Chương 3: Lâm hiểm cảnh phó thác số mệnh - Do ý trời thoát kiếp nạn tai
Vô Danh
21/05/2013
Không một ai quan tâm đến điều đang xảy ra cho Tiểu Đông!
Đoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Đầu Đà cùng lưu tâm đến mỗi một điều duy nhất! Đó là làm sao chận giữ bóng nhân ảnh mờ ảo kia để đoạt lại bức Họa Tháp Đồ đáng lẽ phải lọt vào tay một trong hai lão!
Bị Ma Thủ và Huyết Thủ phân khai chặn lối, bóng nhân ảnh mờ ảo kia bất ngờ cười lên :
- Ha... ha... ha...! Thân thủ của bọn ngươi khá lắm! Nhưng để ngăn cản bản nhân, hai ngươi chưa đủ lực đâu! Xem đây!
Ào... Ào...
Rõ ràng bóng nhân ảnh mờ ảo kia sau khi vận dụng khinh thân pháp để bất ngờ đoạt lấy Họa Tháp Đồ, chân lực đáng lẽ phải cạn kiệt mới đúng. Nhưng vì một lý do nào đó khó hiểu ngay khi bóng nhân ảnh nọ dứt lời, hai luồng lực đạo do nhân vật nọ thi triển lại vẫn có đủ đầy chân nguyên! Điều này khiến cho Đoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Đầu Đà phải tận lực bình sinh đế đón đỡ phần chưởng lực dành cho mỗi lão!
Vù...
Ào...
Ầm! Ầm!
Vút! Vút! Vút!
Sau hai tiếng chấn kình, cả ba nhân vật nọ đều bị chấn lùi mỗi người một hướng!
Chưa kịp nhận diện bóng nhân ảnh nọ là nhân vật nào, sao lại có bản lãnh thâm hậu đủ đương đầu cùng một lúc những hai lão ác ma đương đại là Ma Thủ và Huyết Thủ Tên quỷ Mao Sơn càng thêm hoang mang khi nhìn thấy bóng nhân ảnh nọ lao biến đi mất.
Hắn và hai lão ác ma chỉ nghe được một câu nói do bóng nhân ảnh kỳ bí kia ném lại :
- Bọn ngươi nếu có đởm lược, ba ngày nữa hãy đến khu mộ tháp gặp lại bản nhân! Ha... ha... ha...
Ngơ ngẩn thần tình, Đoạn Hồn Ma Thủ chợt than :
- Thân thủ như nhân vật này, lão phu thật sự chưa bao giờ nghe nói đến?
Huyết Thủ Đầu Đà cũng cất giọng the thé nói lời nghi hoặc :
- Y là ai? Mai hậu, nếu tàng thư võ học ở khu mộ tháp lọt vào tay y, chẳng phải y sẽ là thiên hạ đệ nhất nhân sao? _ Ngỡ chỉ có bản thân dò mục lực kém cỏi nên không kịp nhận ra nhân vật kỳ bí nọ là ai, tên quỷ Mao Sơn càng thêm hoang mang vì hai câu nói có phần ngơ ngác của hai lão ác ma!
Y bất ngờ lẩm bẩm :
- Thân pháp của nhân vật này chẳng phải là “Nhất Thốn Quá Hải” đã thất truyền từ lâu rồi sao?
Lời lẩm bẩm của y vang lên thật đột ngột khiến Đoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Đầu Đà cùng giật mình sửng sốt!
Đoạn Hồn Ma Thủ nhìn y uy hiếp :
- Ngươi vừa nói cái gì? Sao lại là “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp?
Y bối rối và hoảng sợ :
- Tiểu nhân... Tiểu nhân chỉ bất ngờ nhớ đến thôi!
Riêng Huyết Thủ Đầu Đà thì gật đầu vài lượt :
- Y nói có phần đúng đấy, lão Ma Thủ! Ta cũng ngờ ngợ đây chính là thân pháp “Nhất Thốn Quá Hải” đã thất truyền! Bằng không lão Ma Thủ ngươi nghĩ xem, trên giang hồ đương đại còn có nhân vật nào dám ung dung một mình đối chưởng với ta và lão?
Đoạn Hồn Ma Thủ chau mày và lần lần tỏ vẻ kinh ngác :
- Nói vậy, công phu kia cũng là “Di Hoa Tiếp Mộc” đã thất truyền cùng lúc với “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp?
Toàn thân bất ngờ run bắn lên, tên quỷ Mao Sơn kêu hoảng :
- Là Cái Thế Ma Vương tái sinh hay có người tìm được di học của Ma Vương?
Hai lão ma đưa mắt nhìn nhau một lúc khá lâu, như muốn chiêm nghiệm thật kỹ lời nói vừa rồi của tên quỷ Mao Sơn!
Sau đó chính Đoạn Hồn Ma Thủ lên tiếng, tỏ rõ ý định :
- Thật giả thế nào, chúng ta cứ đến khu mộ tháp sẽ rõ! Hừ! Bình sinh lão phu cũng không ưa gì những kẻ giả thần giả quỷ, dám hí lộng lão phu!
Huyết Thủ Đầu Đà tán thành :
- Không sai! Nếu là Cái Thế Ma Vương thật, bọn ta chưa chắc đã toàn mạng!
Ngược lại, y chắc chắn phải có mưu đồ! Vả lại, tàng thư võ học ở khu mộ tháp, chúng ta đâu thể để ai muốn lấy thì lấy? Đi!
Vút!
Không chậm, Đoạn Hồn Ma Thủ cũng vội vàng lao theo!
Sau một lúc ngẫm nghĩ và cảm nhận đang có một âm mưu to lớn khiến quần hùng khắp Tam sơn ngũ nhạc phải chấn động, tên duy nhất còn lại trong Mao Sơn tam quỷ chợt nhe răng cười một mình và lập tức động thân lao đi? Y không kể gì đến thi thể của đồng bọn giờ đây phải phơi trắng nội đồng!
Vút!
* * * * *
Trong khi Tiểu Đông đang chờ một trong hai cái chết chắc chắn sẽ đến với nó, hoặc là nó sẽ bị độc chất công phạt khiến nó phải tan rã thây thi trước khi bị chạm vào đáy vực và phải tan thây vỡ cốt hoặc là nó sẽ chạm vào đáy vực rồi chết đi khi chất độc chưa kịp hoành hành, vậy mà điều xảy đến với nó, không như nó tưởng!
Đúng vào lúc toàn thân nó ngứa ngáy như có cả một đàn kiến đang chạy nhộn nhạo và cắn bừa khắp các xương tủy, chứng tỏ độc chất bắt đầu công phạt Tiểu Đông liền va vào đáy vực.
Nó va vào đáy vực thật sự! Nhưng nó không hề tan xương nát thịt vì cái va này!
Ngược lại, điều mà nó không hề chờ đợi lại xảy đến.
Ngay khi sự giá lạnh đột ngột bao trùm toàn thân, cộng thêm vào đó là sự ngột ngạt và một sức ép càng lúc càng tăng cứ muốn làm cho lồng ngực nó phải vỡ toang, Tiểu Đông biết rằng nó vừa rơi vào một vũng nước ở dưới đáy vực.
Nó nghĩ :
- “Cũng hay chết như thế nào cũng là một lần chết? Bất quá, dưới đáy nước kín như bưng này lại thêm một bộ cốt khô vô danh nữa mà thôi!”
Sức ép càng tăng cao càng khiến Tiểu Đông quên đi những nhộn nhạo khó chịu bởi chất độc của bọn Mao Sơn tam quỷ công phạt nó!
Và khi lượng nước ép vào quá nhiều và quá sức chịu đựng của nó, là một đứa bé, thần trí của nó bắt đấu mờ dần!
Dẫu thế, sức ép vẫn không suy giảm và buộc nó phải há miệng để thở ra tất cả những gì khiến nội thể của nó đang khó chịu :
Oẹ!
Tiểu Đông ngỡ như nó nghe được tiếng nôn oẹ của nó, nhưng không phải.
Dù thần trí đang lờ mờ nhưng nó cũng cảm nhận được phần nào sự dễ chịu đang lan tỏa khắp châu thân của nó ngay sau lúc nôn ọe xong.
“Hà! Được dễ chịu rồi chết, ta cũng cam lòng!”
Nó lại nghĩ quẩn và sự thể lại xảy ra ngược với ý nghĩ của nó!
Sự dễ chịu mới xuất hiện chợt biến đi. Thay vào đó, nguyên cánh tay tả của nó càng lúc càng nóng lên, nóng đến rát da rát thịt!
Sau đó, như có một hấp lực đột nhiên xuất hiện, kéo dần cánh tay tả của nó về một bên.
Rắc!
Nó lại tưởng nó nghe được tiếng xương vỡ vụn khi lực kéo tác động càng lúc càng nhiều lên cánh tay tả!
Nhưng hoàn toàn không phải thế!
Đúng là có một sức lực mãnh liệt, đang kéo giãn cánh tay ta như muốn bứt lìa cánh tay đó ra khỏi thân, nhưng may thay, toàn thân của nó vì không có lực nào giữ lại nên dễ dàng chuyển động theo cánh tay tả đang bị ai đó dùng sức kéo đi!
Nó thầm kinh ngạc :
- “Chuyện gì thế này?”
Nói thì lâu nhưng tất cả chỉ xảy ra không đầy vài lượt chớp mắt! Bởi vì từ khi Tiểu Đông chìm ngập toàn thân vào làn nước, việc nó hụt hơi và phải hớp nước vào lồng ngực thay cho không khí vẫn chưa xảy đến.
Và đến lúc này, khi toàn thân của nó buộc phải di chuyển theo cánh tay tả nó mới cảm thấy việc bị hụt hơi.
Nó há miệng theo bản năng! Nhưng trước khì nó tợp những tợp nước, việc xảy đến với nó còn nhanh hơn chỗ tưởng!
Áp lực đang đè nặng ngay lồng ngực của nó chợt giảm hẳn đi, cho nó biết lực kéo kia như đang đưa nó lên cao dần!
Và sau cùng...
Bõm!
Xòa...
Nó tợp vào bằng miệng và đó lại là một tợp không khí, không phải tợp nước như nó nghĩ.
Cùng lúc đó, sức kéo ở cánh tay tả chợt mất đi, khiến toàn thân của Tiểu Đông hoàn toàn thơ thới nhẹ nhõm với sự thể như ấy, Tiểu Đông ngay lập tức tỉnh lại thần trí!
Nó nhìn quanh, nhìn mặt nước và nó không thể không kinh hoàng!
Bởi vì bản thân của nó giờ đang lơ lửng trên không trung và đang bay bắn vào một phía vách đá!
Cùng với nhận định này, Tiểu Đông còn kịp nhìn thấy có một cánh tay vừa dài vừa to, vừa đen đúa vừa mềm mại đang vừa ngoe nguẩy vừa thụt sâu vào vũng nước, nơi nó đã vào và vựa mới từ đó thoát ra!
Diễn biến xảy ra khá nhanh và khi Tiểu Đông nhận thức được những gì vừa xảy đến thì cũng là lúc toàn thân của nó phải va khá mạnh vào vách đá.
Bộp!
Toàn thân chấn động và đau buốt, Tiểu Đông liền ngất đi! Nó không biết rằng dù nó đã ngất nhưng thân hình của nó sau khi va vào vách đá phải rơi xuống chân vách đá một lần nữa cũng không phải là nhẹ.
Bộp!
* * * * *
Đau đến mấy rồi cũng đến lúc hết đau! Ngất lâu đến thế nào cũng vậy, rồi sẽ có lúc không còn ngất nữa.
Tiểu Đông tỉnh lại!
Nó nhìn quanh và chồm dậy thật nhanh với tiếng kêu thác loạn :
- Uý! Ma!
Nó nhảy và giẫm chân xuống nền đá.
Rốp... rốp...
Những tiếng xương cốt vỡ vụn dưới chân nó liền vang lên càng khiến nó nhảy nhiều hơn!
Và càng nhảy, những đoạn xương chân xương tay, kể cả xương đầu có đầy khắp nền đá càng bị nó giẫm phải nhiều hơn.
Rốp... rốp...
Được một lúc, khi biết rằng tất cả chỉ là những bộ cốt khô vô hại chứ không phải là ma đang hiện về hí lộng, Tiểu Đông mới dần dần trấn tĩnh!
Nó len lén tìm một chỗ trống để đặt chân, cố tránh để không chạm thêm nữa vào những bộ cốt khô khiến chúng phải vỡ nát.
Một lần nữa, khi mục quang của nó tình cờ nhìn vào mặt vũng nước, nó lại cuống cuồng nhảy lên và kêu đến lạc giọng :
- Ôi chao! Thủy quái!
Thế là những bộ cốt khô một lần nữa bị đôi chân bé nhỏ của Tiểu Đông giẫm bừa lên và liên tục phát ra những tiếng động khô giòn.
Rốp... rốp...
Phải một lúc khá lâu đủ cho Tiểu Đông nhìn thấy hình hài kỳ quặc đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước chỉ là một hình hài bất động, không thể gây phương hại đến bản thân nó, nó mới lấy lại sự trấn tĩnh nó vừa có!
Nhìn lại đáy vực: ở giữa là một vùng nước nhờ nhờ đen với một cái xác của loài thủy quái to lớn có đến tám cánh tay hiện đang bất động, xung quanh là một vòng bờ đá có khá nhiều những bộ cốt khô mà nó vừa tình cờ giẫm nát, còn lại chỉ là những vách đá câm lặng đang trơ trơ bao bọc tứ bề, Tiểu Đông càng lúc càng thức ngộ những gì nó vừa gặp phải!
Tất cả, hoặc chết rồi hoặc hãy còn sống, đều rơi ngay vào vũng nước khiến thi thể còn nguyên vẹn.
Sau đó, cũng như nó đã trải, con thủy quái to lớn kia, vì bị những thây người rơi xuống làm kinh động, đã dùng một trong tám cánh tay to dài kia để quấn lấy họ và hất tung lên khỏi vũng nước!
Kẻ nào đã chết từ trước thì với hành động này của thủy quái kẻ đó bất quá chỉ chịu thêm một lần nữa bị hành hạ hạ thể xác mà thôi! Còn những ai chưa chết khi bị thủy quái tóm phải và ném lên bờ đá, họ cũng phải chết vì lâm đúng vào tuyệt lộ!
Tiểu Đông rồi cũng vậy, nó không tìm được cái ăn cái uống trước sau gì nó cũng trở thành một trong những bộ cốt khô ở đây mà thôi!
Tuy nhiên, vốn sẵn thông minh, Tiểu Đông cứ ngớ người hết nhìn con thủy quái rồi lại nhìn vào bản thân nó.
Kinh nghi khôn xiết, Tiểu Đông buộc phải lẩm bẩm thành tiếng :
- Tại sao con thủy quái lại chết? Không lẽ đúng vào lúc ta rơi xuống, cũng là lúc con thủy quái hưởng hết tuổi đời? Sao lại có sự trùng hợp quái lạ như vậy? Còn nữa, ta rõ ràng đã bị quái chùy gai tẩm độc va quệt vào, làm sao ta vẫn sống? Sao ta chưa bị độc chất công phạt như lão ác ma đã dùng sợi xích sắt làm binh khí từng bị? Lão chết thật mau, đến việc uống giải dược cũng không kịp, có lý nào ta lại thoát?
Ngẫm nghĩ thêm một lúc nữa, vẫn vừa nhìn xác con thủy quái đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước vừa nhìn vào bản thân, sau cùng Tiểu Đông phải vỗ tay reo lên :
- Ta hiểu rồi! Hóa ra là như vậy! A ha! Đúng là hoàng thiên hữu nhãn, hoặc do số ta chưa tuyệt! Ha... ha... ha...
Sau một tràng cười sảng khoái Tiểu Đông nhìn xác con thủy quái, tỏ vẻ thương hại :
- Thủy quái! là tại ta ngươi phải uổng mạng! Ta không ngờ toàn bộ độc thất trong nội thể của ta lúc thổ ra làm cho vũng nước phải nhiễm độc và khiến ngươi phải thế mạng cho ta! Ngươi an tâm sau này ta sẽ có cách ném lão ác ma đó xuống đúng nơi này bồi tội cho ngươi?
Tuy nhiên, hiểu thì hiểu như vậy nhưng vẫn có điều khiến Tiểu Đông băn khoăn!
Nó không tin rằng chỉ vì sức ép của một lượng nước khá lớn có thể giúp nó tống khứ toàn bộ độc chất trong nội thể.
Càng nhớ lại cái chết hãi hùng của lão ác ma sử dụng sợi xích sắt làm binh khí, Tiểu Đông càng thêm nghi ngờ.
Nó lại chạm mục quang vào những bộ cốt khô và rùng mình nghĩ thầm :
- “Họ, những người may mắn không chết ngay lúc rơi xuống đáy vực liệu có phải họ vì không có vật thực độ nhật mà phải chết không? Hay chính con thủy quái kia đã làm họ phải chết thảm?”
Muốn tìm hiểu cho tường tận một việc lần thứ ba, Tiểu Đống đưa mắt nhìn khắp đáy vực?
Rốt cuộc nó cũng tìm thấy một ngách đá! Và từ ngách đá đó, hầu như luôn xuất hiện những làn gió mát thoảng đưa vào.
Nó thêm nghi hoặc :
- “Nếu gió có thể đưa vào, không lẽ từ ngách đá này ta không thể tìm được lối thông thương dẫn ra bên ngoài? Nếu điều này là có thật họ đâu lẽ nào chịu hãm mình ở đây rồi phải chết vì đói và vì khát?”
Quyết tâm tìm rõ nguyên nhân, Tiểu Đông liền men theo bờ đá để tiến đến chỗ có ngách đá.
Càng đến gần, những làn gió mát càng xuất hiện rõ ràng hơn!
Nó dừng lại và quay đầu nhìn vào xác của con thủy quái :
- Câu nói “dĩ độc trị độc” mà ai ai cũng nói không lẽ ứng nghiệm đúng vào trường hợp của ta?
Nó lẩm bẩm như thế vì nó vừa ngờ ngợ hiệu rằng: khí một trong tám cánh tay to dài của con thủy quái quấn vào nó, bản thân nó có cảm nhận một sự nóng đến rát bỏng!
Phải chăng đó là độc chất tự có của con thủy quái đã truyền sang nó?
Và như thế, có phải chăng nó đã gặp một sự may mắn hy hữu, một sự may mắn mà bao người trước nó không hề có? Do vậy họ đã bị chất độc của con thủy quái hủy diệt sinh mạng? Còn nó, do đang bị độc chất từ quả chùy gai công phạt gặp phải độc chất yếu hơn của thủy quái, nó không những không chết mà còn được dịp tiêu trừ toàn bộ độc chất?
Cùng với việc này, trước đó Tiểu Đông do sức ép vào của lượng nước lớn đã thổ ra phần nào độc chất! Nhờ đó toàn bộ độc chất của quả chùy gai đều được hóa giải và chính độc chất này di họa đến con thủy quái??
Càng ngẫm nghĩ càng tin, sau cùng Tiểu Đông không biết phải mang ơn hay phải có thái độ dửng dưng đối với cái chết của thủy quái!
Mang ơn vì nhờ độc chất của thủy quái mà nó tiêu trừ tận gốc rễ chất độc từ quả chùy gai. Còn dửng dưng, vì nhờ đó loài thủy quái đáng kinh tởm kia kể như gặp quả báo!
Chép miệng tỏ vẻ tán thán, Tiểu Đông với tâm trạng bần thần liền lách người đi vào ngách đá.
Có làn gió mát luôn luôn xuất hiện dẫn đường, Tiểu Đông càng đi sâu vào ngách đá càng trần ổn tâm trạng!
Không biết đã trải qua đoạn đường ngầm dài bao nhiêu, cuối cùng Tiểu Đông cũng nhìn thấy ánh dương quang thực sự!
Nhận định kỹ phương hướng, Tiểu Đông tin rằng nó đang hiện diện ngay phía sau ngọn Ly Sơn và đang ở sâu hơn về phía Bắc Trung Nguyên!
Bùi ngùi nhìn lại nơi đã từng lưu ngụ, Tiểu Đông bất giác lẩm bẩm :
- Khu mộ tháp! Cửu Cung sơn và Nhất Trụ Phong...! Họa Tháp Đồ...! Hừ! May mà ta còn giữ được Họa Tháp Đồ thật sự! Được! Gia thù không báo thù không làm người! Mẫu thân! Nhị sư bá! Tiên phụ! Hài nhi quyết báo thù cho tất cả.
Sau đó, vòng theo chân dãy Ly Sơn một bóng hình nhỏ bé cứ kiên gan dịch chuyển từng bước chân châm chạp nhưng vững chắc.
Tiểu Đông quyết tâm xuôi Nam, muốn bằng mọi giá phải tìm đến khu mộ địa nằm giữa Cửu Cung sơn và Nhất Trụ Phong, như nó nghe nhị sư bá nói!
Vì rằng, bức Họa Tháp Đồ thật sự, chính Tiểu Đông đang cất giữ? Còn bức kia chỉ là một bức Họa Tháp Đồ giả do nó kịp thời nghĩ ra và ngụy tạo!
Nó mỉm cười mãn nguyện với định ý đang dần hình thành trong tâm trí chính nó!
Đoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Đầu Đà cùng lưu tâm đến mỗi một điều duy nhất! Đó là làm sao chận giữ bóng nhân ảnh mờ ảo kia để đoạt lại bức Họa Tháp Đồ đáng lẽ phải lọt vào tay một trong hai lão!
Bị Ma Thủ và Huyết Thủ phân khai chặn lối, bóng nhân ảnh mờ ảo kia bất ngờ cười lên :
- Ha... ha... ha...! Thân thủ của bọn ngươi khá lắm! Nhưng để ngăn cản bản nhân, hai ngươi chưa đủ lực đâu! Xem đây!
Ào... Ào...
Rõ ràng bóng nhân ảnh mờ ảo kia sau khi vận dụng khinh thân pháp để bất ngờ đoạt lấy Họa Tháp Đồ, chân lực đáng lẽ phải cạn kiệt mới đúng. Nhưng vì một lý do nào đó khó hiểu ngay khi bóng nhân ảnh nọ dứt lời, hai luồng lực đạo do nhân vật nọ thi triển lại vẫn có đủ đầy chân nguyên! Điều này khiến cho Đoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Đầu Đà phải tận lực bình sinh đế đón đỡ phần chưởng lực dành cho mỗi lão!
Vù...
Ào...
Ầm! Ầm!
Vút! Vút! Vút!
Sau hai tiếng chấn kình, cả ba nhân vật nọ đều bị chấn lùi mỗi người một hướng!
Chưa kịp nhận diện bóng nhân ảnh nọ là nhân vật nào, sao lại có bản lãnh thâm hậu đủ đương đầu cùng một lúc những hai lão ác ma đương đại là Ma Thủ và Huyết Thủ Tên quỷ Mao Sơn càng thêm hoang mang khi nhìn thấy bóng nhân ảnh nọ lao biến đi mất.
Hắn và hai lão ác ma chỉ nghe được một câu nói do bóng nhân ảnh kỳ bí kia ném lại :
- Bọn ngươi nếu có đởm lược, ba ngày nữa hãy đến khu mộ tháp gặp lại bản nhân! Ha... ha... ha...
Ngơ ngẩn thần tình, Đoạn Hồn Ma Thủ chợt than :
- Thân thủ như nhân vật này, lão phu thật sự chưa bao giờ nghe nói đến?
Huyết Thủ Đầu Đà cũng cất giọng the thé nói lời nghi hoặc :
- Y là ai? Mai hậu, nếu tàng thư võ học ở khu mộ tháp lọt vào tay y, chẳng phải y sẽ là thiên hạ đệ nhất nhân sao? _ Ngỡ chỉ có bản thân dò mục lực kém cỏi nên không kịp nhận ra nhân vật kỳ bí nọ là ai, tên quỷ Mao Sơn càng thêm hoang mang vì hai câu nói có phần ngơ ngác của hai lão ác ma!
Y bất ngờ lẩm bẩm :
- Thân pháp của nhân vật này chẳng phải là “Nhất Thốn Quá Hải” đã thất truyền từ lâu rồi sao?
Lời lẩm bẩm của y vang lên thật đột ngột khiến Đoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Đầu Đà cùng giật mình sửng sốt!
Đoạn Hồn Ma Thủ nhìn y uy hiếp :
- Ngươi vừa nói cái gì? Sao lại là “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp?
Y bối rối và hoảng sợ :
- Tiểu nhân... Tiểu nhân chỉ bất ngờ nhớ đến thôi!
Riêng Huyết Thủ Đầu Đà thì gật đầu vài lượt :
- Y nói có phần đúng đấy, lão Ma Thủ! Ta cũng ngờ ngợ đây chính là thân pháp “Nhất Thốn Quá Hải” đã thất truyền! Bằng không lão Ma Thủ ngươi nghĩ xem, trên giang hồ đương đại còn có nhân vật nào dám ung dung một mình đối chưởng với ta và lão?
Đoạn Hồn Ma Thủ chau mày và lần lần tỏ vẻ kinh ngác :
- Nói vậy, công phu kia cũng là “Di Hoa Tiếp Mộc” đã thất truyền cùng lúc với “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp?
Toàn thân bất ngờ run bắn lên, tên quỷ Mao Sơn kêu hoảng :
- Là Cái Thế Ma Vương tái sinh hay có người tìm được di học của Ma Vương?
Hai lão ma đưa mắt nhìn nhau một lúc khá lâu, như muốn chiêm nghiệm thật kỹ lời nói vừa rồi của tên quỷ Mao Sơn!
Sau đó chính Đoạn Hồn Ma Thủ lên tiếng, tỏ rõ ý định :
- Thật giả thế nào, chúng ta cứ đến khu mộ tháp sẽ rõ! Hừ! Bình sinh lão phu cũng không ưa gì những kẻ giả thần giả quỷ, dám hí lộng lão phu!
Huyết Thủ Đầu Đà tán thành :
- Không sai! Nếu là Cái Thế Ma Vương thật, bọn ta chưa chắc đã toàn mạng!
Ngược lại, y chắc chắn phải có mưu đồ! Vả lại, tàng thư võ học ở khu mộ tháp, chúng ta đâu thể để ai muốn lấy thì lấy? Đi!
Vút!
Không chậm, Đoạn Hồn Ma Thủ cũng vội vàng lao theo!
Sau một lúc ngẫm nghĩ và cảm nhận đang có một âm mưu to lớn khiến quần hùng khắp Tam sơn ngũ nhạc phải chấn động, tên duy nhất còn lại trong Mao Sơn tam quỷ chợt nhe răng cười một mình và lập tức động thân lao đi? Y không kể gì đến thi thể của đồng bọn giờ đây phải phơi trắng nội đồng!
Vút!
* * * * *
Trong khi Tiểu Đông đang chờ một trong hai cái chết chắc chắn sẽ đến với nó, hoặc là nó sẽ bị độc chất công phạt khiến nó phải tan rã thây thi trước khi bị chạm vào đáy vực và phải tan thây vỡ cốt hoặc là nó sẽ chạm vào đáy vực rồi chết đi khi chất độc chưa kịp hoành hành, vậy mà điều xảy đến với nó, không như nó tưởng!
Đúng vào lúc toàn thân nó ngứa ngáy như có cả một đàn kiến đang chạy nhộn nhạo và cắn bừa khắp các xương tủy, chứng tỏ độc chất bắt đầu công phạt Tiểu Đông liền va vào đáy vực.
Nó va vào đáy vực thật sự! Nhưng nó không hề tan xương nát thịt vì cái va này!
Ngược lại, điều mà nó không hề chờ đợi lại xảy đến.
Ngay khi sự giá lạnh đột ngột bao trùm toàn thân, cộng thêm vào đó là sự ngột ngạt và một sức ép càng lúc càng tăng cứ muốn làm cho lồng ngực nó phải vỡ toang, Tiểu Đông biết rằng nó vừa rơi vào một vũng nước ở dưới đáy vực.
Nó nghĩ :
- “Cũng hay chết như thế nào cũng là một lần chết? Bất quá, dưới đáy nước kín như bưng này lại thêm một bộ cốt khô vô danh nữa mà thôi!”
Sức ép càng tăng cao càng khiến Tiểu Đông quên đi những nhộn nhạo khó chịu bởi chất độc của bọn Mao Sơn tam quỷ công phạt nó!
Và khi lượng nước ép vào quá nhiều và quá sức chịu đựng của nó, là một đứa bé, thần trí của nó bắt đấu mờ dần!
Dẫu thế, sức ép vẫn không suy giảm và buộc nó phải há miệng để thở ra tất cả những gì khiến nội thể của nó đang khó chịu :
Oẹ!
Tiểu Đông ngỡ như nó nghe được tiếng nôn oẹ của nó, nhưng không phải.
Dù thần trí đang lờ mờ nhưng nó cũng cảm nhận được phần nào sự dễ chịu đang lan tỏa khắp châu thân của nó ngay sau lúc nôn ọe xong.
“Hà! Được dễ chịu rồi chết, ta cũng cam lòng!”
Nó lại nghĩ quẩn và sự thể lại xảy ra ngược với ý nghĩ của nó!
Sự dễ chịu mới xuất hiện chợt biến đi. Thay vào đó, nguyên cánh tay tả của nó càng lúc càng nóng lên, nóng đến rát da rát thịt!
Sau đó, như có một hấp lực đột nhiên xuất hiện, kéo dần cánh tay tả của nó về một bên.
Rắc!
Nó lại tưởng nó nghe được tiếng xương vỡ vụn khi lực kéo tác động càng lúc càng nhiều lên cánh tay tả!
Nhưng hoàn toàn không phải thế!
Đúng là có một sức lực mãnh liệt, đang kéo giãn cánh tay ta như muốn bứt lìa cánh tay đó ra khỏi thân, nhưng may thay, toàn thân của nó vì không có lực nào giữ lại nên dễ dàng chuyển động theo cánh tay tả đang bị ai đó dùng sức kéo đi!
Nó thầm kinh ngạc :
- “Chuyện gì thế này?”
Nói thì lâu nhưng tất cả chỉ xảy ra không đầy vài lượt chớp mắt! Bởi vì từ khi Tiểu Đông chìm ngập toàn thân vào làn nước, việc nó hụt hơi và phải hớp nước vào lồng ngực thay cho không khí vẫn chưa xảy đến.
Và đến lúc này, khi toàn thân của nó buộc phải di chuyển theo cánh tay tả nó mới cảm thấy việc bị hụt hơi.
Nó há miệng theo bản năng! Nhưng trước khì nó tợp những tợp nước, việc xảy đến với nó còn nhanh hơn chỗ tưởng!
Áp lực đang đè nặng ngay lồng ngực của nó chợt giảm hẳn đi, cho nó biết lực kéo kia như đang đưa nó lên cao dần!
Và sau cùng...
Bõm!
Xòa...
Nó tợp vào bằng miệng và đó lại là một tợp không khí, không phải tợp nước như nó nghĩ.
Cùng lúc đó, sức kéo ở cánh tay tả chợt mất đi, khiến toàn thân của Tiểu Đông hoàn toàn thơ thới nhẹ nhõm với sự thể như ấy, Tiểu Đông ngay lập tức tỉnh lại thần trí!
Nó nhìn quanh, nhìn mặt nước và nó không thể không kinh hoàng!
Bởi vì bản thân của nó giờ đang lơ lửng trên không trung và đang bay bắn vào một phía vách đá!
Cùng với nhận định này, Tiểu Đông còn kịp nhìn thấy có một cánh tay vừa dài vừa to, vừa đen đúa vừa mềm mại đang vừa ngoe nguẩy vừa thụt sâu vào vũng nước, nơi nó đã vào và vựa mới từ đó thoát ra!
Diễn biến xảy ra khá nhanh và khi Tiểu Đông nhận thức được những gì vừa xảy đến thì cũng là lúc toàn thân của nó phải va khá mạnh vào vách đá.
Bộp!
Toàn thân chấn động và đau buốt, Tiểu Đông liền ngất đi! Nó không biết rằng dù nó đã ngất nhưng thân hình của nó sau khi va vào vách đá phải rơi xuống chân vách đá một lần nữa cũng không phải là nhẹ.
Bộp!
* * * * *
Đau đến mấy rồi cũng đến lúc hết đau! Ngất lâu đến thế nào cũng vậy, rồi sẽ có lúc không còn ngất nữa.
Tiểu Đông tỉnh lại!
Nó nhìn quanh và chồm dậy thật nhanh với tiếng kêu thác loạn :
- Uý! Ma!
Nó nhảy và giẫm chân xuống nền đá.
Rốp... rốp...
Những tiếng xương cốt vỡ vụn dưới chân nó liền vang lên càng khiến nó nhảy nhiều hơn!
Và càng nhảy, những đoạn xương chân xương tay, kể cả xương đầu có đầy khắp nền đá càng bị nó giẫm phải nhiều hơn.
Rốp... rốp...
Được một lúc, khi biết rằng tất cả chỉ là những bộ cốt khô vô hại chứ không phải là ma đang hiện về hí lộng, Tiểu Đông mới dần dần trấn tĩnh!
Nó len lén tìm một chỗ trống để đặt chân, cố tránh để không chạm thêm nữa vào những bộ cốt khô khiến chúng phải vỡ nát.
Một lần nữa, khi mục quang của nó tình cờ nhìn vào mặt vũng nước, nó lại cuống cuồng nhảy lên và kêu đến lạc giọng :
- Ôi chao! Thủy quái!
Thế là những bộ cốt khô một lần nữa bị đôi chân bé nhỏ của Tiểu Đông giẫm bừa lên và liên tục phát ra những tiếng động khô giòn.
Rốp... rốp...
Phải một lúc khá lâu đủ cho Tiểu Đông nhìn thấy hình hài kỳ quặc đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước chỉ là một hình hài bất động, không thể gây phương hại đến bản thân nó, nó mới lấy lại sự trấn tĩnh nó vừa có!
Nhìn lại đáy vực: ở giữa là một vùng nước nhờ nhờ đen với một cái xác của loài thủy quái to lớn có đến tám cánh tay hiện đang bất động, xung quanh là một vòng bờ đá có khá nhiều những bộ cốt khô mà nó vừa tình cờ giẫm nát, còn lại chỉ là những vách đá câm lặng đang trơ trơ bao bọc tứ bề, Tiểu Đông càng lúc càng thức ngộ những gì nó vừa gặp phải!
Tất cả, hoặc chết rồi hoặc hãy còn sống, đều rơi ngay vào vũng nước khiến thi thể còn nguyên vẹn.
Sau đó, cũng như nó đã trải, con thủy quái to lớn kia, vì bị những thây người rơi xuống làm kinh động, đã dùng một trong tám cánh tay to dài kia để quấn lấy họ và hất tung lên khỏi vũng nước!
Kẻ nào đã chết từ trước thì với hành động này của thủy quái kẻ đó bất quá chỉ chịu thêm một lần nữa bị hành hạ hạ thể xác mà thôi! Còn những ai chưa chết khi bị thủy quái tóm phải và ném lên bờ đá, họ cũng phải chết vì lâm đúng vào tuyệt lộ!
Tiểu Đông rồi cũng vậy, nó không tìm được cái ăn cái uống trước sau gì nó cũng trở thành một trong những bộ cốt khô ở đây mà thôi!
Tuy nhiên, vốn sẵn thông minh, Tiểu Đông cứ ngớ người hết nhìn con thủy quái rồi lại nhìn vào bản thân nó.
Kinh nghi khôn xiết, Tiểu Đông buộc phải lẩm bẩm thành tiếng :
- Tại sao con thủy quái lại chết? Không lẽ đúng vào lúc ta rơi xuống, cũng là lúc con thủy quái hưởng hết tuổi đời? Sao lại có sự trùng hợp quái lạ như vậy? Còn nữa, ta rõ ràng đã bị quái chùy gai tẩm độc va quệt vào, làm sao ta vẫn sống? Sao ta chưa bị độc chất công phạt như lão ác ma đã dùng sợi xích sắt làm binh khí từng bị? Lão chết thật mau, đến việc uống giải dược cũng không kịp, có lý nào ta lại thoát?
Ngẫm nghĩ thêm một lúc nữa, vẫn vừa nhìn xác con thủy quái đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước vừa nhìn vào bản thân, sau cùng Tiểu Đông phải vỗ tay reo lên :
- Ta hiểu rồi! Hóa ra là như vậy! A ha! Đúng là hoàng thiên hữu nhãn, hoặc do số ta chưa tuyệt! Ha... ha... ha...
Sau một tràng cười sảng khoái Tiểu Đông nhìn xác con thủy quái, tỏ vẻ thương hại :
- Thủy quái! là tại ta ngươi phải uổng mạng! Ta không ngờ toàn bộ độc thất trong nội thể của ta lúc thổ ra làm cho vũng nước phải nhiễm độc và khiến ngươi phải thế mạng cho ta! Ngươi an tâm sau này ta sẽ có cách ném lão ác ma đó xuống đúng nơi này bồi tội cho ngươi?
Tuy nhiên, hiểu thì hiểu như vậy nhưng vẫn có điều khiến Tiểu Đông băn khoăn!
Nó không tin rằng chỉ vì sức ép của một lượng nước khá lớn có thể giúp nó tống khứ toàn bộ độc chất trong nội thể.
Càng nhớ lại cái chết hãi hùng của lão ác ma sử dụng sợi xích sắt làm binh khí, Tiểu Đông càng thêm nghi ngờ.
Nó lại chạm mục quang vào những bộ cốt khô và rùng mình nghĩ thầm :
- “Họ, những người may mắn không chết ngay lúc rơi xuống đáy vực liệu có phải họ vì không có vật thực độ nhật mà phải chết không? Hay chính con thủy quái kia đã làm họ phải chết thảm?”
Muốn tìm hiểu cho tường tận một việc lần thứ ba, Tiểu Đống đưa mắt nhìn khắp đáy vực?
Rốt cuộc nó cũng tìm thấy một ngách đá! Và từ ngách đá đó, hầu như luôn xuất hiện những làn gió mát thoảng đưa vào.
Nó thêm nghi hoặc :
- “Nếu gió có thể đưa vào, không lẽ từ ngách đá này ta không thể tìm được lối thông thương dẫn ra bên ngoài? Nếu điều này là có thật họ đâu lẽ nào chịu hãm mình ở đây rồi phải chết vì đói và vì khát?”
Quyết tâm tìm rõ nguyên nhân, Tiểu Đông liền men theo bờ đá để tiến đến chỗ có ngách đá.
Càng đến gần, những làn gió mát càng xuất hiện rõ ràng hơn!
Nó dừng lại và quay đầu nhìn vào xác của con thủy quái :
- Câu nói “dĩ độc trị độc” mà ai ai cũng nói không lẽ ứng nghiệm đúng vào trường hợp của ta?
Nó lẩm bẩm như thế vì nó vừa ngờ ngợ hiệu rằng: khí một trong tám cánh tay to dài của con thủy quái quấn vào nó, bản thân nó có cảm nhận một sự nóng đến rát bỏng!
Phải chăng đó là độc chất tự có của con thủy quái đã truyền sang nó?
Và như thế, có phải chăng nó đã gặp một sự may mắn hy hữu, một sự may mắn mà bao người trước nó không hề có? Do vậy họ đã bị chất độc của con thủy quái hủy diệt sinh mạng? Còn nó, do đang bị độc chất từ quả chùy gai công phạt gặp phải độc chất yếu hơn của thủy quái, nó không những không chết mà còn được dịp tiêu trừ toàn bộ độc chất?
Cùng với việc này, trước đó Tiểu Đông do sức ép vào của lượng nước lớn đã thổ ra phần nào độc chất! Nhờ đó toàn bộ độc chất của quả chùy gai đều được hóa giải và chính độc chất này di họa đến con thủy quái??
Càng ngẫm nghĩ càng tin, sau cùng Tiểu Đông không biết phải mang ơn hay phải có thái độ dửng dưng đối với cái chết của thủy quái!
Mang ơn vì nhờ độc chất của thủy quái mà nó tiêu trừ tận gốc rễ chất độc từ quả chùy gai. Còn dửng dưng, vì nhờ đó loài thủy quái đáng kinh tởm kia kể như gặp quả báo!
Chép miệng tỏ vẻ tán thán, Tiểu Đông với tâm trạng bần thần liền lách người đi vào ngách đá.
Có làn gió mát luôn luôn xuất hiện dẫn đường, Tiểu Đông càng đi sâu vào ngách đá càng trần ổn tâm trạng!
Không biết đã trải qua đoạn đường ngầm dài bao nhiêu, cuối cùng Tiểu Đông cũng nhìn thấy ánh dương quang thực sự!
Nhận định kỹ phương hướng, Tiểu Đông tin rằng nó đang hiện diện ngay phía sau ngọn Ly Sơn và đang ở sâu hơn về phía Bắc Trung Nguyên!
Bùi ngùi nhìn lại nơi đã từng lưu ngụ, Tiểu Đông bất giác lẩm bẩm :
- Khu mộ tháp! Cửu Cung sơn và Nhất Trụ Phong...! Họa Tháp Đồ...! Hừ! May mà ta còn giữ được Họa Tháp Đồ thật sự! Được! Gia thù không báo thù không làm người! Mẫu thân! Nhị sư bá! Tiên phụ! Hài nhi quyết báo thù cho tất cả.
Sau đó, vòng theo chân dãy Ly Sơn một bóng hình nhỏ bé cứ kiên gan dịch chuyển từng bước chân châm chạp nhưng vững chắc.
Tiểu Đông quyết tâm xuôi Nam, muốn bằng mọi giá phải tìm đến khu mộ địa nằm giữa Cửu Cung sơn và Nhất Trụ Phong, như nó nghe nhị sư bá nói!
Vì rằng, bức Họa Tháp Đồ thật sự, chính Tiểu Đông đang cất giữ? Còn bức kia chỉ là một bức Họa Tháp Đồ giả do nó kịp thời nghĩ ra và ngụy tạo!
Nó mỉm cười mãn nguyện với định ý đang dần hình thành trong tâm trí chính nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.