Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 9: TÔI KHÔNG THỂ BỊ MANG ĐI

Tam Thiên Lưu Ly

24/10/2016

"Người đàn ông ở nhà cậu sáng nay thật sự là anh họ cậu sao?".

Lúc sáng Thạch Vịnh Triết nhìn đến đối phương thì liền cảm thấy kỳ quái —— bình thường anh họ phải đối xử nhún nhường với em họ như vậy sao? Làm ra loại hành vi dị hợm kia mà còn điềm nhiên như không. Hắn vốn định lúc đi trên đường sẽ hỏi, kết quả lại vì người nào đó chậm tay chậm chân mà trễ nãi thời gian, trên xe lại đông như vậy nên đương nhiên không thể hỏi, thật vất vả mới xuống xe được, kết quả... lại đụng phải nhóm bạn, đến tận giờ mới hỏi ra miệng được.

"..." Es, Esther hả? Trong lòng Mạc Vong dâng lên cảm giác chột dạ mãnh liệt, cũng may lúc này cô không nhìn về phía Thạch Vịnh Triết, nếu không thì phỏng chừng đã bị lộ, "Anh ấy, anh ấy thật sự là anh họ của tôi, không phải tôi cũng đã nói với dì Trương rồi sao?"

"Bình thường anh họ xưng ‘thuộc hạ’ với em họ sao?".

Mạc Vong: "..." Esther ngu ngốc kia! Có điều cái tên Thạch Vịnh Triết này đúng thật là không dễ gạt mà, cô chỉ có thể tiếp tục nói dối, "Kỳ thực anh ấy có chút vấn đề về thần kinh, không chỉ tự xưng thuộc hạ, còn gọi tôi là bệ hạ nữa cơ!".

"... Cậu chắc chắn là vấn đề thần kinh chứ không phải biến thái ư?"

"Ha ha ha..." Cô gái cười gượng hai tiếng, "Kỳ thực anh ấy là một người không tệ ."

"Đợi chút, sao trước kia tôi lại chưa bao giờ nghe nói cậu có anh họ?”.

"Tự dưng tôi đi nói chuyện đó làm gì? Mà rốt cuộc là cậu nghi ngờ cái gì vậy chứ, nếu không phải anh họ tôi tôi có thể cho phép ở trong nhà tôi sao?"

Thiếu niên híp mắt "Thật chứ?" Quả nhiên, vẫn rất đáng nghi.

"Đương nhiên là thật!"

"Vậy thì nhìn vào mắt của tôi mà nói chuyện."

"..." Mạc Vong hít sâu một hơi, thầm mặc niệm mấy lần trong lòng: "Esther là anh họ mình anh họ mình anh họ mình" rồi sau đó quay đầu nhìn sang Thạch Vịnh Triết, la lớn, "Anh ấy thật sự là anh họ của tôi!!!"

"..."

Mạc Vong nở nụ cười đắc ý, hừ hừ, bây giờ cậu không còn gì để nói rồi chứ?

Ai biết, thiếu niên lại che mặt một phen: "Ngu ngốc..."

"Hả?"

Lập tức, Mạc vong nghe thấy tiếng gầm gừ của giáo viên từ trong phòng truyền đến: "Hai em, chép bài tập quên làm mười lần cho tôi."

Thạch Vịnh Triết: "..." Hắn không có quên làm bài tập có được hay không?

Mạc Vong: "..." ToT hoàn toàn quên bản thân đang bị phạt đứng.

Quả nhiên, ở cùng một chỗ với Thạch Vịnh Triết luôn luôn xui xẻo như vậy, mệt mỏi quá, không thể nào ưa được mà...



Bị giáo viên mắng xong, cả hai đều ngoan ngoan hơn nhiều, cũng vì vậy mà Thạch Vịnh Triết không tranh chấp vấn đề “anh họ” với cô nữa, điều này làm cho thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, cô có cảm giác nếu còn tiếp tục bàn nữa thì tám phần sẽ bị lòi đuôi.

Cứ như vậy cho đến trưa không xảy ra chuyện gì nữa, mãi tới khi tiếng chuông tan học buổi sáng vang lên vào cuối tiết thứ tư, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, bị phạt đứng tuy rằng không tốn sức, nhưng khi đi học thì tốt đẹp, đến lúc tan học thì ánh mắt và tiếng cười của các bạn học khác thật sự làm cho người ta chịu không nổi, cứ như bọn họ là loài động vật quý hiếm nào không bằng.

"Đi, ăn cơm trưa đi."

Thạch Vịnh Triết chộp lấy quyển sách trên tay cô gái, trực tiếp nhét thẳng vào trong qua đường cửa sổ, rồi sau đó liền xoay người đi về phía căn tin.

"Đợi tôi với nào!" Mạc Vong nghiêng ngả lảo đảo theo sát sau lưng hắn.

Tuy rằng quãng đường mười phút đi xe cũng không tính là xa, nhưng giờ nghỉ trưa của trường học cũng không được lâu lắm, cho nên hai người đều quyết định ăn cơm trưa ở căn tin.

Lúc đến nơi, đã có không ít người đang xếp hàng, đương nhiên, học sinh không thể tự giác như thế, có người còn nói “cậu xô đẩy tôi chen lấn mới đúng là căn tin”, nhưng nghe nói kể từ năm trước có một vị sư huynh vì thế mà bị bỏng nặng, trường học đến nay đều phái người chuyên trách tới giám sát, vậy nên trật tự cũng xem như gọn gàng ngay ngắn.

Mới vừa gia nhập vào hàng ngũ, bả vai Mạc Vong đã bị người ta vỗ.

"Hey!"

"Đồ Đồ, Tiểu Lâu, các cậu cũng đến à?"

"Đương nhiên ~" Tô Đồ Đồ nở nụ cười sáng lạn, "Cho dù trời giáng dao găm cũng thể ngăn cản tình yêu của tớ đối với căn tin."

"..." Không cần phải nói đến độ đáng sợ như vậy chứ?

"Giáng tiền là được." Lâm Lâu phán một câu lạnh lẽo.

Đám người: "..."

Trong tầm mắt im lặng của đám người, người vừa bắt đầu trở thành dũng giả nhìn về phía họ với vẻ mặt mơ hồ, nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"

"..." Em gái cậu, còn có thể ngốc hơn nữa không!

Rất nhanh, đã sắp đến phiên mấy người Mạc Vong, Thạch Vịnh Triết dùng ưu thế cao lớn để báo tên từng món ăn hôm nay, không quay đầu lại mà hỏi luôn: “Hôm nay ăn gì?”.

"Ừm, tôi muốn..."

Đúng vậy, cơm của Mạc Vong là do Thạch Vịnh Triết lấy giúp, đương nhiên, không phải cô tự nguyện, chẳng qua... Không biết có phải do vận khí có vấn đề hay không, từ nhỏ đến lớn cô vẫn không thể giữ hơn năm đồng trên người, thường xuyên vui mừng phấn chấn chạy ra cửa, lệ rơi đầy mặt lết về nhà, cho nên từ nhỏ người ở hai nhà đều đã dưỡng thành thói quen, mỗi lần đều đưa tiền cho Thạch Vịnh Triết, lại để hắn nắm tay cô đi mua quà vặt.

Mặc dù sau này hai người trở mặt, nhưng việc này vẫn không thay đổi —— đương nhiên, tay nhỏ thì không cho hắn nắm nữa!

Lên đến ngôi trường này, Mạc Vong nghĩ bụng vận khí của mình sẽ phát sinh chuyển biến, đáng tiếc, cũng chỉ là “nghĩ” mà thôi, trong vòng ba ngày sau khai giảng đã làm rớt hai phiếu cơm, cô lại phải bất đắc dĩ bước trên con đường theo đuôi người nào đó.

Ngay vào lúc nhóm người vừa mới đặt cơm lên bàn dài, đang chuẩn bị ngồi xuống, Mạc Vong đột nhiên cảm thấy căn tin có chút yên ắng, cô không biết có chuyện gì nên nhìn trái nhìn phải, nhưng vào lúc này, cô nghe thấy Tô Đồ Đồ bên cạnh khẽ kêu: "Tiểu Vong, nhìn người đó kìa!"



"Hả?"

"Người đang ở cửa vào kìa, thật chín chắn thật đẹp trai! Cậu nói xem có phải vậy không Tiểu Lâu?"

"Thật cao..."

"..." Có dự cảm không tốt... Mạc Vong quay đầu nhìn, nháy mắt lệ rơi đầy mặt, vì sao Esther lại tới đây vậy? Không phải hắn nói sẽ “âm thầm” bảo vệ sao!

Giây tiếp theo, tầm mắt hai người chạm nhau.

Ánh mắt thanh niên sáng lên, mặc dù bước đi vẫn tao nhã như trước, nhưng lại nhanh hơn nhiều.

"..." Đừng, Đừng à nha... Đừng có lại đây...

Mạc Vong lắc đầu nhè nhẹ, nhưng hình như đối phương nhìn không hiểu ám chỉ cũng như sự khẩn cầu trong ánh mắt của cô, không chút do dự bước đến trước mặt cô, khom người vái chào: “Xin thứ cho tôi thất lễ”.

"..." Lần này hắn thật sự nghe lời không gọi là “bệ hạ”, nhưng cô đây không cảm thấy an ủi chút nào có được hay không?!

Bỗng nhiên.

Esther nắm chặt cổ tay cô, kiên quyết kéo nhẹ, rồi sau đó cúi người xuống...

"Ê? Ê ê ê ê? Chờ, chờ chút!" Đây, đây là tình huống gì chứ? Ôm công..công.. công.. công chúa? Đừng có đột ngột làm vậy mà, ê!

Thiếu nữ ngơ ngác không biết trời trăng mây nước gì cứ thế bị thanh niên ôm vào ngực trong tầm mắt kinh ngạc của những người khác, rất nhanh đã chạy biến khỏi căn tin.

Chuyện này xảy ra một cách đột ngột như vậy, nên đến tận khi bóng dáng hai người biến mất ở cửa, người đầu tiên trong nhóm bạn của Mạc Vong mới kịp phản ứng, nhìn sang người còn lại mà kêu lên sợ hãi: "Cái, cái tình huống gì đây?"

Lâm Lâu đẩy đẩy mắt kính: "Hả?"

"... Thôi quên đi, hỏi cậu cũng như không." Tô Đồ Đồ lập tức quay đầu nhìn về phía thiếu niên đứng trước bàn, "Thạch Vịnh Triết, chuyện này là sao vậy?"

"..."

"Thạch Vịnh Triết?".

"Đừng hỏi tôi." Thiếu niên nói như nặng ra từ kẽ răng, "Tôi • cũng • không • biết • đâu." Ở chung mười mấy năm mà hoàn toàn không biết cô có loại anh họ kỳ quái này! Không biết anh họ cô sẽ ở trước mặt người khác mà làm ra chuyện dễ gây chú ý như vậy! Lại càng không biết người kia lại ngu ngốc không hề phản kháng để cho một người đàn ông “không thân thuộc” ôm đi mất!!!

—— Oái, oán niệm thật mạnh à…

Tô Đồ Đồ run lẩy bẩy, ho nhẹ ra tiếng: "Ăn cơm đi, thật là đói a ha ha ha..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook