Chương 108: Trói người ghét chuyện gì nhất!
Tam Thiên Lưu Ly
25/06/2018
“Bệ hạ......” Dù là chàng trai luôn luôn bình tĩnh, cũng bị cô gái “Thô
lỗ” như vậy làm cho sợ hết hồn, nhưng không cần nghĩ cũng biết, loại
tình huống này phát sinh là bởi vì hắn. Luồng nhiệt nóng bỏng ở trong
lòng bắt đầu nổi lên, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không nói nên lời nào khác được.
“Này, rõ ràng là người nói nhiều, lúc này lại giả bộ im lặng làm gì hả!” Hiển nhiên cô gái rất bất mãn đối với người này, cô khẽ hừ một tiếng, tiếp tục nắm cổ áo lắc lắc: “Nói chuyện cho ta! Nói chuyện!! Nói chuyện!!!”
Esther: “......” Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Xin ngài bình tĩnh một chút.”
“Ngươi thử bình tĩnh một chút đi cho ta xem?!”
“......” Chàng trai trầm mặc sau một lúc, chợt nói, “Thật xin lỗi.”
“Làm rồi mới nói những lời này, có ích sao?” Ma Vương bệ hạ tỏ vẻ mình sẽ không bị lừa gạt dễ dàng như vậy đâu.
“Bệ hạ,” Esther càng bất đắc dĩ hơn, “Về sau ngài muốn trừng phạt thần như thế nào cũng được, ít nhất xin ngài đứng lên từ mặt đất trước đã, quá lạnh.” Mặc dù cô gái ngồi trên người hắn, nhưng hai đầu gối lại quỳ trên mặt đất, mà bệnh viện bản thân cũng có thể khiến người khác cảm giác được nơi này lạnh lẽo ẩm ướt.
“Làm sao ta biết được ngươi có gạt ta hay không?” Mạc Vong cảm thấy mình không thể dễ dàng bỏ qua cho người này như vậy được, ngộ nhỡ tên này lại chạy, đi đâu bắt về, cô thấy mình nhất định phải uy hiếp hắn: “Ngươi chờ ta tìm sợi dây thừng đến.”
“......”
“Đúng rồi, không phải ngươi mang theo rất nhiều đồ vật tùy thân sao? Tự mình lấy dây thừng ra đây.”
Esther: “......” Nói cái gì thế hả? Tự lấy dây thừng ra trói chính mình? Nhưng thân là trung khuyển của bệ hạ, ngay lập tức hắn không chút do dự tìm dây thừng ra, đưa tới tận tay của cô gái.
Nhưng cô gái lại nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Thẳng thắn như vậy, không phải ngươi có âm mưu gì chứ?”
“......”
Sau khi nghiên cứu sợi dây vài lần, Mạc Vong xác nhận hình như không có động tay động chân gì cả, vì vậy bắt đầu suy xét xem nên bắt đầu trói người từ chỗ nào thì khá chắc chắn, sau nhiều lần nhìn lên nhìn xuống rồi đánh giá, cô gật đầu một cái, tay không chút khách khí nào: “Giơ tay lên!”
“......”
“Nhanh, tư thế đầu hàng, hiện tại ngươi bị bắt làm tù binh rồi!”
Ngoại trừ vươn tay, Esther còn có thể làm gì khác?
Cô gái rất hăng hái dồn sức quấn dây quanh tay của chàng trai, sau đó lại kéo mạnh vài cái, mới thở phào nhẹ nhõm, cười hai tiếng: “Như vậy là ngươi không thể bỏ chạy rồi.”
“Như vậy bệ hạ, ngài có thể đứng lên được không?”
“Có thể miễn cưỡng thôi.” Mạc Vong nói xong liền chống ngực chàng trai đứng dậy, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Ai thích ngồi chứ, toàn là xương với cơ bắp.”
“......” Phần lớn thân thể đều là những thứ này mà? Nhưng chàng trai rất lý trí, biết lúc này không nên cùng Ma Vương bệ hạ, nhất là cãi cọ với một vị nữ Ma Vương bệ hạ. Hắn chỉ thở dài, vuốt thẳng quần áo trên người, làm xong chuẩn bị đứng lên.
“Sau đó,” Cô gái bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, lại ngồi xuống, “Chuyện gì xảy ra với mặt của ngươi?”
Lúc này Esther mói phát hiện ra trong lúc vội vàng, mình lại quên mất bộ dạng này, vội vàng nghiêng đầu: “Bệ hạ, xin đừng để vật ô uế này làm bẩn đôi mắt của ngài.”
“Không được nhúc nhích!” Cũng không biết là có phải do tối nay rèn luyện “Hành động vĩ đại” tính khí, cô gái lại gào lên, thái độ vừa cứng rắn vừa đưa hai tay ra quay mặt đối phương lại, bởi vì vị trí của hai người vừa đúng ở dưới bóng đen hư, cho nên vừa rồi cô mới không phát hiện ------ chẳng biết từ lúc nào mặt bên phải của hắn đã xuất hiện đường vân đen nhánh, quả thật là giống như bị vẽ lên chú văn thần bí, thỉnh thoảng còn hiện ra ánh sáng màu đỏ sậm kỳ bí.
Mạc Vong tò mò, vươn tay chạm một cái, chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, “Tê” một tiếng liền rụt về.
“Bệ hạ?” Chàng trai theo bản năng dùng sức giật đứt dây thừng trói trên tay, vội vàng nắm được tay cô gái, sau khi quan sát cẩn thận trong chốc lát, thở phào nhẹ nhõm, “Xin......”
“Ah? Chỗ ta chạm vào......” Cô gái ngạc nhiên phát hiện, chỗ cô vừa mới chạm vào, hoa văn lại tự biến mất.
“Chắc là bị ma lực của ngài áp chế xuống.” Đối với kết quả này, rõ ràng là Esther không hề bất ngờ chút nào.
“Áp chế?” Mạc Vong suy nghĩ một chút, đưa tay ra lần nữa.
“Xin chờ......”
“Câm miệng!”
“......”
“Chỉ hơi đau nhói một chút thôi, ta vẫn có thể chịu được.” Hơn nữa, nếu như chỉ khẽ chạm một chút đã đau đớn như vậy, người này...... Rốt cuộc là người trước mắt này đang chịu đựng đau đớn như thế nào, cô gái hạ tầm mắt, nhìn một đường từ mặt hắn tới tận cổ, không nghi ngờ gì nữa, chú văn này kéo dài từ thân thể lên đến gương mặt. Cô hít một hơi thật sâu, duỗi ngón tay ra lần nữa, chạm vào gương mặt chàng trai, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt khi tiếp xúc, ngón tay vẫn có cảm giác như bị ong mật đốt, truyền đến cảm giác đau nhói mãnh liệt, nhưng mà, nếu như hắn có thể chịu được, cô cũng có thể.
Dưới sự di chuyển của ngón tay, quả nhiên một chút dấu vết kia đã biến mất.
Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục động tác, mà cảm giác nóng bỏng trên ngón tay cũng càng lúc càng mạnh, cuối cùng, quả thật là như bị đốt.
“Bệ hạ, xin dừng lại, tiếp tục như vậy ngài sẽ......”
“Câm miệng!”
“Nhưng......”
“Câm miệng!”
“Thần......”
Mấy sợi gân xanh nảy lên trên trán, cô gái không chút khách khí giơ tay bịt chặt miệng người nào đó: “Lúc nên nói thì chẳng nói lời nào, lúc không nên nói thì lại nói nhiều! Ngươi ra ngoài ở mấy ngày liền phản sao?”
Esther: “......” Ảo giác sao? Đột nhiên cảm thấy bệ hạ trở nên thật cường thế, rõ ràng vẫn luôn ở gần trông coi cô, làm sao có thể không cẩn thận liền bỏ qua điểm này được.
Cô gái vẫn tiếp tục động tác trên tay, cô cảm thấy vấn đề của thứ đồ chơi này chính là “Nhất Cổ Tác Khí, Nhị thì suy, Tam tức kiệt”, nếu như dừng lại giữa chừng, sau này chỉ sợ không có dũng khí để làm tiếp lần thứ hai, cho dù có, thì cũng chỉ cảm nhận được nhiều đau đớn hơn, như vậy còn không bằng giải quyết một lần cho xong!
Không sai, theo một ý nào đó mà nói, cô chính là một người nóng vội.
Esther có thể cảm nhận được, lòng bàn tay che miệng mình của Ma Vương bệ hạ, dần dần ướt mồ hôi, cùng lúc đó, trên trán của cô cũng rịn ra một giọt mồ hôi, không chỉ có đau đớn, ma lực cũng đang suy kiệt, dù sao cũng không thể dễ dàng áp chế được lời nguyền rủa trên người hắn như vậy, nếu không hắn cũng sẽ không bị làm cho khổ không thể tả như vậy, nên nói không hổ là bệ hạ sao? Ma lực cường đại như vậy, giống như biển cả sâu không thấy đáy.
Rõ ràng là muốn ngăn cản, nhưng cũng biết là không được phép làm như vậy.
Hắn cảm nhận được quyết tâm của cô, cũng phải nghe theo mệnh lệnh của cô.
Nhưng mà, bệ hạ, thật sự cần phải hao phí ma lực trên người một kẻ phải chết như hắn sao? Thật không có chút giá trị nào.
“Bệ hạ!”
“...... Tiền bối Esther?”
Không lâu sau đó, khi phía sau có tiếng la lên của hai chàng trai thì rốt cuộc hành động “Áp chế” của cô gái cũng hoàn thành, cô thành công áp chế toàn bộ những chú văn đen nhánh kia xuống dưới cổ áo chàng trai, sau một tiếng thở phào, cô quay đầu lại nhìn về phía hai người: “Chậm quá đó!” Mặc dù từ đầu đến cuối mới có mấy phút đồng hồ, nhưng có thể là do tiêu tốn quá nhiều thể lực, cô cảm giác thời gian dường như đang kéo dài đến vô tận.
“Thật xin lỗi, bệ hạ.”
“Trước tiên chúng thần chạy tới sân thượng, nhưng lại phát hiện bệ hạ người không có ở đó, sau đó tìm thêm một lát thì thấy, chẳng qua là...... Tiền bối làm sao......”
“Quay về rồi nói sau!” Cô gái vừa nói, vừa đứng thẳng người dậy, đi về phía hai người, “Ta......” Đột nhiên chân của cô mềm nhũn, rồi sau đó cả người quỵ xuống.
“Bệ hạ!” X3
Tay Esther dài chụp tới trong gang tấc, ôm ngang eo cô gái: “Bệ hạ, ngài không sao chứ ạ?”
Bởi vì dáng người hai người chênh lệch, quả thật lúc này thoạt nhìn Mạc Vong giống như con búp bê lớn nằm trên cánh tay hắn, nhưng mà hiển nhiên là giờ phút này mọi người không có tâm trạng để thưởng thức cảnh tượng buồn cười này.
“Tiểu tỷ bệ hạ đây là?”
“Hẳn là sử dụng ma lực quá độ.”
“Nhưng tại sao phải......”
“Được rồi.” Mạc Vong yếu ớt phất phất tay, “Tất cả quay về rồi nói sau.” Nói xong, cô hướng về phía chàng trai tóc tím, “Greens, giao người này cho ngươi đó.” Cô đá đá sợi dây vừa bị người nào đó kéo đứt trên đất, “Trói chặt mang về.”
“Xin yên tâm, thần Greens nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của bệ hạ ngài.” Hiển nhiên người này tương đối hài lòng với nhiệm vụ này, hắn lấy ra một sợi dây thừng từ chỗ không biết nào đó, từ từ đi về phía Esther cười “Khà khà”, nhìn vẻ mặt cực kỳ giống như đang nói “Hừ, ngươi mà cũng có ngày hôm nay?”, tóm lại là ------ Tiểu nhân đắc chí.
Những người khác quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn thẳng, không thể không nói, vẻ mặt thật lòng quá tệ này đã phá hư khuôn mặt anh tuấn rồi.
“THAIN.” Mạc Vong vịn tường thử đi hai bước, phát hiện mình thật sự không có sức lực nào, chỉ có thể hơi ngượng ngùng nói, “Có thể làm phiền ngươi cõng ta không?”
“Dĩ nhiên, đây là vinh hạnh của thần, Tiểu tỷ bệ hạ!” Chàng trai tóc vàng cười sáng lạn, rất nhanh đã chạy đến trước mặt cô gái xoay người ngồi xuống, nghiêng đầu một tay vỗ vai, “Xin yên tâm, nhất định nó sẽ vững vàng như một cái xe.”
“......” Này này, cách nói này quá kỳ quái chứ? Nhưng mà không còn cách nào khác, phong cách của người này chính là như vậy, “Xe gì thế?”
“Xe cáp treo?”
“Này!” Tiết tấu này là muốn khiến cô nôn ói hả!
“Ha ha ha, thần đùa giỡn.”
“......” Một chút cũng không buồn cười được không?
Đương nhiên, Mạc Vong biết, người này thật không thể nào làm xe vượt núi cho cô, vì vậy cô vươn tay vỗ vỗ một đầu tóc vàng của chàng trai, ngón tay vung lên: “Được rồi, xe cáp treo mở đường đi.”
“Vâng, xin nắm chặt.”
“A! Đợi một chút…! Đừng nhanh như vậy!”
“Xe cáp treo phải nhanh như vậy mà.”
“Ngươi đủ.”
“Các người chờ ta một chút!” Greens vừa mới trói Lão Đối Thủ lại thành một quả cầu cực kỳ dễ nhìn, vội vàng nắm sợi dây liền chạy theo ra ngoài, “Bệ hạ, THAIN, chờ ta một chút.”
“......” Esther hình cầu lặng lẽ đi theo phía sau, cũng không phải là không thể chạy trốn, nhưng mà hắn rất lo lắng, nếu như lại rời đi lần nữa, bệ hạ có thể làm ra hành động quá khích nào hay không, hắn muốn xem chừng một chút, và, biết rõ ràng, lời giống như vậy mà người nọ đã từng nói qua với cô...... Rốt cuộc có thật sự đúng hay không.
“Này, rõ ràng là người nói nhiều, lúc này lại giả bộ im lặng làm gì hả!” Hiển nhiên cô gái rất bất mãn đối với người này, cô khẽ hừ một tiếng, tiếp tục nắm cổ áo lắc lắc: “Nói chuyện cho ta! Nói chuyện!! Nói chuyện!!!”
Esther: “......” Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Xin ngài bình tĩnh một chút.”
“Ngươi thử bình tĩnh một chút đi cho ta xem?!”
“......” Chàng trai trầm mặc sau một lúc, chợt nói, “Thật xin lỗi.”
“Làm rồi mới nói những lời này, có ích sao?” Ma Vương bệ hạ tỏ vẻ mình sẽ không bị lừa gạt dễ dàng như vậy đâu.
“Bệ hạ,” Esther càng bất đắc dĩ hơn, “Về sau ngài muốn trừng phạt thần như thế nào cũng được, ít nhất xin ngài đứng lên từ mặt đất trước đã, quá lạnh.” Mặc dù cô gái ngồi trên người hắn, nhưng hai đầu gối lại quỳ trên mặt đất, mà bệnh viện bản thân cũng có thể khiến người khác cảm giác được nơi này lạnh lẽo ẩm ướt.
“Làm sao ta biết được ngươi có gạt ta hay không?” Mạc Vong cảm thấy mình không thể dễ dàng bỏ qua cho người này như vậy được, ngộ nhỡ tên này lại chạy, đi đâu bắt về, cô thấy mình nhất định phải uy hiếp hắn: “Ngươi chờ ta tìm sợi dây thừng đến.”
“......”
“Đúng rồi, không phải ngươi mang theo rất nhiều đồ vật tùy thân sao? Tự mình lấy dây thừng ra đây.”
Esther: “......” Nói cái gì thế hả? Tự lấy dây thừng ra trói chính mình? Nhưng thân là trung khuyển của bệ hạ, ngay lập tức hắn không chút do dự tìm dây thừng ra, đưa tới tận tay của cô gái.
Nhưng cô gái lại nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Thẳng thắn như vậy, không phải ngươi có âm mưu gì chứ?”
“......”
Sau khi nghiên cứu sợi dây vài lần, Mạc Vong xác nhận hình như không có động tay động chân gì cả, vì vậy bắt đầu suy xét xem nên bắt đầu trói người từ chỗ nào thì khá chắc chắn, sau nhiều lần nhìn lên nhìn xuống rồi đánh giá, cô gật đầu một cái, tay không chút khách khí nào: “Giơ tay lên!”
“......”
“Nhanh, tư thế đầu hàng, hiện tại ngươi bị bắt làm tù binh rồi!”
Ngoại trừ vươn tay, Esther còn có thể làm gì khác?
Cô gái rất hăng hái dồn sức quấn dây quanh tay của chàng trai, sau đó lại kéo mạnh vài cái, mới thở phào nhẹ nhõm, cười hai tiếng: “Như vậy là ngươi không thể bỏ chạy rồi.”
“Như vậy bệ hạ, ngài có thể đứng lên được không?”
“Có thể miễn cưỡng thôi.” Mạc Vong nói xong liền chống ngực chàng trai đứng dậy, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Ai thích ngồi chứ, toàn là xương với cơ bắp.”
“......” Phần lớn thân thể đều là những thứ này mà? Nhưng chàng trai rất lý trí, biết lúc này không nên cùng Ma Vương bệ hạ, nhất là cãi cọ với một vị nữ Ma Vương bệ hạ. Hắn chỉ thở dài, vuốt thẳng quần áo trên người, làm xong chuẩn bị đứng lên.
“Sau đó,” Cô gái bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, lại ngồi xuống, “Chuyện gì xảy ra với mặt của ngươi?”
Lúc này Esther mói phát hiện ra trong lúc vội vàng, mình lại quên mất bộ dạng này, vội vàng nghiêng đầu: “Bệ hạ, xin đừng để vật ô uế này làm bẩn đôi mắt của ngài.”
“Không được nhúc nhích!” Cũng không biết là có phải do tối nay rèn luyện “Hành động vĩ đại” tính khí, cô gái lại gào lên, thái độ vừa cứng rắn vừa đưa hai tay ra quay mặt đối phương lại, bởi vì vị trí của hai người vừa đúng ở dưới bóng đen hư, cho nên vừa rồi cô mới không phát hiện ------ chẳng biết từ lúc nào mặt bên phải của hắn đã xuất hiện đường vân đen nhánh, quả thật là giống như bị vẽ lên chú văn thần bí, thỉnh thoảng còn hiện ra ánh sáng màu đỏ sậm kỳ bí.
Mạc Vong tò mò, vươn tay chạm một cái, chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, “Tê” một tiếng liền rụt về.
“Bệ hạ?” Chàng trai theo bản năng dùng sức giật đứt dây thừng trói trên tay, vội vàng nắm được tay cô gái, sau khi quan sát cẩn thận trong chốc lát, thở phào nhẹ nhõm, “Xin......”
“Ah? Chỗ ta chạm vào......” Cô gái ngạc nhiên phát hiện, chỗ cô vừa mới chạm vào, hoa văn lại tự biến mất.
“Chắc là bị ma lực của ngài áp chế xuống.” Đối với kết quả này, rõ ràng là Esther không hề bất ngờ chút nào.
“Áp chế?” Mạc Vong suy nghĩ một chút, đưa tay ra lần nữa.
“Xin chờ......”
“Câm miệng!”
“......”
“Chỉ hơi đau nhói một chút thôi, ta vẫn có thể chịu được.” Hơn nữa, nếu như chỉ khẽ chạm một chút đã đau đớn như vậy, người này...... Rốt cuộc là người trước mắt này đang chịu đựng đau đớn như thế nào, cô gái hạ tầm mắt, nhìn một đường từ mặt hắn tới tận cổ, không nghi ngờ gì nữa, chú văn này kéo dài từ thân thể lên đến gương mặt. Cô hít một hơi thật sâu, duỗi ngón tay ra lần nữa, chạm vào gương mặt chàng trai, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt khi tiếp xúc, ngón tay vẫn có cảm giác như bị ong mật đốt, truyền đến cảm giác đau nhói mãnh liệt, nhưng mà, nếu như hắn có thể chịu được, cô cũng có thể.
Dưới sự di chuyển của ngón tay, quả nhiên một chút dấu vết kia đã biến mất.
Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục động tác, mà cảm giác nóng bỏng trên ngón tay cũng càng lúc càng mạnh, cuối cùng, quả thật là như bị đốt.
“Bệ hạ, xin dừng lại, tiếp tục như vậy ngài sẽ......”
“Câm miệng!”
“Nhưng......”
“Câm miệng!”
“Thần......”
Mấy sợi gân xanh nảy lên trên trán, cô gái không chút khách khí giơ tay bịt chặt miệng người nào đó: “Lúc nên nói thì chẳng nói lời nào, lúc không nên nói thì lại nói nhiều! Ngươi ra ngoài ở mấy ngày liền phản sao?”
Esther: “......” Ảo giác sao? Đột nhiên cảm thấy bệ hạ trở nên thật cường thế, rõ ràng vẫn luôn ở gần trông coi cô, làm sao có thể không cẩn thận liền bỏ qua điểm này được.
Cô gái vẫn tiếp tục động tác trên tay, cô cảm thấy vấn đề của thứ đồ chơi này chính là “Nhất Cổ Tác Khí, Nhị thì suy, Tam tức kiệt”, nếu như dừng lại giữa chừng, sau này chỉ sợ không có dũng khí để làm tiếp lần thứ hai, cho dù có, thì cũng chỉ cảm nhận được nhiều đau đớn hơn, như vậy còn không bằng giải quyết một lần cho xong!
Không sai, theo một ý nào đó mà nói, cô chính là một người nóng vội.
Esther có thể cảm nhận được, lòng bàn tay che miệng mình của Ma Vương bệ hạ, dần dần ướt mồ hôi, cùng lúc đó, trên trán của cô cũng rịn ra một giọt mồ hôi, không chỉ có đau đớn, ma lực cũng đang suy kiệt, dù sao cũng không thể dễ dàng áp chế được lời nguyền rủa trên người hắn như vậy, nếu không hắn cũng sẽ không bị làm cho khổ không thể tả như vậy, nên nói không hổ là bệ hạ sao? Ma lực cường đại như vậy, giống như biển cả sâu không thấy đáy.
Rõ ràng là muốn ngăn cản, nhưng cũng biết là không được phép làm như vậy.
Hắn cảm nhận được quyết tâm của cô, cũng phải nghe theo mệnh lệnh của cô.
Nhưng mà, bệ hạ, thật sự cần phải hao phí ma lực trên người một kẻ phải chết như hắn sao? Thật không có chút giá trị nào.
“Bệ hạ!”
“...... Tiền bối Esther?”
Không lâu sau đó, khi phía sau có tiếng la lên của hai chàng trai thì rốt cuộc hành động “Áp chế” của cô gái cũng hoàn thành, cô thành công áp chế toàn bộ những chú văn đen nhánh kia xuống dưới cổ áo chàng trai, sau một tiếng thở phào, cô quay đầu lại nhìn về phía hai người: “Chậm quá đó!” Mặc dù từ đầu đến cuối mới có mấy phút đồng hồ, nhưng có thể là do tiêu tốn quá nhiều thể lực, cô cảm giác thời gian dường như đang kéo dài đến vô tận.
“Thật xin lỗi, bệ hạ.”
“Trước tiên chúng thần chạy tới sân thượng, nhưng lại phát hiện bệ hạ người không có ở đó, sau đó tìm thêm một lát thì thấy, chẳng qua là...... Tiền bối làm sao......”
“Quay về rồi nói sau!” Cô gái vừa nói, vừa đứng thẳng người dậy, đi về phía hai người, “Ta......” Đột nhiên chân của cô mềm nhũn, rồi sau đó cả người quỵ xuống.
“Bệ hạ!” X3
Tay Esther dài chụp tới trong gang tấc, ôm ngang eo cô gái: “Bệ hạ, ngài không sao chứ ạ?”
Bởi vì dáng người hai người chênh lệch, quả thật lúc này thoạt nhìn Mạc Vong giống như con búp bê lớn nằm trên cánh tay hắn, nhưng mà hiển nhiên là giờ phút này mọi người không có tâm trạng để thưởng thức cảnh tượng buồn cười này.
“Tiểu tỷ bệ hạ đây là?”
“Hẳn là sử dụng ma lực quá độ.”
“Nhưng tại sao phải......”
“Được rồi.” Mạc Vong yếu ớt phất phất tay, “Tất cả quay về rồi nói sau.” Nói xong, cô hướng về phía chàng trai tóc tím, “Greens, giao người này cho ngươi đó.” Cô đá đá sợi dây vừa bị người nào đó kéo đứt trên đất, “Trói chặt mang về.”
“Xin yên tâm, thần Greens nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của bệ hạ ngài.” Hiển nhiên người này tương đối hài lòng với nhiệm vụ này, hắn lấy ra một sợi dây thừng từ chỗ không biết nào đó, từ từ đi về phía Esther cười “Khà khà”, nhìn vẻ mặt cực kỳ giống như đang nói “Hừ, ngươi mà cũng có ngày hôm nay?”, tóm lại là ------ Tiểu nhân đắc chí.
Những người khác quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn thẳng, không thể không nói, vẻ mặt thật lòng quá tệ này đã phá hư khuôn mặt anh tuấn rồi.
“THAIN.” Mạc Vong vịn tường thử đi hai bước, phát hiện mình thật sự không có sức lực nào, chỉ có thể hơi ngượng ngùng nói, “Có thể làm phiền ngươi cõng ta không?”
“Dĩ nhiên, đây là vinh hạnh của thần, Tiểu tỷ bệ hạ!” Chàng trai tóc vàng cười sáng lạn, rất nhanh đã chạy đến trước mặt cô gái xoay người ngồi xuống, nghiêng đầu một tay vỗ vai, “Xin yên tâm, nhất định nó sẽ vững vàng như một cái xe.”
“......” Này này, cách nói này quá kỳ quái chứ? Nhưng mà không còn cách nào khác, phong cách của người này chính là như vậy, “Xe gì thế?”
“Xe cáp treo?”
“Này!” Tiết tấu này là muốn khiến cô nôn ói hả!
“Ha ha ha, thần đùa giỡn.”
“......” Một chút cũng không buồn cười được không?
Đương nhiên, Mạc Vong biết, người này thật không thể nào làm xe vượt núi cho cô, vì vậy cô vươn tay vỗ vỗ một đầu tóc vàng của chàng trai, ngón tay vung lên: “Được rồi, xe cáp treo mở đường đi.”
“Vâng, xin nắm chặt.”
“A! Đợi một chút…! Đừng nhanh như vậy!”
“Xe cáp treo phải nhanh như vậy mà.”
“Ngươi đủ.”
“Các người chờ ta một chút!” Greens vừa mới trói Lão Đối Thủ lại thành một quả cầu cực kỳ dễ nhìn, vội vàng nắm sợi dây liền chạy theo ra ngoài, “Bệ hạ, THAIN, chờ ta một chút.”
“......” Esther hình cầu lặng lẽ đi theo phía sau, cũng không phải là không thể chạy trốn, nhưng mà hắn rất lo lắng, nếu như lại rời đi lần nữa, bệ hạ có thể làm ra hành động quá khích nào hay không, hắn muốn xem chừng một chút, và, biết rõ ràng, lời giống như vậy mà người nọ đã từng nói qua với cô...... Rốt cuộc có thật sự đúng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.