Chương 6: TÔI KHÔNG THỂ GIAN LẬN
Tam Thiên Lưu Ly
24/10/2016
Nhanh chóng mặc vào
đồng phục, Mạc Vong tiện tay buộc tóc đuôi ngựa rồi vội vàng nhấc cặp
sách chạy ra ngoài, cùng đi đến trường với thiếu niên đã đợi lâu đến mức chịu không nổi.
"Chạy nhanh chút! Nếu không không đuổi kịp xe!"
"Cậu cho là lỗi của ai vậy?"
"Tôi cũng không cố ý!"
Hai người vừa chạy còn vừa không quên công kích lẫn nhau, khá may mắn, trước khi tắt thở, rốt cuộc thành công đuổi kịp xe công cộng mà hai người thường đi. Mới vừa lên xe, cô gái quen miệng hô: "Chào buổi sáng."
Thiếu niên cũng như vậy.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, hai đứa."
. . . . . .
Người trong xe lần lượt đáp lại.
Chú lái xe khoảng 40 tuổi cười tủm tỉm nói: "Hôm nay các cháu thiếu chút nữa thì đến trễ rồi."
"Ha ha. . ."
"Chú vốn định chờ thêm 10 giây."
". . . . . ." 10 giây cũng không làm được cái gì, dù vậy, cô vẫn cười đáp lại, "Cám ơn chú, nhưng để lại cơ hội này cho lần sau đi."
Sau khi quẹt thẻ học sinh ngoan, hai người một trước một sau tới chỗ ngồi cố định —— ghế hai người hàng thứ ba, Mạc Vong hơi say xe ngồi gần cửa sổ, Thạch Vịnh Triết thì ngồi cạnh lối đi. Đây không thể nghi ngờ là một vị trí vô cùng tốt, cho dù trên xe đã ngồi đầy người, nó vẫn còn trống. Không phải là do chú lái xe cố giữ lại —— bởi vì dù hắn nói cũng không có ai nghe, mà là mọi người ước định mà thành.
"Cô gái nhỏ, muốn ăn khoai lang sấy không?" Bà lão ngồi hàng trước bỗng quay đầu lại, cười cầm một bịch xốp nhỏ, "Bà tự làm, thử một miếng xem."
"Vâng, cháu cám ơn." Mạc Vong sửng sốt, không cự tuyệt ý tốt của đối phương, thật tự nhiên cầm lấy một miếng nhét vào miệng.
"Thế nào?"
"Rất ngọt, ăn ngon!"
"Ha ha, vậy thì mau cầm lấy."
"Ôi, như vậy sao được ạ?"
"Không có gì không có gì, vốn là làm cho các cháu ăn."
Mạc Vong quay đầu lại, quả nhiên không ít người đều đang ăn, vì thế cười nhận lấy: "Cám ơn bà!"
Thạch Vịnh Triết nhìn thiếu nữ chỉ vì một chút việc nhỏ mà vui vẻ ra mặt, rõ ràng ngay cả họ tên của đối phương cũng không biết, lại không hề phòng bị nhận đồ ăn người khác cho, thật không rõ là đơn thuần hay là ngu ngốc.
Nhưng ——
"Thạch Vịnh Triết, cậu cũng nếm thử, ăn rất ngon!"
Thiếu niên nhìn cô gái, vươn tay lấy một miếng từ trong tay cô nhét vào miệng.
Cô nói đúng, thật sự rất ngọt.
Ban đầu trong xe cũng không thân thiện như bây giờ, nói đúng ra, từ khi lên cấp ba bọn họ mới bắt đầu đi xe này, cũng không biết cô nổi cơn điên gì, từ ngày đầu tiên ngồi xe, chuyện thứ nhất khi lên xe chính là lớn tiếng chào hỏi người bên trong.
Ngay từ đầu đương nhiên không có ai quan tâm, hắn cũng cảm thấy thật xấu hổ, cô lại nói năng hùng hồn, nói rằng có một bài báo nói làm như vậy có lợi cho việc tạo hoàn cảnh hài hòa trên xe công cộng, rõ ràng mỗi ngày ngồi trên chuyến xe này không đến 20 phút, có hài hòa hay không cũng không sao cả.
Sau này vào một ngày nào đó, có người bắt đầu đáp lại cô, dần dần, liền trở thành như bây giờ.
Hiện tại nghĩ lại, từ lúc ấy đến bây giờ cũng chưa đến một tháng, không khí trên xe lại thật sự thay đổi, mà chẳng biết từ lúc nào, mỗi lần bọn họ lên xe, hai chỗ ngồi này đều trống không, thỉnh thoảng không kịp, tài xế và người trên xe đều sẽ chờ một lát. Có đôi khi hắn cũng cảm thấy không thể tin được, bởi vì sự thay đổi này lại bắt đầu từ một câu "Chào buổi sáng".
Nhưng cô khẳng định sẽ không nghĩ nhiều như vậy?
Bởi vì tên này là một kẻ ngu ngốc.
10 phút trôi qua nhanh chóng, nói câu "Tạm biệt mọi người" xong, thiếu nữ giành nhảy xuống xe trước, hít một hơi thật sâu: "Vẫn là mặt đất tốt hơn. . ." Cho dù ngồi xe bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
"Cậu đúng là tự làm tự chịu." Thạch Vịnh Triết tức giận nói tiếp.
"Hừ!"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
". . . . . ." Được rồi, trên ý nghĩa nào đó đúng là vậy, nhưng dù thế cô cũng không hối hận, "Đi rồi!" Bến xe cách cửa trường học một chút khoảng cách,•edit Mèo Mạnh Mẽ• cô cũng không muốn vì tán gẫu mà đến trễ.
Thiếu niên đi sau lưng cô, im lặng một lát, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Người hôm nay ở nhà cậu. . ."
"Hả?" Mạc Vong quay đầu lại theo bản năng, nghiêm túc nghe hắn nói.
Đáng tiếc vào lúc này ——
"Tiểu Vong!"
"Bên này!"
"A Triết!"
Nghe tiếng gọi, hai người nhìn nhau, lập tức không hẹn mà cùng đi về phía bạn nhỏ của từng người, tuy rằng giới hạn giữa nam sinh và nữ sinh ở trường học này không rõ ràng, nhưng tình huống tụ cùng một chỗ cũng không nhiều.
"Ôi, Tiểu Vong, vài ngày không thấy, sao cậu lại gầy đi?" Nữ sinh tóc ngắn nói chuyện tên là Tô Đồ Đồ, là người bạn nhỏ số một của Mạc Vong.
"A ha ha, phải không?" Đây tất nhiên là kết quả của việc khiêng bình gas!
"Cậu cảm thấy sao? Tiểu Lâu?"
"Có lẽ?" Nữ sinh đeo mắt kính dày như đáy bình có mái tóc dài đẹp đẽ tới thắt lưng, đuôi tóc xoăn tự nhiên, cô nghiêng đầu, nói ra một câu lập lờ nước đôi.
". . . Quên đi, hỏi cậu cũng như không." Tô Đồ Đồ chống nạnh, ép hỏi cô gái bên cạnh, "Mau thành thật khai báo, rốt cuộc cậu giảm cân thế nào? ♥edit Sulli♥ Nếu không, ha ha ha ha. . . Cậu biết rồi đó!"
Mạc Vong đương nhiên sẽ không nói thật, đành phải nói: "Cũng không cố giảm, chỉ là không cẩn thận bị cảm, sau đó liền gầy."
"Hả? Bây giờ đã khỏi chưa?"
"Ừ ừ, hoàn toàn không có việc gì rồi."
Vừa dứt lời, Mạc Vong đột nhiên phát hiện tóc mình bị vén lên, ngay sau đó, có một thứ ấm áp kề sát trán cô. Một lát sao, người bạn nhỏ thứ hai là Lâm Lâu lùi về sau, sờ sờ cái trán vừa chạm vào trán đối phương: "Không nóng."
". . . . . ." Tô Đồ Đồ xoa trán, "Tớ nói này, cậu ấy bị cảm, không phải sốt, cậu làm vậy cũng vô ích."
Lâm Lâu gật đầu, một lát sau, ngây người: ". . . Là vậy sao?"
". . . . . ." X2 Người bạn nhỏ của chúng ta có thể không ngốc như vậy sao?
Mấy người cứ vừa tán gẫu vừa đi tới phòng học ở tầng một, Tô Đồ Đồ và Lâm Lâu ngồi cùng bàn, hai người ngồi trước Mạc Vong, mà ngồi cùng bàn với Mạc Vong là. . .
"Nhường chỗ." Thạch Vịnh Triết vừa nói vừa nhét cặp quai chéo vào ngăn bàn.
"Cậu cũng không biết phải vào sớm một chút sao?" Hai tay ôm bàn, Mạc Vong lùi lại, giống như quả cầu chờ đối phương lăn tới.
Thiếu niên ngồi vào một bên rất không khách khí đáp lại: "Nếu không phải cậu tăng cân, tôi còn cần phải nhường sao?"
". . . Đồ Đồ rõ ràng nói tôi gầy đi!"
"200 và 199 có gì khác sao?"
"Này!"
Nếu hỏi Mạc Vong trên đời này cái gì là nghiệt duyên.
Đây có lẽ là từ nhà trẻ đến trung học đều cùng bàn với người nào đó.
Cố tình tất cả mọi người còn cho rằng cô và tên này thân nhau, đây mới là chỗ bi kịch nhất.
"Tớ nói hai người các cậu này," Tô Đồ Đồ quay đầu cười nói, "Mỗi ngày đều dính vào nhau không thấy chán sao? Sao còn nói nhiều như vậy?"
"Ai mỗi ngày dính sát vào người này chứ!" X2
". . . Mỗi lần đều như vậy. Quên đi, Tiểu Vong, cho tớ mượn bài tập của cậu, có đề tớ không tìm được đáp án."
". . . Bài tập?" Mạc Vong ngây người.
"Đúng vậy." Tô Đồ Đồ gật đầu, một giây sau, cô phản ứng lại, dè dặt hỏi, "Cậu sẽ không. . . quên mang đến chứ?"
". . . Không." Mạc Vong lắc đầu, khi đối phương thở phào nhẹ nhõm, cô run rẩy nói, "Tớ quên làm hết rồi." Mấy ngày nay toàn bộ lối suy nghĩ đều bị việc làm chuyện tốt chiếm lĩnh, thế cho nên hoàn toàn không nhớ còn có bài tập.
Thật sự là —— chết chắc rồi!
". . . . . ." X3
Ngay cả người ngốc nghếch như Lâm Lâu cũng sợ ngây người.
Một lát sau, Tô Đồ Đồ giơ ngón cái với Mạc Vong: "Cậu giỏi!"
". . . Tớ không cố ý!"
Tô Đồ Đồ châm chọc: "Ai tin chứ?" Làm học sinh quên làm bài tập thật bình thường, nhưng chưa từng nghe nói quên toàn bộ.
"Tớ tin."
Mạc Vong nháy mát bị cảm động, hai mắt phiếm hồng nhìn Lâm Lâu, rồi sau đó chỉ thấy đối phương nghiêng đầu, bổ sung thêm: "Nhưng giáo viên sẽ không tin."
". . . . . ." Thần bổ đao!
Ma vương bệ hạ cứ vậy mà bị KO rồi!
"A a a a a, nên làm gì bây giờ?"
"Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa!" Thạch Vịnh Triết rốt cuộc không thể nhịn được nói, hắn biết mà, người này sao không lén lút chạy tới nhìn bài tập để ở phòng khách của hắn giống trước kia, thì ra là quên có chuyện này. Hắn lấy sách bài tập từ trong cặp, ném đến bàn của cô, "Hiện tại còn 15 phút trước khi vào giờ học, chép bài của tiết một trước đi."
"Tớ cũng giúp!" Tô Đồ Đồ nhấc tay, "Dù sao mới khai giảng một tháng, giáo viên khẳng định còn chưa nhớ rõ chữ của chúng ta."
"Tớ cũng vậy." Lâm Lâu nói.
"Này!" Thạch Vịnh Triết quay đầu, hỏi các nam sinh ngồi sau, "Các cậu ai có vở mới? Cho tôi vài quyển."
"Nơi này có!"
"Tôi cũng có!"
Một hồi bi kịch tiêu tán, nhưng. . .
Khi quay đầu, Mạc Vong nhìn thấy Esther đang đứng ở bãi đất trống cách đó không xa, nhìn mình lắc đầu, cho dù không nhìn thấy khẩu hình của đối phương, nghe không được tiếng nói của đối phương, cô cũng có thể đầy đủ cảm nhận được lời nói lúc này ——
"Bệ hạ, chép bài tập sẽ bị trừ ma lực nha."
". . . . . ." TAT
Cho nên nói, chức nghiệp ma vương rốt cuộc hãm hại người đến mức nào!
"Chạy nhanh chút! Nếu không không đuổi kịp xe!"
"Cậu cho là lỗi của ai vậy?"
"Tôi cũng không cố ý!"
Hai người vừa chạy còn vừa không quên công kích lẫn nhau, khá may mắn, trước khi tắt thở, rốt cuộc thành công đuổi kịp xe công cộng mà hai người thường đi. Mới vừa lên xe, cô gái quen miệng hô: "Chào buổi sáng."
Thiếu niên cũng như vậy.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, hai đứa."
. . . . . .
Người trong xe lần lượt đáp lại.
Chú lái xe khoảng 40 tuổi cười tủm tỉm nói: "Hôm nay các cháu thiếu chút nữa thì đến trễ rồi."
"Ha ha. . ."
"Chú vốn định chờ thêm 10 giây."
". . . . . ." 10 giây cũng không làm được cái gì, dù vậy, cô vẫn cười đáp lại, "Cám ơn chú, nhưng để lại cơ hội này cho lần sau đi."
Sau khi quẹt thẻ học sinh ngoan, hai người một trước một sau tới chỗ ngồi cố định —— ghế hai người hàng thứ ba, Mạc Vong hơi say xe ngồi gần cửa sổ, Thạch Vịnh Triết thì ngồi cạnh lối đi. Đây không thể nghi ngờ là một vị trí vô cùng tốt, cho dù trên xe đã ngồi đầy người, nó vẫn còn trống. Không phải là do chú lái xe cố giữ lại —— bởi vì dù hắn nói cũng không có ai nghe, mà là mọi người ước định mà thành.
"Cô gái nhỏ, muốn ăn khoai lang sấy không?" Bà lão ngồi hàng trước bỗng quay đầu lại, cười cầm một bịch xốp nhỏ, "Bà tự làm, thử một miếng xem."
"Vâng, cháu cám ơn." Mạc Vong sửng sốt, không cự tuyệt ý tốt của đối phương, thật tự nhiên cầm lấy một miếng nhét vào miệng.
"Thế nào?"
"Rất ngọt, ăn ngon!"
"Ha ha, vậy thì mau cầm lấy."
"Ôi, như vậy sao được ạ?"
"Không có gì không có gì, vốn là làm cho các cháu ăn."
Mạc Vong quay đầu lại, quả nhiên không ít người đều đang ăn, vì thế cười nhận lấy: "Cám ơn bà!"
Thạch Vịnh Triết nhìn thiếu nữ chỉ vì một chút việc nhỏ mà vui vẻ ra mặt, rõ ràng ngay cả họ tên của đối phương cũng không biết, lại không hề phòng bị nhận đồ ăn người khác cho, thật không rõ là đơn thuần hay là ngu ngốc.
Nhưng ——
"Thạch Vịnh Triết, cậu cũng nếm thử, ăn rất ngon!"
Thiếu niên nhìn cô gái, vươn tay lấy một miếng từ trong tay cô nhét vào miệng.
Cô nói đúng, thật sự rất ngọt.
Ban đầu trong xe cũng không thân thiện như bây giờ, nói đúng ra, từ khi lên cấp ba bọn họ mới bắt đầu đi xe này, cũng không biết cô nổi cơn điên gì, từ ngày đầu tiên ngồi xe, chuyện thứ nhất khi lên xe chính là lớn tiếng chào hỏi người bên trong.
Ngay từ đầu đương nhiên không có ai quan tâm, hắn cũng cảm thấy thật xấu hổ, cô lại nói năng hùng hồn, nói rằng có một bài báo nói làm như vậy có lợi cho việc tạo hoàn cảnh hài hòa trên xe công cộng, rõ ràng mỗi ngày ngồi trên chuyến xe này không đến 20 phút, có hài hòa hay không cũng không sao cả.
Sau này vào một ngày nào đó, có người bắt đầu đáp lại cô, dần dần, liền trở thành như bây giờ.
Hiện tại nghĩ lại, từ lúc ấy đến bây giờ cũng chưa đến một tháng, không khí trên xe lại thật sự thay đổi, mà chẳng biết từ lúc nào, mỗi lần bọn họ lên xe, hai chỗ ngồi này đều trống không, thỉnh thoảng không kịp, tài xế và người trên xe đều sẽ chờ một lát. Có đôi khi hắn cũng cảm thấy không thể tin được, bởi vì sự thay đổi này lại bắt đầu từ một câu "Chào buổi sáng".
Nhưng cô khẳng định sẽ không nghĩ nhiều như vậy?
Bởi vì tên này là một kẻ ngu ngốc.
10 phút trôi qua nhanh chóng, nói câu "Tạm biệt mọi người" xong, thiếu nữ giành nhảy xuống xe trước, hít một hơi thật sâu: "Vẫn là mặt đất tốt hơn. . ." Cho dù ngồi xe bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
"Cậu đúng là tự làm tự chịu." Thạch Vịnh Triết tức giận nói tiếp.
"Hừ!"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
". . . . . ." Được rồi, trên ý nghĩa nào đó đúng là vậy, nhưng dù thế cô cũng không hối hận, "Đi rồi!" Bến xe cách cửa trường học một chút khoảng cách,•edit Mèo Mạnh Mẽ• cô cũng không muốn vì tán gẫu mà đến trễ.
Thiếu niên đi sau lưng cô, im lặng một lát, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Người hôm nay ở nhà cậu. . ."
"Hả?" Mạc Vong quay đầu lại theo bản năng, nghiêm túc nghe hắn nói.
Đáng tiếc vào lúc này ——
"Tiểu Vong!"
"Bên này!"
"A Triết!"
Nghe tiếng gọi, hai người nhìn nhau, lập tức không hẹn mà cùng đi về phía bạn nhỏ của từng người, tuy rằng giới hạn giữa nam sinh và nữ sinh ở trường học này không rõ ràng, nhưng tình huống tụ cùng một chỗ cũng không nhiều.
"Ôi, Tiểu Vong, vài ngày không thấy, sao cậu lại gầy đi?" Nữ sinh tóc ngắn nói chuyện tên là Tô Đồ Đồ, là người bạn nhỏ số một của Mạc Vong.
"A ha ha, phải không?" Đây tất nhiên là kết quả của việc khiêng bình gas!
"Cậu cảm thấy sao? Tiểu Lâu?"
"Có lẽ?" Nữ sinh đeo mắt kính dày như đáy bình có mái tóc dài đẹp đẽ tới thắt lưng, đuôi tóc xoăn tự nhiên, cô nghiêng đầu, nói ra một câu lập lờ nước đôi.
". . . Quên đi, hỏi cậu cũng như không." Tô Đồ Đồ chống nạnh, ép hỏi cô gái bên cạnh, "Mau thành thật khai báo, rốt cuộc cậu giảm cân thế nào? ♥edit Sulli♥ Nếu không, ha ha ha ha. . . Cậu biết rồi đó!"
Mạc Vong đương nhiên sẽ không nói thật, đành phải nói: "Cũng không cố giảm, chỉ là không cẩn thận bị cảm, sau đó liền gầy."
"Hả? Bây giờ đã khỏi chưa?"
"Ừ ừ, hoàn toàn không có việc gì rồi."
Vừa dứt lời, Mạc Vong đột nhiên phát hiện tóc mình bị vén lên, ngay sau đó, có một thứ ấm áp kề sát trán cô. Một lát sao, người bạn nhỏ thứ hai là Lâm Lâu lùi về sau, sờ sờ cái trán vừa chạm vào trán đối phương: "Không nóng."
". . . . . ." Tô Đồ Đồ xoa trán, "Tớ nói này, cậu ấy bị cảm, không phải sốt, cậu làm vậy cũng vô ích."
Lâm Lâu gật đầu, một lát sau, ngây người: ". . . Là vậy sao?"
". . . . . ." X2 Người bạn nhỏ của chúng ta có thể không ngốc như vậy sao?
Mấy người cứ vừa tán gẫu vừa đi tới phòng học ở tầng một, Tô Đồ Đồ và Lâm Lâu ngồi cùng bàn, hai người ngồi trước Mạc Vong, mà ngồi cùng bàn với Mạc Vong là. . .
"Nhường chỗ." Thạch Vịnh Triết vừa nói vừa nhét cặp quai chéo vào ngăn bàn.
"Cậu cũng không biết phải vào sớm một chút sao?" Hai tay ôm bàn, Mạc Vong lùi lại, giống như quả cầu chờ đối phương lăn tới.
Thiếu niên ngồi vào một bên rất không khách khí đáp lại: "Nếu không phải cậu tăng cân, tôi còn cần phải nhường sao?"
". . . Đồ Đồ rõ ràng nói tôi gầy đi!"
"200 và 199 có gì khác sao?"
"Này!"
Nếu hỏi Mạc Vong trên đời này cái gì là nghiệt duyên.
Đây có lẽ là từ nhà trẻ đến trung học đều cùng bàn với người nào đó.
Cố tình tất cả mọi người còn cho rằng cô và tên này thân nhau, đây mới là chỗ bi kịch nhất.
"Tớ nói hai người các cậu này," Tô Đồ Đồ quay đầu cười nói, "Mỗi ngày đều dính vào nhau không thấy chán sao? Sao còn nói nhiều như vậy?"
"Ai mỗi ngày dính sát vào người này chứ!" X2
". . . Mỗi lần đều như vậy. Quên đi, Tiểu Vong, cho tớ mượn bài tập của cậu, có đề tớ không tìm được đáp án."
". . . Bài tập?" Mạc Vong ngây người.
"Đúng vậy." Tô Đồ Đồ gật đầu, một giây sau, cô phản ứng lại, dè dặt hỏi, "Cậu sẽ không. . . quên mang đến chứ?"
". . . Không." Mạc Vong lắc đầu, khi đối phương thở phào nhẹ nhõm, cô run rẩy nói, "Tớ quên làm hết rồi." Mấy ngày nay toàn bộ lối suy nghĩ đều bị việc làm chuyện tốt chiếm lĩnh, thế cho nên hoàn toàn không nhớ còn có bài tập.
Thật sự là —— chết chắc rồi!
". . . . . ." X3
Ngay cả người ngốc nghếch như Lâm Lâu cũng sợ ngây người.
Một lát sau, Tô Đồ Đồ giơ ngón cái với Mạc Vong: "Cậu giỏi!"
". . . Tớ không cố ý!"
Tô Đồ Đồ châm chọc: "Ai tin chứ?" Làm học sinh quên làm bài tập thật bình thường, nhưng chưa từng nghe nói quên toàn bộ.
"Tớ tin."
Mạc Vong nháy mát bị cảm động, hai mắt phiếm hồng nhìn Lâm Lâu, rồi sau đó chỉ thấy đối phương nghiêng đầu, bổ sung thêm: "Nhưng giáo viên sẽ không tin."
". . . . . ." Thần bổ đao!
Ma vương bệ hạ cứ vậy mà bị KO rồi!
"A a a a a, nên làm gì bây giờ?"
"Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa!" Thạch Vịnh Triết rốt cuộc không thể nhịn được nói, hắn biết mà, người này sao không lén lút chạy tới nhìn bài tập để ở phòng khách của hắn giống trước kia, thì ra là quên có chuyện này. Hắn lấy sách bài tập từ trong cặp, ném đến bàn của cô, "Hiện tại còn 15 phút trước khi vào giờ học, chép bài của tiết một trước đi."
"Tớ cũng giúp!" Tô Đồ Đồ nhấc tay, "Dù sao mới khai giảng một tháng, giáo viên khẳng định còn chưa nhớ rõ chữ của chúng ta."
"Tớ cũng vậy." Lâm Lâu nói.
"Này!" Thạch Vịnh Triết quay đầu, hỏi các nam sinh ngồi sau, "Các cậu ai có vở mới? Cho tôi vài quyển."
"Nơi này có!"
"Tôi cũng có!"
Một hồi bi kịch tiêu tán, nhưng. . .
Khi quay đầu, Mạc Vong nhìn thấy Esther đang đứng ở bãi đất trống cách đó không xa, nhìn mình lắc đầu, cho dù không nhìn thấy khẩu hình của đối phương, nghe không được tiếng nói của đối phương, cô cũng có thể đầy đủ cảm nhận được lời nói lúc này ——
"Bệ hạ, chép bài tập sẽ bị trừ ma lực nha."
". . . . . ." TAT
Cho nên nói, chức nghiệp ma vương rốt cuộc hãm hại người đến mức nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.