Chương 44: Cần thời gian
Kim Duyên
04/06/2023
Trong chiếc xe hơi ấy, người con trai này khóc vô cùng thảm thương. Sự đau lòng nó đến quá đột ngột, tim cậu như dần mất đi nhịp đập cháy bỏng khi nào.
Nhất Lục cũng cảm thấy thương cho người bạn thân này. Lái xe đi một quãng thì dừng lại ôm lấy cậu vào lòng. Khải Tề càng khóc lớn hơn siết chặt người bạn này:
- Sao lại đối xử với tao như vậy hả? Tao yêu chú ấy rất nhiều mà! Tại sao vậy hả?
Một lúc sau thì trời đổ cơn mưa nặng hạt cũng giống như bầu tâm trạng nặng nề này của cậu.
Không lâu thì Tiểu Tề cũng đã bình tĩnh hơn. Ngồi dựa lưng vào ghế nhìn ngoài trời đang mưa:
- Cho tao lại nhà mày ở nhờ mấy hôm được không?
- Không sao đâu mày cứ tự nhiên. Tao toàn ở nhà một mình thôi! Để tao đưa mày về nghỉ ngơi
Hai người đi từ xe vào nhà thì cơ thể cũng đã bị ướt bởi nước mưa. Nhất Lục đưa bạn lên phòng:
- Để tao lấy đồ cho mày thay
Khải Tề ngồi xuống giường nhìn ra cửa sổ thì không biết sao gọt lệ ấy lại tuông rơi trong vô thức. Khi thấy Nhất Lục quay lại thì Khải Tề liền lau đi nước mắt:
- Đồ của mày nè!
Cậu nhận lấy đồ rồi đi thẳng vào trong nhà tắm mở vòi sen lên. Tắm cái cơ thể trắng trẻo đầy tổn thương ấy. Từng giọt nước lúc này cũng có thể làm đau được cậu nhưng có phải thật sự là do nước sao?
- Mình là đồ ngu. Mình là khẻ ngu xuẩn nhất
Giọng cậu nghẹn ngào pha cùng tiếng nước khiến cho Nhất Lục bên ngoài lo lắng:
- Tắm nhanh ra tới tao
Bên trong lúc này lại chỉ còn tiếng nước càng làm cho cậu hoảng hơn. Nhất Lục xông vào trong thì thấy Khải Tề ngước mặt lên để nước dội thẳng vào
Cậu bạn này giữ lấy người đang thất tình ấy mà cứng cỏi mắng:
- Vì người đàn ông tồi tệ mà phải đau đớn như thế này thì có xứng không hả?
Nhất Lục ôm lấy cơ thể ấy như muốn xoa dịu tâm hồn đầy tổn thương. Tay thì nhanh chóng tắt nước đi:
- Có tao đây rồi không sao hết. Tao luôn bên cạnh mày
Khải Tề chỉ ôm lấy người bạn tốt này mà không nói gì. Nhất Lục lấy khăn khoác lên người cậu:
- Lau người rồi mặc đồ nhanh lên. Khuya rồi không được tắm đâu
Con người yểu xìu này mặc đồ rồi leo lên giường nằm, chùm chăn phủ qua đầu.
Nhất Lục thay đồ xong thì thấy Khải Tề đã ngủ cùng lúc đó Dương Chí lại gọi đến. Người bạn bạn này lén lút đi ra ngoài nghe điện thoại:
- Cái gì?
- Buổi tiệc kết thúc chưa?
- Về luôn rồi
- Khải Tề...
- Anh biết chuyện gì sao?
Nhất Lục tức giận ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách:
- Anh thấy Giang Thiệu đưa người yêu cũ đang say rời khỏi đó nên mới điện cho em...
- Khốn nạn! Đồ tồi! Vẻ ngoài đạo mạo mà chẳng có gì tốt đẹp
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Mệt quá rồi. Em lên phòng coi Khải Tề sao rồi
Dứt câu thì đã tắt máy khiến cho Dương Chí bần thần. Khải Tề ở trên phòng?
- Cái gì? Em đưa Khải Tề về nhà ngủ cùng em. Em...
Dương Chí như nổ tung, muốn xông ra màn mưa để đến bắt gian tại trận nhưng thời tiết và lí trí đã ngăn cản. Bình tĩnh mới được, không sao đâu.
_________
Nhất Lục đi lên phòng, nhẹ nhàng nằm xuống giường nhìn khuôn mặt bình yên chìm vào giấc ngủ đó thì cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Cậu tiến tới hôn vào trán của Khải Tề, ngủ ngon nhé bạn thân! Lúc này Tiểu Tề lại ôm lấy Nhất Lục. Cả hai như thế mà có giấc ngủ ngon tới sáng.
Mới tỉnh giấc thì Nhất Lục cảm giác được sự nóng, lúc này mới bừng tỉnh dậy. Sờ vào trán bạn mình thì mới biết nó phát sốt rồi. Lo lắng nhưng không biết phải làm sao nên đã gọi cho người mình tin tưởng nhất:
- Làm sao bây giờ Khải Tề bị sốt rồi? Chắc do hôm qua nó bị ướt mưa đó.
Giọng của Dương Chí bên đầu dây bên kia đáp lời:
- Em ở yên đó anh sẽ qua ngay
Tắt máy ngang khiến cho Nhất Lục ngơ ngác. Sao anh ấy lại lo lắng thái quá vậy?
Dương Chí cầm rất nhiều đồ đi vào nhà lại không thấy ai liền để nó trên bàn rồi lên lầu.
Người đàn ông này lại thấy Nhất Lục vô cùng ân cần, chu đáo lau người cho Khải Tề. Cái ánh mắt dịu dàng ấy là cái mà anh chưa bao giờ nhận được.
Rốt cuộc thì anh cũng không có vị trí nào trong lòng của em sao Nhất Lục? Người này cố nở nụ cười đi tới chỗ họ:
- Khải Tề đỡ hơn chưa?
- Nó vẫn đang mê man. Em lo quá! Phải làm sao bây giờ?
Dương Chí bước đến bên cạnh rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Nhất Lục:
- Không vấn đề gì đâu có anh bên cạnh rồi. Anh có mua thuốc và đồ ăn để anh đem lên cho hai người.
Người đàn ông này đi rồi, cậu ngồi xuống giường cạnh đứa bạn đang sốt này:
- Anh ấy tuy thích trêu ghẹo, tuy có vẻ không đứng đắn lắm nhưng lại thật sự rất tốt, rất biết quan tâm tao nhưng...
Nhất Lục dần nắm lấy bàn tay của bạn thân, sờ mái tóc của cậu:
- Tình cảm của tao dành cho mày thì sao đây?
Khi này Dương Chí lại đi lên lầu mới đến trước cửa phòng thì lại nghe thấy:
- Nên chấm dứt được rồi. Vốn dĩ nó không nên có từ lúc ban đầu.
Người đàn ông trở nên bàng hoàng, Nhất Lục muốn kết thúc mối quan hệ này sao? Mình nên là người rõ nhất mới đúng.
Ban đầu cũng chỉ vì Khải Tề có người yêu giờ thì chia tay rồi nên Nhất Lục đâu còn lí do gì bên cạnh mình nữa. Trước giờ chẳng là gì của nhau thì mình lấy đâu ra tư cách để buồn chứ!
Dương Chí đem cháo, thuốc, nước vào phòng thì lại thấy Nhất Lục đang nắm tay Khải Tề thì lại càng trầm lặng, đặt đồ lên bàn:
- Em xuống dưới nhà, anh có chút chuyện muốn nói
Sự nghiêm túc này khiến cho Nhất Lục phải lo lắng ở trong lòng, sao anh ấy có vẻ lạ vậy?
Chỉ có thể đi theo phía sau của Dương Chí nhưng đầy sự hồi hộp. Có khi nào định tỏ tình mình không vậy? Chắc là không đâu
Người đàn ông đứng lại nhìn thẳng vào cậu mà lòng cố gắng để giữ cho bản thân vẻ mặt thật bình tĩnh:
- Khải Tề và Giang Thiệu chia tay rồi đúng không?
- Rồi sao?
- Anh nghĩ mình cũng nên kết thúc mối quan hệ của chúng ta ở đây được rồi
Vẻ mặt ngơ ngác kèm theo hụt hẫng hiện rõ trên khuôn mặt của chàng trai trẻ ấy. Chắc anh ta đã có thú vui mới rồi! Mình đúng là khùng mà!
- Tôi cũng cảm thấy chán lắm rồi. Dừng lại ở đây cũng tốt. Tạm biệt! Hẹn không gặp lại!
Nhất Lục với vẻ bình thản đi lên lầu còn Dương Chí cũng chỉ có thể quay mặt lại rời đi khỏi nơi này. Cậu chỉ vừa đi đến trước cửa phòng thì không kìm lòng được nữa:
- Mình vậy mà lại yêu anh ta sao? Mày đúng là rất điên đó Nhất Lục. Tại sao lại dám đặt trái tim ở chỗ của một kẻ lăng nhăng? Tim của mình sao lại khó chịu như thế này chứ!
Một giọt nước đang cố vượt thành thoát khỏi khoé mắt ấy thì đã bị cậu nhanh chóng lau đi:
- Có gì phải khóc chứ! Anh ta không xứng.
Nhất Lục cố giữ bình tĩnh để đi vào trong phòng lại thấy bạn mình đã tỉnh mà nhìn mình với vẻ lo lắng:
- Mày có sao không?
Khải Tề đã nghe hết những gì cậu nói bên ngoài tuy không biết đã có chuyện gì chỉ biết là bạn mình rất buồn
Nhất Lục lúc này như đã bị phá vỡ tuyến phòng thủ mà chạy tới ôm lấy bạn mình:
- Đàn ông trên đời toàn là kẻ xấu xa không ai tốt hết. Đều là kẻ lừa tình
- Không sao hết phải tin theo những gì con tim mách bảo.
Nhất Lục bỏ Khải Tề ra và nhìn thẳng vào mắt của cậu:
- Mày vẫn chưa chịu buông bỏ ông chú đó?
- Tao cần có thời gian
Nhất Lục cũng cảm thấy thương cho người bạn thân này. Lái xe đi một quãng thì dừng lại ôm lấy cậu vào lòng. Khải Tề càng khóc lớn hơn siết chặt người bạn này:
- Sao lại đối xử với tao như vậy hả? Tao yêu chú ấy rất nhiều mà! Tại sao vậy hả?
Một lúc sau thì trời đổ cơn mưa nặng hạt cũng giống như bầu tâm trạng nặng nề này của cậu.
Không lâu thì Tiểu Tề cũng đã bình tĩnh hơn. Ngồi dựa lưng vào ghế nhìn ngoài trời đang mưa:
- Cho tao lại nhà mày ở nhờ mấy hôm được không?
- Không sao đâu mày cứ tự nhiên. Tao toàn ở nhà một mình thôi! Để tao đưa mày về nghỉ ngơi
Hai người đi từ xe vào nhà thì cơ thể cũng đã bị ướt bởi nước mưa. Nhất Lục đưa bạn lên phòng:
- Để tao lấy đồ cho mày thay
Khải Tề ngồi xuống giường nhìn ra cửa sổ thì không biết sao gọt lệ ấy lại tuông rơi trong vô thức. Khi thấy Nhất Lục quay lại thì Khải Tề liền lau đi nước mắt:
- Đồ của mày nè!
Cậu nhận lấy đồ rồi đi thẳng vào trong nhà tắm mở vòi sen lên. Tắm cái cơ thể trắng trẻo đầy tổn thương ấy. Từng giọt nước lúc này cũng có thể làm đau được cậu nhưng có phải thật sự là do nước sao?
- Mình là đồ ngu. Mình là khẻ ngu xuẩn nhất
Giọng cậu nghẹn ngào pha cùng tiếng nước khiến cho Nhất Lục bên ngoài lo lắng:
- Tắm nhanh ra tới tao
Bên trong lúc này lại chỉ còn tiếng nước càng làm cho cậu hoảng hơn. Nhất Lục xông vào trong thì thấy Khải Tề ngước mặt lên để nước dội thẳng vào
Cậu bạn này giữ lấy người đang thất tình ấy mà cứng cỏi mắng:
- Vì người đàn ông tồi tệ mà phải đau đớn như thế này thì có xứng không hả?
Nhất Lục ôm lấy cơ thể ấy như muốn xoa dịu tâm hồn đầy tổn thương. Tay thì nhanh chóng tắt nước đi:
- Có tao đây rồi không sao hết. Tao luôn bên cạnh mày
Khải Tề chỉ ôm lấy người bạn tốt này mà không nói gì. Nhất Lục lấy khăn khoác lên người cậu:
- Lau người rồi mặc đồ nhanh lên. Khuya rồi không được tắm đâu
Con người yểu xìu này mặc đồ rồi leo lên giường nằm, chùm chăn phủ qua đầu.
Nhất Lục thay đồ xong thì thấy Khải Tề đã ngủ cùng lúc đó Dương Chí lại gọi đến. Người bạn bạn này lén lút đi ra ngoài nghe điện thoại:
- Cái gì?
- Buổi tiệc kết thúc chưa?
- Về luôn rồi
- Khải Tề...
- Anh biết chuyện gì sao?
Nhất Lục tức giận ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách:
- Anh thấy Giang Thiệu đưa người yêu cũ đang say rời khỏi đó nên mới điện cho em...
- Khốn nạn! Đồ tồi! Vẻ ngoài đạo mạo mà chẳng có gì tốt đẹp
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Mệt quá rồi. Em lên phòng coi Khải Tề sao rồi
Dứt câu thì đã tắt máy khiến cho Dương Chí bần thần. Khải Tề ở trên phòng?
- Cái gì? Em đưa Khải Tề về nhà ngủ cùng em. Em...
Dương Chí như nổ tung, muốn xông ra màn mưa để đến bắt gian tại trận nhưng thời tiết và lí trí đã ngăn cản. Bình tĩnh mới được, không sao đâu.
_________
Nhất Lục đi lên phòng, nhẹ nhàng nằm xuống giường nhìn khuôn mặt bình yên chìm vào giấc ngủ đó thì cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Cậu tiến tới hôn vào trán của Khải Tề, ngủ ngon nhé bạn thân! Lúc này Tiểu Tề lại ôm lấy Nhất Lục. Cả hai như thế mà có giấc ngủ ngon tới sáng.
Mới tỉnh giấc thì Nhất Lục cảm giác được sự nóng, lúc này mới bừng tỉnh dậy. Sờ vào trán bạn mình thì mới biết nó phát sốt rồi. Lo lắng nhưng không biết phải làm sao nên đã gọi cho người mình tin tưởng nhất:
- Làm sao bây giờ Khải Tề bị sốt rồi? Chắc do hôm qua nó bị ướt mưa đó.
Giọng của Dương Chí bên đầu dây bên kia đáp lời:
- Em ở yên đó anh sẽ qua ngay
Tắt máy ngang khiến cho Nhất Lục ngơ ngác. Sao anh ấy lại lo lắng thái quá vậy?
Dương Chí cầm rất nhiều đồ đi vào nhà lại không thấy ai liền để nó trên bàn rồi lên lầu.
Người đàn ông này lại thấy Nhất Lục vô cùng ân cần, chu đáo lau người cho Khải Tề. Cái ánh mắt dịu dàng ấy là cái mà anh chưa bao giờ nhận được.
Rốt cuộc thì anh cũng không có vị trí nào trong lòng của em sao Nhất Lục? Người này cố nở nụ cười đi tới chỗ họ:
- Khải Tề đỡ hơn chưa?
- Nó vẫn đang mê man. Em lo quá! Phải làm sao bây giờ?
Dương Chí bước đến bên cạnh rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Nhất Lục:
- Không vấn đề gì đâu có anh bên cạnh rồi. Anh có mua thuốc và đồ ăn để anh đem lên cho hai người.
Người đàn ông này đi rồi, cậu ngồi xuống giường cạnh đứa bạn đang sốt này:
- Anh ấy tuy thích trêu ghẹo, tuy có vẻ không đứng đắn lắm nhưng lại thật sự rất tốt, rất biết quan tâm tao nhưng...
Nhất Lục dần nắm lấy bàn tay của bạn thân, sờ mái tóc của cậu:
- Tình cảm của tao dành cho mày thì sao đây?
Khi này Dương Chí lại đi lên lầu mới đến trước cửa phòng thì lại nghe thấy:
- Nên chấm dứt được rồi. Vốn dĩ nó không nên có từ lúc ban đầu.
Người đàn ông trở nên bàng hoàng, Nhất Lục muốn kết thúc mối quan hệ này sao? Mình nên là người rõ nhất mới đúng.
Ban đầu cũng chỉ vì Khải Tề có người yêu giờ thì chia tay rồi nên Nhất Lục đâu còn lí do gì bên cạnh mình nữa. Trước giờ chẳng là gì của nhau thì mình lấy đâu ra tư cách để buồn chứ!
Dương Chí đem cháo, thuốc, nước vào phòng thì lại thấy Nhất Lục đang nắm tay Khải Tề thì lại càng trầm lặng, đặt đồ lên bàn:
- Em xuống dưới nhà, anh có chút chuyện muốn nói
Sự nghiêm túc này khiến cho Nhất Lục phải lo lắng ở trong lòng, sao anh ấy có vẻ lạ vậy?
Chỉ có thể đi theo phía sau của Dương Chí nhưng đầy sự hồi hộp. Có khi nào định tỏ tình mình không vậy? Chắc là không đâu
Người đàn ông đứng lại nhìn thẳng vào cậu mà lòng cố gắng để giữ cho bản thân vẻ mặt thật bình tĩnh:
- Khải Tề và Giang Thiệu chia tay rồi đúng không?
- Rồi sao?
- Anh nghĩ mình cũng nên kết thúc mối quan hệ của chúng ta ở đây được rồi
Vẻ mặt ngơ ngác kèm theo hụt hẫng hiện rõ trên khuôn mặt của chàng trai trẻ ấy. Chắc anh ta đã có thú vui mới rồi! Mình đúng là khùng mà!
- Tôi cũng cảm thấy chán lắm rồi. Dừng lại ở đây cũng tốt. Tạm biệt! Hẹn không gặp lại!
Nhất Lục với vẻ bình thản đi lên lầu còn Dương Chí cũng chỉ có thể quay mặt lại rời đi khỏi nơi này. Cậu chỉ vừa đi đến trước cửa phòng thì không kìm lòng được nữa:
- Mình vậy mà lại yêu anh ta sao? Mày đúng là rất điên đó Nhất Lục. Tại sao lại dám đặt trái tim ở chỗ của một kẻ lăng nhăng? Tim của mình sao lại khó chịu như thế này chứ!
Một giọt nước đang cố vượt thành thoát khỏi khoé mắt ấy thì đã bị cậu nhanh chóng lau đi:
- Có gì phải khóc chứ! Anh ta không xứng.
Nhất Lục cố giữ bình tĩnh để đi vào trong phòng lại thấy bạn mình đã tỉnh mà nhìn mình với vẻ lo lắng:
- Mày có sao không?
Khải Tề đã nghe hết những gì cậu nói bên ngoài tuy không biết đã có chuyện gì chỉ biết là bạn mình rất buồn
Nhất Lục lúc này như đã bị phá vỡ tuyến phòng thủ mà chạy tới ôm lấy bạn mình:
- Đàn ông trên đời toàn là kẻ xấu xa không ai tốt hết. Đều là kẻ lừa tình
- Không sao hết phải tin theo những gì con tim mách bảo.
Nhất Lục bỏ Khải Tề ra và nhìn thẳng vào mắt của cậu:
- Mày vẫn chưa chịu buông bỏ ông chú đó?
- Tao cần có thời gian
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.