Cứu Phản Diện Rồi Bị Hắn Bám Theo
Chương 2
A A Tiểu Mao
15/09/2024
Những ngày tiếp theo dài đằng đẵng, cơ thể ta lúc nóng lúc lạnh, khi thoải mái khi lại khó chịu.
Ta có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhưng không thể mở mắt cũng chẳng thể cử động.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày.
Người ngày ngày cầu xin ta tỉnh lại bỗng nhiên "bịch" một tiếng quỳ xuống bên cạnh ta.
"Cô nương à, ngươi thương xót ta đi mà, trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có bầy chó con mới sinh, thật sự không thể thiếu ta được." Khóc lóc thảm thiết, đau đớn đến xé lòng.
Người không biết còn tưởng ta đã về chầu trời rồi.
Có lẽ mười ngày của hắn ta đã hết.
Sau khi hắn ta khóc lóc thảm thiết xong, tiếng bước chân trầm ổn từ xa tới gần vang lên.
"Xem ra sách cổ mà ngươi nói không dùng được." Giọng nói êm tai lạnh lùng, "Ngươi cũng không dùng được."
Dù không mở mắt, ta cũng có thể đoán được người "khóc tang" cho ta bây giờ sợ hãi đến mức nào.
Ngay cả ta cũng cảm thấy hơi lạnh.
"Xin bệ hạ tha mạng! Xin bệ hạ tha mạng!" Câu này được hét lên trong nước mắt, "Thần không có công lao thì cũng có khổ lao mà!"
“Ngươi biết đấy, ta chỉ công nhận công lao, không công nhận khổ lao." Giọng nói êm tai bỗng nhiên cất tiếng cười, nhưng xung quanh dường như càng lạnh hơn, "Ngươi nhìn nàng ấy xem, nàng ấy có công nhận khổ lao của ngươi không?"
Người này thật sự quá bá đạo.
Không hổ danh là một tên phản diện.
Tiếp theo dường như là tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ.
"Bệ hạ..." Giọng nói của người kia run lên như cầy sấy.
Nghĩ đến việc người này sắp c.h.ế.t vì ta, ta bất chấp tất cả, cố gắng vùng vẫy.
"Công nhận!" Ta hét lớn.
Không ngờ lại thật sự để ta thoát ra được.
Vùng vẫy quá mạnh, ta bật dậy, lúc này mới từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc quan tài bằng băng.
Thảo nào lạnh thấu xương.
Nam nhân đứng bên cạnh ta mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng lông màu đen, khuôn mặt lạnh lùng như được đẽo gọt tỉ mỉ bởi tạo hóa.
Thực sự rất đẹp trai.
Tay phải hắn cầm kiếm, kề lên cổ nam nhân đang quỳ trên mặt đất.
Suýt chút nữa thì.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ: "Ta công nhận khổ lao của hắn."
Chợt khựng lại một thoáng, ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn nói thêm: "Công lao ta cũng công nhận."
Dù sao thì ta cũng đã thực sự tỉnh lại rồi.
Kẻ phản diện thu kiếm lại, cau mày nhìn ta.
Nam nhân dưới đất chậm rãi đứng dậy, cũng cau mày nhìn ta.
Ta có gì không ổn chăng?
Quả thực là không ổn.
Máu từ khóe miệng ta từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc quan tài băng tinh khiết, cảnh tượng thật hãi hùng.
"A! Máu!" Ta kêu lên một tiếng, rồi lại ngất lịm đi.
Ta tỉnh rồi, nhưng chưa thực sự tỉnh hẳn.
Tỉnh lại lần nữa, ta thấy mình không còn nằm trong quan tài băng nữa, mà đang ở trong một căn phòng rộng lớn khác thường.
Nhìn vào cách bài trí xa hoa lộng lẫy, nơi này hẳn là không thua kém gì cung điện của bậc mẫu nghi thiên hạ trong những bộ phim tranh đấu chốn hậu cung.
"Tiểu thư, cuối cùng thì người cũng đã tỉnh lại rồi." Một cô nàng trẻ trung có dáng vẻ cung nữ tiến lại gần ta.
Chưa kịp để ta mở miệng, nàng đã vui vẻ xoay người bước ra ngoài: "Nô tỳ xin phép đi bẩm báo với Vương Thượng."
Không biết nàng vui vì ta tỉnh lại hay vui vì được đi bẩm báo với Vương Thượng nữa.
Kẻ phản diện nhanh chóng được gọi đến.
Hắn bước đến bên giường ta, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Vì sao ngươi lại cứu ta? Có mục đích gì?"
Ta chớp chớp mắt, việc này ta phải giải thích thế nào đây nhỉ.
"Nếu ngươi không giải thích cho rõ ràng, ta sẽ g.i.ế.c ngươi ngay bây giờ."
?
Thật là...
Tốn bao nhiêu công sức cứu ta sống lại, chỉ để hỏi ta vì sao cứu hắn?
Người này có vấn đề gì không đây?
Phải chăng tất cả phản diện trên đời đều có vấn đề về tâm lý?
Thà hắn đừng cứu ta còn hơn, biết đâu giờ này ta đã thương lượng xong điều khoản bồi thường với Diêm Vương rồi!
Thấy ta mãi không phản ứng, hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay bóp chặt cằm ta: "Xem ra ngươi quả thực không muốn sống nữa."
Ta vẫn còn muốn sống lắm chứ.
Hắn bóp đến nỗi cằm ta đau nhói, ta cũng vì thế mà rưng rưng nước mắt.
"Ta... ta ngưỡng mộ Vương Thượng đã lâu..." Ta yếu ớt nói ra câu này.
Chính ta cũng sắp sửa nôn mửa rồi.
Kẻ phản diện ngây người, bàn tay đang kẹp chặt cằm ta cũng khẽ buông lơi.
Ta thừa cơ ôm lấy cánh tay hắn, mắt long lanh đưa tình: "Lời ta nói đều là thật lòng, bệ hạ chính là người trong mộng của ta. Nếu có thể vì bệ hạ mà c.h.ế.t đi, ta cũng cam lòng."
Ta bình tĩnh nói dối.
Khóe mắt hắn giật giật, rồi cúi xuống nhìn ta: "Ồ? Vậy là ta đã phá hỏng chuyện tốt của ngươi rồi."
Đúng vậy, hắn đã phá hỏng kế hoạch mà ta sắp bàn với Diêm Vương.
Nhưng giờ nói ra cũng chẳng còn ích gì.
Giờ đây, điều duy nhất ta có thể làm là sống thật tốt.
Dù sao thì nếu ta lại vì cái tính ngang bướng của mình mà c.h.ế.t đi, Diêm Vương chắc chắn sẽ không giữ lời.
Ta có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhưng không thể mở mắt cũng chẳng thể cử động.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày.
Người ngày ngày cầu xin ta tỉnh lại bỗng nhiên "bịch" một tiếng quỳ xuống bên cạnh ta.
"Cô nương à, ngươi thương xót ta đi mà, trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có bầy chó con mới sinh, thật sự không thể thiếu ta được." Khóc lóc thảm thiết, đau đớn đến xé lòng.
Người không biết còn tưởng ta đã về chầu trời rồi.
Có lẽ mười ngày của hắn ta đã hết.
Sau khi hắn ta khóc lóc thảm thiết xong, tiếng bước chân trầm ổn từ xa tới gần vang lên.
"Xem ra sách cổ mà ngươi nói không dùng được." Giọng nói êm tai lạnh lùng, "Ngươi cũng không dùng được."
Dù không mở mắt, ta cũng có thể đoán được người "khóc tang" cho ta bây giờ sợ hãi đến mức nào.
Ngay cả ta cũng cảm thấy hơi lạnh.
"Xin bệ hạ tha mạng! Xin bệ hạ tha mạng!" Câu này được hét lên trong nước mắt, "Thần không có công lao thì cũng có khổ lao mà!"
“Ngươi biết đấy, ta chỉ công nhận công lao, không công nhận khổ lao." Giọng nói êm tai bỗng nhiên cất tiếng cười, nhưng xung quanh dường như càng lạnh hơn, "Ngươi nhìn nàng ấy xem, nàng ấy có công nhận khổ lao của ngươi không?"
Người này thật sự quá bá đạo.
Không hổ danh là một tên phản diện.
Tiếp theo dường như là tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ.
"Bệ hạ..." Giọng nói của người kia run lên như cầy sấy.
Nghĩ đến việc người này sắp c.h.ế.t vì ta, ta bất chấp tất cả, cố gắng vùng vẫy.
"Công nhận!" Ta hét lớn.
Không ngờ lại thật sự để ta thoát ra được.
Vùng vẫy quá mạnh, ta bật dậy, lúc này mới từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc quan tài bằng băng.
Thảo nào lạnh thấu xương.
Nam nhân đứng bên cạnh ta mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng lông màu đen, khuôn mặt lạnh lùng như được đẽo gọt tỉ mỉ bởi tạo hóa.
Thực sự rất đẹp trai.
Tay phải hắn cầm kiếm, kề lên cổ nam nhân đang quỳ trên mặt đất.
Suýt chút nữa thì.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ: "Ta công nhận khổ lao của hắn."
Chợt khựng lại một thoáng, ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn nói thêm: "Công lao ta cũng công nhận."
Dù sao thì ta cũng đã thực sự tỉnh lại rồi.
Kẻ phản diện thu kiếm lại, cau mày nhìn ta.
Nam nhân dưới đất chậm rãi đứng dậy, cũng cau mày nhìn ta.
Ta có gì không ổn chăng?
Quả thực là không ổn.
Máu từ khóe miệng ta từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc quan tài băng tinh khiết, cảnh tượng thật hãi hùng.
"A! Máu!" Ta kêu lên một tiếng, rồi lại ngất lịm đi.
Ta tỉnh rồi, nhưng chưa thực sự tỉnh hẳn.
Tỉnh lại lần nữa, ta thấy mình không còn nằm trong quan tài băng nữa, mà đang ở trong một căn phòng rộng lớn khác thường.
Nhìn vào cách bài trí xa hoa lộng lẫy, nơi này hẳn là không thua kém gì cung điện của bậc mẫu nghi thiên hạ trong những bộ phim tranh đấu chốn hậu cung.
"Tiểu thư, cuối cùng thì người cũng đã tỉnh lại rồi." Một cô nàng trẻ trung có dáng vẻ cung nữ tiến lại gần ta.
Chưa kịp để ta mở miệng, nàng đã vui vẻ xoay người bước ra ngoài: "Nô tỳ xin phép đi bẩm báo với Vương Thượng."
Không biết nàng vui vì ta tỉnh lại hay vui vì được đi bẩm báo với Vương Thượng nữa.
Kẻ phản diện nhanh chóng được gọi đến.
Hắn bước đến bên giường ta, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Vì sao ngươi lại cứu ta? Có mục đích gì?"
Ta chớp chớp mắt, việc này ta phải giải thích thế nào đây nhỉ.
"Nếu ngươi không giải thích cho rõ ràng, ta sẽ g.i.ế.c ngươi ngay bây giờ."
?
Thật là...
Tốn bao nhiêu công sức cứu ta sống lại, chỉ để hỏi ta vì sao cứu hắn?
Người này có vấn đề gì không đây?
Phải chăng tất cả phản diện trên đời đều có vấn đề về tâm lý?
Thà hắn đừng cứu ta còn hơn, biết đâu giờ này ta đã thương lượng xong điều khoản bồi thường với Diêm Vương rồi!
Thấy ta mãi không phản ứng, hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay bóp chặt cằm ta: "Xem ra ngươi quả thực không muốn sống nữa."
Ta vẫn còn muốn sống lắm chứ.
Hắn bóp đến nỗi cằm ta đau nhói, ta cũng vì thế mà rưng rưng nước mắt.
"Ta... ta ngưỡng mộ Vương Thượng đã lâu..." Ta yếu ớt nói ra câu này.
Chính ta cũng sắp sửa nôn mửa rồi.
Kẻ phản diện ngây người, bàn tay đang kẹp chặt cằm ta cũng khẽ buông lơi.
Ta thừa cơ ôm lấy cánh tay hắn, mắt long lanh đưa tình: "Lời ta nói đều là thật lòng, bệ hạ chính là người trong mộng của ta. Nếu có thể vì bệ hạ mà c.h.ế.t đi, ta cũng cam lòng."
Ta bình tĩnh nói dối.
Khóe mắt hắn giật giật, rồi cúi xuống nhìn ta: "Ồ? Vậy là ta đã phá hỏng chuyện tốt của ngươi rồi."
Đúng vậy, hắn đã phá hỏng kế hoạch mà ta sắp bàn với Diêm Vương.
Nhưng giờ nói ra cũng chẳng còn ích gì.
Giờ đây, điều duy nhất ta có thể làm là sống thật tốt.
Dù sao thì nếu ta lại vì cái tính ngang bướng của mình mà c.h.ế.t đi, Diêm Vương chắc chắn sẽ không giữ lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.