Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 27: TÔI KHÔNG THỂ ĐỔ MÁU

Tam Thiên Lưu Ly

24/10/2016

"A a a!" Đúng vậy, Thạch Vịnh Triết hôn trộm em gái bị bắt quả tang vì quá khẩn trương mà đau đớn ngã xuống giường, phần eo vốn đã bị thương lại trúng "một kích trí mệnh", cho nên mãi một lúc lâu hắn cũng không dậy nổi. Thống khổ trên thân thể vẫn là việc nhỏ, quan trọng hơn là. . . Tâm tình lúc này của hắn vô cùng phức tạp, loại tình huống này đã không chỉ là từ "buồn bực" có thể hình dung, quả thực là bi thống tràn đầy trời đất!

Mà dưới hai tiếng liên tiếp, cô gái rốt cuộc mở mắt ra.

Sau đó ngây ngẩn cả người.

Đây là tình huống gì.

Esther vô cùng lo lắng quỳ gối bên giường, biểu cảm sốt ruột từ trước đến nay chưa từng có, giống như gặp đả kích lớn.

Mà Thạch Vịnh Triết bi thương quỳ dưới đất, biểu cảm cũng là u ám từ trước đến nay chưa từng có, giống như cũng gặp đả kích lớn.

Cho nên nói. . . Trong thời gian cô ngủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thạch Vịnh Triết còn chưa tính, sao ngay cả Esther cũng. . .

"Sao, sao lại thế này?" Mạc Vong quay đầu nhìn về phía trúc mã của mình, "Thạch Vịnh Triết?"

". . . . . ." Thiếu niên che miệng lại, quay đầu —— Cứu mạng! Sau khi ma xui quỷ khiến làm ra chuyện này, hiện tại hoàn toàn không dám nhìn thẳng cô.

Mạc Vong bị không nhìn: ". . . . . ."Hắn lại có chuyện gì đây? Chẳng lẽ cô không cẩn thận đạp hắn xuống rồi? Không, không thể nào? Cô ngủ rất ngoan mà! Cô gái không hiểu nhìn về phía thanh niên, "Esther?"

"Bệ hạ. . ."

Esther há to mồm, còn chưa nói gì, đột nhiên nghe thấy giường bệnh bên cạnh truyền đến một tiếng: "Bên trong yên tĩnh chút, có chuyện gì ra ngoài nói, mọi người còn đang nghỉ ngơi!"

"Thật, thật xin lỗi." Mạc Vong vội vàng nói.

Thanh niên đột nhiên cúi đầu hành lễ: "Vậy thì, xin thứ cho tôi thất lễ."

"Hả?"

Không đợi cô nói cái gì, thanh niên nhanh chóng ôm lấy cô, ngay sau đó trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ.

Lại, lại thế!

Cho dù ở trước công chúng đã làm vậy một lần, Mạc Vong vẫn thật sự không quen với loại đãi ngộ như vậy, không, có lẽ vĩnh viễn cũng không quen nổi. Đây là làm trò gì chứ?

"Đợi đợi đợi chút!"

Cô gái vươn tay vỗ vỗ ngực thanh niên, vốn định bảo hắn dừng lại, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy: "Bệ hạ, ngài phải trị liệu ngay lập tức."

". . . Hả?" Đổi lại là người khác, cô gái sẽ hoài nghi đối phương đang mắng mình, nhưng người này là Esther, hắn sẽ không bắn tên không đích, chẳng lẽ. . . Cô không tự giác đè lên trái tim, "Cơ thể của tôi. . . Xảy ra vấn đề gì sao?"

". . . Ngài không biết ư?" Esther không dừng bước, trên mặt lại hiện ra vẻ khiếp sợ.

"Tôi nên biết sao?" Lúc trước là sốt ruột, hiện tại là kinh ngạc, hôm nay là ngày mặt Esther biến sắc sao? Nhưng mà, hiện tại không phải là lúc để chú ý chuyện này, Mạc Vong cũng rất kinh ngạc nói, "Nhưng tôi không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái."

Vẻ mặt của thanh niên càng thêm nặng nề, nhưng vào lúc này, hắn bỗng dưng xoay người rồi dừng lại. Mạc Vong mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, đối phương đã dẫn cô vào một phòng học bỏ không. Lập tức, Esther lấy một khăn vải màu trắng ra. trải nó lên bàn học đầy bụi vì đã lâu không ai tiến vào, sau khi dè dặt ôm cô ngồi lên, hắn quỳ một gối xuống, tay phải kề sát ngực, giọng điệu cung kính lại bức thiết: "Bệ hạ, xin cho phép tôi trị liệu cho ngài ngay lập tức."

". . . Tôi đã biết." Trên thực tế, cho dù đến bây giờ, Mạc Vong cũng hoàn toàn không biết mình mắc bệnh gì, "Nhưng trước đó, anh có thể nói rõ với tôi không?" Chuyện ngay cả cô cũng không biết, vì sao hắn biết rõ ràng như vậy?

Như nghe được suy nghĩ trong lòng cô gái, thanh niên thấp giọng trả lời: "Bệ hạ, tôi ngửi thấy mùi máu tươi trên người ngài."

"Cái gì?" Trong lòng Mạc Vong nổi lên dự cảm xấu, "Mùi máu tươi?"

"Đúng vậy." Esther gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ và áy náy khôn cùng, "Rõ ràng tôi luôn thủ hộ bên cạnh bệ hạ, lại vẫn để ngài bị thương, tôi. . ."

"Được rồi!" Mắt thấy nếu nói thêm nữa thì người này sẽ mổ bụng, vì thế thiếu nữ quyết đoán chuyển đề tài, "Vậy bắt đầu trị liệu đi!"



"Vâng!"

Vừa dứt lời, thanh niên quyết đoán vươn tay, dè dặt tách ra hai chân cô gái.

Mạc Vong: ". . . . . ." Đợi chút, có phải có chỗ nào không quá đúng?

Lại cầm lấy váy, xốc lên.

Mạc Vong: ". . . . . ." Đây là. . .

Lại. . .

"Anh dừng lại cho tôi! ! !" Đá!

"Uỳnh!" một tiếng.

Mạc Vong đỏ mặt kẹp chặt hai chân, đè lại váy: "Anh muốn làm gì chứ? !" Đây không phải là trị liệu, là sàm sỡ được chứ? ? ? Đợi đã, mùi máu tươi. . . Chẳng lẽ. . .

Nhưng thanh niên bị cô gái đá, đụng đổ một đống bàn cũng là vẻ mặt vô tội, hắn thậm chí chẳng màng đau đớn, chỉ vội đứng lên đi về phía cô gái: "Bệ hạ, xin đừng tùy hứng, nếu không kịp thời để miệng vết thương khép lại, sẽ. . ."

"Nhưng đây vốn không phải miệng vết thương!" Đúng vậy, lúc này thiếu nữ đã hoàn toàn hiểu ra bộ phận nào gọi là "miệng vết thương".

"? ? ?"

Mạc Vong quả thực 囧 đến không biết nói gì cho phải, người này thấy thế nào cũng cả một đống tuổi, chẳng lẽ không có chút kiến thức sinh lý nào ư? Cho dù là Thạch Vịnh Triết cũng không thể không biết chút gì về thứ này!

"Bệ hạ?"

"Tóm, tóm lại. . ."

"?"

"Đây là bình thường. . ."

"? ?"

"Dì cả đó!" Nói tới đây, mặt cô gái quả thực sắp bốc khói rồi.

Esther sững sờ một lát, sau đó lộ ra ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ: "Nói như vậy. . ."

Cô gái thở phào nhẹ nhõm.

"Ngài bị thân nhân gây thương tích?"

". . . Này!"

"? ? ?"

Nhìn chăm chú vào thanh niên tuy gương mặt không có biểu cảm gì nhưng mỗi một sợi tóc đều phát ra sóng điện "Tôi thật sự không biết", Mạc Vong đau đớn che mặt: "Đúng là đủ!" Sau đó, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm kiếm một lát, đưa tới trước mặt hắn: "Tự xem!"

". . . Vâng."

Tuy rằng vẫn không hiểu nhưng thanh niên ít nhất cũng biết mình sai, lại cung kính quỳ xuống nhận di động, nghiêm túc chăm chú đọc. Cô gái thì thở dài, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của hắn. Đến 10 giây sau, mặt Esther hơi đỏ lên, thân thể cũng cứng ngắc, nếu không phải Mạc Vong nhìn chằm chằm hắn, như vậy rất khó phát hiện được.

Một lát sau, hắn xấu hổ ho nhẹ, hai tay giơ di động trả lại cho cô gái: "Bệ hạ, thật sự là vô cùng có lỗi. . . Xin trách phạt tôi đi!" Nói xong, hắn quỳ sấp xuống với tư thế hèn mọn.

". . . Quên đi." Mạc Vong ngồi trên bàn vỗ vỗ đầu vai thanh niên, ý bảo mình không tức giận. Bởi vì việc này mà trừng phạt người khác, dù thế nào cũng thật kỳ quái. Nhưng mà, Esther trông có vẻ rất đáng tin, thế nhưng không biết chuyện này ư? Đột nhiên cảm thấy hơi không đáng tin, nhưng đồng thời lại thấy có chút đáng yêu. . . Tâm tính phức tạp này là sao chứ?



"Không, đều là lỗi của tôi, không biết thế giới này khác ma giới, thiếu chút nữa mang đến phiền toái lớn cho bệ hạ. . ."

"Để sau," Cô gái kịp thời hô dừng, biểu cảm kỳ lạ hỏi, "Ý của anh là, phái nữ ở ma giới không. . ."

"Khụ. . ." Thanh niên lại ho nhẹ, cuối cùng vẫn gật đầu, "Đúng vậy."

". . . . . ." Quả là một thế giới hạnh phúc!

"Bệ hạ."

"Cái gì?"

"Tư liệu ngài cho tôi nói. . ." Esther muốn nói lại thôi.

"Hả?"

"Ngài có mang theo vật cần thiết không?"

". . . . . ." Cô gái bỗng rơi lệ đầy mặt, mang thì có mang, nhưng cô để trong cặp, mà cặp còn ở trong phòng y tế, "Esther. . ."

"?"

"Có thể phiền anh đến phòng y tế lấy cặp của tôi không?"

"Tôi đã biết!" Thanh niên nói xong liền đứng dậy.

"A, còn có!" Mạc Vong bất đắc dĩ chỉ vào chân mình, "Còn có giày, đừng quên mang tới." Đúng vậy, cô trực tiếp bị Esther ôm ra khỏi giường, cho nên giày vẫn để tại chỗ.

"Vâng!"

Sau khi nói xong câu đó, thanh niên vốn làm việc với hiệu suất cao liền rời đi ngay lập tức. Theo một tiếng vang nhỏ của cửa bị đóng, Mạc Vong một mình ở lại phòng học. Cũng tới lúc này, cô mới có cơ hội vừa đung đưa chân, vừa quan sát phòng học này.

Lịch sử của trường cô đã lâu đời, cũng bởi vậy, kiến trúc của trường học từng được xây dựng thêm và cải tạo vô số lần, mà tòa nhà dùng để chứa đồ này nghe nói là nơi học tập lúc trước. Như vậy xem ra, có phòng học trống cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, nhưng bàn học ở đây có phong cách hoàn toàn khác bàn học mà bọn họ đang sử dụng.

Nhưng vào lúc này, Mạc Vong đột nhiên chú ý tới chữ viết trên bàn bên cạnh.

"Là chữ gì đây. . ." Lòng hiếu kỳ dấy lên.

Nhưng có câu nói thế nào nhỉ?

Đúng rồi, "Lòng hiếu kỳ hại chết mèo", những lời này vô cùng thích hợp với cô. Bởi vì để thấy rõ chữ viết trên bàn, cô di chuyển từ giữa bàn tới mép bàn, sau đó ——

"Phịch!"

Đúng vậy, cô trực tiếp ngã xuống.

"Khụ khụ khụ. . ."

Bụi bặm bay lên, Mạc Vong vừa khua khua trước mặt, vừa ho khan.

Còn có câu nói thế nào nhỉ?

Đúng rồi, "Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập", ngay khi cô gái với khuôn mặt đầy bụi quỳ dưới đất rơi lệ đầy mặt, cửa đột nhiên bị mở ra.

"Ai ở bên trong?"

"! ! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook