Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 24: TÔI KHÔNG THỂ BỊ BẮT NẠT

Tam Thiên Lưu Ly

24/10/2016

Suy cho cùng thì cũng đã ở cùng một chỗ trong nhiều năm, hai người rất ăn ý im lặng ăn xong bữa cơm trưa, xử lý sạch sẽ thức ăn và nước canh.

Đến tận giờ, Mạc Vong mới phát giác, có lẽ là ban đầu Esther đưa tới phần dành cho hai người không chừng —— dẫu ăn nói nghiêm túc, nhưng kỳ thực sự săn sóc của hắn không thua bất kỳ một ai trên đời này.

Tuy tạm thời không có cách nào rửa sạch năm tầng lồng cơm, cô gái vẫn cẩn thận lắp ráp lại, nhưng lúc làm lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cô không cẩn thận làm cho mấy giọt nước canh bắn tung tóe lên áo sơ mi của mình.

“Ối!” cô kéo kéo áo, dầu mỡ dính trên áo rất nhanh đã muốn loang rộng ra.

“Ngu ngốc”. Thiếu niên vừa quở trách cô như thế, vừa lấy từ đâu đó một cái khăn tay, quăng vào lòng cô, “Còn thất thần làm gì? Nhanh đi toilet dùng xà phòng tẩy thử xem”.

"Hả? Ờ… !"

Mạc Vong gật gật đầu, thừa dịp nước canh còn chưa lan rộng, vội vàng cầm khăn tay chạy ra khỏi phòng y tế, thậm chí còn quên phản bác lại lời của đối phương, hiển nhiên cũng không chú ý đến, thật ra thiếu niên vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, đến tận khi nó biến mất ở cửa, vẫn như cũ không dời ánh mắt.

Do xử lý nhanh chóng, nên nước canh kia đều bị tẩy sạch, nhưng cũng chính vì vậy mà áo của cô cũng ướt một mảng, cô không thể không dùng khăn tay Thạch Vịnh Triết đưa để chùi chùi lên áo, chùi một hồi lâu, rốt cuộc cũng không dễ bị nhìn thấy nữa, cô mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người ra khỏi toilet lầu hai —— phòng y tế ở lầu một, nhưng hình như toilet ở tầng đó có vấn đề, ở cửa chính còn đặt một bảng tu sửa.

Vì vậy mới bỏ gần tìm xa, Mạc Vong thật cẩn thận đi giữa hành lang không một bóng người, hai bên văn phòng khép kín, ánh sáng có hơi tối tăm, tất cả mọi thứ đều có vẻ thanh lãnh. Đột nhiên cô có chút hối hận hôm nay đã mang giày da, bởi vì nó giẫm trên mặt đất phát ra tiếng “cộc cộc cộc”, vang vọng sang hai bên, âm thanh này lại từ bốn phương tám hướng trùng trùng điệp điệp vọng lại, có hơi âm vang, khiến người ta cảm thấy chung quanh càng thêm trống vắng, cũng… khiến người ta hơi sợ hãi.

Trong vô thức, cô chạy vội trên đường.

Đến tận khi chạy hết hành lang, đứng ở đầu cầu thang, nhìn chăm chú vào ánh nắng sáng ngời phía dưới, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thân thể mới vừa rồi hơi lạnh đã ấm áp trở lại, đương nhiên, cũng có thể là do mới vừa vận động ---- bất kể như thế nào, cô đều kiên quyết cho rằng, xây toilet ở cuối hành lang thật sự là một hành vi siêu cấp hại người.

Mạc vong với tâm tình tốt lên trong nháy mắt, cất tiếng hát nho nhỏ, bước xuống một bậc cầu thang, nhưng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy bả vai nặng trĩu, khóe mắt nhìn thấy rõ ràng ----- ở đó bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên.

“A!!!” Cô không thể ức chế thét ra tiếng chói tai, ngay sau đó lòng bàn chân trợt một cái, mắt thấy cả người sẽ ngã từ trên cầu thang xuống.

"Cẩn thận."

Nghìn cân treo sợi tóc.

Bàn tay vốn chỉ khoát lên đầu vai Mạc Vong, rất nhanh đã chuẩn xác tóm lấy cánh tay đang vô thức giơ về phía sau của cô.

Cô gái vừa được cứu thoát khỏi vận mệnh “lăn cầu thang” còn chưa kịp thở ta, đã cảm thấy một nguồn lực truyền đến từ bàn tay nắm chặt mình kia, kéo cô về phía sau.

Ngay sau đó, thân thể cô bị người nhẹ nhàng ôm trở về nền gạch phía trên cầu thang.

"Vị sư muội này, thực nguy hiểm mà."

"Sư, sư huynh, cảm cảm cảm ơn anh." Mạc Vong bị hoảng hồn vẫn còn chưa bình tĩnh, bối rối nói, nghe theo giọng nói và xưng hô của đối phương, kêu “sư huynh” hẳn là không sai nhỉ?

So với sự kích động của cô gái, giọng điệu của thiếu niên nghe qua lại vô cùng thong dong bình tĩnh, thậm chí còn kèm theo ý cười: “Là sư huynh, không phải là sư sư huynh, còn nữa, không cần phải khách khí, vốn là do anh dọa em ngã xuống”.

“…” Thì ra hắn mới chân chính là đầu sỏ gây nên sao? Nhưng mà! Trước đó! Mạc Vong vỗ vỗ cánh tay sau lưng, “Sư huynh, có thể đặt em xuống trước được không?”.

"A, thật có lỗi, quên mất." Buông xuống.

Rốt cuộc hai chân mình cũng chạm đất, Mạc Vong cuối cùng cũng yên tâm, nhưng ngay sau đó đầu lại đầy vạch đen, cô chọt chọt cánh tay trên lưng: “Đàn anh… Có thể buông tay ra không?”.

"A, thật có lỗi, lại quên ." Buông ra.

"..." Người này bị cái gì vậy? Xuất hiện kỳ kỳ quái quái giữa hành lang không một bóng người, sẽ, sẽ không phải là gặp phải quỷ chứ? Không, không, không, nói thế nào thì bây giờ cũng là ban ngày, quỷ không thể xuất hiện… nhỉ? Hơn nữa cơ thể đối phương cũng có nhiệt độ.



Tuy rằng trong đầu có muôn vàn ý nghĩ hỗn loạn, nhưng cô gái vẫn nhanh nhẹn sửa sang lại quần áo, xoay người đối diện với vị “sư huynh” đột nhiên xuất hiện kia, đến lúc này, cô mới phát hiện, gần cầu thang có một gian phòng để mở, nói vậy hẳn là hắn bước ra từ đó?

Lúc này, Mạc Vong mới thấy rõ bộ dáng thiếu niên phía sau, thứ đầu tiên chú ý tới chính là ----- khác với nam sinh trong trường, đầu tóc của hắn có hơi dài, thậm chí ở sau đầu còn thắt một bím tóc ước chừng ba bốn li, có mấy sợi còn bị nhuộm highlight màu vàng.

—— Người này thật sự là học sinh sao? Nói thế nào cũng quá khoa trương rồi.

"Đang nhìn cái này à?" Thiếu niên kéo kéo mái tóc của mình.

"Không..." Mạc Vong vội vàng lắc đầu, nhìn chằm chằm người khác người vậy hình như không mấy lịch sự…

“Không sao đâu, mọi người thường chú ý đến việc này trước, anh đã quen rồi”. Thiếu niên lơ đãng nhún vai, “Đây là người nhà bắt buộc giữ lại, nghe nói là lúc anh mới sinh ra, một đại sư tướng số vô cùng linh nghiệm đã nói ‘Trước khi trưởng thành phải làm như vậy’, nếu không sẽ chết yểu”. Buông tay, “Tuy rằng anh không tin tưởng cách nói này lắm, nhưng người thế hệ trước luôn rất mê tín”. Nói tới đây, hắn dựng thẳng một ngón tay lên môi, chớp chớp mắt, “Chuyện này anh chỉ nói với người quen thôi, bởi vì trước đó lỡ dọa em nên anh đặc biệt ưu đãi cho em đấy”.

“…” Không, cô hoàn toàn không muốn nhận loại ưu đãi này có được không?

“À, về phần nhuộm tóc là do tự anh muốn làm, không thấy làm vậy thoạt nhìn rất oai phong sao?”.

"..." Đã từng gặp qua tóc trắng và tóc tím hoàn toàn phản khoa học rồi, thiệt tình là một chút cũng không thấy đó!

Trên thực tế, không chỉ có tóc, mà quần áo của thiếu niên cũng có chút kỳ quái, rõ ràng cũng sợ nóng xắn tay áo sơ mi lên, nhưng lại buộc một chiếc áo khoác ba màu trắng vàng xanh ngang hông.

.

Thế nhưng, dẫu là tóc hay là quần áo, đều hợp với thiếu niên một cách vô cùng quỷ dị, dù cho có ai lại soi mói cũng không tìm ra được nửa điểm không hài hòa, giống như trời sinh hắn là bộ dáng lưu mành này.

“A, quên giới thiệu”. Thiếu niên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. “Anh là Lục Minh Duệ”.

Cô gái cúi đầu nhìn bàn tay vươn ra của đối phương, tay vốn thả bên người cũng hơi vươn ra: “Em là…”.

"Mạc Vong." Lục Minh Duệ bắt lấy tay cô gái, lắc lên lắc xuống, “Là tên này phải không?”.

"Anh..." Làm sao biết được?

Lục Minh Duệ thu tay lại, chớp chớp mắt, cười thần bí, nói: “Đó là một bí mật”.

"..." Đúng là một người kỳ quái.

Đúng lúc này, Mạc Vong nghe thấy một đoạn giai điệu không biết tên vang lên đâu đó giữa hai người.

Lục Minh Duệ nhanh nhẹn lấy điện thoại ra khỏi túi, làm một động tác xin lỗi với Mạc Vong, rồi sau đó nghe máy.

"Ừ, là tôi..."

"Buổi sáng có chút việc, vừa khởi động máy."

Tuy rằng bị giật mình, nhưng đối phương đã đúng lúc cứu vãn lại sai lầm của mình, hơn nữa thân mình cô cũng không có tổn hại gì, cho nên cô gái không định truy cứu, mà nhân cơ hội này xuống cầu thang. Vì mới nhận được một “bài học”, nên lần này cô đi rất cẩn thận.

"Sư muội!"

Mạc Vong theo bản năng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn đối phương.

Thiếu niên một tay che di động, cười nói: "Chờ một chút, anh còn chưa nói xin lỗi với em mà!"



"... Lục sư huynh, thật sự không cần." Cô gái khoát khoát tay, xoay người tiếp tục đi xuống.

Lục Minh Duệ vừa tiếp điện thoại, vừa nhìn cô gái đang chậm rãi đi xuống, dưới ánh mặt trời, trong đôi mắt nâu hiện ra chút tia sáng lấp lánh --- không ngờ lại được gặp gỡ thanh mai của vị “Thạch sư đệ” kia ở chỗ này.

Nhưng vào lúc ấy người bên kia điện thoại còn nói ra một tin tức khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, nó trực tiếp dẫn đến hậu quả là ----

Lúc cô gái đi tới góc rẽ của cầu thang, thì đột nhiên nghe được một tiếng kêu to ở phía sau.

"Sư muội, đợi anh với!"

“…” Mạc Vong bất đắc dĩ quay đầu lại, rồi sau đó kinh ngạc thấy, cái vị tự xưng là “Lục Minh Duệ” kia trực tiếp trượt từ trên cầu thang xuống dưới. Cũng may không có gì ngoài ý muốn, hắn bình an rơi xuống đất, vỗ vỗ áo khoác sau người, dựng thẳng ngón cái, “Vững vàng rơi xuống đất, vô cùng chắc ăn!"

"..." Chỗ này chỗ buồn cười sao? Cô nên cười sao?

"Lại bị dọa rồi hả?" Hai tay thiếu niên tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt chân thành cho thấy sự áy náy, “Sư muội, chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi, anh chỉ thấy em ca hát, tâm trạng có vẻ tốt lắm, cho nên mới tâm huyết dâng trào muốn chào hỏi một chút, sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa, xin tha thứ cho anh đi!”.

“Không… Không sao đâu”. Mạc Vong nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu, “Nhưng Lục sư huynh…”.

"Sao?"

“Nếu, nếu có thể, về sau vẫn đừng nên chào hỏi thì có vẻ tốt hơn”. Dù sao thì hắn cũng không thể lần nào cũng may mắn giữ được người.

"Hiểu rồi!" Lục Minh Duệ trịnh trọng gật đầu, lại hỏi ngay, “Sư muội, có thể hỏi em một chuyện được không?”.

Mạc Vong sửng sốt: "Hả?" Nhưng rốt cuộc vẫn phải gật đầu đồng ý. “Được, được chứ”.

Không ngờ giây tiếp theo, cô lại bị ép vào góc tường

"..." Mạc Vong ngạc nhiên nhìn về phía thiếu niên, tình, tình huống gì đây?

"Sư muội?" Thiếu niên tiến thêm một bước áp sát vào, nheo mắt lại tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới.

“Cái gì, cái gì?” Mạc Vong chậm rãi siết chặt nắm đấm, nhìn nhìn hai tay đối phương đang giữ chặt vai mình, quyết định ---- nếu người này dám làm chuyện gì thất lễ, sẽ trực tiếp nhấc lên quăng xuống cầu thang! Dù sao thì đây cũng tính là đối phương chủ động tấn công, sẽ không khấu trừ giá trị ma lực.

Nhìn chăm chú vào vẻ mặt biến đổi từ mờ mịt sang đề phòng chỉ trong nháy mắt của cô gái, Lục Minh Duệ cười tủm tỉm hỏi :”Thật là em sao? Danh hiệu đệ nhất biến thái trong truyền thuyết” Đúng vậy, đây chính là tin tức mà hắn mới vừa nhận được khi nãy. Hắn vẫn rất tự tin với diện mạo của bản thân, đáng tiếc là tiếp cận gần đến vậy rồi mà đối phương vẫn không có phản ứng như trong truyền thuyết. Nói cô là “sắc ma nhìn thấy nam giới hơi đẹp một chút là không thể khống chế xúc động”, chẳng bằng nói thấy thế nào cũng chỉ là con thỏ bình thường, còn là một con thỏ “nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt”.

Thếy thế nào cũng không hợp với lời đồn đãi, như vậy, rốt cuộc là người nào mới là thật đây?

Hắn cảm thấy rất thú vị.

"... Hả?" Đáng tiếc là, cô gái từ sáng đến trưa đều chờ ở phòng y tế nên nào có biết đến vụ bát quái loạn thất bát tao kia, cô chỉ mím môi phức tạp, “Lục sư huynh, tôi không hiểu anh đang nói cái gì, mời buông tay”. Nếu không cô đành phải tự mình động thủ!

"..." Không xong, hình như tức giận thật rồi, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, vẫn nên nhanh nhanh xin lỗi rồi lui lại đi.

Thiếu niên nghĩ thế, bắt đầu buông tay.

"Bốp!"

Một bàn tay thình lình xuất hiện tóm lấy cổ tay Lục Minh Duệ. Ngay lập tức, giọng nói tràn đầy giận dữ của người tới đã vang lên bên tai hắn ------

"Buông cô ấy ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook