Cứu Phản Diện Rồi Bị Hắn Bám Theo
Chương 11
A A Tiểu Mao
15/09/2024
Cuối cùng ta cũng muốn ăn chút gì đó, ăn một miếng rồi nói: "Hửm?"
"Ta như vậy, nàng có sợ không?"
Ta chớp chớp mắt, nuốt miếng thức ăn trong miệng rồi mới hỏi ngược lại hắn: "Chàng sẽ g.i.ế.c ta sao?"
Đôi đũa trong tay hắn khựng lại: "Sẽ không."
"Vậy chàng sẽ bảo vệ ta chứ?"
"Sẽ."
Ta cười, tiếp tục ăn đồ ăn trong bát: "Vậy ta cũng đâu có bị ngốc, tại sao lại phải sợ chàng."
Tiêu Chương vẫn bận rộn xử lý chiến sự.
Chỉ là dù bận rộn đến đâu, hắn cũng sẽ đến đây cùng ta dùng bữa, ta biết hắn sợ chuyện lần trước tái diễn.
Hắn sợ ta bị dọa, hắn sợ ta không thích hắn.
Gần đây ta càng ngày càng buồn ngủ, làm việc gì cũng không có hứng thú, ăn gì cũng không ngon miệng
Từ sau lần Tiêu Chương cho mời thái y đến, quả thực không thể chẩn đoán ra có mang thai hay không, ta liền bảo thái y không cần đến nữa.
Xác suất dính bầu ngay lần đầu nhỏ như vậy, ta cảm thấy chắc chắn sẽ không xảy ra với mình.
Chỉ là Tiêu Chương vẫn cứ tin chắc ta đã mang thai, đối với ta luôn cẩn thận từng li từng tí, cũng không động chạm gì ta trên giường.
"Thải Nhi, ngươi đi mời thái y đến xem cho ta."
Kết hợp với một số tình trạng gần đây, ta có chút lo lắng.
Thái y vẫn là vị đã cứu sống ta hôm đó, tuổi còn trẻ nhưng có chút bản lĩnh.
Hắn ta cẩn thận bắt mạch cho ta, cuối cùng cười nói: "Chúc mừng phu nhân, đã có thai hai tháng rồi. Vương Thượng quả thật là sáng suốt, chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra những gì thần không thấy được."
Nghe vậy, Thải Nhi cũng rất vui mừng, vội vàng đi lấy tiền thưởng cho hắn ta.
Chỉ có ta là đầu óc trống rỗng.
Ta có thai rồi.
Vào năm ta hai mươi tuổi.
Ta còn chưa kịp báo tin này cho hắn hay, đã nghe đồn đại khắp nơi rằng Tiêu Chương sắp xuất chinh rồi.
Ta bất giác buột miệng hỏi hắn: "Ta có thể đi cùng không?".
Lời vừa ra khỏi miệng, ta mới giật mình nhận ra, bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại muốn đi.
Dù có đi, thì ta biết làm gì đây?
Chẳng lẽ ta còn có thể thay hắn đỡ một nhát đao hay sao?
Ta không thể, có lẽ ta vẫn chưa yêu hắn đến vậy.
Tiêu lang khẽ vuốt tóc ta, dịu dàng nói: "Nàng hãy ở đây đợi ta trở về nhé."
Ta ngước nhìn hắn, nước mắt chực trào, vành mắt cay xè.
Ta nghẹn ngào hỏi: "Chàng nhất định sẽ bình an trở về, đúng không?"
Hắn gật đầu, nâng niu gương mặt ta, đặt lên trán ta một nụ hôn nhẹ như gió thoảng: "Có nàng đợi ta, ta nhất định sẽ trở về."
Động tác của hắn thật dịu dàng, e sợ làm ta đau.
Nghĩ kỹ lại thì ta yêu hắn cũng chẳng có gì lạ.
Suốt cả cuộc đời này, chưa từng có ai đối xử với ta chân thành đến vậy.
Ta và hắn ngồi trên nóc Thái Minh tháp, gió rít bên tai.
Tấm áo choàng hắn khoác lên vai ta bay phần phật trong gió.
Ta hỏi hắn: "Vương thượng, vì sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy? Vì ta đã cứu chàng sao?"
Hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Năm ta lên ngôi, mới chỉ sáu tuổi." Giọng hắn trầm xuống. "Cố tướng nói ta còn nhỏ, hắn sẽ phò tá, dạy dỗ ta. Nhưng sự thật không phải vậy. Hắn trói buộc ta, thao túng ta, núp sau lưng ta làm đủ mọi chuyện xấu xa, rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta. Ta trở thành bạo chúa bị người người căm ghét, kẻ ngỗ nghịch không nghe lời can gián. Còn hắn lại là vị lương thần, bậc ân sư."
"Ta cứ ngỡ, nghe lời hắn thì ta sẽ bình an lớn lên. Nào ngờ, dã tâm của hắn càng ngày càng lớn, thậm chí còn bỏ độc vào thức ăn của ta, muốn ta c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn mà không hay biết. Chết như một bạo chúa bị trời trừng phạt."
Khi hắn kể lại những chuyện này, nét mặt hắn vẫn điềm tĩnh như đang kể chuyện của người khác.
Lòng ta đau như cắt, ôm chặt lấy hắn mà chẳng biết nói gì để an ủi.
Những chuyện hắn kể, đối với ta, thật quá xa lạ, quá đáng sợ, quá xa vời.
Hắn khẽ thở dài: "Con đường đế vương vốn đã lắm chông gai, huống hồ ta còn lên ngôi khi tuổi còn nhỏ."
Hắn đưa tay ôm ta vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu ta. "Người đời, kẻ thì muốn lợi dụng ta, người thì muốn g.i.ế.c ta. Chỉ có nàng, từ trên trời rơi xuống, lấy thân mình nhỏ bé che chở cho ta, không tiếc cả mạng sống để cứu ta."
Ta thật sự không cố ý...
Hắn khẽ cười: "Trước kia, ta cũng từng nghĩ nàng có mưu đồ khác, hoặc là gian tế mà phe cánh nào đó cài vào. Nhưng nàng luôn nhìn ta bằng ánh mắt chân thành như vậy, luôn miệng nói với ta rằng nàng yêu ta..."
Ta vội vàng đưa tay che miệng hắn lại.
Nếu hắn nói tiếp, e là lại nhắc đến chuyện ta tự tiến cử gối chăn mất thôi.
"Ta như vậy, nàng có sợ không?"
Ta chớp chớp mắt, nuốt miếng thức ăn trong miệng rồi mới hỏi ngược lại hắn: "Chàng sẽ g.i.ế.c ta sao?"
Đôi đũa trong tay hắn khựng lại: "Sẽ không."
"Vậy chàng sẽ bảo vệ ta chứ?"
"Sẽ."
Ta cười, tiếp tục ăn đồ ăn trong bát: "Vậy ta cũng đâu có bị ngốc, tại sao lại phải sợ chàng."
Tiêu Chương vẫn bận rộn xử lý chiến sự.
Chỉ là dù bận rộn đến đâu, hắn cũng sẽ đến đây cùng ta dùng bữa, ta biết hắn sợ chuyện lần trước tái diễn.
Hắn sợ ta bị dọa, hắn sợ ta không thích hắn.
Gần đây ta càng ngày càng buồn ngủ, làm việc gì cũng không có hứng thú, ăn gì cũng không ngon miệng
Từ sau lần Tiêu Chương cho mời thái y đến, quả thực không thể chẩn đoán ra có mang thai hay không, ta liền bảo thái y không cần đến nữa.
Xác suất dính bầu ngay lần đầu nhỏ như vậy, ta cảm thấy chắc chắn sẽ không xảy ra với mình.
Chỉ là Tiêu Chương vẫn cứ tin chắc ta đã mang thai, đối với ta luôn cẩn thận từng li từng tí, cũng không động chạm gì ta trên giường.
"Thải Nhi, ngươi đi mời thái y đến xem cho ta."
Kết hợp với một số tình trạng gần đây, ta có chút lo lắng.
Thái y vẫn là vị đã cứu sống ta hôm đó, tuổi còn trẻ nhưng có chút bản lĩnh.
Hắn ta cẩn thận bắt mạch cho ta, cuối cùng cười nói: "Chúc mừng phu nhân, đã có thai hai tháng rồi. Vương Thượng quả thật là sáng suốt, chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra những gì thần không thấy được."
Nghe vậy, Thải Nhi cũng rất vui mừng, vội vàng đi lấy tiền thưởng cho hắn ta.
Chỉ có ta là đầu óc trống rỗng.
Ta có thai rồi.
Vào năm ta hai mươi tuổi.
Ta còn chưa kịp báo tin này cho hắn hay, đã nghe đồn đại khắp nơi rằng Tiêu Chương sắp xuất chinh rồi.
Ta bất giác buột miệng hỏi hắn: "Ta có thể đi cùng không?".
Lời vừa ra khỏi miệng, ta mới giật mình nhận ra, bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại muốn đi.
Dù có đi, thì ta biết làm gì đây?
Chẳng lẽ ta còn có thể thay hắn đỡ một nhát đao hay sao?
Ta không thể, có lẽ ta vẫn chưa yêu hắn đến vậy.
Tiêu lang khẽ vuốt tóc ta, dịu dàng nói: "Nàng hãy ở đây đợi ta trở về nhé."
Ta ngước nhìn hắn, nước mắt chực trào, vành mắt cay xè.
Ta nghẹn ngào hỏi: "Chàng nhất định sẽ bình an trở về, đúng không?"
Hắn gật đầu, nâng niu gương mặt ta, đặt lên trán ta một nụ hôn nhẹ như gió thoảng: "Có nàng đợi ta, ta nhất định sẽ trở về."
Động tác của hắn thật dịu dàng, e sợ làm ta đau.
Nghĩ kỹ lại thì ta yêu hắn cũng chẳng có gì lạ.
Suốt cả cuộc đời này, chưa từng có ai đối xử với ta chân thành đến vậy.
Ta và hắn ngồi trên nóc Thái Minh tháp, gió rít bên tai.
Tấm áo choàng hắn khoác lên vai ta bay phần phật trong gió.
Ta hỏi hắn: "Vương thượng, vì sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy? Vì ta đã cứu chàng sao?"
Hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Năm ta lên ngôi, mới chỉ sáu tuổi." Giọng hắn trầm xuống. "Cố tướng nói ta còn nhỏ, hắn sẽ phò tá, dạy dỗ ta. Nhưng sự thật không phải vậy. Hắn trói buộc ta, thao túng ta, núp sau lưng ta làm đủ mọi chuyện xấu xa, rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta. Ta trở thành bạo chúa bị người người căm ghét, kẻ ngỗ nghịch không nghe lời can gián. Còn hắn lại là vị lương thần, bậc ân sư."
"Ta cứ ngỡ, nghe lời hắn thì ta sẽ bình an lớn lên. Nào ngờ, dã tâm của hắn càng ngày càng lớn, thậm chí còn bỏ độc vào thức ăn của ta, muốn ta c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn mà không hay biết. Chết như một bạo chúa bị trời trừng phạt."
Khi hắn kể lại những chuyện này, nét mặt hắn vẫn điềm tĩnh như đang kể chuyện của người khác.
Lòng ta đau như cắt, ôm chặt lấy hắn mà chẳng biết nói gì để an ủi.
Những chuyện hắn kể, đối với ta, thật quá xa lạ, quá đáng sợ, quá xa vời.
Hắn khẽ thở dài: "Con đường đế vương vốn đã lắm chông gai, huống hồ ta còn lên ngôi khi tuổi còn nhỏ."
Hắn đưa tay ôm ta vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu ta. "Người đời, kẻ thì muốn lợi dụng ta, người thì muốn g.i.ế.c ta. Chỉ có nàng, từ trên trời rơi xuống, lấy thân mình nhỏ bé che chở cho ta, không tiếc cả mạng sống để cứu ta."
Ta thật sự không cố ý...
Hắn khẽ cười: "Trước kia, ta cũng từng nghĩ nàng có mưu đồ khác, hoặc là gian tế mà phe cánh nào đó cài vào. Nhưng nàng luôn nhìn ta bằng ánh mắt chân thành như vậy, luôn miệng nói với ta rằng nàng yêu ta..."
Ta vội vàng đưa tay che miệng hắn lại.
Nếu hắn nói tiếp, e là lại nhắc đến chuyện ta tự tiến cử gối chăn mất thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.