này cô không nghĩ được nhiều, cô đột ngột bỗ nhào về phía Tư Lệ Đình.
“Đừng ra, xin anh.” Tư Lệ Đình và cô bị ngăn cách bởi một tắm chăn, anh cảm nhận được rõ tâm trạng lo lắng của cô gái nhỏ.
ì Dựa theo tính cách của anh, anh sẽ không trồn tránh, biết thì biết, nhưng…
Nghĩ đến khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái nhỏ cách đây không lâu, bây giờ không phải lúc thích hợp công bó.
Nếu Bạch Tiểu Vũ phát hiện ra anh, khả năng anh sẽ trở thành điểm yếu của cô, sau này cô ta sẽ uy hiếp Tô Tô.
“Tô Cẩm Khê, cô cút ra cho tôi! Minh, anh mau nói gì đi.” Bạch Tiểu Vũ điên cuồng kéo tóc Tô Cẩm Khê, Tô Cảm Khê ôm chặt chăn, lúc này cô chỉ có một suy nghĩ, không thể tiết lộ thân phận của chú ba. “Bạch Tiểu Vũ, anh ấy thật sự không phải Đường Minh! Tôi lấy nhân cách của tôi bảo đảm.”
“Cái đồ tiện nhân như cô thì có loại nhân cách gì? Tôi không tin! Tôi chỉ muốn nhìn thấy mặt anh ấy, Minh, anh ra đây, anh đừng trốn, em biết đó là anh.
Chẳng phải anh từng nói kiếp này sẽ chỉ yêu mình em sao?
Sao anh lại có thể thay lòng đổi dạ? Minh, anh không thẻ… “
“Náo loạn cái gì hả!” Giọng nói lạnh lùng của Đường Minh vang lên, nghe thấy giọng nói này chân Tô Cảm Khê gần như mềm nhũn ra, sao Đường Minh lại quay lại rồi!
Lúc ở trên hành lang Đường Minh nghe thấy tiếng hét thất thanh của Bạch Tiểu Vũ, anh ta có dự cảm không tốt nên vội vàng chạy tới đây.
Lúc đầu anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi đi vào, anh ta thấy Bạch Tiểu Vũ đang vò đầu bứt tóc Tô Cẩm Khê.
“Con đàn bà điên này, cô làm gì Cảm Khê hả?” Đường Minh hung hăng kéo Bạch Tiểu Vũ, Bạch Tiểu Vũ cũng sửng sốt, “Đường Minh, sao anh lại ở đây?”
“Vô nghĩa, tôi không ở đây thì ở chỗ nào?” Ánh mắt của hai người đồng thời rơi vào trên giường, hiển nhiên trong chăn có người, nhìn dáng người thì chắc chắn người đó không phải phụ nữ.
Hơn nữa bên cạnh có áo sơ mi nam, thắt lưng còn có…quần tứ giác.
Tô Cảm Khê hoảng loạn, lúc nãy bị Bạch Tiểu Vũ lôi kéo, da thịt của cô bị lộ ra nhiều hơn.
Trên da thịt có những dấu hôn loang lỗ, rất chói mắt.
Đường Minh chỉ cảm thấy sớm chớp cuồn cuộn, cho nên hai ngày qua Tô Cẩm Khê không ra ngoài là vì cô lên giường với người đàn ông khác!!!
Bạch Tiểu Vũ biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, vội vàng giải thích: “Minh, xin lỗi, em…” Đường Minh đẩy cô ta ra, không thèm nhìn cô ta, nhìn thẳng vào Tô Cẩm Khê, giọng điệu lạnh nhạt gằn từng chữ: “Tô, Cẩm, Khê!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.