Chương 133: Ma vương bệ hạ và trao đổi
Tam Thiên Lưu Ly
17/11/2018
Edit: Nguyetvansuong
Đoán chừng là bởi vì ý tưởng này quá buồn cười, cô gái theo bản năng liền muốn cười, nhưng ngay sau đó, trong lòng một tiếng lộp bộp —— mặc dù không hiểu rõ Mal Đức, nhưng nhìn hắn như thế nào cũng sẽ không giống loại người tùy tiện mở miệng nói chuyện cười quá đáng như vậy. Tâm tư dần dần lắng đọng đồng thời, Mạc Vong mắt nhìn chung quanh, dứt khoát ý bảo Mal Đức cùng cô cùng đi đến nơi một tầng cuối hành lang này, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Ngươi cũng sẽ nói lời tiên đoán?"
"Lời tiên đoán? Vậy?"
Chàng trai vừa nói, cô gái cũng biết hình như chính mình đã đoán sai, nhưng ——
"Nếu không phải lời tiên đoán, làm sao ngươi biết...... Chẳng lẽ?"
"Là vấn đề thân thể của bản thân hắn."
"...... Rất nghiêm trọng sao?"
Mal Đức gật đầu.
Mạc Vong đột nhiên phát lên, lần đầu tiên nhìn thấy đàn anh Lục thì hắn đã từng kéo bím tóc của mình nói qua lời như vậy ——"Cái này là người nhà buộc lại, nghe nói là lúc anh vừa ra đời, một vị đại sư xem bói vô cùng linh nói ‘trước trưởng thành phải làm như vậy ’, nếu không thì sẽ ngủm."
Này chẳng lẽ...... Cũng không phải nói bậy sao?
Đợi chút......
Cô gái mãi đến lúc này mới phản ứng được, mặc dù Lâm Hướng Quân đều từng nói qua lời giống vậy đối với ba người bọn họ, nhưng nguyên nhân "Dẫn đến chết" cũng là khác biệt từng người —— Esther là bởi vì nguyền rủa, cô là bởi vì rơi vào Ma giới? Mà còn lại đàn anh Lục là bản thân thân thể có vấn đề.
Nhưng nói đi thì nói lại.
Theo kinh nghiệm của quá khứ, "Lời tiên đoán" của đàn anh Lâm cũng không phải là "Tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện", mà là có thể cảm thấy được "Điềm báo" nào đó, cũng nói lên nhắc nhở.
Tỷ như Esther và cô, cuối cùng cũng vẫn còn sống.
"...... Hoá ra là như vậy này." Khó có được đêm cuồng hoan, nhưng bởi vì tin tức như thế, để cho tâm tình người ta trầm xuống. Bất luận như thế nào, nghe nói sinh mệnh người khác biến mất chung quy cũng sẽ không để cho người cảm thấy sung sướng.
Hơn nữa, chỉ sợ là đàn anh Lục biết chuyện này chứ?
Cho nên khi đó, đàn anh Lâm trước mặt hắn nói ra "Lời tiên đoán" xong, hắn mới sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, nói ra lời nói như vậy. Mà cô cư nhiên cái gì cũng không biết vì vậy mà chỉ trích đàn anh, thật là quá kém.
Mạc Vong đỡ trán một cái, quả thật xấu hổ không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc dù tìm bất kỳ người nào nói chuyện này, đối phương có lẽ cũng sẽ an ủi cô nói "Không phải là lỗi của cậu", nhưng mà, dù là người khác nói nhiều hơn nữa, cô cũng không bỏ qua được quan điểm của mình.
Nhất định phải nói xin lỗi thật tốt mới có thể.
Đáng tiếc, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn luôn không tìm được cơ hội giải thích.
Đàn anh Lục từ lúc vừa bắt đầu tiến vào gian phòng, liền nhanh chóng hòa nhập vào đồng bào trong biển cả, nhân tiện kéo xuống bạn tốt đang trăm phương ngàn kế muốn rời đi của mình luôn. Mạc Vong có lòng muốn lại gần, kết quả thiếu chút nữa cũng bị "Chết đuối" tại chỗ.
Thật vất vả chạy trốn cô dở khóc dở cười nhìn chăm chú vào chàng trai tinh lực mười phần, cái bộ dáng vui mừng cởi mở thật lòng kia dễ dàng làm người khác buồn cười lên, nhưng cùng lúc thì chỉ cần vừa nghĩ tới tình huống theo lời Mal Đức, lại như thế nào cũng không cười được.
Loại tâm tình này vẫn kéo dài đến khi mọi người chia tay.
Đàn anh Lục cười bá vai bạn tốt của mình liền đi, căn bản không để ý người sau phản đối.
Mạc Vong đi về phía trước hai bước, suy nghĩ một chút, lại dừng lại. Hiện tại hình như tâm tình đàn anh Lục không tệ, đi nói chủ đề như thế cùng hắn hình như hơi sát phong cảnh. Mới hơi do dự một chút, đối phương đã đi xa.
"Còn ngẩn người cái gì? Đi về." Một cái tay chụp đầu vai của cô.
Cô gái bị vỗ trực tiếp vòng trở về.
"Ừ."
"À?" Mạc Vong ngơ ngác phát hiện, khăn quàng cổ của mình cư nhiên lại ở trên tay đối phương, "Ah?"
"Làm sao mà cái này cũng bỏ lại chứ, thực ngốc."
"A." Bởi vì trong lòng không yên, cô vậy mà lại nhét khăn quàng cổ vào trong phòng bao, cũng may người nào đó giúp cô lấy ra.
Động tác của chàng trai nhìn như thô lỗ thực ra lại tỉ mỉ choàng khăn quàng lên cổ cô gái, vòng qua vòng lại vài vòng sau, vươn tay kéo đuôi ngựa trơn mượt của cô ra ngoài, nhân tiện vỗ vỗ đầu của cô: "Đi nha."
"...... Ừ."
Mal Đức và Thain đi cùng một chỗ, ở sau lưng hai người không xa.
"Đang suy nghĩ gì?"
"Ưmh, nghĩ có thể khỏe mạnh sống tốt thật tốt."
"......" Hơi thở Thạch Vịnh Triết cứng lại, hiển nhiên nhớ lại tình hình lúc trước của cô gái, trầm mặc trong chốc lát, hắn nhỏ giọng nói, "Nghĩ những thứ kia có thể lfm được cái gì à? Thay vì nghĩ những thứ kia, còn không bằng suy nghĩ một chút trưa mai ăn cái gì đấy."
Mạc Vong sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười: "Ừ, Đúng vậy nha." bình thường thời gian Thạch gia tổ chức bữa tiệc lớn đều là buổi trưa.
"Sẽ không lại muốn ăn thịt chứ?"
"Không được sao?" Chằm chằm.
"...... Tôi không có ý kiến." Nếu như nói ra lời phản đối, đoán chừng cô lại phải nhắc tới thùng rác cái gì đi?
Cứ như vậy một đường trò chuyện, hai người rất nhanh về đến nhà.
Sau khi khẽ cất tiếng chào cha mẹ, chàng trai lòng như lửa đốt ôm hộp quà khổng lồ liền chạy tới trong phòng cô gái, người sau mới vừa cởi áo khoác chuẩn bị đổi quần áo ngủ đã một đầu vạch đen: "Này, cậu cũng quá nóng nảy chứ?"
"...... Khụ, người nào, người nào gấp chứ."
"......" Dù sao khẳng định không phải là cô!
Chỉ là Mạc Vong cũng không lôi thôi, trực tiếp ném ra một vật khác từ đáy giường, đặt một bên trên bàn sách: "Tặng cho cậu!"
"...... Bản đồ?" Chàng trai sửng sốt, mắt nhìn kỹ, phát hiện đây quả nhiên là một bộ bản đồ, chỉ là, cũng là lập thể, bất luận là núi cao hay là thung lũng, con sông hay là hồ, cũng trông rất sống động. Giữa tâm niệm vừa động, hắn trực tiếp đưa ra một ngón tay, thăm dò một con sông nhìn như đang chầm chậm lưu động, "Ah?" Vẻ kinh ngạc trên mặt Thạch Vịnh Triết sâu hơn, gần như là đồng thời, hắn rút tay trở về, "Ướt...... Đây là thật?"
"Ừm!" Cô gái khẳng định gật đầu một cái, "Rất thần kỳ chứ? Chỉ là cần ma lực thôi thúc." Cô vừa nói, vừa thu tay đang nắm lấy bản đồ, trong nháy mắt nó liền khôi phục thành bộ dạng một bức đồ họa bình thường.
Thạch Vịnh Triết thử thăm dò vươn tay, chỉ là chốc lát, nó lại lần nữa biến thành bản đồ lập thể.
Mặc dù đã đi qua Ma giới một lần, nhưng Đạo Cụ Ma Pháp tinh xảo giống như vậy còn là lần đầu tiên hắn chạm đến, nhất thời chơi tới mức yêu thích không nỡ rời tay.
"Hừm hừ, tôi biết ngay cậu sẽ thích!" Cô gái khoanh tay trước ngực, cười đến hả hê cực kỳ rồi, "Quà của tôi đâu? Mau giao ra đây cho tôi!"
Mặc dù cô tuy là muốn làm bộ dạng của "Nữ vương", nhưng thấy thế nào đều giống là đứa trẻ nũng nịu. Chàng trai có chut sbuoofn cười cũng không khách khí chút nào mang cái hộp trên đất đặt lên trên bàn: "Tặng cho cậu."
Cô gái vươn tay, mở ra, rồi sau đó ——
"Nha!" Cô không kìm được mà phát ra một tiếng thán phục như vậy, lúc nhìn về phía chàng trai lần nữa, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt là không kìm chế được sắc thái ngạc nhiên mừng rỡ, "Cho tôi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chàng trai một tay giúp cô gái sửa sang xong khăn quàng cổ, một tay kia vỗ vỗ đầu của cô....
Đoán chừng là bởi vì ý tưởng này quá buồn cười, cô gái theo bản năng liền muốn cười, nhưng ngay sau đó, trong lòng một tiếng lộp bộp —— mặc dù không hiểu rõ Mal Đức, nhưng nhìn hắn như thế nào cũng sẽ không giống loại người tùy tiện mở miệng nói chuyện cười quá đáng như vậy. Tâm tư dần dần lắng đọng đồng thời, Mạc Vong mắt nhìn chung quanh, dứt khoát ý bảo Mal Đức cùng cô cùng đi đến nơi một tầng cuối hành lang này, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Ngươi cũng sẽ nói lời tiên đoán?"
"Lời tiên đoán? Vậy?"
Chàng trai vừa nói, cô gái cũng biết hình như chính mình đã đoán sai, nhưng ——
"Nếu không phải lời tiên đoán, làm sao ngươi biết...... Chẳng lẽ?"
"Là vấn đề thân thể của bản thân hắn."
"...... Rất nghiêm trọng sao?"
Mal Đức gật đầu.
Mạc Vong đột nhiên phát lên, lần đầu tiên nhìn thấy đàn anh Lục thì hắn đã từng kéo bím tóc của mình nói qua lời như vậy ——"Cái này là người nhà buộc lại, nghe nói là lúc anh vừa ra đời, một vị đại sư xem bói vô cùng linh nói ‘trước trưởng thành phải làm như vậy ’, nếu không thì sẽ ngủm."
Này chẳng lẽ...... Cũng không phải nói bậy sao?
Đợi chút......
Cô gái mãi đến lúc này mới phản ứng được, mặc dù Lâm Hướng Quân đều từng nói qua lời giống vậy đối với ba người bọn họ, nhưng nguyên nhân "Dẫn đến chết" cũng là khác biệt từng người —— Esther là bởi vì nguyền rủa, cô là bởi vì rơi vào Ma giới? Mà còn lại đàn anh Lục là bản thân thân thể có vấn đề.
Nhưng nói đi thì nói lại.
Theo kinh nghiệm của quá khứ, "Lời tiên đoán" của đàn anh Lâm cũng không phải là "Tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện", mà là có thể cảm thấy được "Điềm báo" nào đó, cũng nói lên nhắc nhở.
Tỷ như Esther và cô, cuối cùng cũng vẫn còn sống.
"...... Hoá ra là như vậy này." Khó có được đêm cuồng hoan, nhưng bởi vì tin tức như thế, để cho tâm tình người ta trầm xuống. Bất luận như thế nào, nghe nói sinh mệnh người khác biến mất chung quy cũng sẽ không để cho người cảm thấy sung sướng.
Hơn nữa, chỉ sợ là đàn anh Lục biết chuyện này chứ?
Cho nên khi đó, đàn anh Lâm trước mặt hắn nói ra "Lời tiên đoán" xong, hắn mới sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, nói ra lời nói như vậy. Mà cô cư nhiên cái gì cũng không biết vì vậy mà chỉ trích đàn anh, thật là quá kém.
Mạc Vong đỡ trán một cái, quả thật xấu hổ không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc dù tìm bất kỳ người nào nói chuyện này, đối phương có lẽ cũng sẽ an ủi cô nói "Không phải là lỗi của cậu", nhưng mà, dù là người khác nói nhiều hơn nữa, cô cũng không bỏ qua được quan điểm của mình.
Nhất định phải nói xin lỗi thật tốt mới có thể.
Đáng tiếc, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn luôn không tìm được cơ hội giải thích.
Đàn anh Lục từ lúc vừa bắt đầu tiến vào gian phòng, liền nhanh chóng hòa nhập vào đồng bào trong biển cả, nhân tiện kéo xuống bạn tốt đang trăm phương ngàn kế muốn rời đi của mình luôn. Mạc Vong có lòng muốn lại gần, kết quả thiếu chút nữa cũng bị "Chết đuối" tại chỗ.
Thật vất vả chạy trốn cô dở khóc dở cười nhìn chăm chú vào chàng trai tinh lực mười phần, cái bộ dáng vui mừng cởi mở thật lòng kia dễ dàng làm người khác buồn cười lên, nhưng cùng lúc thì chỉ cần vừa nghĩ tới tình huống theo lời Mal Đức, lại như thế nào cũng không cười được.
Loại tâm tình này vẫn kéo dài đến khi mọi người chia tay.
Đàn anh Lục cười bá vai bạn tốt của mình liền đi, căn bản không để ý người sau phản đối.
Mạc Vong đi về phía trước hai bước, suy nghĩ một chút, lại dừng lại. Hiện tại hình như tâm tình đàn anh Lục không tệ, đi nói chủ đề như thế cùng hắn hình như hơi sát phong cảnh. Mới hơi do dự một chút, đối phương đã đi xa.
"Còn ngẩn người cái gì? Đi về." Một cái tay chụp đầu vai của cô.
Cô gái bị vỗ trực tiếp vòng trở về.
"Ừ."
"À?" Mạc Vong ngơ ngác phát hiện, khăn quàng cổ của mình cư nhiên lại ở trên tay đối phương, "Ah?"
"Làm sao mà cái này cũng bỏ lại chứ, thực ngốc."
"A." Bởi vì trong lòng không yên, cô vậy mà lại nhét khăn quàng cổ vào trong phòng bao, cũng may người nào đó giúp cô lấy ra.
Động tác của chàng trai nhìn như thô lỗ thực ra lại tỉ mỉ choàng khăn quàng lên cổ cô gái, vòng qua vòng lại vài vòng sau, vươn tay kéo đuôi ngựa trơn mượt của cô ra ngoài, nhân tiện vỗ vỗ đầu của cô: "Đi nha."
"...... Ừ."
Mal Đức và Thain đi cùng một chỗ, ở sau lưng hai người không xa.
"Đang suy nghĩ gì?"
"Ưmh, nghĩ có thể khỏe mạnh sống tốt thật tốt."
"......" Hơi thở Thạch Vịnh Triết cứng lại, hiển nhiên nhớ lại tình hình lúc trước của cô gái, trầm mặc trong chốc lát, hắn nhỏ giọng nói, "Nghĩ những thứ kia có thể lfm được cái gì à? Thay vì nghĩ những thứ kia, còn không bằng suy nghĩ một chút trưa mai ăn cái gì đấy."
Mạc Vong sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười: "Ừ, Đúng vậy nha." bình thường thời gian Thạch gia tổ chức bữa tiệc lớn đều là buổi trưa.
"Sẽ không lại muốn ăn thịt chứ?"
"Không được sao?" Chằm chằm.
"...... Tôi không có ý kiến." Nếu như nói ra lời phản đối, đoán chừng cô lại phải nhắc tới thùng rác cái gì đi?
Cứ như vậy một đường trò chuyện, hai người rất nhanh về đến nhà.
Sau khi khẽ cất tiếng chào cha mẹ, chàng trai lòng như lửa đốt ôm hộp quà khổng lồ liền chạy tới trong phòng cô gái, người sau mới vừa cởi áo khoác chuẩn bị đổi quần áo ngủ đã một đầu vạch đen: "Này, cậu cũng quá nóng nảy chứ?"
"...... Khụ, người nào, người nào gấp chứ."
"......" Dù sao khẳng định không phải là cô!
Chỉ là Mạc Vong cũng không lôi thôi, trực tiếp ném ra một vật khác từ đáy giường, đặt một bên trên bàn sách: "Tặng cho cậu!"
"...... Bản đồ?" Chàng trai sửng sốt, mắt nhìn kỹ, phát hiện đây quả nhiên là một bộ bản đồ, chỉ là, cũng là lập thể, bất luận là núi cao hay là thung lũng, con sông hay là hồ, cũng trông rất sống động. Giữa tâm niệm vừa động, hắn trực tiếp đưa ra một ngón tay, thăm dò một con sông nhìn như đang chầm chậm lưu động, "Ah?" Vẻ kinh ngạc trên mặt Thạch Vịnh Triết sâu hơn, gần như là đồng thời, hắn rút tay trở về, "Ướt...... Đây là thật?"
"Ừm!" Cô gái khẳng định gật đầu một cái, "Rất thần kỳ chứ? Chỉ là cần ma lực thôi thúc." Cô vừa nói, vừa thu tay đang nắm lấy bản đồ, trong nháy mắt nó liền khôi phục thành bộ dạng một bức đồ họa bình thường.
Thạch Vịnh Triết thử thăm dò vươn tay, chỉ là chốc lát, nó lại lần nữa biến thành bản đồ lập thể.
Mặc dù đã đi qua Ma giới một lần, nhưng Đạo Cụ Ma Pháp tinh xảo giống như vậy còn là lần đầu tiên hắn chạm đến, nhất thời chơi tới mức yêu thích không nỡ rời tay.
"Hừm hừ, tôi biết ngay cậu sẽ thích!" Cô gái khoanh tay trước ngực, cười đến hả hê cực kỳ rồi, "Quà của tôi đâu? Mau giao ra đây cho tôi!"
Mặc dù cô tuy là muốn làm bộ dạng của "Nữ vương", nhưng thấy thế nào đều giống là đứa trẻ nũng nịu. Chàng trai có chut sbuoofn cười cũng không khách khí chút nào mang cái hộp trên đất đặt lên trên bàn: "Tặng cho cậu."
Cô gái vươn tay, mở ra, rồi sau đó ——
"Nha!" Cô không kìm được mà phát ra một tiếng thán phục như vậy, lúc nhìn về phía chàng trai lần nữa, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt là không kìm chế được sắc thái ngạc nhiên mừng rỡ, "Cho tôi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chàng trai một tay giúp cô gái sửa sang xong khăn quàng cổ, một tay kia vỗ vỗ đầu của cô....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.