Chương 54: Cậu không thể nào là ngụy trang & cô không thể nào biết hận hắn.
Tam Thiên Lưu Ly
03/12/2016
Thật ra thì Tô Đồ Đồ chỉ làm quá lên mà thôi, sự thật là cô ấy mới chỉ
lột xuống áo khoác của Mạc Vong, nhân tiện đem quần áo Mạc Vong đẩy lên trên, lộ ra một đóa sen trắng nhỏ xíu và vòng eo trắng nõn. Đang dùng
ánh mắt kêu Lâm Lâu đến hỗ trợ, đột nhiên nghe được tiếng thủy tinh vỡ
vụn, không đợi mấy người kịp phản ứng, chỉ thấy trong nhà đột ngột xuất
hiện một thiếu niên tóc vàng, chân đạp trên mặt đất đầy miếng thủy tinh.
Thiếu niên,: "......"
Các thiếu nữ,: "......"
Không thể không nói, tình huống thế này đối với hai bên có lẽ đều là bi kịch.
Thật ra thì Thain rất vô tội.
Hắn chỉ nghe được Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ đang kêu cứu, hơn nữa ..... Khụ khụ khụ khụ, nghi ngờ là làm chuyện gì đó rất quá đáng, làm sao có thể để yên cho loại chuyện như vậy xảy ra, vì vậy không chút nghĩ ngợi đã phá cửa sổ xông vào trong nhà.
Nói một cách khách quan, các cô gái rõ ràng càng thêm vô tội.
Những cô gái có mối quan hệ tốt thay quần áo cùng nhau là chuyện cực kỳ bình thường, nếu như trong đó có một người tính tình hoạt bát thì đều vui đùa vô cùng lợi hại, kỳ cọ hộ nhau một chút cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao cũng đều là phái nữ,: "Cậu có tớ cũng có", khụ khụ khụ, bình thường phái nam cũng biết không nên coi lời nói của bọn họ lúc này là thật, nhưng vấn đề ở chỗ, Thain không phải phái nam "Bình thường", hắn là người dân tộc thiểu số.....Không đúng, Ma tộc.
Mấy người trố mắt nhìn nhau một lát, sau đó cuối cùng Mạc Vong cũng phát hiện ra có một cánh tay đang cởi quần áo của mình, lại nghĩ chính mình hình như nên kêu cái gì đó, vì vậy.....
"A ! ! !"
Mặc dù thật ra cô gái không bị nhìn thấy cái gì, nhưng mà, loại chuyện như vậy nếu phân tích từ tình huống thực tế. Rất nhiều người có thể mặc đồ bơi tụ tập ở bãi biển, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận được việc cô bị người khác nhìn thấy bộ dạng mặc áo lót! Mặc dù vải vóc không quá khác biệt, nhưng bản chất giữa chủ động và bị động khác xa nhau! Mạc Vong cũng giống vậy, mặc dù chỉ bị nhìn thấy phần eo, nhưng vấn đề là không phải cô tự nguyện có được không?
Mà tiếng kêu này của cô, cũng khiến Thain giật mình hoàn hồn, hắn vội vã quỳ một chân xuống, cúi đầu nhận tội: "Rất xin lỗi, Tiểu Tỷ Tỷ....". Thiếu niên nhớ lại lời tiền bối đã dặn, liền đem hai từ "Bệ hạ" phía sau nuốt xuống, kết quả lại quên mất mình nên nói cái gì. Ngay tại lúc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một màn mình nhìn thấy....Thiếu niên vội vàng gạt bỏ khung cảnh đó ra khỏi đầu, lại càng không biết nói gì,: "Tôi.......Tôi......."
Có lẽ là bởi vì có thời gian hòa hoãn, cô gái cũng đã bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng đại khái đoán được đầu đuôi câu chuyện, nói đơn giản ___ đây thật sự là một sự hiểu lầm làm người ta đau khổ.
"A a a a !"
Nhưng vào lúc này, Tô Đồ Đồ lại kêu lên.
Mạc Vong: "....." Không phải cô ấy bị nhìn thấy, kêu cái gì?
"Cửa sổ của tớ!"
"... ...." Trọng điểm ở chỗ này sao?
"Hôm qua tớ vừa mới lau chùi sạch sẽ, nếu biết nó bị vỡ tớ đã tiết kiệm được một chút sức lực rồi!" Tô Đồ Đồ phát điên.
"... ..."
Vậy mà, câu nói nhìn như bình thường này lại giống như nhát dao cứa vào trái tim thiếu niên, trong nháy mắt đầu của hắn càng cúi thấp hơn, rồi sau đó không biết lấy từ đâu một con dao ngắn, dùng hai tay cung kính dâng lên: "Xin hãy trừng phạt tôi."
Mạc Vong nâng trán, hắn thật sự không hổ là hậu duệ của tiền bối Esther. Theo một phương diện nào đó đúng là giống nhau như đúc.
Mặt của Tô Đồ Đồ nháy mắt biên thành chữ 囧, cô không nhịn được lặng lẽ nói với hai người bạn nhỏ,: "Cậu ấy coi chúng ta là cái gì vậy? Xã hội đen sao?" Dưới tình huống bình thường nói lời xin lỗi cần dùng đến dao sao?
Lâm Lâu trầm mặc một lát, sau đó nói vô cùng sắc bén: "Nếu không phải vấn đề của chúng ta, thì chính là vấn đề của cậu ấy."
Mạc Vong: "......" Tiểu Lâu thật là "Vua sự thật".
Nhưng trong lòng cô gái hiểu, việc đến nước này, dù có thế nào đều do cô chịu trách nhiệm. Vì vậy đi lên phía trước, một tay cầm lên con dao ngắn trong tay thiếu niên: "Lúc này dù có đâm cậu một nhát cũng không có ý nghĩa gì."
"....." Thiếu niên ngẩng dầu len, ánh mắt rất ảm đạm, cả người giống như là một con chó lớn màu vàng trú mưa trong góc tường, khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng thương,: "Tiểu Tỷ Tỷ....."
"Hơn nữa người cậu nên nói xin lỗi không phải là tôi," Mạc Vong quay đầu lại chỉ về phía người bạn nhỏ của mình,: "Mà là chủ nhà."
Thain sửng sốt một chút, sau khi chớp mắt một cái, cậu vội vàng đứng lên, đi về phía Tô Đồ Đồ, vô cùng áy náy xin lỗi, động tác có hơi kỳ lạ, Mạc Vong cảm thấy đây có lẽ là phong tục của Ma giới. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, chỉ cần không phải quỳ xuống cầu xin tha thứ là tốt rồi, như vậy thực sự rất dọa người!
Thiếu niên,: "......"
Các thiếu nữ,: "......"
Không thể không nói, tình huống thế này đối với hai bên có lẽ đều là bi kịch.
Thật ra thì Thain rất vô tội.
Hắn chỉ nghe được Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ đang kêu cứu, hơn nữa ..... Khụ khụ khụ khụ, nghi ngờ là làm chuyện gì đó rất quá đáng, làm sao có thể để yên cho loại chuyện như vậy xảy ra, vì vậy không chút nghĩ ngợi đã phá cửa sổ xông vào trong nhà.
Nói một cách khách quan, các cô gái rõ ràng càng thêm vô tội.
Những cô gái có mối quan hệ tốt thay quần áo cùng nhau là chuyện cực kỳ bình thường, nếu như trong đó có một người tính tình hoạt bát thì đều vui đùa vô cùng lợi hại, kỳ cọ hộ nhau một chút cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao cũng đều là phái nữ,: "Cậu có tớ cũng có", khụ khụ khụ, bình thường phái nam cũng biết không nên coi lời nói của bọn họ lúc này là thật, nhưng vấn đề ở chỗ, Thain không phải phái nam "Bình thường", hắn là người dân tộc thiểu số.....Không đúng, Ma tộc.
Mấy người trố mắt nhìn nhau một lát, sau đó cuối cùng Mạc Vong cũng phát hiện ra có một cánh tay đang cởi quần áo của mình, lại nghĩ chính mình hình như nên kêu cái gì đó, vì vậy.....
"A ! ! !"
Mặc dù thật ra cô gái không bị nhìn thấy cái gì, nhưng mà, loại chuyện như vậy nếu phân tích từ tình huống thực tế. Rất nhiều người có thể mặc đồ bơi tụ tập ở bãi biển, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận được việc cô bị người khác nhìn thấy bộ dạng mặc áo lót! Mặc dù vải vóc không quá khác biệt, nhưng bản chất giữa chủ động và bị động khác xa nhau! Mạc Vong cũng giống vậy, mặc dù chỉ bị nhìn thấy phần eo, nhưng vấn đề là không phải cô tự nguyện có được không?
Mà tiếng kêu này của cô, cũng khiến Thain giật mình hoàn hồn, hắn vội vã quỳ một chân xuống, cúi đầu nhận tội: "Rất xin lỗi, Tiểu Tỷ Tỷ....". Thiếu niên nhớ lại lời tiền bối đã dặn, liền đem hai từ "Bệ hạ" phía sau nuốt xuống, kết quả lại quên mất mình nên nói cái gì. Ngay tại lúc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một màn mình nhìn thấy....Thiếu niên vội vàng gạt bỏ khung cảnh đó ra khỏi đầu, lại càng không biết nói gì,: "Tôi.......Tôi......."
Có lẽ là bởi vì có thời gian hòa hoãn, cô gái cũng đã bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng đại khái đoán được đầu đuôi câu chuyện, nói đơn giản ___ đây thật sự là một sự hiểu lầm làm người ta đau khổ.
"A a a a !"
Nhưng vào lúc này, Tô Đồ Đồ lại kêu lên.
Mạc Vong: "....." Không phải cô ấy bị nhìn thấy, kêu cái gì?
"Cửa sổ của tớ!"
"... ...." Trọng điểm ở chỗ này sao?
"Hôm qua tớ vừa mới lau chùi sạch sẽ, nếu biết nó bị vỡ tớ đã tiết kiệm được một chút sức lực rồi!" Tô Đồ Đồ phát điên.
"... ..."
Vậy mà, câu nói nhìn như bình thường này lại giống như nhát dao cứa vào trái tim thiếu niên, trong nháy mắt đầu của hắn càng cúi thấp hơn, rồi sau đó không biết lấy từ đâu một con dao ngắn, dùng hai tay cung kính dâng lên: "Xin hãy trừng phạt tôi."
Mạc Vong nâng trán, hắn thật sự không hổ là hậu duệ của tiền bối Esther. Theo một phương diện nào đó đúng là giống nhau như đúc.
Mặt của Tô Đồ Đồ nháy mắt biên thành chữ 囧, cô không nhịn được lặng lẽ nói với hai người bạn nhỏ,: "Cậu ấy coi chúng ta là cái gì vậy? Xã hội đen sao?" Dưới tình huống bình thường nói lời xin lỗi cần dùng đến dao sao?
Lâm Lâu trầm mặc một lát, sau đó nói vô cùng sắc bén: "Nếu không phải vấn đề của chúng ta, thì chính là vấn đề của cậu ấy."
Mạc Vong: "......" Tiểu Lâu thật là "Vua sự thật".
Nhưng trong lòng cô gái hiểu, việc đến nước này, dù có thế nào đều do cô chịu trách nhiệm. Vì vậy đi lên phía trước, một tay cầm lên con dao ngắn trong tay thiếu niên: "Lúc này dù có đâm cậu một nhát cũng không có ý nghĩa gì."
"....." Thiếu niên ngẩng dầu len, ánh mắt rất ảm đạm, cả người giống như là một con chó lớn màu vàng trú mưa trong góc tường, khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng thương,: "Tiểu Tỷ Tỷ....."
"Hơn nữa người cậu nên nói xin lỗi không phải là tôi," Mạc Vong quay đầu lại chỉ về phía người bạn nhỏ của mình,: "Mà là chủ nhà."
Thain sửng sốt một chút, sau khi chớp mắt một cái, cậu vội vàng đứng lên, đi về phía Tô Đồ Đồ, vô cùng áy náy xin lỗi, động tác có hơi kỳ lạ, Mạc Vong cảm thấy đây có lẽ là phong tục của Ma giới. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, chỉ cần không phải quỳ xuống cầu xin tha thứ là tốt rồi, như vậy thực sự rất dọa người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.