Chương 51: Chú hối hận rồi
Kim Duyên
04/06/2023
Sao lại không dám?
- Nhóc con này thật lớn gan đó
- Đủ để đứng ở đây nói chuyện với anh
Tuần Tự chầm chậm, từ tốn bước đến chàng sinh viên này mà nhẹ nhàng xoa mái tóc đấy, khẽ thì thầm vào tai:
- Em có tin, một người tên Khải Tề sẽ bốc hơi mà chẳng để lại một dấu vết không hả?
- Anh đang đe doạ tôi sao?
- Nhóc biết đều thì nên câm mồm lại
- Nếu không thì sao?
Chiếc xe thân quen của Giang Thiệu chạy tới, Tuấn Tự với vẻ kêu hãnh khẽ mỉm cười. Ông chú cầm dù bước xuống xe tạo ra vẻ lịch lãm, đầy chất tình.
Tuấn Tự đang định bước tới thì Giang Thiệu lại đi qua cạnh của chàng trai kia:
- Chú đưa em về
Khải Tề và người giảng viên phải bội phần ngạc nhiên với những gì đang diễn ra trước mắt:
- Anh sao vậy Giang Thiệu?
- Còn không đủ rõ sao?
- Rõ chuyện gì?
- Tuấn Tự, thời gian qua em làm gì không phải anh không biết chỉ là muốn bỏ qua cho em. Chúng ta phải kết thúc ở đây được rồi
Chàng giảng viên này bước tới nắm lấy tay Giang Thiệu đầy đau lòng và đầy khó hiểu:
- Tại sao? Em không muốn! Em rất yêu anh mà! Em không tốt chỗ nào sao? Em có thể sửa, em sẽ sửa vì anh
Chẳng ngần ngại mà hất tay Tuấn Tự ra, tay lại ôm lấy eo của Khải Tề đầy mùi mẫn:
- Em yêu tôi sao? Em chưa từng yêu tôi. Em chỉ yêu bản thân mình thôi! Tôi đến bên em cũng chẳng phải là còn tình mà là vì tốt cho Tiểu Tề
Giọt lệ đã lăn dài trên khuôn mặt đầy sự xinh đẹp ấy, Tuấn Tự bàng hoàng, hoang mang vô tận:
- Anh đem em ra làm trò đùa sao? Anh rõ ràng là có dục vọng khác với em giờ thì lấy em ra làm lí do chia tay với Khải Tề. Anh muốn quay lại với em ấy sao?
Khải Tề tuy xem kịch nhưng vẫn kéo tay của Giang Thiệu ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao nói một hồi mình cứ như người thứ ba vậy! Chú nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm:
- Tuyến lệ của em hoạt động tốt thật đó! Chuyện của tôi em không cần biết. Em chỉ cần biết chúng ta giờ chẳng là gì hết. Bạn bè cũng không
Tuấn Tự lại thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng và lau đi những giọt nước mắt ấy, gương mặt khêu khích và đầy ý chế giễu:
- Anh làm tổn thương Khải Tề như thế! Bây giờ lại lấy em ra làm bước đệm để quay lại với em ấy. Khải Tề nhà chúng ta thông minh lắm! Đúng không Khải Tề?
- Không cần anh quản - Tiểu Tề hờ hững đáp
- Giang Thiệu chẳng yêu em đâu. Anh ta chưa từng yêu em đâu. Chỉ là muốn tìm người bù vào khoảng trống của bản thân thôi!
Khải Tề lại mỉm cười, thật sự là như đang xem kịch mà chẳng biết là đang diễn tuồng gì:
- Vừa rồi là đóng vai người bị bỏ rơi. Giờ là vai người tốt à? Anh đang muốn diễn kịch gì vậy?
- Anh thật sự không muốn em đi vào con đường lầm lỡ của anh. Quen nhau 6 năm chia tay là chia tay, muốn quay lại là quay lại. Người đàn ông nhứ vậy cho em được hạnh phúc sao?
- Câm miệng! - Giang Thiệu quát
- Nói trúng tim đen của anh rồi sao?
- Em có tình cảm với tôi sao? Mà đòi tiếp tục bên nhau nữa hả? Tôi đã không còn yêu em từ rất lâu rồi. Mong em tránh xa tôi.
- Nực cười thay! Anh đã vô tình thế thì tôi sẽ rời đi nhưng anh sẽ sớm hối hận thôi!
Tuấn Tự rời đi trong màn mưa, bắt một chiếc xe đi khỏi đó mà ánh mắt ngập tràn sát khí.
Giang Thiệu giữ lấy tay Khải Tề với tất cả tình cảm chôn cất bấy lâu nay, một ánh mắt của kẻ tình si được bộc lộ vô cùng rõ ràng:
- Chú đã suy nghĩ rất nhiều về em. Chú biết việc làm lần này đã làm em rất hận chú nhưng em hãy tin chú chưa bao giờ ngừng yêu
Đôi mắt đầy tình cảm đấy lại đổi lại vẻ mặt lạnh như trời mưa lúc này, như giọt nước mưa trong trẻo mà vô vị:
- Em không quan tâm
- Em phải quan tâm, em là sự sống của chú. Ngày tháng không em thật tẻ nhạt, thật cô đơn.
- Chú ngưng nói lời sến sẩm này được rồi. Chú muốn gì?
- Mình nói chuyện được không?
- Đến chỗ khác
Khải Tề thật dứt khoát rút tay mình ra rồi bước tới ngồi vào trong xe. Giang Thiệu thật sự không hiểu mình là người làm em ấy thay đổi nhiều như thế sao? Chú cũng ngồi vào lái xe.
Xe được dừng trước ngồi nhà chứa đựng bao hồi ức đẹp đẽ của cả hai. Nơi mà tình cảm này bắt đầu trong hạnh phúc và kết thúc trong đau thương:
- Không cần vào, ở đây nói là được rồi.
Giang Thiệu vô cùng chiều chuộng mà nghe theo, quay người lại hướng nhóc con nhà mình:
- Em bình tĩnh nghe chú nói được không?
- Cứ nói
- Chú yêu em là thật. Những lới nói khốn nạn trước đây đều là giả. Chú luôn yêu em, luôn nghĩ về em...
- Nói đi lí do là gì hả?
Giang Thiệu dùng bàn tay ấm áp để sưởi ấm trái tim đã nguội lạnh ấy:
- Trước ngày hôm đó Tống Phùng kể với chú là gần nhà có đứa con trai bệnh hoạn đi cưới đàn ông. Còn cặn dặn chú không được để em bệnh hoạn như vậy! Mau tìm bạn gái cho em. Lúc đấy chú vô cùng đau lòng vì tình yêu của chúng ta, đau lòng cho cộng đồng LGBT.
- Đâu phải chú không biết cha em là người kì thị đồng tính. Chú đưa ra lí do vô lý như thế sao?
- Nhưng đấy thật sự là lí do chú quyết định như vậy. Chú không muốn em phải sống trong đau khổ, không muốn em phải sống trong nổi kì thị của cha và mọi người. Chú muốn em thật đau lòng để không dám yêu đàn ông nữa... chú...
Khải Tề thật sự chẳng hiểu nổi người đàn ông mà mình đang suy nghĩ cái đều vô lí gì nữa, cậu hất tay chú ra:
- Một người đồng tính yêu đàn ông vì đau lòng mà yêu phụ nữ sao? Chú nghĩ em sẽ làm được sao hả? Người ngoài không chấp nhận giới tính chúng ta vậy tại sao chính chú cũng không dám đối mặt với chính giới tính thật của mình hả?
- Chú sợ em chỉ là một cậu nhóc mới lớn chưa trải qua hết tình cảm vốn có mới ngộ nhận bản thân thích người cùng giới. Chú sợ em không thể đối mặt nổi với những định kiến của xã hội bấy giờ, chú sợ...
- Đấy là nổi sợ trong thâm tâm chú.
Mưa bên ngoài lại ngày càng nặng hạt, trời cũng ngày càng đen lại, lòng người lại ngày càng lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Khải Tề chẳng thể nghe được nữa mà chen ngang lời của người đàn ông rồi kìm lại sự nóng nảy này:
- Chú thật sự không hiểu em. Em dám chắc chắn với chú là bản thân thích người cùng giới. Dám yêu chú thì em còn sợ gì nữa hả?
- Tiểu Tề! Thế giới ngoài kia sẽ không đối sự với em nhẹ nhàng đâu. Em có thể bị vùi dập bất cứ lúc nào. Chú chẳng muốn người bản thân yêu nhất lại rơi vào tình cảnh đó
Gương mặt phúng phính, đáng yêu ngày nào giờ chất chứa biết bao là tức giận, phẫn uất:
- Tình yêu là cảm xúc của hai người. Chúng ta yêu nhau thì liên quan gì đến cái xã hội lỗi thời ngoài kia. Tình yêu rất thiêng liêng chỉ người có tình yêu mới biết rằng giới tính không phải là rào cản mà đều ngăn bước ta chính là hèn nhát
- Sao lại là hèn nhát?
- Chỉ có hèn nhát mới khiến con người ta không dám đối diện với giới tính thật của mình. Chỉ có hèn nhát mới làm tình yêu trở nên khó khăn. Sự hÈn nhát đó đã đánh mất đi hạnh phúc của bản thân
Một tiếng sét lớn, một vạch sáng hằn rõ trong bầu trời tối. Nó cũng như chỉ rõ hướng sáng trong tâm người.
Giang Thiệu tiến tới ôm lấy chàng trai nhỏ này, một cái ôm cho tình cảm của chú, cho cái cảm xúc thật
- Chú xin lỗi... Tiểu Tề... Chú xin lỗi... Chú hối hận rồi... Mình quay lại được không?
- Nhóc con này thật lớn gan đó
- Đủ để đứng ở đây nói chuyện với anh
Tuần Tự chầm chậm, từ tốn bước đến chàng sinh viên này mà nhẹ nhàng xoa mái tóc đấy, khẽ thì thầm vào tai:
- Em có tin, một người tên Khải Tề sẽ bốc hơi mà chẳng để lại một dấu vết không hả?
- Anh đang đe doạ tôi sao?
- Nhóc biết đều thì nên câm mồm lại
- Nếu không thì sao?
Chiếc xe thân quen của Giang Thiệu chạy tới, Tuấn Tự với vẻ kêu hãnh khẽ mỉm cười. Ông chú cầm dù bước xuống xe tạo ra vẻ lịch lãm, đầy chất tình.
Tuấn Tự đang định bước tới thì Giang Thiệu lại đi qua cạnh của chàng trai kia:
- Chú đưa em về
Khải Tề và người giảng viên phải bội phần ngạc nhiên với những gì đang diễn ra trước mắt:
- Anh sao vậy Giang Thiệu?
- Còn không đủ rõ sao?
- Rõ chuyện gì?
- Tuấn Tự, thời gian qua em làm gì không phải anh không biết chỉ là muốn bỏ qua cho em. Chúng ta phải kết thúc ở đây được rồi
Chàng giảng viên này bước tới nắm lấy tay Giang Thiệu đầy đau lòng và đầy khó hiểu:
- Tại sao? Em không muốn! Em rất yêu anh mà! Em không tốt chỗ nào sao? Em có thể sửa, em sẽ sửa vì anh
Chẳng ngần ngại mà hất tay Tuấn Tự ra, tay lại ôm lấy eo của Khải Tề đầy mùi mẫn:
- Em yêu tôi sao? Em chưa từng yêu tôi. Em chỉ yêu bản thân mình thôi! Tôi đến bên em cũng chẳng phải là còn tình mà là vì tốt cho Tiểu Tề
Giọt lệ đã lăn dài trên khuôn mặt đầy sự xinh đẹp ấy, Tuấn Tự bàng hoàng, hoang mang vô tận:
- Anh đem em ra làm trò đùa sao? Anh rõ ràng là có dục vọng khác với em giờ thì lấy em ra làm lí do chia tay với Khải Tề. Anh muốn quay lại với em ấy sao?
Khải Tề tuy xem kịch nhưng vẫn kéo tay của Giang Thiệu ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao nói một hồi mình cứ như người thứ ba vậy! Chú nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm:
- Tuyến lệ của em hoạt động tốt thật đó! Chuyện của tôi em không cần biết. Em chỉ cần biết chúng ta giờ chẳng là gì hết. Bạn bè cũng không
Tuấn Tự lại thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng và lau đi những giọt nước mắt ấy, gương mặt khêu khích và đầy ý chế giễu:
- Anh làm tổn thương Khải Tề như thế! Bây giờ lại lấy em ra làm bước đệm để quay lại với em ấy. Khải Tề nhà chúng ta thông minh lắm! Đúng không Khải Tề?
- Không cần anh quản - Tiểu Tề hờ hững đáp
- Giang Thiệu chẳng yêu em đâu. Anh ta chưa từng yêu em đâu. Chỉ là muốn tìm người bù vào khoảng trống của bản thân thôi!
Khải Tề lại mỉm cười, thật sự là như đang xem kịch mà chẳng biết là đang diễn tuồng gì:
- Vừa rồi là đóng vai người bị bỏ rơi. Giờ là vai người tốt à? Anh đang muốn diễn kịch gì vậy?
- Anh thật sự không muốn em đi vào con đường lầm lỡ của anh. Quen nhau 6 năm chia tay là chia tay, muốn quay lại là quay lại. Người đàn ông nhứ vậy cho em được hạnh phúc sao?
- Câm miệng! - Giang Thiệu quát
- Nói trúng tim đen của anh rồi sao?
- Em có tình cảm với tôi sao? Mà đòi tiếp tục bên nhau nữa hả? Tôi đã không còn yêu em từ rất lâu rồi. Mong em tránh xa tôi.
- Nực cười thay! Anh đã vô tình thế thì tôi sẽ rời đi nhưng anh sẽ sớm hối hận thôi!
Tuấn Tự rời đi trong màn mưa, bắt một chiếc xe đi khỏi đó mà ánh mắt ngập tràn sát khí.
Giang Thiệu giữ lấy tay Khải Tề với tất cả tình cảm chôn cất bấy lâu nay, một ánh mắt của kẻ tình si được bộc lộ vô cùng rõ ràng:
- Chú đã suy nghĩ rất nhiều về em. Chú biết việc làm lần này đã làm em rất hận chú nhưng em hãy tin chú chưa bao giờ ngừng yêu
Đôi mắt đầy tình cảm đấy lại đổi lại vẻ mặt lạnh như trời mưa lúc này, như giọt nước mưa trong trẻo mà vô vị:
- Em không quan tâm
- Em phải quan tâm, em là sự sống của chú. Ngày tháng không em thật tẻ nhạt, thật cô đơn.
- Chú ngưng nói lời sến sẩm này được rồi. Chú muốn gì?
- Mình nói chuyện được không?
- Đến chỗ khác
Khải Tề thật dứt khoát rút tay mình ra rồi bước tới ngồi vào trong xe. Giang Thiệu thật sự không hiểu mình là người làm em ấy thay đổi nhiều như thế sao? Chú cũng ngồi vào lái xe.
Xe được dừng trước ngồi nhà chứa đựng bao hồi ức đẹp đẽ của cả hai. Nơi mà tình cảm này bắt đầu trong hạnh phúc và kết thúc trong đau thương:
- Không cần vào, ở đây nói là được rồi.
Giang Thiệu vô cùng chiều chuộng mà nghe theo, quay người lại hướng nhóc con nhà mình:
- Em bình tĩnh nghe chú nói được không?
- Cứ nói
- Chú yêu em là thật. Những lới nói khốn nạn trước đây đều là giả. Chú luôn yêu em, luôn nghĩ về em...
- Nói đi lí do là gì hả?
Giang Thiệu dùng bàn tay ấm áp để sưởi ấm trái tim đã nguội lạnh ấy:
- Trước ngày hôm đó Tống Phùng kể với chú là gần nhà có đứa con trai bệnh hoạn đi cưới đàn ông. Còn cặn dặn chú không được để em bệnh hoạn như vậy! Mau tìm bạn gái cho em. Lúc đấy chú vô cùng đau lòng vì tình yêu của chúng ta, đau lòng cho cộng đồng LGBT.
- Đâu phải chú không biết cha em là người kì thị đồng tính. Chú đưa ra lí do vô lý như thế sao?
- Nhưng đấy thật sự là lí do chú quyết định như vậy. Chú không muốn em phải sống trong đau khổ, không muốn em phải sống trong nổi kì thị của cha và mọi người. Chú muốn em thật đau lòng để không dám yêu đàn ông nữa... chú...
Khải Tề thật sự chẳng hiểu nổi người đàn ông mà mình đang suy nghĩ cái đều vô lí gì nữa, cậu hất tay chú ra:
- Một người đồng tính yêu đàn ông vì đau lòng mà yêu phụ nữ sao? Chú nghĩ em sẽ làm được sao hả? Người ngoài không chấp nhận giới tính chúng ta vậy tại sao chính chú cũng không dám đối mặt với chính giới tính thật của mình hả?
- Chú sợ em chỉ là một cậu nhóc mới lớn chưa trải qua hết tình cảm vốn có mới ngộ nhận bản thân thích người cùng giới. Chú sợ em không thể đối mặt nổi với những định kiến của xã hội bấy giờ, chú sợ...
- Đấy là nổi sợ trong thâm tâm chú.
Mưa bên ngoài lại ngày càng nặng hạt, trời cũng ngày càng đen lại, lòng người lại ngày càng lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Khải Tề chẳng thể nghe được nữa mà chen ngang lời của người đàn ông rồi kìm lại sự nóng nảy này:
- Chú thật sự không hiểu em. Em dám chắc chắn với chú là bản thân thích người cùng giới. Dám yêu chú thì em còn sợ gì nữa hả?
- Tiểu Tề! Thế giới ngoài kia sẽ không đối sự với em nhẹ nhàng đâu. Em có thể bị vùi dập bất cứ lúc nào. Chú chẳng muốn người bản thân yêu nhất lại rơi vào tình cảnh đó
Gương mặt phúng phính, đáng yêu ngày nào giờ chất chứa biết bao là tức giận, phẫn uất:
- Tình yêu là cảm xúc của hai người. Chúng ta yêu nhau thì liên quan gì đến cái xã hội lỗi thời ngoài kia. Tình yêu rất thiêng liêng chỉ người có tình yêu mới biết rằng giới tính không phải là rào cản mà đều ngăn bước ta chính là hèn nhát
- Sao lại là hèn nhát?
- Chỉ có hèn nhát mới khiến con người ta không dám đối diện với giới tính thật của mình. Chỉ có hèn nhát mới làm tình yêu trở nên khó khăn. Sự hÈn nhát đó đã đánh mất đi hạnh phúc của bản thân
Một tiếng sét lớn, một vạch sáng hằn rõ trong bầu trời tối. Nó cũng như chỉ rõ hướng sáng trong tâm người.
Giang Thiệu tiến tới ôm lấy chàng trai nhỏ này, một cái ôm cho tình cảm của chú, cho cái cảm xúc thật
- Chú xin lỗi... Tiểu Tề... Chú xin lỗi... Chú hối hận rồi... Mình quay lại được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.