Chương 57: Chương 47.4
Tam Thiên Lưu Ly
03/12/2016
Đêm qua, bảy giờ tối.
Thấy thanh niên đã rửa bát xong, Mạc Vong lặng lẽ đi tới: "Esther......"
"Bệ hạ?"
"Anh....Khụ, anh biết khiêu vũ không?" Cô gái hơi lúng túng nhìn trời,: "Có thể dạy tôi được không? Điệu nhảy đơn giản nhất là được rồi...."
"Có được sự tin tưởng của ngài, là vinh hạnh của tôi, nhưng mà," Thanh niên dừng một chút, nói như vậy,: "Cho phép tôi nói thẳng, loại chuyện này, tìm Grays thì tốt hơn."
"Á?"
"Đương nhiên." Thanh niên tóc tím không biết xông ra từ chỗ nào, con ngươi cùng màu với sợi tóc tràn đầy kiêu ngạo,: "Tôi là người đạt giải ____ 'Người có kỹ thuật nhảy tốt nhất Ma giới' ".
"......" Cái giải thưởng lộn xộn lung tung đó là cái gì? Nhưng mà, thôi, có thể dạy là tốt rồi! Mạc Vong hít một hơi thật sâu,: "Như vậy, Grays, làm phiền anh rồi."
"Dĩ nhiên." Thanh niên tao nhã khẽ cúi người, nắm tay cô bé đặt lên trán,: "Đây là vinh hạnh của tôi."
Vậy mà, mọi người cũng không nghĩ tới, sau đó sẽ gặp phải bi kịch như vậy.
"Bệ hạ, đầu tiên chúng ta tập những động tác chậm trước sau đó mới tập nhảy, ngài đi lại theo nhịp của tôi là được."
"Tôi biết rồi!"
"1, 2 ,3 ......Á!"
"... ....Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!" QAQ
"Không có gì, không sao,chúng ta tiếp tục."
"1, 2.......Á!"
"Thật xin lỗi....."TAT
"Không sao, không sao, làm lại."
"1,.......Á!" Bệ hạ, ngài đùa kiểu gì vậy, tại sao càng nhảy lại càng sai?
Mạc Vong: "......" Cứu mạng! Cứ giẫm lên chân người ta một cái lại khẩn trương, càng khẩn trương thì càng dễ dàng đạp vào người ta, nên làm như thế nào đây?
Cứ như thế đến tận mười phút sau.
Grays nhìn mu bàn chân cao hơn tận vài cm của mình mà lệ rơi đầy mặt, rưng rưng đề nghị: "Bệ, bệ hạ, hay là chúng ta tập xoay vòng trước có được không?"
"Cũng được....." Có lẽ cô có thể lấy lại được sự tự tin trên phương diện này cũng không chừng.
Vì vậy....
"Tôi mới xoay một cái, tại sao ngài đã......Bệ hạ? ? ?"
"Đúng, đúng, không dậy nổi, từ nhỏ tôi chỉ cần xoay một vòng đã đễ bị ngất....." Thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, cô gái nâng trán, trong lòng đột nhiên hiện ra một câu danh ngôn của danh nhân Hạng Vũ "Trời muốn giệt ta!"
"Như vậy, hay là thế này đi." Grays lại đưa ra một ý tưởng,: "Ta chỉ làm động tác, còn thực tế là do bệ hạ dùng sức."
"Ừ."
"Như vậy, chuyển.......Gào khóc á! ! !"
Mạc Vong trợn mắt há mồm nhìn chăm chú vào thanh niên bị chính mình ném ra ngoài, sửng sốt một lúc mới phản ứng được, xông tới: "Grays, anh không sao chứ? Tôi không cố ý đâu!"
Esther đứng xem: "......" Bệ hạ.....
Thain đứng xem: "... ..." Mặc dù lúc đầu có hơi hâm mộ tiền bối Grays, nhưng hiện giờ xem ra....Khụ khụ khụ, quả nhiên vẫn là anh trai nói đúng, đi theo tiền bối Esther mới có thịt ăn.
Grays bị vứt đi: "....." Cặp mắt bắt đầu bốc lên hơi nước. Một lúc sau, hơi nước tiêu tán, hắn run rấy đứng lên,: "Bệ, bệ hạ, chúng ta tập lại một lần nữa...."
"Thật sự không có vấn đề gì sao?"
"Không sao, tôi còn chịu đựng được."
Sau đó.....
"Á!"
"A"
"Á Á Á...AAA!"
... ...
Sau khi bị ném ra ngoài hàng chục lần với đủ các loại tư thế, rốt cuộc Grays cũng không thể chịu được nữa, ôm lấy chân cô gái khóc nức nở: "Bệ hạ, ngài ghét tôi có thể nói thẳng, xin đừng ngược đãi tôi như vậy....." QAQ
Mạc Vong: "......" Cô thật sự không cố ý! Chỉ là không biết tại sau khi nhảy luôn bị giật mình rồi không thể nào khống chế được lực đạo! TAT
Đây là một câu chuyện cũ hết sức bi thương, thắp nến!
Hồi tưởng đến đây kết thúc.
Nếu như cho Mạc Vong thêm một chút thời gian luyện tập, có lẽ cô còn có thể có một chút tự tin, nhưng vấn đề là đã không còn kịp rồi! Nghĩ mà xem, khi mọi người đang đứng nhìn, cô và Mục sư huynh nhảy ra hội trường, rồi sau đó cầm tay ném hắn ra ngoài, vừa nhấc chân một cái, lại đạp cho hắn phải "Gào khóc", thật là vô cùng mất mặt.
Chuyện giống như vậy.... ... Tuyệt • đối • không • muốn!
Đương nhiên, nguyên nhân cô từ chối cũng không phải chỉ có vậy, còn có một chút là do.....Khụ, từ sâu thẳm trong nội tâm cô biết, mặc dù lúc đó Thạch Vịnh Triết biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể bỏ măc hắn qua một bên được. Bởi vì cảm giác có chỗ nào không đúng, dù sao từ nhỏ đến lớn bọn họ đều ở cùng một chỗ với nhau, lần này tất nhiên cũng vậy.
Cho nên, cô quanh co lòng vòng tìm cách nhờ người khác gọi điện mời sư huynh, từ tối hôm qua đã muốn cự tuyệt triệt để, nhưng đáng tiếc vẫn không có ai nghe máy. Ban ngày cũng đã tới trường học tìm mấy lần, đáng tiếc cũng không tìm được, thành ra bây giờ mới có thể mở miệng.
"Nếu sư huynh không tìm được bạn nhảy,em em em em có thể giới thiệu!"
Mục Tử Du trầm mặc thật lâu, sau đó phát ra một tiếng "Hả?", âm thanh này ít nhiều có chút giống như cười lạnh, chỉ là cô gái rõ ràng là không nhận ra, rất chắc chắn gật đầu một cái: "Thật, em đã hỏi hắn, hắn nói mình biết khiêu vũ."
Vì sao lại là 'hắn' ? Khụ Khụ khụ , còn nói gì nữa không?
"Thain!" Cô gái vừa nói, vừa quay đầu gọi,: "Cậu đến đây một chút!"
Một lát sau, một vị "Mỹ nhân tóc vàng" xuất hiện trước mặt hai người, cô cảm thấy mái tóc dài lấp lánh, tràn đầy phong tình nước ngoài cùng với vóc người đầy đặn mỹ lệ (Thain: Hình dạng áo lót của phái nữ thật sự là vô cùng đáng sợ, hông của hắn sắp gẫy luôn rồi....Cứu mạng! QAQ), dù là nhìn theo con mắt của thiếu niên, đây cũng là một vị mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Mỹ nhân tóc vàng đi một đôi dày cao gót 8cm, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt hai người, không thể không nói, mỹ nhân chính là mỹ nhân, rõ ràng là đi không vững, lại có đầy ý tứ " Liễu mềm đung đưa theo gió". Đáng tiếc, đôi khi hắn còn đứng không vững!
Vì vậy, khi đi đến trước mặt hai người thì bi kịch xảy ra.
Thain lảo đảo một cái đã ngã về phía trước, khi ngã tới còn rất nghĩa khí đẩy cô gái ra: "Tiểu Tỷ Tỷ, mau tránh ra!"
Mà Mục Tử Du phản ứng không kịp, cứ như vậy mà bị đè lên.
Mấy giây sau, Mạc Vong phụ hồi lại tinh thần, vội vàng xông lên, khẩn trương hỏi: "Các anh không sao...." Cô đột nhiên bịt miệng, trong nháy mặt mặt đỏ bừng.
k.......kiss?
#Cánh cửa của thế giới mới được mở ra #
Thấy thanh niên đã rửa bát xong, Mạc Vong lặng lẽ đi tới: "Esther......"
"Bệ hạ?"
"Anh....Khụ, anh biết khiêu vũ không?" Cô gái hơi lúng túng nhìn trời,: "Có thể dạy tôi được không? Điệu nhảy đơn giản nhất là được rồi...."
"Có được sự tin tưởng của ngài, là vinh hạnh của tôi, nhưng mà," Thanh niên dừng một chút, nói như vậy,: "Cho phép tôi nói thẳng, loại chuyện này, tìm Grays thì tốt hơn."
"Á?"
"Đương nhiên." Thanh niên tóc tím không biết xông ra từ chỗ nào, con ngươi cùng màu với sợi tóc tràn đầy kiêu ngạo,: "Tôi là người đạt giải ____ 'Người có kỹ thuật nhảy tốt nhất Ma giới' ".
"......" Cái giải thưởng lộn xộn lung tung đó là cái gì? Nhưng mà, thôi, có thể dạy là tốt rồi! Mạc Vong hít một hơi thật sâu,: "Như vậy, Grays, làm phiền anh rồi."
"Dĩ nhiên." Thanh niên tao nhã khẽ cúi người, nắm tay cô bé đặt lên trán,: "Đây là vinh hạnh của tôi."
Vậy mà, mọi người cũng không nghĩ tới, sau đó sẽ gặp phải bi kịch như vậy.
"Bệ hạ, đầu tiên chúng ta tập những động tác chậm trước sau đó mới tập nhảy, ngài đi lại theo nhịp của tôi là được."
"Tôi biết rồi!"
"1, 2 ,3 ......Á!"
"... ....Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!" QAQ
"Không có gì, không sao,chúng ta tiếp tục."
"1, 2.......Á!"
"Thật xin lỗi....."TAT
"Không sao, không sao, làm lại."
"1,.......Á!" Bệ hạ, ngài đùa kiểu gì vậy, tại sao càng nhảy lại càng sai?
Mạc Vong: "......" Cứu mạng! Cứ giẫm lên chân người ta một cái lại khẩn trương, càng khẩn trương thì càng dễ dàng đạp vào người ta, nên làm như thế nào đây?
Cứ như thế đến tận mười phút sau.
Grays nhìn mu bàn chân cao hơn tận vài cm của mình mà lệ rơi đầy mặt, rưng rưng đề nghị: "Bệ, bệ hạ, hay là chúng ta tập xoay vòng trước có được không?"
"Cũng được....." Có lẽ cô có thể lấy lại được sự tự tin trên phương diện này cũng không chừng.
Vì vậy....
"Tôi mới xoay một cái, tại sao ngài đã......Bệ hạ? ? ?"
"Đúng, đúng, không dậy nổi, từ nhỏ tôi chỉ cần xoay một vòng đã đễ bị ngất....." Thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, cô gái nâng trán, trong lòng đột nhiên hiện ra một câu danh ngôn của danh nhân Hạng Vũ "Trời muốn giệt ta!"
"Như vậy, hay là thế này đi." Grays lại đưa ra một ý tưởng,: "Ta chỉ làm động tác, còn thực tế là do bệ hạ dùng sức."
"Ừ."
"Như vậy, chuyển.......Gào khóc á! ! !"
Mạc Vong trợn mắt há mồm nhìn chăm chú vào thanh niên bị chính mình ném ra ngoài, sửng sốt một lúc mới phản ứng được, xông tới: "Grays, anh không sao chứ? Tôi không cố ý đâu!"
Esther đứng xem: "......" Bệ hạ.....
Thain đứng xem: "... ..." Mặc dù lúc đầu có hơi hâm mộ tiền bối Grays, nhưng hiện giờ xem ra....Khụ khụ khụ, quả nhiên vẫn là anh trai nói đúng, đi theo tiền bối Esther mới có thịt ăn.
Grays bị vứt đi: "....." Cặp mắt bắt đầu bốc lên hơi nước. Một lúc sau, hơi nước tiêu tán, hắn run rấy đứng lên,: "Bệ, bệ hạ, chúng ta tập lại một lần nữa...."
"Thật sự không có vấn đề gì sao?"
"Không sao, tôi còn chịu đựng được."
Sau đó.....
"Á!"
"A"
"Á Á Á...AAA!"
... ...
Sau khi bị ném ra ngoài hàng chục lần với đủ các loại tư thế, rốt cuộc Grays cũng không thể chịu được nữa, ôm lấy chân cô gái khóc nức nở: "Bệ hạ, ngài ghét tôi có thể nói thẳng, xin đừng ngược đãi tôi như vậy....." QAQ
Mạc Vong: "......" Cô thật sự không cố ý! Chỉ là không biết tại sau khi nhảy luôn bị giật mình rồi không thể nào khống chế được lực đạo! TAT
Đây là một câu chuyện cũ hết sức bi thương, thắp nến!
Hồi tưởng đến đây kết thúc.
Nếu như cho Mạc Vong thêm một chút thời gian luyện tập, có lẽ cô còn có thể có một chút tự tin, nhưng vấn đề là đã không còn kịp rồi! Nghĩ mà xem, khi mọi người đang đứng nhìn, cô và Mục sư huynh nhảy ra hội trường, rồi sau đó cầm tay ném hắn ra ngoài, vừa nhấc chân một cái, lại đạp cho hắn phải "Gào khóc", thật là vô cùng mất mặt.
Chuyện giống như vậy.... ... Tuyệt • đối • không • muốn!
Đương nhiên, nguyên nhân cô từ chối cũng không phải chỉ có vậy, còn có một chút là do.....Khụ, từ sâu thẳm trong nội tâm cô biết, mặc dù lúc đó Thạch Vịnh Triết biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể bỏ măc hắn qua một bên được. Bởi vì cảm giác có chỗ nào không đúng, dù sao từ nhỏ đến lớn bọn họ đều ở cùng một chỗ với nhau, lần này tất nhiên cũng vậy.
Cho nên, cô quanh co lòng vòng tìm cách nhờ người khác gọi điện mời sư huynh, từ tối hôm qua đã muốn cự tuyệt triệt để, nhưng đáng tiếc vẫn không có ai nghe máy. Ban ngày cũng đã tới trường học tìm mấy lần, đáng tiếc cũng không tìm được, thành ra bây giờ mới có thể mở miệng.
"Nếu sư huynh không tìm được bạn nhảy,em em em em có thể giới thiệu!"
Mục Tử Du trầm mặc thật lâu, sau đó phát ra một tiếng "Hả?", âm thanh này ít nhiều có chút giống như cười lạnh, chỉ là cô gái rõ ràng là không nhận ra, rất chắc chắn gật đầu một cái: "Thật, em đã hỏi hắn, hắn nói mình biết khiêu vũ."
Vì sao lại là 'hắn' ? Khụ Khụ khụ , còn nói gì nữa không?
"Thain!" Cô gái vừa nói, vừa quay đầu gọi,: "Cậu đến đây một chút!"
Một lát sau, một vị "Mỹ nhân tóc vàng" xuất hiện trước mặt hai người, cô cảm thấy mái tóc dài lấp lánh, tràn đầy phong tình nước ngoài cùng với vóc người đầy đặn mỹ lệ (Thain: Hình dạng áo lót của phái nữ thật sự là vô cùng đáng sợ, hông của hắn sắp gẫy luôn rồi....Cứu mạng! QAQ), dù là nhìn theo con mắt của thiếu niên, đây cũng là một vị mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Mỹ nhân tóc vàng đi một đôi dày cao gót 8cm, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt hai người, không thể không nói, mỹ nhân chính là mỹ nhân, rõ ràng là đi không vững, lại có đầy ý tứ " Liễu mềm đung đưa theo gió". Đáng tiếc, đôi khi hắn còn đứng không vững!
Vì vậy, khi đi đến trước mặt hai người thì bi kịch xảy ra.
Thain lảo đảo một cái đã ngã về phía trước, khi ngã tới còn rất nghĩa khí đẩy cô gái ra: "Tiểu Tỷ Tỷ, mau tránh ra!"
Mà Mục Tử Du phản ứng không kịp, cứ như vậy mà bị đè lên.
Mấy giây sau, Mạc Vong phụ hồi lại tinh thần, vội vàng xông lên, khẩn trương hỏi: "Các anh không sao...." Cô đột nhiên bịt miệng, trong nháy mặt mặt đỏ bừng.
k.......kiss?
#Cánh cửa của thế giới mới được mở ra #
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.