Chương 40: Tình cũ xuất hiện (H)
Kim Duyên
04/06/2023
Cậu lập tức chạy tới không một động tác thừa nắm lấy tay chú rồi kéo người đàn ông kia ra và ôm lấy cánh tay chú rất thân mật:
- Đây là bạn chú sao?
- Ờ... Đây là Tuấn Tự
Cái tên nghe cứ quen quen làm sao đấy? Cậu chưa kịp hoàn hồn thì người đàn ông kia lại lên tiếng:
- Đây là cháu anh sao?
Cậu nói ấy khiến cậu hoàn hồn lại, nở nụ cười tươi rạng rỡ nhưng đang chửi thầm trong bụng:
- Em là Liêu Khải Tề người yêu của chú ấy
- Chào em, anh là Nghiêm Tuấn Tự người yêu cũ của Giang Thiệu
Nụ cười ấy bị dập tắt ngay, cái quái gì vậy? Thì ra là tên người yêu cũ vậy mà mình không nhớ, gặp chú để làm gì chứ? Muốn quay lại sao? Khải Tề lườm Giang Thiệu thì Tuấn Tự bật cười:
- Anh và Giang Thiệu giờ chỉ là bạn bè em không cần phải lo. Do anh gặp chút khó khăn nên mới nhờ anh ấy giúp
Tới lúc này Giang Thiệu mới có thể lên tiếng chen vào cuộc nói chuyện đầy mùi thuốc súng ấy:
- Tuấn Tự bị người ta lừa hết tiền hiện nay không có chỗ ở nên mới muốn đến nhà mình. Chú sợ em...
- Em thấy Khải Tề là một người hiểu chuyện sẽ không chấp nhất chuyện này đúng không?
Một câu nói của Tuấn Tự khiến cậu không thể nào từ chối được mà chỉ có thể gượng gạo cười:
- Được chứ! Không vấn đề gì nhưng mà anh định ở tới khi nào?
- Đợi anh tìm được việc làm thì sẽ dọn ra ngay
- Em chỉ hỏi thăm vậy thôi anh đừng nghĩ nhiều
Cả ba người đi ra xe khi Giang Thiệu mở cửa ghế phụ thì Tuấn Tự bước tới khẽ lên tiếng:
- Anh hơi bị say xe cho anh ngồi ở đây được không?
Khải Tề ngơ ngác còn Giang Thiệu thì lập tức đưa chìa khoá xe cho Tuấn Tự:
- Vậy em lái xe đi
Ông chú liền kéo nhóc con nhà mình xuống ghế sau ngồi còn người kia chỉ ngoan ngoãn vào ngồi lái xe sắc mặt không có gì là khó chịu
Khải Tề thì vui ở trong lòng, ngồi dựa vào người chú nhưng tay thì lại bấu mạnh vào đùi vị giáo sư ấy. Đồ đàn ông xấu xa!
Mở cửa đi vào nhà thì Tuấn Tự rất thích thú nhìn ngắm xung quanh rất vui vẻ mà thốt lên một câu:
- Lúc trước em luôn nghĩ sẽ được ở cùng anh trong một căn nhà như thế này, anh còn nhớ không?
- Đương nhiên là còn nhớ rồi nhưng anh ở đây là vì Tiểu Tề
Khải Tề khẽ mỉm cười nhưng lòng thì gào thét. Ha ha tôi cười chết mất, chắc anh ta cũng hơi quê rồi.
- Anh qua đó ngồi đi em lấy nước cho
Giang Thiệu kéo hành lí vào, cậu vào trong bếp lấy nước thì mới chợt ngớ người:
- Ông chú này vậy mà dám lén mình gặp người yêu cũ. Chú hay lắm!
Cậu đi ra thì đã thấy Giang Thiệu ngồi cạnh bên Tuấn Tự, hỏi hang đầy quan tâm:
- Em có dự định gì chưa?
- Em chưa rõ nữa nhưng sẽ không làm phiền anh lâu đâu
Khải Tề đặt ly nước lên bàn rồi lẳng lặng ngồi xuống ghế, dùng con mắt trìu mến quan sát họ:
- Sao em cứ cảm thấy như nghe tên Khải Tề ở đâu rồi thì phải?
- Con trai của Tống Phùng, anh có kể cho em nghe rồi
- Sao? Anh dám quen con của anh Tống Phùng? Không phải anh ấy không thích người đồng tính sao?
Sắc mặt của người con trai ấy bỗng dưng thay đổi, ánh lên sự phiền muộn. Ông chú liền đánh sang chủ đề khác:
- Để anh dọn đồ em vào phòng Tiểu Tề
- Sao lại là phòng em?
Khải Tề khi này mới có phản ứng lại, Giang Thiệu cười một cách gian manh mà đưa ánh mắt nhìn cậu:
- Tiểu Tề muốn Tuấn Tự ngủ cùng phòng với chú sao?
- Được rồi dọn đồ vào phòng em đi
Cả Tuấn Tự và Giang Thiệu đều bỗng cười lên một cách sảng khoái khi trêu chọc được một đứa nhóc con.
- Anh cứ ngủ phòng đó, em ngủ cùng chú
- Anh không quen ngủ chỗ lạ, em ngủ cùng anh được không?
- Tuấn Tự!
Giang Thiệu hằng giọng, Khải Tề cũng tỏ rõ thái độ không thích, Tuấn Tự tiếp tục lên tiếng:
- Lẽ nào muốn em ngủ cùng anh. Anh cũng biết chỗ lạ em ngủ một mình không được mà!
- Được rồi em ngủ cùng anh
- Anh cũng đừng lo, em không có ý gì với nhóc nhà anh đâu
Đồ được dọn vào phòng của Khải Tề, Tuấn Tự nhìn xung quanh căn phòng:
- Phòng của em dễ thương quá đó.
- Anh nghỉ ngơi chút đi.
Cậu bước ra ngoài rồi liền đóng chặt cánh cửa lại một cái rầm. Khải Tề đi vào trong phòng của chú, ngồi xuống giường một ạch:
- Chú mau nói rõ trước khi em nỗi điên
Miệng Giang Thiệu mỉm cười ngồi xuống, ôm lấy cậu nhóc nhỏ đáng yêu này:
- Chỉ là sáng hôm nay anh ra ngoài tình cờ gặp Tuấn Tự chứ không có gì hết
- Sao còn ôm ấp nhau nữa?
- Em ấy kể về chuyện lúc trước có chút buồn nên mới ôm chú để tìm sự an ủi
- Chú giàu lòng bác ái ghê đó! Buồn cái là được ôm hả?
Giang Thiệu cười đầy thích thú còn kèm theo nụ hôn vào cái cổ trắng ngần ấy:
- Bất ngờ quá nên chú không kịp trở tay. Lòng chú chỉ có mỗi Tiểu Tề thôi!
Khải Tề dứt khoát đưa tay lên bốp lấy cái miệng dẻo quẹo ấy, đẩy cái mặt của ông chú ra:
- Nói chuyện đàng hoàng đi. Chú đừng có hôn hít nữa
- Em ghen rồi sao?
- Ghen chứ sao không? Nói chi đây là người yêu cũ của chú nữa
Người đàn ông nắm lấy đôi tay mềm ấy rồi dùng đôi mắt chân thành nhìn đôi mắt ghen tuông kia:
- Chú sẽ cố gắng sắp xếp để cho Tuấn Tự dọn khỏi nhà chúng ta sớm thôi!
- Anh ta làm gì bị lừa đến không còn một xu dính túi vậy?
- Em ấy bị người ta dụ đầu tư rồi người đó bỏ trốn làm cho Tuấn Tự lâm vào tình cảnh như bây giờ. Em thông cảm cho Tuấn Tự chút nha!
- Chỉ một người này nữa thôi được không?
- Được, chú đều nghe lời của em
Giang Thiệu ôm lấy nhóc con vào lòng còn bên ngoài lại là Tuấn Tự đang đứng suy tư.
______________
Khi ánh trời đang dần dập tắt nắng chiều, Khải Tề ngồi ngoài sân nhìn ra đường xe cộ tấp nập mà nói chuyện điện thoại:
- Người ta cũng dọn vào rồi tao đâu còn cách khác
- Mày đúng là ngu mà! Tình cũ không rũ cũng tới, mày đúng là không biết sợ
- Tao tin chú ấy sẽ không làm gì có lỗi với tao đâu nhưng sao mày dạo này khó gặp quá đó
- Tao có chút việc thôi! Mày lo canh chừng vị giáo sư đó đi
Nhất Lục ở đầu bên kia đột ngột tắt máy ngang, vẻ mặt lo lắng liếc nhìn Dương Chí đang nằm trên đùi mình:
- Khải Tề nghi ngờ lắm rồi đó.
- Thì mình công khai đi
- Công khai con khỉ gì? Chú đừng có nói nhảm
Dương Chí ngồi thẳng lên, im lặng mà chẳng nói thêm một lời nào nữa. Nhất Lục dần ngồi lại ôm lấy cánh tay người đàn ông ấy:
- Giận em rồi sao?
- Không, anh có quyền gì để giận.
Nhất Lục tiến tới kéo cái khuôn mặt ấy quay lại và trao cho Dương Chí một nụ hôn:
- Hết giận chưa?
Người đàn ông đột ngột giữ lấy cậu dùng môi mình bấu lấy đôi môi kia hơn cả sự kịch liệt.
- Sao mà đơn giản như vậy được
- Đồ lưu manh
Dương Chí hôn xuống cổ cậu, tay cởi những cái cúc áo ra. Đôi tay ấy chạm lên những mảng da thịt mềm mịn, một mùi hương nhè nhẹ đi vào mũi:
- Hôm nay cơ thể em lại có mùi hương mới nữa rồi
Một tiếng xoẹt như xé nát không gian, cái áo trên người cậu đã bị xé, để lộ ra một cơ thể săn chắc, khoẻ khoắn:
- Cái áo em mới mua đó
- Mai anh đền cho em gấp 10 lần
Trên chiếc sofa lớn ngoài phòng khách ấy có cái mùi nồng tanh lại đậm hương ngọt ngào của tình yêu đang hoà quyện lấy nhau:
- A... ưm...
Cái âm thanh ấy cùng với một cái nhịp điệu liên hồi, dồn dập đầy mạnh bạo và vô cùng hì hục làm cho lòng con người ta râm ran khó tả.
- Đây là bạn chú sao?
- Ờ... Đây là Tuấn Tự
Cái tên nghe cứ quen quen làm sao đấy? Cậu chưa kịp hoàn hồn thì người đàn ông kia lại lên tiếng:
- Đây là cháu anh sao?
Cậu nói ấy khiến cậu hoàn hồn lại, nở nụ cười tươi rạng rỡ nhưng đang chửi thầm trong bụng:
- Em là Liêu Khải Tề người yêu của chú ấy
- Chào em, anh là Nghiêm Tuấn Tự người yêu cũ của Giang Thiệu
Nụ cười ấy bị dập tắt ngay, cái quái gì vậy? Thì ra là tên người yêu cũ vậy mà mình không nhớ, gặp chú để làm gì chứ? Muốn quay lại sao? Khải Tề lườm Giang Thiệu thì Tuấn Tự bật cười:
- Anh và Giang Thiệu giờ chỉ là bạn bè em không cần phải lo. Do anh gặp chút khó khăn nên mới nhờ anh ấy giúp
Tới lúc này Giang Thiệu mới có thể lên tiếng chen vào cuộc nói chuyện đầy mùi thuốc súng ấy:
- Tuấn Tự bị người ta lừa hết tiền hiện nay không có chỗ ở nên mới muốn đến nhà mình. Chú sợ em...
- Em thấy Khải Tề là một người hiểu chuyện sẽ không chấp nhất chuyện này đúng không?
Một câu nói của Tuấn Tự khiến cậu không thể nào từ chối được mà chỉ có thể gượng gạo cười:
- Được chứ! Không vấn đề gì nhưng mà anh định ở tới khi nào?
- Đợi anh tìm được việc làm thì sẽ dọn ra ngay
- Em chỉ hỏi thăm vậy thôi anh đừng nghĩ nhiều
Cả ba người đi ra xe khi Giang Thiệu mở cửa ghế phụ thì Tuấn Tự bước tới khẽ lên tiếng:
- Anh hơi bị say xe cho anh ngồi ở đây được không?
Khải Tề ngơ ngác còn Giang Thiệu thì lập tức đưa chìa khoá xe cho Tuấn Tự:
- Vậy em lái xe đi
Ông chú liền kéo nhóc con nhà mình xuống ghế sau ngồi còn người kia chỉ ngoan ngoãn vào ngồi lái xe sắc mặt không có gì là khó chịu
Khải Tề thì vui ở trong lòng, ngồi dựa vào người chú nhưng tay thì lại bấu mạnh vào đùi vị giáo sư ấy. Đồ đàn ông xấu xa!
Mở cửa đi vào nhà thì Tuấn Tự rất thích thú nhìn ngắm xung quanh rất vui vẻ mà thốt lên một câu:
- Lúc trước em luôn nghĩ sẽ được ở cùng anh trong một căn nhà như thế này, anh còn nhớ không?
- Đương nhiên là còn nhớ rồi nhưng anh ở đây là vì Tiểu Tề
Khải Tề khẽ mỉm cười nhưng lòng thì gào thét. Ha ha tôi cười chết mất, chắc anh ta cũng hơi quê rồi.
- Anh qua đó ngồi đi em lấy nước cho
Giang Thiệu kéo hành lí vào, cậu vào trong bếp lấy nước thì mới chợt ngớ người:
- Ông chú này vậy mà dám lén mình gặp người yêu cũ. Chú hay lắm!
Cậu đi ra thì đã thấy Giang Thiệu ngồi cạnh bên Tuấn Tự, hỏi hang đầy quan tâm:
- Em có dự định gì chưa?
- Em chưa rõ nữa nhưng sẽ không làm phiền anh lâu đâu
Khải Tề đặt ly nước lên bàn rồi lẳng lặng ngồi xuống ghế, dùng con mắt trìu mến quan sát họ:
- Sao em cứ cảm thấy như nghe tên Khải Tề ở đâu rồi thì phải?
- Con trai của Tống Phùng, anh có kể cho em nghe rồi
- Sao? Anh dám quen con của anh Tống Phùng? Không phải anh ấy không thích người đồng tính sao?
Sắc mặt của người con trai ấy bỗng dưng thay đổi, ánh lên sự phiền muộn. Ông chú liền đánh sang chủ đề khác:
- Để anh dọn đồ em vào phòng Tiểu Tề
- Sao lại là phòng em?
Khải Tề khi này mới có phản ứng lại, Giang Thiệu cười một cách gian manh mà đưa ánh mắt nhìn cậu:
- Tiểu Tề muốn Tuấn Tự ngủ cùng phòng với chú sao?
- Được rồi dọn đồ vào phòng em đi
Cả Tuấn Tự và Giang Thiệu đều bỗng cười lên một cách sảng khoái khi trêu chọc được một đứa nhóc con.
- Anh cứ ngủ phòng đó, em ngủ cùng chú
- Anh không quen ngủ chỗ lạ, em ngủ cùng anh được không?
- Tuấn Tự!
Giang Thiệu hằng giọng, Khải Tề cũng tỏ rõ thái độ không thích, Tuấn Tự tiếp tục lên tiếng:
- Lẽ nào muốn em ngủ cùng anh. Anh cũng biết chỗ lạ em ngủ một mình không được mà!
- Được rồi em ngủ cùng anh
- Anh cũng đừng lo, em không có ý gì với nhóc nhà anh đâu
Đồ được dọn vào phòng của Khải Tề, Tuấn Tự nhìn xung quanh căn phòng:
- Phòng của em dễ thương quá đó.
- Anh nghỉ ngơi chút đi.
Cậu bước ra ngoài rồi liền đóng chặt cánh cửa lại một cái rầm. Khải Tề đi vào trong phòng của chú, ngồi xuống giường một ạch:
- Chú mau nói rõ trước khi em nỗi điên
Miệng Giang Thiệu mỉm cười ngồi xuống, ôm lấy cậu nhóc nhỏ đáng yêu này:
- Chỉ là sáng hôm nay anh ra ngoài tình cờ gặp Tuấn Tự chứ không có gì hết
- Sao còn ôm ấp nhau nữa?
- Em ấy kể về chuyện lúc trước có chút buồn nên mới ôm chú để tìm sự an ủi
- Chú giàu lòng bác ái ghê đó! Buồn cái là được ôm hả?
Giang Thiệu cười đầy thích thú còn kèm theo nụ hôn vào cái cổ trắng ngần ấy:
- Bất ngờ quá nên chú không kịp trở tay. Lòng chú chỉ có mỗi Tiểu Tề thôi!
Khải Tề dứt khoát đưa tay lên bốp lấy cái miệng dẻo quẹo ấy, đẩy cái mặt của ông chú ra:
- Nói chuyện đàng hoàng đi. Chú đừng có hôn hít nữa
- Em ghen rồi sao?
- Ghen chứ sao không? Nói chi đây là người yêu cũ của chú nữa
Người đàn ông nắm lấy đôi tay mềm ấy rồi dùng đôi mắt chân thành nhìn đôi mắt ghen tuông kia:
- Chú sẽ cố gắng sắp xếp để cho Tuấn Tự dọn khỏi nhà chúng ta sớm thôi!
- Anh ta làm gì bị lừa đến không còn một xu dính túi vậy?
- Em ấy bị người ta dụ đầu tư rồi người đó bỏ trốn làm cho Tuấn Tự lâm vào tình cảnh như bây giờ. Em thông cảm cho Tuấn Tự chút nha!
- Chỉ một người này nữa thôi được không?
- Được, chú đều nghe lời của em
Giang Thiệu ôm lấy nhóc con vào lòng còn bên ngoài lại là Tuấn Tự đang đứng suy tư.
______________
Khi ánh trời đang dần dập tắt nắng chiều, Khải Tề ngồi ngoài sân nhìn ra đường xe cộ tấp nập mà nói chuyện điện thoại:
- Người ta cũng dọn vào rồi tao đâu còn cách khác
- Mày đúng là ngu mà! Tình cũ không rũ cũng tới, mày đúng là không biết sợ
- Tao tin chú ấy sẽ không làm gì có lỗi với tao đâu nhưng sao mày dạo này khó gặp quá đó
- Tao có chút việc thôi! Mày lo canh chừng vị giáo sư đó đi
Nhất Lục ở đầu bên kia đột ngột tắt máy ngang, vẻ mặt lo lắng liếc nhìn Dương Chí đang nằm trên đùi mình:
- Khải Tề nghi ngờ lắm rồi đó.
- Thì mình công khai đi
- Công khai con khỉ gì? Chú đừng có nói nhảm
Dương Chí ngồi thẳng lên, im lặng mà chẳng nói thêm một lời nào nữa. Nhất Lục dần ngồi lại ôm lấy cánh tay người đàn ông ấy:
- Giận em rồi sao?
- Không, anh có quyền gì để giận.
Nhất Lục tiến tới kéo cái khuôn mặt ấy quay lại và trao cho Dương Chí một nụ hôn:
- Hết giận chưa?
Người đàn ông đột ngột giữ lấy cậu dùng môi mình bấu lấy đôi môi kia hơn cả sự kịch liệt.
- Sao mà đơn giản như vậy được
- Đồ lưu manh
Dương Chí hôn xuống cổ cậu, tay cởi những cái cúc áo ra. Đôi tay ấy chạm lên những mảng da thịt mềm mịn, một mùi hương nhè nhẹ đi vào mũi:
- Hôm nay cơ thể em lại có mùi hương mới nữa rồi
Một tiếng xoẹt như xé nát không gian, cái áo trên người cậu đã bị xé, để lộ ra một cơ thể săn chắc, khoẻ khoắn:
- Cái áo em mới mua đó
- Mai anh đền cho em gấp 10 lần
Trên chiếc sofa lớn ngoài phòng khách ấy có cái mùi nồng tanh lại đậm hương ngọt ngào của tình yêu đang hoà quyện lấy nhau:
- A... ưm...
Cái âm thanh ấy cùng với một cái nhịp điệu liên hồi, dồn dập đầy mạnh bạo và vô cùng hì hục làm cho lòng con người ta râm ran khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.