Chương 65: Đến bên nhau
Kim Duyên
04/06/2023
Cái hộp nhẫn cưới trên tay chàng trai cũng rơi xuống, Khải Tề nắm giữ tay Giang, ánh mắt long lanh cùng Giang Thiệu chạy ra khỏi lễ đường. Tống Phùng phẫn nộ đứng lại quát:
- Mau đứng lại!
- Đây mới là hạnh phúc của con, con không thể sống theo cuộc đời cha muốn được.
Hai người con trai giữ chặt lấy lòng bàn tay nhau, cùng nhau bỏ trốn, ngồi vào trong xe.
Tống Phùng tức giận xô đổ hết những đồ trang trí, khách mời bên trong lại ngơ ngác, hoang mang, bàn tán xì xào:
- Chuyện gì vậy? Cướp rể à?
- Con trai ông Phùng là gay sao?
- Vậy sao còn muốn cưới con gái nhà người ta?
- Trời ơi như vậy thì mang nghiệp lắm đó!
- Chứ không lẽ để cậu nhóc đó yêu đương bậy bạ với với người đàn ông kia
Toàn những lời nói ngày càng khó nghe, càng làm cho Tống Phùng vô cùng khó chịu:
- Cút hết đi!
Những người khách tại đó cũng hoảng sợ mà rời đi, La Kỳ bước tới dỗ dề người chồng của mình:
- Anh... Có em đây rồi đừng nóng giận như vậy!
- Sao không giận được, đứa con trời đánh này với đứa bạn thân lại yêu nhau, lại dắt nhau bỏ đi...
Tống Phùng lại tức giận đến mức mà chẳng thể đứng vững được nữa đến mức phải để cho vợ đỡ.
Khung cảnh tuyệt đẹp nhưng giờ lại thật trống vắng, thật ảm đạm và hoang tàn.
Trên chiếc xe đó, Khải Tề ngồi im thin thít nhìn về phía trước, nhìn lại bộ trang phục của mình:
- Chú thấy bộ này của em đẹp không?
- Nó đẹp nhất khi em cùng chú vào lễ đường
- Em muốn đi biển, chú chở em ra biển đi
- Em muốn đi đâu chú đều đưa em đi
Chiếc xe ấy chạy một mạch tới một bãi biển rất đẹp với làn nước trong xanh bãi cát trắng trải dài. Chú quay sang nhìn thì thấy nhóc con nhà mình đã ngủ rồi:
- Chú vui lắm khi em đã chở về bên chú
- Em cũng vậy!
Khải Tề dần mở mắt ra, cởi dây an toàn ra mà lau tới ôm chặt lấy chú. Nước mắt cứ thế mà rơi ra, đây là giọt nước mắt của hạnh phúc:
- Em nhớ chú nhiều lắm!
- Ngoan, chú đây rồi đừng khóc như con nít vậy chứ!
- Em sợ sẽ không gặp được chú nữa, em sợ...
Giang Thiệu nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đã ướt đẫm. Chú khẽ lau đi những giọt nước mắt ấy:
- Chú xin lỗi! Sau này có chuyện gì thì chú cũng sẽ quyết đấu tranh như ngày hôm nay, chú sẽ bảo vệ cho em
Hai con người đấy sau một hồi bình tĩnh lại thì nắm tay nhau đi ra biển, ngắm nhìn bầu trời đã ngã vàng khi buổi chiều dần buông xuống.
Chú và cậu ngồi trên cát nhìn ra đường chân trời phía xa khi mặt trời sắp bị đại dương rộng lớn nuốt chửng. Khải Tề tựa đầu vào bờ vai rộng của chú, tay đan tay:
- Ước gì khoảnh khắc này mãi dừng lại ở đây
- Chỉ cần em thích thì ngày nào chú cũng đưa em đi ngắm hoàng hôn thế này
- Chỉ cần là chú thì đi đâu em cũng bằng lòng
- Học ai mấy câu sến súa này vậy?
- Học từ cái miệng dẻo của chú á!
Giang Thiệu quay sang nhìn cậu, Khải Tề cũng nhìn sang chú. Người đàn ông tiến tới hôn lấy cậu, một nụ hôn ngọt ngào mà vô cùng ấm áp
Khung cảnh bây giờ thật hoàn mỹ, hai con người yêu nhau được hạnh phúc khi ở cạnh nhau. Được trời, đất, đại dương mênh mông ngoài kia chứng giám.
Khi trời cũng đã sập tối, hai người cùng nhau vào khách sạn thuê phòng để ngủ qua đêm:
- Cho tôi thuê một phòng
- Cho hỏi hai người có mối quan hệ gì?
Cả chú và cậu cũng sửng người trước câu hỏi này, thuê phòng còn phải hỏi nhiều như thế này sao?
- Chúng tôi là người yêu
- Chỗ chúng tôi cấm người đồng tính thuê, hai người tìm chỗ khác giúp tôi
Giang Thiệu nhìn qua Khải Tề rồi cùng nắm tay nhau mà bước ra khỏi đó. Họ chạnh lòng nhưng lại chẳng thể làm gì khác hơn trước cái sự kì thị này
Ở một phía khác, Nhất Lục cảm thấy lo lắng cho bạn của mình vì không gọi được cho cậu nên đã gọi Dương Chí:
- Anh có gặp hai người họ chưa? Sao em gọi cho Khải Tề không được?
- Chắc họ đi tìm chỗ nào đó để thư giãn rồi. Họ muốn có không gian riêng nên mới không nghe mái thôi! Em đừng có lo, kể anh nghe chuyện hôm nay xem
- Anh không biết đâu, hôm nay giáo sư ngầu lắm đó. Một mình bước vào hôn lễ đầy khí chất mà bước tới nắm tay chú rễ chạy đi. Nhìn cảnh tượng đấy mà em cảm động phát khóc
- Còn cảnh này khiến em cảm động hơn đó
- Chuyện gì?
- Em bước ra trước nhà đi
- Làm gì chứ?
- Nhanh đi
Nhất Lục cũng nghe theo lời anh mà mở cửa đi ra ngoài. Một khung cảnh khiến cậu vô cùng ngạc nhiên khi Dương Chí đang quỳ một chân đưa nhẫn ra trước:
- Em đồng ý lấy anh nha!
- Em...
- Anh không muốn chúng ta phải rơi vào cảnh như họ. Anh muốn cho em được hạnh phúc
Một người đàn ông và người phụ nữ từ trong nhà bước ra đầy vẻ nghiêm nghị:
- Cậu lấy gì để lo cho con tôi?
- Con có một cái quán, có một công ty nhỏ, có nhà, có xe riêng và có một tình yêu vô cùng lớn dành cho Nhất Lục. Con mong hai bác đồng ý!
- Cậu lấy nó có lấy bọn tôi đâu mà bắt chúng tôi đồng ý
Nhất Lục quay lại nhìn cha mẹ đầy hạnh phúc, chàng trai ôm chầm lấy họ:
- Cha mẹ chấp nhận cho...
- Chỉ cần con hạnh phúc là được rồi
- Con lo mà quay lại trả lời cậu ta đi kia, chắc quỳ sắp tê chân luôn rồi.
Nhất Lục quay lại ngắm nhìn gương mà người mà mình rất yêu rồi lên tiếng:
- Bây giờ em vẫn chưa sẵn sàng
- Không sao, anh vội vàng quá rồi
Nhất Lục đỡ người đàn ông đứng lên rồi ôm chầm lấy anh:
- Em xin lỗi
- Khờ quá không có gì phải xin lỗi. Anh chờ em được mà!
- Hai đứa vào nhà đi trời tối rồi sương xuống
Hai người hạnh phúc cùng cha mẹ đi vào bên trong ngôi nhà đầy ấm cúng.
Khải Tề và Giang Thiệu bên này cũng thuê được phòng mà cùng nhau lên giường nằm nghỉ
Hai người họ nằm trên giường quay mặt về hướng nhau, ngắm nhìn khuôn mặt của đối phương thật rõ, khắc ghi người kia vào trong tim của mình:
- Chú định như thế nào tiếp đây? Lỡ ngày mai cha em tìm đến đây rồi bắt em về nữa rồi sao?
- Sẽ không đâu, dù có ra sao thì chú cũng sẽ không để Tống Phùng đưa em đi lần nữa đâu
- Mà cũng có khi cha từ mặt em rồi, chắc giờ ông ấy đang rất tức giận
Giang Thiệu khẽ mỉm cười mà véo má cậu nhóc con này:
- Tống Phùng nhất định sẽ mềm lòng thôi! Dù sao em cũng là đứa con mà cậu ta thương nhất mà!
- Không có đâu chú đừng có mơ nữa
- Đây là giấc mơ rất đẹp đó!
Hai người cùng bật cười, cậu khẽ sờ vào khuôn mặt Giang Thiệu:
- Có khi nào là em đang mơ không?
- Giấc mơ nào mà chân thật vậy?
Khải Tề kéo chú lại mà dùng đôi môi mềm của mình mà hôn vào bờ môi đã lâu rồi không được chạm tới.
Cậu theo bản năng mà sợ vào bụng của chú thì cảm thấy là lạ liền ngồi dậy kéo áo chú ra. Trên cơ bụng đó để lại một vết khâu chưa lành hẳn:
- Chú bị làm sao vậy?
- Chỉ là...
- Không được nói dối em!
Giang Thiệu cũng ngồi dậy rồi nắm chặt lấy hai bàn tay của Khải Tề:
- Ngày hôm đó chú đuổi theo em nên đã xảy ra tai nạn giao thông... nhưng em đừng lo chú không sao hết
- Không sao cái gì hả? Khâu tới mức này mà không sao! Đúng rồi chân chú cũng bị thương đúng không?
- Chỉ là vết thương nhẹ thôi! Nhưng mà vết khâu này làm em thấy sợ sao?
Khải Tề rút tay ra khỏi tay chú mà đưa tới sờ lên vết thương đấy mà vẻ mặt vô cùng đau lòng:
- Em không có sợ mà em càng thấy thương chú hơn thôi!
- Em có lo cho ngày mai của chúng ta như thế nào không?
- Mau đứng lại!
- Đây mới là hạnh phúc của con, con không thể sống theo cuộc đời cha muốn được.
Hai người con trai giữ chặt lấy lòng bàn tay nhau, cùng nhau bỏ trốn, ngồi vào trong xe.
Tống Phùng tức giận xô đổ hết những đồ trang trí, khách mời bên trong lại ngơ ngác, hoang mang, bàn tán xì xào:
- Chuyện gì vậy? Cướp rể à?
- Con trai ông Phùng là gay sao?
- Vậy sao còn muốn cưới con gái nhà người ta?
- Trời ơi như vậy thì mang nghiệp lắm đó!
- Chứ không lẽ để cậu nhóc đó yêu đương bậy bạ với với người đàn ông kia
Toàn những lời nói ngày càng khó nghe, càng làm cho Tống Phùng vô cùng khó chịu:
- Cút hết đi!
Những người khách tại đó cũng hoảng sợ mà rời đi, La Kỳ bước tới dỗ dề người chồng của mình:
- Anh... Có em đây rồi đừng nóng giận như vậy!
- Sao không giận được, đứa con trời đánh này với đứa bạn thân lại yêu nhau, lại dắt nhau bỏ đi...
Tống Phùng lại tức giận đến mức mà chẳng thể đứng vững được nữa đến mức phải để cho vợ đỡ.
Khung cảnh tuyệt đẹp nhưng giờ lại thật trống vắng, thật ảm đạm và hoang tàn.
Trên chiếc xe đó, Khải Tề ngồi im thin thít nhìn về phía trước, nhìn lại bộ trang phục của mình:
- Chú thấy bộ này của em đẹp không?
- Nó đẹp nhất khi em cùng chú vào lễ đường
- Em muốn đi biển, chú chở em ra biển đi
- Em muốn đi đâu chú đều đưa em đi
Chiếc xe ấy chạy một mạch tới một bãi biển rất đẹp với làn nước trong xanh bãi cát trắng trải dài. Chú quay sang nhìn thì thấy nhóc con nhà mình đã ngủ rồi:
- Chú vui lắm khi em đã chở về bên chú
- Em cũng vậy!
Khải Tề dần mở mắt ra, cởi dây an toàn ra mà lau tới ôm chặt lấy chú. Nước mắt cứ thế mà rơi ra, đây là giọt nước mắt của hạnh phúc:
- Em nhớ chú nhiều lắm!
- Ngoan, chú đây rồi đừng khóc như con nít vậy chứ!
- Em sợ sẽ không gặp được chú nữa, em sợ...
Giang Thiệu nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đã ướt đẫm. Chú khẽ lau đi những giọt nước mắt ấy:
- Chú xin lỗi! Sau này có chuyện gì thì chú cũng sẽ quyết đấu tranh như ngày hôm nay, chú sẽ bảo vệ cho em
Hai con người đấy sau một hồi bình tĩnh lại thì nắm tay nhau đi ra biển, ngắm nhìn bầu trời đã ngã vàng khi buổi chiều dần buông xuống.
Chú và cậu ngồi trên cát nhìn ra đường chân trời phía xa khi mặt trời sắp bị đại dương rộng lớn nuốt chửng. Khải Tề tựa đầu vào bờ vai rộng của chú, tay đan tay:
- Ước gì khoảnh khắc này mãi dừng lại ở đây
- Chỉ cần em thích thì ngày nào chú cũng đưa em đi ngắm hoàng hôn thế này
- Chỉ cần là chú thì đi đâu em cũng bằng lòng
- Học ai mấy câu sến súa này vậy?
- Học từ cái miệng dẻo của chú á!
Giang Thiệu quay sang nhìn cậu, Khải Tề cũng nhìn sang chú. Người đàn ông tiến tới hôn lấy cậu, một nụ hôn ngọt ngào mà vô cùng ấm áp
Khung cảnh bây giờ thật hoàn mỹ, hai con người yêu nhau được hạnh phúc khi ở cạnh nhau. Được trời, đất, đại dương mênh mông ngoài kia chứng giám.
Khi trời cũng đã sập tối, hai người cùng nhau vào khách sạn thuê phòng để ngủ qua đêm:
- Cho tôi thuê một phòng
- Cho hỏi hai người có mối quan hệ gì?
Cả chú và cậu cũng sửng người trước câu hỏi này, thuê phòng còn phải hỏi nhiều như thế này sao?
- Chúng tôi là người yêu
- Chỗ chúng tôi cấm người đồng tính thuê, hai người tìm chỗ khác giúp tôi
Giang Thiệu nhìn qua Khải Tề rồi cùng nắm tay nhau mà bước ra khỏi đó. Họ chạnh lòng nhưng lại chẳng thể làm gì khác hơn trước cái sự kì thị này
Ở một phía khác, Nhất Lục cảm thấy lo lắng cho bạn của mình vì không gọi được cho cậu nên đã gọi Dương Chí:
- Anh có gặp hai người họ chưa? Sao em gọi cho Khải Tề không được?
- Chắc họ đi tìm chỗ nào đó để thư giãn rồi. Họ muốn có không gian riêng nên mới không nghe mái thôi! Em đừng có lo, kể anh nghe chuyện hôm nay xem
- Anh không biết đâu, hôm nay giáo sư ngầu lắm đó. Một mình bước vào hôn lễ đầy khí chất mà bước tới nắm tay chú rễ chạy đi. Nhìn cảnh tượng đấy mà em cảm động phát khóc
- Còn cảnh này khiến em cảm động hơn đó
- Chuyện gì?
- Em bước ra trước nhà đi
- Làm gì chứ?
- Nhanh đi
Nhất Lục cũng nghe theo lời anh mà mở cửa đi ra ngoài. Một khung cảnh khiến cậu vô cùng ngạc nhiên khi Dương Chí đang quỳ một chân đưa nhẫn ra trước:
- Em đồng ý lấy anh nha!
- Em...
- Anh không muốn chúng ta phải rơi vào cảnh như họ. Anh muốn cho em được hạnh phúc
Một người đàn ông và người phụ nữ từ trong nhà bước ra đầy vẻ nghiêm nghị:
- Cậu lấy gì để lo cho con tôi?
- Con có một cái quán, có một công ty nhỏ, có nhà, có xe riêng và có một tình yêu vô cùng lớn dành cho Nhất Lục. Con mong hai bác đồng ý!
- Cậu lấy nó có lấy bọn tôi đâu mà bắt chúng tôi đồng ý
Nhất Lục quay lại nhìn cha mẹ đầy hạnh phúc, chàng trai ôm chầm lấy họ:
- Cha mẹ chấp nhận cho...
- Chỉ cần con hạnh phúc là được rồi
- Con lo mà quay lại trả lời cậu ta đi kia, chắc quỳ sắp tê chân luôn rồi.
Nhất Lục quay lại ngắm nhìn gương mà người mà mình rất yêu rồi lên tiếng:
- Bây giờ em vẫn chưa sẵn sàng
- Không sao, anh vội vàng quá rồi
Nhất Lục đỡ người đàn ông đứng lên rồi ôm chầm lấy anh:
- Em xin lỗi
- Khờ quá không có gì phải xin lỗi. Anh chờ em được mà!
- Hai đứa vào nhà đi trời tối rồi sương xuống
Hai người hạnh phúc cùng cha mẹ đi vào bên trong ngôi nhà đầy ấm cúng.
Khải Tề và Giang Thiệu bên này cũng thuê được phòng mà cùng nhau lên giường nằm nghỉ
Hai người họ nằm trên giường quay mặt về hướng nhau, ngắm nhìn khuôn mặt của đối phương thật rõ, khắc ghi người kia vào trong tim của mình:
- Chú định như thế nào tiếp đây? Lỡ ngày mai cha em tìm đến đây rồi bắt em về nữa rồi sao?
- Sẽ không đâu, dù có ra sao thì chú cũng sẽ không để Tống Phùng đưa em đi lần nữa đâu
- Mà cũng có khi cha từ mặt em rồi, chắc giờ ông ấy đang rất tức giận
Giang Thiệu khẽ mỉm cười mà véo má cậu nhóc con này:
- Tống Phùng nhất định sẽ mềm lòng thôi! Dù sao em cũng là đứa con mà cậu ta thương nhất mà!
- Không có đâu chú đừng có mơ nữa
- Đây là giấc mơ rất đẹp đó!
Hai người cùng bật cười, cậu khẽ sờ vào khuôn mặt Giang Thiệu:
- Có khi nào là em đang mơ không?
- Giấc mơ nào mà chân thật vậy?
Khải Tề kéo chú lại mà dùng đôi môi mềm của mình mà hôn vào bờ môi đã lâu rồi không được chạm tới.
Cậu theo bản năng mà sợ vào bụng của chú thì cảm thấy là lạ liền ngồi dậy kéo áo chú ra. Trên cơ bụng đó để lại một vết khâu chưa lành hẳn:
- Chú bị làm sao vậy?
- Chỉ là...
- Không được nói dối em!
Giang Thiệu cũng ngồi dậy rồi nắm chặt lấy hai bàn tay của Khải Tề:
- Ngày hôm đó chú đuổi theo em nên đã xảy ra tai nạn giao thông... nhưng em đừng lo chú không sao hết
- Không sao cái gì hả? Khâu tới mức này mà không sao! Đúng rồi chân chú cũng bị thương đúng không?
- Chỉ là vết thương nhẹ thôi! Nhưng mà vết khâu này làm em thấy sợ sao?
Khải Tề rút tay ra khỏi tay chú mà đưa tới sờ lên vết thương đấy mà vẻ mặt vô cùng đau lòng:
- Em không có sợ mà em càng thấy thương chú hơn thôi!
- Em có lo cho ngày mai của chúng ta như thế nào không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.