Chương 3: Gây sự (cầu cất giữ)
Kình Thiên
12/03/2021
Bên trong đại sảnh, Đường Vô Ngân tức giận đến cực điểm, đúng lúc này, từ bên ngoài một đạo bóng người bước vào, chính là mẫu thân của Đường Thần Diệp Tâm Lệ, nàng tuy tuổi tác đã có chút cao nhưng vẫn như cũ giữ được một dáng người thướt tha.
Bên trên ghế gia chủ, Đường Tu Không biểu ca của Đường Vô Ngân nhìn thấy Diệp Tâm Lệ, đôi mắt như đều muốn rớt ra bên ngoài, dục hỏa đốt bừng, nhưng hắn vẫn như cũ bảo trì bình tĩnh, bên cạnh Diệp Tâm Lệ, Đường Vô Ngân mài răng kèn kẹt, đã phách lối đến cực điểm, lại còn dám đánh chủ ý đến vợ hắn.
Đường Thần cũng một lúc sau liền đi vào đại sảnh, hắn sắc mặt lại có chút trầm ngưng, hắn đương nhiên là biết đối phương chính là biểu ca của phụ thân hắn, dựa theo hắn trí nhớ của thân thể này thì Đường Tu Không lại là một cái háo sắc, ngược lại có Đường gia ở Hoàng đô chỗ dựa cũng không có để ai vào trong mắt.
Nhìn thấy Đường Thần bước vào, bên cạnh Đường Tu Không cái thiếu niên kia ánh mắt đều có chút động, hắn vẫn luôn khinh thường Đường gia một cái phân nhánh gia tộc này, cũng có nghe một chút Đường Thần chính là một cái ốm yếu đầy mình, hoàn toàn chỉ biết dựa vào cha mẹ mà sống.
Đường Thần nhìn thấy ánh mắt của đối phương, cũng không có để trong lòng dù sao chỉ là một cái tiểu tử chưa đủ để hắn đếm xỉa đến, nhìn thấy Đường Thần ánh mắt kia, Đường Khanh trong lòng tức giận, một cái phế vật cũng dám không để ý đến hắn.
Nếu là ở Hoàng đô cho dù là một cái mấy chục tuổi lão giả cũng đều phải hướng hắn gọi một tiếng "Khanh công tử", nhưng mà một cái phân nhánh gia tộc này lại từ trên xuống dưới đều không chút nào để ý đến hắn. Cho dù là tượng đá cũng có ba phần hỏa.
Đường Vô Ngân nhìn Đường Tu Không, ánh mắt toát ra hàn mang, giọng có chút lạnh lẽo nói: "Không biết vì cái gì mà khiến cho Tu Không biểu ca này đây lại không quản xa xôi đến thăm?". Đường Tu Không thần tình trầm ổn, nhưng con mắt lại nhìn chằm chằm vào Diệp Tâm Lệ dáng người kia, nước miếng đều sắp chảy ra đến.
"Lần này đến đây thật là có một chút việc, ở Hoàng đô có tổ chức một cái lần đại hội luận võ, ta cũng trong lòng chợt nhớ đến ngươi cái biểu đệ này cũng có một cái nhi tử, liền không ngại xa xôi đến đây đón hắn" Ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Đường Thần một cái, miệng khẽ nhếch lên nụ cười, trong đó ẩn chứa một ít khinh thường.
Không phải là hắn nhớ đến, mà là Đường gia ở Hoàng đô cũng có kêu gọi cái thiếu niên từ các phân nhánh tộc nhân đến tham gia, Đường gia ở Hoàng đô nhưng cũng là một cái đỉnh tiêm gia tộc, nắm giữ gần ba phần mạch kinh tế ở Hoàng đô.
Những gia tộc khác cũng chỉ có thể cầm đến một phần, như vậy đủ biết, Đường gia ở Hoàng đô là một cái mạnh như thế nào gia tộc, một chút gia tộc yếu thế đều dựa vào Đường gia. Cho nên, hắn mới khinh bỉ một cái phân nhánh gia tộc ở vùng hẻo lánh này.
Nhưng là lệnh của tộc trưởng, khiến hắn không thể không tuân theo, Đường Thần mười phần bình tĩnh dáng vẻ, không chút nào hốt hoảng tựa như luận võ ở Hoàng đô chỉ là một cái việc nhỏ sự tình.
Đương nhiên, hắn cũng có chút kinh ngạc, luận võ ở Hoàng đô hắn từng có nghe qua, những thiếu niên thành tựu cao sẽ bị Hoàng đô tiến cử vào một cái nơi để đào tạo, giúp nâng cao võ đạo lực lượng của quốc gia. Nhưng ở vùng xa xôi này, việc đó cũng là có rất ít thông tin vì đại đa số ở đây thiếu niên tư chất đều rất bình thường, trăm năm mới toát ra một cái ưu tú nhưng cùng Hoàng đô so ra lại là tựa như so giọt nước với đại dương.
Hoàng đô thiên tài lớp lớp xuất hiện, danh chấn cả quốc gia, "Hoàng đô nhưng là một nơi tốt để tu luyện, nhưng cũng là nơi đầy thị phi, yếu kém cũng chỉ có thể bị kẻ mạnh bắt nạt, cá lớn nuốt cá bé, cho dù có mạnh nhưng thế lực đơn bạc lại cũng không dậy nổi sóng lớn gì". Hắn trong lòng thầm nghĩ, hướng ánh mắt nhìn về phía Đường Vô Ngân cùng Diệp Tâm Lệ.
Hai người bọn họ cũng đắn đo một cái, trên mặt toát ra có chút chần chừ, luận võ tuy tốt đối với Đường Thần nhưng cũng không phải tốt hoàn toàn, hắn biểu ca nhưng là một cái cực kì thù dai, ngày xưa hắn đã từng đắc tội qua nhưng đối phương vẫn như cũ không có đòi lại.
Lần này, luận võ nói không chừng sẽ đi đối phó hắn nhi tử, dù sao Đường Thần cũng chỉ mới khôi phục được một ít, mà lại hắn thiên tư cũng không tính là xuất sắc, cho dù có đi cũng sợ sẽ bị người khác chê cười.
Nhưng lúc hắn định từ chối thì Đường Thần đã trước một bước nói ra: "Lần này luận võ, ta tham gia, nhưng ta cũng có một số điều kiện". Đường Tu Không sắc mặt âm lãnh, hét lớn: "Ngươi một tên tiểu bối cũng hướng ta nói điều kiện". ×— QUẢNG CÁO —
Đường Vô Ngân cũng là có chút không hiểu, lấy Đường Thần tâm tính làm sao lại như thế, từ nhỏ đã vô cùng nhút nhát, thường xuyên bị đồng bạn ăn hiếp, nhưng giờ đây lại có dũng khí cùng Đường Tu Không nói chuyện.
"Thần nhi, không được vô lễ, hắn dù gì cũng là ngươi cậu" Nói ra lời này Đường Vô Ngân trong lòng có một ít vui sướng, hắn nhi tử lại không còn là cái nhút nhát.
"Muốn ta đi tham gia luận võ, ít nhất cũng phải giúp Đường gia ở Vân Đô Thành có chỗ đứng" Đường Thần nói ra lời này khiến những người ở đây đều có chút ngốc trệ.
Đường gia ở Vân Đô Thành tuy là nhất lưu gia tộc nhưng căn bản không có chiếm được quyền nói chuyện, mặt khác lại bị ba cái gia tộc kia chèn ép không thở nổi, hắn cũng biết Đường Vô Ngân mấy năm nay gánh chịu áp lực là không nhỏ, đương nhiên cũng muốn giúp một phần.
Nhưng cũng có một chút là vì hắn, Đường gia càng phát triển tự nhiên cũng có thể trợ giúp hắn tu luyện con đường trở nên dễ dàng một chút, bất quá, muốn Đường gia ở Vân Đô Thành có quyền lên tiếng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nhưng cũng là đối với chủ thân thể này một chút báo đáp, cũng đối với bọn hắn cảm ơn vì hắn tám thế trước không phải cô nhi, cũng là một cái kẻ đầu đường xó chợ,... Nhưng lần này cảm nhận được tình thương cha mẹ hắn cũng có chút tâm động.
"Lớn mật, tưởng rằng ngươi là một cái đỉnh tiêm cao thủ sao? Sẽ nắm chắc trong tay đệ nhất luận võ đại hội sao?" Đường Khanh tức giận quát lớn, hắn vốn chịu một ít nhục nhã khi đến đây, lại liên tiếp bị Đường Vô Ngân cùng Đường Thần xem hắn như không tồn tại.
Gặp được cơ hội đáp trả, hắn làm sao không có phản kích đâu.
"Ta chưa nói đến ngươi, cũng liền thành thành thật thật ngồi ở một bên đợi" Đường Thần cũng không có yếu thế, chỉ là một cái tiểu bối lại dám xen vào, dù cho niên kỷ hắn hiện tại cũng không có hơn đối phương bao nhiêu nhưng tâm tính lại vượt xa.
"Nghe nói, đại hội luận võ thế nhưng là tụ tập rất nhiều anh tài của vương quốc, với chút thực lực này của ngươi đây tựa hồ vòng loại cũng khó vượt qua" Đường Tu Không liếc mắt một cái liền nhìn ra Đường Thần tu vi, chỉ là 38 khiếu khai mở cho dù có nghịch thiên tư chất cũng vô pháp cùng những anh tài khác tranh đấu.
Đường Khanh bên cạnh thì cười lạnh một tiếng: "Xem ra ngươi rất tự tin với thực lực của mình, vậy tiếp ta mười chiêu liền xem như ngươi có tư cách tham gia" Chưa nói dứt câu, Đường Khanh đã một bước xông ra nhảy ra ngoài sân lớn, hướng Đường Thần bên trong đại sảnh nhìn qua.
Đường Tu Không trên mặt cũng lộ ra tán thưởng thần sắc, hắn đối với Đường Khanh tương đương coi trọng, không phải chỉ là bởi vì thiên phú mà tâm tư cũng có chút giống hắn.
Đường Thần lại là không có ý định cùng hắn chiến đấu, nhưng đối phương tựa hồ cũng không có ý định tha cho hắn, Đường Khanh xuất thủ, toàn thân 53 cái khiếu huyệt nổi lên giống như từng cái đốm nhỏ tinh thần, thôi động ra lực lượng tương đương cường hãn.
Hắn một quyền này lại bạo phát ra chiến lực viễn siêu cùng cảnh giới, cho dù là Đường Thần cũng không dám đón đỡ, trừ khi hắn đem luyện bì thành kim tu luyện thành công mới có thể cùng quyền này đón đỡ.
Nhưng hắn cũng không có sợ hãi mà lại lui sang bên trái mấy bước tránh né đi một quyền kia, dù sao sống đến tám đời nhìn ra một chút sơ hở của đối phương nhưng là phải có. ×— QUẢNG CÁO —
Một quyền đánh hụt về sau, Đường Khanh thế mà cũng không có loạn, ổn định thân hình một chút, sau đó lại tiếp tục hướng Đường Thần công kích đi qua.
Đường Thần sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Đường Khanh, nói: "Ngươi đây là muốn gây sự sao, thật sự cho rằng ta Đường gia là một cái dễ bắt nạt?" Hắn lúc đầu cũng không có nghĩ tới Đường Khanh cùng Đường Tu Không sẽ như vậy, Đường Tu Không ngồi phía trên mặt toát lên một đạo ý cười.
Lấy Đường Khanh tu vi bây giờ chỉ cần mấy chiêu cũng có thể đem Đường Thần cầm xuống, nhưng hắn chợt biến sắc, Đường Thần tay cũng nắm thành quyền 38 đạo khiếu huyệt nổi lên, trong quyền ẩn chứa lực lượng bài sơn hải đảo.
"Ầm ầm"
Song quyền va chạm, khiến cả hai lui về phía sau, nhưng Đường Khanh lại là tương đương hoảng hốt, phải biết hắn khai huyệt nhiều hơn Đường Thần đến mười lăm đầu, thực lực đáng ra phải mạnh hơn Đường Thần không ít nhưng quyền vừa rồi cũng nói hắn cùng Đường Thần lực lượng là bằng nhau.
Luyện bì thành thiết, Đường Thần tự thân lực lượng cũng đương nhiên tăng lên một mảng lớn, cho dù gặp phải 60 khiếu huyệt cường giả cũng có sức đánh vài chiêu, huống chi Đường Khanh đối với lực lượng vận dụng đến quá kém.
Ngoài ý muốn nhất có lẽ là Đường Vô Ngân cùng Diệp Tâm Lệ hai người, nhi tử của bọn hắn nào có giống một cái sắp chết, không chỉ tu vi tăng trưởng mà tâm tính lại thêm kiên định, khiến bọn hắn hai mắt đỏ lên, nước mắt như muốn chảy ra.
Đường Khanh sắc mặt biến hóa, lập tức hướng hậu phương lui lại cùng Đường Thần bảo trì khoảng cách nhất định, Đường Thần hai chân khom xuống, bước ra lao về phía trước, tay duỗi thành một cái chưởng ấn, đánh về phía Đường Khanh.
Đường Khanh cũng không có yếu, toàn bộ lực lượng quán chú vào trong một quyền này, đấm ra cùng chưởng ấn đối kháng.
"Ầm ầm"
Hai cỗ tựa như kim thiết va chạm, khiến chung quanh toát lên vô số bụi đất, cho dù Đường Vô Ngân cùng Đường Tu Không cũng khó thấy rõ bên trong.
Khói bụi tản đi, chỉ nhìn thấy trên sân, một cái mặt áo trắng thiếu niên chừng khoảng mười bảy, mười tám tuổi bộ dáng, dưới đất xa xa nằm lấy một cái thiếu niên khác, hắn bàn tay phải xương cốt bị trật tứ phía.
Nhìn thấy một màn này, Đường Tu Không mới nhíu mày, bước ra sân lớn bên ngoài đỡ lấy Đường Khanh rời đi, sau đó hắn lại quay đầu nhìn phía sau lưng Đường Thần, âm thanh mang theo một cỗ tức giận, nói: "Đường Thần, sau nửa năm nữa ta sẽ cho người đến đón ngươi, nhưng ngươi điều kiện kia ta phải bẩm báo lại bên trên" Nói xong liền triệt để biến mất ở đại môn.
Bên trên ghế gia chủ, Đường Tu Không biểu ca của Đường Vô Ngân nhìn thấy Diệp Tâm Lệ, đôi mắt như đều muốn rớt ra bên ngoài, dục hỏa đốt bừng, nhưng hắn vẫn như cũ bảo trì bình tĩnh, bên cạnh Diệp Tâm Lệ, Đường Vô Ngân mài răng kèn kẹt, đã phách lối đến cực điểm, lại còn dám đánh chủ ý đến vợ hắn.
Đường Thần cũng một lúc sau liền đi vào đại sảnh, hắn sắc mặt lại có chút trầm ngưng, hắn đương nhiên là biết đối phương chính là biểu ca của phụ thân hắn, dựa theo hắn trí nhớ của thân thể này thì Đường Tu Không lại là một cái háo sắc, ngược lại có Đường gia ở Hoàng đô chỗ dựa cũng không có để ai vào trong mắt.
Nhìn thấy Đường Thần bước vào, bên cạnh Đường Tu Không cái thiếu niên kia ánh mắt đều có chút động, hắn vẫn luôn khinh thường Đường gia một cái phân nhánh gia tộc này, cũng có nghe một chút Đường Thần chính là một cái ốm yếu đầy mình, hoàn toàn chỉ biết dựa vào cha mẹ mà sống.
Đường Thần nhìn thấy ánh mắt của đối phương, cũng không có để trong lòng dù sao chỉ là một cái tiểu tử chưa đủ để hắn đếm xỉa đến, nhìn thấy Đường Thần ánh mắt kia, Đường Khanh trong lòng tức giận, một cái phế vật cũng dám không để ý đến hắn.
Nếu là ở Hoàng đô cho dù là một cái mấy chục tuổi lão giả cũng đều phải hướng hắn gọi một tiếng "Khanh công tử", nhưng mà một cái phân nhánh gia tộc này lại từ trên xuống dưới đều không chút nào để ý đến hắn. Cho dù là tượng đá cũng có ba phần hỏa.
Đường Vô Ngân nhìn Đường Tu Không, ánh mắt toát ra hàn mang, giọng có chút lạnh lẽo nói: "Không biết vì cái gì mà khiến cho Tu Không biểu ca này đây lại không quản xa xôi đến thăm?". Đường Tu Không thần tình trầm ổn, nhưng con mắt lại nhìn chằm chằm vào Diệp Tâm Lệ dáng người kia, nước miếng đều sắp chảy ra đến.
"Lần này đến đây thật là có một chút việc, ở Hoàng đô có tổ chức một cái lần đại hội luận võ, ta cũng trong lòng chợt nhớ đến ngươi cái biểu đệ này cũng có một cái nhi tử, liền không ngại xa xôi đến đây đón hắn" Ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Đường Thần một cái, miệng khẽ nhếch lên nụ cười, trong đó ẩn chứa một ít khinh thường.
Không phải là hắn nhớ đến, mà là Đường gia ở Hoàng đô cũng có kêu gọi cái thiếu niên từ các phân nhánh tộc nhân đến tham gia, Đường gia ở Hoàng đô nhưng cũng là một cái đỉnh tiêm gia tộc, nắm giữ gần ba phần mạch kinh tế ở Hoàng đô.
Những gia tộc khác cũng chỉ có thể cầm đến một phần, như vậy đủ biết, Đường gia ở Hoàng đô là một cái mạnh như thế nào gia tộc, một chút gia tộc yếu thế đều dựa vào Đường gia. Cho nên, hắn mới khinh bỉ một cái phân nhánh gia tộc ở vùng hẻo lánh này.
Nhưng là lệnh của tộc trưởng, khiến hắn không thể không tuân theo, Đường Thần mười phần bình tĩnh dáng vẻ, không chút nào hốt hoảng tựa như luận võ ở Hoàng đô chỉ là một cái việc nhỏ sự tình.
Đương nhiên, hắn cũng có chút kinh ngạc, luận võ ở Hoàng đô hắn từng có nghe qua, những thiếu niên thành tựu cao sẽ bị Hoàng đô tiến cử vào một cái nơi để đào tạo, giúp nâng cao võ đạo lực lượng của quốc gia. Nhưng ở vùng xa xôi này, việc đó cũng là có rất ít thông tin vì đại đa số ở đây thiếu niên tư chất đều rất bình thường, trăm năm mới toát ra một cái ưu tú nhưng cùng Hoàng đô so ra lại là tựa như so giọt nước với đại dương.
Hoàng đô thiên tài lớp lớp xuất hiện, danh chấn cả quốc gia, "Hoàng đô nhưng là một nơi tốt để tu luyện, nhưng cũng là nơi đầy thị phi, yếu kém cũng chỉ có thể bị kẻ mạnh bắt nạt, cá lớn nuốt cá bé, cho dù có mạnh nhưng thế lực đơn bạc lại cũng không dậy nổi sóng lớn gì". Hắn trong lòng thầm nghĩ, hướng ánh mắt nhìn về phía Đường Vô Ngân cùng Diệp Tâm Lệ.
Hai người bọn họ cũng đắn đo một cái, trên mặt toát ra có chút chần chừ, luận võ tuy tốt đối với Đường Thần nhưng cũng không phải tốt hoàn toàn, hắn biểu ca nhưng là một cái cực kì thù dai, ngày xưa hắn đã từng đắc tội qua nhưng đối phương vẫn như cũ không có đòi lại.
Lần này, luận võ nói không chừng sẽ đi đối phó hắn nhi tử, dù sao Đường Thần cũng chỉ mới khôi phục được một ít, mà lại hắn thiên tư cũng không tính là xuất sắc, cho dù có đi cũng sợ sẽ bị người khác chê cười.
Nhưng lúc hắn định từ chối thì Đường Thần đã trước một bước nói ra: "Lần này luận võ, ta tham gia, nhưng ta cũng có một số điều kiện". Đường Tu Không sắc mặt âm lãnh, hét lớn: "Ngươi một tên tiểu bối cũng hướng ta nói điều kiện". ×— QUẢNG CÁO —
Đường Vô Ngân cũng là có chút không hiểu, lấy Đường Thần tâm tính làm sao lại như thế, từ nhỏ đã vô cùng nhút nhát, thường xuyên bị đồng bạn ăn hiếp, nhưng giờ đây lại có dũng khí cùng Đường Tu Không nói chuyện.
"Thần nhi, không được vô lễ, hắn dù gì cũng là ngươi cậu" Nói ra lời này Đường Vô Ngân trong lòng có một ít vui sướng, hắn nhi tử lại không còn là cái nhút nhát.
"Muốn ta đi tham gia luận võ, ít nhất cũng phải giúp Đường gia ở Vân Đô Thành có chỗ đứng" Đường Thần nói ra lời này khiến những người ở đây đều có chút ngốc trệ.
Đường gia ở Vân Đô Thành tuy là nhất lưu gia tộc nhưng căn bản không có chiếm được quyền nói chuyện, mặt khác lại bị ba cái gia tộc kia chèn ép không thở nổi, hắn cũng biết Đường Vô Ngân mấy năm nay gánh chịu áp lực là không nhỏ, đương nhiên cũng muốn giúp một phần.
Nhưng cũng có một chút là vì hắn, Đường gia càng phát triển tự nhiên cũng có thể trợ giúp hắn tu luyện con đường trở nên dễ dàng một chút, bất quá, muốn Đường gia ở Vân Đô Thành có quyền lên tiếng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nhưng cũng là đối với chủ thân thể này một chút báo đáp, cũng đối với bọn hắn cảm ơn vì hắn tám thế trước không phải cô nhi, cũng là một cái kẻ đầu đường xó chợ,... Nhưng lần này cảm nhận được tình thương cha mẹ hắn cũng có chút tâm động.
"Lớn mật, tưởng rằng ngươi là một cái đỉnh tiêm cao thủ sao? Sẽ nắm chắc trong tay đệ nhất luận võ đại hội sao?" Đường Khanh tức giận quát lớn, hắn vốn chịu một ít nhục nhã khi đến đây, lại liên tiếp bị Đường Vô Ngân cùng Đường Thần xem hắn như không tồn tại.
Gặp được cơ hội đáp trả, hắn làm sao không có phản kích đâu.
"Ta chưa nói đến ngươi, cũng liền thành thành thật thật ngồi ở một bên đợi" Đường Thần cũng không có yếu thế, chỉ là một cái tiểu bối lại dám xen vào, dù cho niên kỷ hắn hiện tại cũng không có hơn đối phương bao nhiêu nhưng tâm tính lại vượt xa.
"Nghe nói, đại hội luận võ thế nhưng là tụ tập rất nhiều anh tài của vương quốc, với chút thực lực này của ngươi đây tựa hồ vòng loại cũng khó vượt qua" Đường Tu Không liếc mắt một cái liền nhìn ra Đường Thần tu vi, chỉ là 38 khiếu khai mở cho dù có nghịch thiên tư chất cũng vô pháp cùng những anh tài khác tranh đấu.
Đường Khanh bên cạnh thì cười lạnh một tiếng: "Xem ra ngươi rất tự tin với thực lực của mình, vậy tiếp ta mười chiêu liền xem như ngươi có tư cách tham gia" Chưa nói dứt câu, Đường Khanh đã một bước xông ra nhảy ra ngoài sân lớn, hướng Đường Thần bên trong đại sảnh nhìn qua.
Đường Tu Không trên mặt cũng lộ ra tán thưởng thần sắc, hắn đối với Đường Khanh tương đương coi trọng, không phải chỉ là bởi vì thiên phú mà tâm tư cũng có chút giống hắn.
Đường Thần lại là không có ý định cùng hắn chiến đấu, nhưng đối phương tựa hồ cũng không có ý định tha cho hắn, Đường Khanh xuất thủ, toàn thân 53 cái khiếu huyệt nổi lên giống như từng cái đốm nhỏ tinh thần, thôi động ra lực lượng tương đương cường hãn.
Hắn một quyền này lại bạo phát ra chiến lực viễn siêu cùng cảnh giới, cho dù là Đường Thần cũng không dám đón đỡ, trừ khi hắn đem luyện bì thành kim tu luyện thành công mới có thể cùng quyền này đón đỡ.
Nhưng hắn cũng không có sợ hãi mà lại lui sang bên trái mấy bước tránh né đi một quyền kia, dù sao sống đến tám đời nhìn ra một chút sơ hở của đối phương nhưng là phải có. ×— QUẢNG CÁO —
Một quyền đánh hụt về sau, Đường Khanh thế mà cũng không có loạn, ổn định thân hình một chút, sau đó lại tiếp tục hướng Đường Thần công kích đi qua.
Đường Thần sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Đường Khanh, nói: "Ngươi đây là muốn gây sự sao, thật sự cho rằng ta Đường gia là một cái dễ bắt nạt?" Hắn lúc đầu cũng không có nghĩ tới Đường Khanh cùng Đường Tu Không sẽ như vậy, Đường Tu Không ngồi phía trên mặt toát lên một đạo ý cười.
Lấy Đường Khanh tu vi bây giờ chỉ cần mấy chiêu cũng có thể đem Đường Thần cầm xuống, nhưng hắn chợt biến sắc, Đường Thần tay cũng nắm thành quyền 38 đạo khiếu huyệt nổi lên, trong quyền ẩn chứa lực lượng bài sơn hải đảo.
"Ầm ầm"
Song quyền va chạm, khiến cả hai lui về phía sau, nhưng Đường Khanh lại là tương đương hoảng hốt, phải biết hắn khai huyệt nhiều hơn Đường Thần đến mười lăm đầu, thực lực đáng ra phải mạnh hơn Đường Thần không ít nhưng quyền vừa rồi cũng nói hắn cùng Đường Thần lực lượng là bằng nhau.
Luyện bì thành thiết, Đường Thần tự thân lực lượng cũng đương nhiên tăng lên một mảng lớn, cho dù gặp phải 60 khiếu huyệt cường giả cũng có sức đánh vài chiêu, huống chi Đường Khanh đối với lực lượng vận dụng đến quá kém.
Ngoài ý muốn nhất có lẽ là Đường Vô Ngân cùng Diệp Tâm Lệ hai người, nhi tử của bọn hắn nào có giống một cái sắp chết, không chỉ tu vi tăng trưởng mà tâm tính lại thêm kiên định, khiến bọn hắn hai mắt đỏ lên, nước mắt như muốn chảy ra.
Đường Khanh sắc mặt biến hóa, lập tức hướng hậu phương lui lại cùng Đường Thần bảo trì khoảng cách nhất định, Đường Thần hai chân khom xuống, bước ra lao về phía trước, tay duỗi thành một cái chưởng ấn, đánh về phía Đường Khanh.
Đường Khanh cũng không có yếu, toàn bộ lực lượng quán chú vào trong một quyền này, đấm ra cùng chưởng ấn đối kháng.
"Ầm ầm"
Hai cỗ tựa như kim thiết va chạm, khiến chung quanh toát lên vô số bụi đất, cho dù Đường Vô Ngân cùng Đường Tu Không cũng khó thấy rõ bên trong.
Khói bụi tản đi, chỉ nhìn thấy trên sân, một cái mặt áo trắng thiếu niên chừng khoảng mười bảy, mười tám tuổi bộ dáng, dưới đất xa xa nằm lấy một cái thiếu niên khác, hắn bàn tay phải xương cốt bị trật tứ phía.
Nhìn thấy một màn này, Đường Tu Không mới nhíu mày, bước ra sân lớn bên ngoài đỡ lấy Đường Khanh rời đi, sau đó hắn lại quay đầu nhìn phía sau lưng Đường Thần, âm thanh mang theo một cỗ tức giận, nói: "Đường Thần, sau nửa năm nữa ta sẽ cho người đến đón ngươi, nhưng ngươi điều kiện kia ta phải bẩm báo lại bên trên" Nói xong liền triệt để biến mất ở đại môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.