Cửu Thế Ma Thiên

Chương 11: Phòng đấu giá

Kình Thiên

12/03/2021

Nam Yên Quán chính là Nam Yên Cung một cái chi nhánh, dù cho chỉ là một cái chi nhánh cũng có sức mạnh to lớn, nắm giữ hơn năm phần mạch kinh tế của Vân Đô Thành, không thể không nói Nam Yên Cung chính là nơi ngọa hổ tàng long.

Nam Yên Quán thường ngày buôn bán đan dược, binh khí, còn có một chút đồ vật khác, một tháng chỉ mở một lần đấu giá, còn những bảo vật cực kì trân quý mới có thể đem đến đấu giá hội hàng năm, những bảo vật như vậy đừng nói Vân Đô Thành cho dù đem đến đâu cũng đủ khiến người ta đỏ mắt.

Chỉ là nghe ngóng một chút, Đường Thần cũng đại khái hiểu được đêm nay sẽ có các loại nhân vật nào xuất hiện, ngoại trừ tứ đại gia tộc cùng Phủ Thành Chủ, mặt khác còn có các đại nhân vật của các cái tông môn, võ quán.

"Xem ra đêm nay thật sự rất náo nhiệt"Đường Thần ánh mắt chờ mong, đừng nói là Đường Thần, cả Vân Đô Thành cũng đều nhao nhao cả lên.

Thời gian vẫn còn rất nhiều nên hắn quyết định sẽ quay về, tăng cao tu vi mới là đúng đắn nhất, về tới gian phòng, hắn bắt đầu hồi tưởng lại công pháp.

"《Cửu Thế Kỳ Công》 trong khiếu đồ có hơn 360 khiếu huyệt chứ không phải chỉ có 144 khiếu, đây là cực hạn của thân thể, toàn thân 360 khiếu toàn bộ khai mở chiến lực đủ để cùng một số cường đại võ giả so sánh, nhưng là trong lịch sử đến nay cũng chỉ có khoảng mấy người khai mở được, cho dù tám đời trước cũng vô pháp đạt tới" Hắn lầu bầu nói.

Đường Thần tám đời trước, cũng không thể đạt đến cảnh giới kia, cường đại nhất đời thứ tư cũng chỉ có khai đến 359 khiếu, chỉ còn kém một nhưng đạo ranh giới đó cho dù có cố gắng đến như thế nào cũng vô pháp vượt qua.

Giống như giữa thiên địa có một cái cự đai khoảng cách, đứng ở đầu này liền vô pháp chạm đến đầu kia, hắn bây giờ chỉ mới khai mở được 56 khiếu, khoảng cách đến cảnh giới kia vẫn còn cách quá xa, cho nên hắn xếp bằng hấp thu thiên địa linh khí, tăng cao tu vi.

Rất nhanh, đã đến tối, Đường Thần ngồi ở gian phòng lập tức mở mắt ra, nhìn ra sắc trời "Có lẽ cũng nên đi rồi", phủi một chút bụi bặm trên người, hắn đẩy cửa đi ra, tiền về phía Nam Yên Quán.

Nam Yên Quán nằm ở phía Đông của Vân Đô Thành, đây chính là nơi duy nhất nằm trong lãnh địa cai quản của một gia tộc nhưng không có chịu sự cai quản. Nam Yên Cung thế lực cỡ nào to lớn, các đại gia tộc đều phải kính nể mấy phần.

Đi đến Nam Yên Quán, Đường Thần cũng có chút ngạc nhiên, nơi này cũng không khỏi quá mức rộng lớn, bên ngoài người thì xếp hàng dài để tiến vào, phía trên tấm biển treo lấy ba chữ Nam Yên Quán, nhìn vào nó Đường Thần có loại cảm giác hít thở không thông, hiển nhiên là do một vị cao thâm mạt trắc tu vi khắc họa nên.

"Xem ra lời nói không giả, Nam Yên Quán thật sự là ngọa hổ tàng long" Đường Thần nhíu nhíu mày, chẳng trách đây chính là nơi an toàn nhất cả Vân Đô Thành, cao thủ nhiều như mây, chỉ vẻn vẹn là hai cái hộ vệ canh cửa cũng đã có tu vi rất cao, đến cả ánh mắt của hắn cũng chỉ nhận biết được bọn họ thực lực không dưới Khổng Dự.

Đường Thần cũng giật mình, chỉ là hai cái canh cửa đã có như vậy tu vi, thế thì bên trong sẽ là cường giả như thế nào.

Lấy ra một tấm lệnh bài, sau đó hắn đi thẳng vào bên trong, vì là Đường gia con cháu cho nên hắn có được tấm lệnh bài kia, có thể tùy ý tiến vào mà không cần xếp hàng.

Nhìn thấy như vậy một màn, những người xung quanh ánh mắt đều có chút ghen tị.

"Nhìn xem, hắn chính là một cái đại gia tộc con cháu, không cần xếp hàng mà có thể tiến thẳng vào bên trong, ai, các đại gia tộc đúng là chúng ta có thể bì được"



×— QUẢNG CÁO —

Một người nào đó nói ra một câu khiến xung quanh ánh mắt đều đổ dồn về phía Đường Thần, cảm nhận được những ánh mắt kia, Đường Thần quay lưng lại nhìn một cái, cũng không phải là nhìn đám người kia mà tựa hồ như tìm kiếm tung tích của ai đó, đảo mắt qua một lượt, hắn thì thào: "Chẳng lẽ ta tưởng tượng!".

Lắc đầu mấy cái, sau đó hắn cũng không có nhìn lại mà tiến thẳng vào bên trong, phía đám người xếp hàng bên này, từ trong đám người, một thân ảnh bước ra hai mắt nhìn chằm chằm về phía bóng lưng Đường Thần.

Nam Yên Quán chia làm ba tầng, hạ trung thượng, giờ này Đường Thần đứng ở hạ tầng cũng bị xung quanh đồ vật làm cho khó mà dời mắt, có rất nhiều bảo vật, binh khí, đan dược còn có một chút niên đại khá cao thảo dược, nhưng là giá cả cũng khiến người ta sởn gai ốc.

Một viên tam phẩm đan dược có giá ít nhất cũng là hai triệu ngân tệ hay hai trăm kim tệ, giá cả như vậy cho dù là nhất lưu gia tộc cũng khó mà bỏ ra, một chút gia tộc khác thì thôi khỏi cần nói.

"Cộc cộc!"

Dạo quanh một chút, Đường Thần nghe được tiếng bước chân vang bên tai, tiếng bước chân mặc dù rất nhỏ nhẹ, hiển nhiên là một cái nữ tử, nhưng là tu vi chắc chắn rất cao, cho dù nữ tử bình thường cũng khó làm đến như vậy.

Quay đầu nhìn lại, Đường Thần xem chút ngã ra đất, đối diện là một cái cao ngất tô phong, lại còn... tản ra một chút hương thơm mê người, trắng nõn tô phong kia kề sát ngay mặt hắn, lấy hắn trấn định tâm cảnh cũng có chút, bị nàng mê hoặc.

Ngay lập tức tiêu trừ tạp niệm, Đường Thần lui về sau mấy bước hướng nữ tử kia nhìn lại. Nàng một thân áo trắng không nhuốm một hạt bụi, tay ngọc trắng mảnh khảnh để lộ ra, phần chân cũng như thế trắng như tuyết, ngực mông sung mãn, hiển lộ ra hết đường cong. Nàng xuất hiện lập tức thu hút những ánh mắt khác.

Đường Thần trong lòng thầm nghĩ: "Nữ tử này không hề đơn giản, tu luyện một loại cao thâm mị thuật, mà lại tu vi cũng khá cao, may mắn may mắn ta cũng không có hứng thú với mấy thứ này". Thở dài một hơi, Đường Thần mới ổn định lại một chút, không phải hắn không có cảm giác với sắc đẹp.

Nhưng là, hắn khát khao muốn trở nên cường đại, đồng thời còn tìm kiếm phụ mẫu cho nên, nữ giới hắn đều để qua một bên, những đời trước cũng vậy, không biết có bao nhiêu mỹ nữ muốn làm hắn vợ, nhưng đều bị hắn từ chối nhã nhặn.

Nữ tử kia trong mắt cũng tóe lên một tia kinh ngạc "Tên tiểu tử này, vậy mà có thể không bị mị thuật của ta mê hoặc, còn có mê hồn hương như vậy làm sao không có ảnh hưởng hắn". Nàng bị Đường Thần ngó lơ khiến cho trước ngực đôi kia đồi núi chập chùng một chút, nhưng rất nhanh liền lấy lại tâm tình, trên mặt nỏ một nụ cười xinh đẹp tiến đến.

"Đường công tử a, buổi đấu gia cũng sắp bắt đầu, ngươi còn không có tiến đến, chẳng lẽ nhìn trúng thứ gì ở đây sao?" Thanh âm ôn nhu, khiến xung quanh võ giả đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, hận không thể thay thế Đường Thần đứng ở chỗ đấy.

Đáp lại nàng, Đường Thần cũng chỉ nở một nụ cười nhạt, nói: "Không có, đi thôi". Hắn bước chân hướng về phía cầu thang đi lên tầng trên, phía sau nữ tử kia ánh mắt trầm xuống, khuôn mặt đẹp có chút nhăn lại, nàng tự tin nhất mị thuật lại bị một cái thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi phá giải thậm chí còn có chút không để ý đến.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại nở một nụ cười, đi đến sau lưng Đường Thần, "Ta không tin ngươi có thể phá giải ta mị thuật, chỉ là một cái khai khiếu cảnh giới cũng có thể không bị ta mê hoặc" Nàng kích phát ra mị thuật, lập tức xung quanh võ giả tựa như hổ đói nhìn chằm chằm nàng, hận không thể đem nàng đè xuống.



Đường Thần cảm giác được sau lưng có rất nhiều ánh mắt giận dữ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng có hơn hai mươi cái nam tử khác mà lại ánh mắt đều dán vào thân thể nữ tử kia.

Chỉ lắc đầu cười một cái, sau đó hắn lại không tiếp tục để ý đến, leo lên tầng thứ ba. Ba lần bị Đường Thần ngó lơ, Nhã Hương tức giận đến toàn thân run rẩy, nàng vốn là một cái cao cấp trưởng lão của Nam Yên Cung, nhưng là đêm nay xuất hiện một cái bảo vật giá trị kinh người cho nên nàng mới đến đây trấn giữ. ×— QUẢNG CÁO —

Vốn định dạo quanh một chút, trêu chọc ở đây các công tử nhà giàu, nào ngờ lại gặp phải Đường Thần khối gỗ này, lấy nàng lòng hiếu thắng tự tin có thể chinh phục bất kì nam nhân nào bị lay động. Cho nên nhất định phải khiến cho Đường Thần trở nên mê mệt nàng.

Mặc dù tức giận nhưng trên mặt đẹp kia vẫn treo lấy một cái nụ cười mê hoặc chúng sinh.

Theo đến tầng ba của Nam Yên Quán, đi vào một cái gian phòng, bên ngoài có treo một cái chữ "Đường", bên trong trang trí hết sức bắt mắt, giờ phút này bên trong có khoảng ba người, có hai cái mà Đường Thần nhận biết chính là phụ mẫu của đời này Diệp Tâm Lệ cùng Đường Vô Ngân, bên cạnh còn có một cái người trung niên tuổi so với Đường Vô Ngân cũng không có kém bao nhiêu.

Nhìn thấy Đường Thần xuất hiện Đường Vô Ngân vội vã nói: "Thần nhi, ngươi lại đây chào một chút ngươi bác" Diệp Tâm Lệ đứng lên đi đến bên cạnh Đường Thần thấp giọng nói: "Đấy là Đường gia ở Hoàng đô, hắn tên là Đường Khang, thường xuyên giúp chúng ta cung cấp đan dược, binh khí, các loại đồ vật". Nghe nói như vậy, hắn cũng biết được Đường Khang này cũng là một cái không đến nỗi tệ, không giống Đường Tu Không tên kia.

Đường Thần đi đến bên cạnh Đường Vô Ngân hướng Đường Khang hành lễ, Đường Khang thấy vậy liền gật đầu, tuy nhiên trong lòng cũng có chút giật mình, khi nghe được tin tức Đường Thần đã chết liền tức tốc chạy về đây, nhưng Hoàng đô cách nơi này quá xa, cho nên hắn cũng chỉ mới đến đây được một lúc.

Nhìn thấy Đường Thần khí chất kia tựa như rồng như hổ, nào có giống như một cái vừa chết đi sống lại, Đường Vô Ngân cũng đã đem chuyện Đường Thần khởi tử hoàn sinh nói cho hắn, cho nên hắn mới biết.

"Không tệ, lại còn tu vi tăng tiến nhanh như vậy, không hổ là Đường gia hậu nhân" Đường Khang cười ha hả, lấy tu vi của hắn lướt qua một cái liền nhìn thấu tu vi của hắn, Đường Thần cảm giác lúc vừa rồi Đường Khang nhìn hắn cảm giác toàn thân đều giống như trong suốt mặc để hắn xem thấu, bất kì cái gì đều không thể che giấu.

Đang lúc mấy người nói chuyện với nhau, tầng ba khu vực trung tâm xuất hiện một cái nữ tử, Đường Thần nhìn xem nữ tử kia trong lòng thầm kinh ngạc, người nữ tử kia chính xác là Nhã Hương, lúc trước còn dùng mị thuật mê hoặc hắn, đáng tiếc là nàng lựa chọn sai đối tượng.

Đường Khang cũng nhìn xuống nhưng không giống như nhũng người khác nhìn chằm chằm Nhã Hương mà nhìn ở phía sâu bên trong. Nhã Hương thanh âm tựa như là của tiên nữ, nói: "Hôm nay Nam Yên Cung chúng ta mở ra hàng năm đấu giá, nhưng đặc biệt hơn một chút chính là các bảo vật này đều có giá trị vượt xa những lần đấu giá trước".

Nghe được như vậy, những người khác đều đứng ngồi không yên, mặc dù có nghe nói qua lần này đấu giá sẽ xuất hiện rất nhiều bảo vật, dù sao cũng chỉ là nghe nói, còn Nhã Hương chính miệng nói ra lại cũng hoàn toàn khác, những bảo vật này giá trị sẽ không nhỏ.

"Đấu giá lần này, đa số đều là những cái trăm năm khó gặp bảo vật, cho nên giá cả cũng sẽ không giống bình thường, cho nên các vị có thể quyết định ở lại tiếp tục đấu giá hay rời đi" Nhã Hương đảo mắt qua một vòng nhìn xem không có người nào rời đi mới lui về phía sau, chuẩn bị cho bảo vật đầu tiên.

Lập tức, xung quanh yên tĩnh, chờ đợi món đồ được đưa ra, Đường gia đám người cũng chăm chú nhìn xuống phía dưới, Đường Thần đứng ở một bên cũng hồi hộp, tim có chút gia tốc, rốt cục đấu giá cũng bât đầu.

......

Ây da, miêu tả tâm lý nhân vật thật sự khó a, cho nên có sai sót các bạn cũng đóng góp ý kiến một chút, nhất định sẽ sửa đổi, nâng cao khả năng viết lên ạ. Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Thế Ma Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook