Chương 16: Trác Tiên Thụ
Kình Thiên
12/03/2021
Một đêm có điều suy nghĩ, nhưng cuối cùng Đường Thần vẫn là lắc đầu, có quá nhiều thứ chưa biết đến, cho nên không vội đưa ra kết luận, mà lại, hắn bây giờ còn quá yếu ớt, vẫn không nên tìm hiểu quá sâu xa.
Đường gia giờ phút này lại phá lệ ồn ào, Đường Thần hướng một tên đệ tử hỏi, mới biết thì ra là do hôm qua náo động quá lớn, cho nên cả Vân Đô Thành đều đang đầy tiếng nghị luận sôi nổi, mà đứng đầu ngọn gió lại chính là Đường gia.
Đường Thần cũng không có hốt hoảng, hết thảy đều là trong suy tính của Đường Vô Ngân, Đường Khang cùng tên cầm đầu áo đen giao thủ cũng khiến cho một đại bộ phận người đều nháo lên, suy đoán thân phận của hai người bọn hắn.
Đường Thần đi đến đại sảnh, chỉ nhìn thấy Đường Vô Ngân lúc này đang ngồi trên ghế gia chủ, một bộ cực kì thong dong, tựa như không có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Đường Thần bước vào hắn mới chuyển ánh mắt một chút.
"Thần nhi, ngươi tốt chứ? Hôm qua, ta thật sự xin lỗi, náo động thật sự rất lớn" Đường Vô Ngân vội vàng nói ra.
"Không sao, phụ thân không cần lo lắng" Đường Thần thản nhiên nói ra, hắn đối với đời này thật sự rất quý trọng, giúp hắn cảm nhận được một chút tình thương cha mẹ.
"Trác Tiên Thụ đã về đến, Thần nhi, ngươi thay ta đem nó trồng xuống" Đường Vô Ngân dẫn Đường Thần đi ra đến hậu viên, nơi đó lúc này có một cái gốc cây to, được bao lại bằng một tấm vải, nhưng lại có thể cảm nhận được xung quanh cây cối như đang hướng nó quỳ bái.
Tiên Thụ chính là siêu việt hết thảy nhân gian những gốc thảo dược, cho nên nó cũng không khác gì một cái quốc vương, vạn chúng triều bái.
Kéo lấy tấm vải xuống, Đường Thần con mắt mới hết sức kinh ngạc, số vòng tuổi trên gốc cây, nhiều đến đếm không xuể, mỗi một vòng đại diện cho một năm tuổi thọ, nhưng dày đặc vòng tuổi giống như thế này, ít nhất cũng phải sinh trưởng hơn vạn năm.
Hít một hơi thật sâu, hắn mới khôi phục lại, đây là ở một đời này hắn nhìn thấy sống lâu như vậy một gốc đại thụ, "Trác Tiên Thụ, sinh trưởng vạn năm cũng chỉ là một cái chồi non, chân chính Trác Tiên Thụ phải sinh trưởng ít nhất mấy chục vạn năm, nhưng đời trước, đây chính là một cái gốc cây bình thường, đối với ta mà nói không có chút tác dụng gì, nhưng lần này thật sự là đem nó nuôi dưỡng".
Đường Thần hiện lên một vòng cười khổ, đặt tay lên gốc cây, cảm nhận trong đó sinh mệnh khí tức, tinh thần lực thấm sâu vào bên trong, trong đầu hắn hiện lên một cái to lớn quang cầu màu xanh, đây chính là nơi uẩn dục ra sự sống mới, đem Trác Tiên Thụ cắm rễ xuống đất, quang cầu màu xanh mới thổ nạp ra sinh mệnh chi khí, đem nó một lần nữa sống lại.
Nhưng cần thời gian rất lâu, mới có thể hoàn thành công việc đó, cho nên Đường Thần cũng không vội đem nó trồng xuống mà đi lấy một ít nước trong chậu còn sót lại, dược lực trong nước rất mạnh mẽ, có khả năng thúc đẩy quá trình sinh trưởng mầm sống mới.
May mắn hắn còn dư lại vừa đủ, chỉ bằng một cái chén canh, nhưng đã là đủ dùng, hắn đào một cái hố đất đường kính khoảng ba mét, sâu khoảng năm mét, sau đó, đem Trác Tiên Thụ trồng xuống, vừa đem nó trồng xuống, xung quanh cây cối đều tỏa ra bàng bàng sinh mệnh chi khí hướng gốc Tiên thụ này lao đến.
Gốc Tiên thụ này bằng mắt thường, có thể nhìn thấy nó đang hấp thu những cái màu xanh lục linh khí hay sinh mệnh chi khí kia, nó giống như đang hô hấp, hít vào một lượng lớn sinh mệnh chi khí, sau đó lại thả ra một lượng tương đương tử vong tà khí, những cái màu đen linh khí bị Đường Thần đánh nát.
×— QUẢNG CÁO —
Tử vong tà khí đối với mọi sinh vật đều có to lớn sức ảnh hưởng, người bình thường chỉ cần dính một chút tử vong tà khí, sẽ hồn phi phách tán, võ giả nếu hấp thu quá nhiều, mặc dù không có giống như vậy hồn phi phách tán nhưng đối với tu vi ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ước chừng, mười cái hô hấp, Trác Tiên Thụ mới ổn định lại, tử vong tà khí thải ra ít hơn rất nhiều, mà lại có thể cảm nhận được trong gốc Tiên thụ kia đang ẩn chứa to lớn sự sống.
Không có chần chờ, Đường Thần cầm cái chén nước màu xanh biếc kia, nhỏ mấy giọt vào gốc cây, gốc cây lập tức tăng tốc độ hô hấp, nhưng so với lúc cắm rễ xuống lại yếu hơn mấy phần, lại nhỏ thêm vài giọt, gốc cây mới giống như lúc trước hô hấp lấy đại lượng sinh mệnh chi khí.
"Sinh mệnh chi khí, chính là thiên địa linh khí một dạng tồn tại khác, trở nên phù hợp hơn dành cho các loại thảo dược, thiên địa linh khí có thể chuyển hóa thành các loại năng lượng khác như lôi, hỏa, thủy,... Cảnh giới càng cao đối với thiên địa linh khí hấp thu không chỉ nhanh hơn, mà còn đối với khống chế nó chuyển hóa làm tự thân lực lượng cũng dễ dàng hơn" Đường Thần nhìn xem gốc Tiên thụ kia thổ nạp mà thì thào.
"Sinh mệnh chi khí, là cao quý nhất một loại kia, nếu nó đủ đậm đặc thậm chí có thể hóa thành giọt nước sinh mệnh, giúp võ giả nháy mắt khôi phục thương thế." Nhìn xem thiên địa linh khí đang không ngừng chuyển hóa thành sinh mệnh chi khí, làm chất dinh dưỡng cho Tiên thụ, Đường Thần có chút chờ mong.
Nếu như có được giọt nước sinh mệnh, hắn lại có thêm một cái mạng, nhưng ở điều kiện đặc thù mới có thể sản sinh ra.
Chỉ trong nháy mắt, gốc Tiên thụ phần rễ nhanh chóng mọc dài ra, cắm sâu xuống dưới đất, bàng bạc sinh mệnh lực tản ra, trong hậu viên những cái thảo dược cùng hoa lá, mắt thường có thể thấy nó sinh trưởng, một cái mầm non thảo dược, chỉ chừng một khắc đã sinh trưởng thành một gốc cần hơn mấy năm để sinh trưởng.
"Tốc độ thật khủng khiếp, không hổ là Tiên thụ" Đường Thần âm thầm kinh ngạc nhưng cũng vảm thấy có chút tiếc nuối, nếu gốc Tử Tâm Thanh Thảo kia còn, nói không chừng trồng ở đây có thể đem nó phát triển đến một cái độ cao khác, dược lực cũng theo đó mạnh hơn.
Hắn sau đó, phân cho một cái thị nữ chăm sóc gốc Tiên thụ, còn chỉ nàng cách dùng cái chén thảo dược kia bón cho nó, tăng tốc nó phát triển, xong xuôi hắn mới đi ra ngoài, lúc này bên ngoài đã yên tĩnh không ít.
Đường Thần cũng giật mình với khả năng của Đường Vô Ngân, náo động lớn đến như vậy, mà hắn chỉ trong một này đã đem nó ổn định xuống, không thể không nói, hắn mưu trí cũng cực kì cao, không thua kém gì tiềm lực võ đạo.
"Cạch cạch"
Bên ngoài truyền đến tiếng mã xa, một cái khung xe lộng lẫy dừng ở phía trước Đường gia đại môn, bên trong xe bước ra một cái mười bảy tuổi thiếu nữ, nhưng là so sánh với đồng lứa nàng chỉ có đẹp hơn. Hương thơm tỏa ra khiến những đệ tử canh cửa có chút mê mang, nhưng bọn hắn rất nhanh lấy lại được tinh thần.
"Xin hỏi cô nương là ai? Hiện giờ Đường gia không có nhận tiếp khách" Một tên đệ tử canh cửa bước ra, chặn lại đường đi của thiếu nữ kia, nhìn tên đệ tử kia, nàng mới nhẹ nhàng kêu một vị hộ vệ đi lên, đem ra một cái lệnh bài, đưa cho tên đệ tử.
×— QUẢNG CÁO —
"Ta hẳn là có thể vào a" Nàng âm thanh êm tai, khiến những tên đệ tử chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn, chỉ sợ làm ra hành động bất cẩn, nhìn thấy tấm lệnh bài bên trên có khắc chữ "Trần", tên đệ tử chợt biến tướng, vội vàng khom người hành lễ, lui ra một bên để nàng đi vào.
"Nàng là ai? Chỉ đưa ra một tấm lệnh bài liền có thể đi vào?" Một tên đệ tử khác hướng Đường Tư Nghị hỏi.
Đường Tư Nghị gõ đầu hắn một cái, sau đó mới nói: "Ngươi cái tên ngu này, ở Vân Đô Thành chỉ có một nhà họ Trần ngươi còn không biết đó là ai".
"A, thì ra... thì ra... nàng là... Vân Đô Thành thành chủ con gái" Tên đệ tử kia lắp bắp, ở Vân Đô Thành Trần gia chính là nắm giữ hết thảy.
Thiếu nữ kia có đeo mạng che mặt, cho nên người khác không thấy được dung mạo của nàng, nhưng nhìn qua nàng bóng lưng cũng đoán được nàng chính là một cái tuyệt sắc vưu vật.
Đường Thần cũng vừa lúc từ trong hậu viên đi ra đại sảnh, muốn nói cho Đường Vô Ngân biết hắn đã đem Trác Tiên Thụ trồng xuống, còn có đem nó tăng tốc phát triển, nhưng gần đến đại sảnh thì hắn lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia cũng đang đi đến.
"Sao lại là nàng?" Đường Thần thì thầm, nàng chính là cái nữ tử kia lúc còn ở Bích Ngọc Võ Đài hắn từng gặp qua, thiếu nữ kia cũng nhìn thấy hắn, con ngươi hiện lên một đạo tinh quang "Không ngờ hắn lại là Đường gia con cháu".
Đường Thần rất nhanh liền thu liễm ánh mắt, sau đó lại không thèm nhìn nàng một cái, bước vào bên trong đại sảnh, thiếu nữ kia thấy Đường Thần đối với nàng cũng không thèm nhìn một chút, trong lòng tức giận, hận không thể đem hắn chém thành ba khúc.
"Cái tên này, chẳng lẽ là loại kia, cho nên mới không thèm nhìn ta" Nàng tự hỏi, nhưng nghĩ lại thì cũng có một chút hợp lý, vì Đường Thần từng ra tay cứu Khổng Hoàng Phong còn đối với hắn có một chút quan tâm.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi rùng mình một cái, "Thật sự là như vậy?" Nàng cũng không có dám tin tưởng, chỉ đành đợi xem biểu hiện của Đường Thần.
Một bên suy nghĩ, một bên bước vào trong đại sảnh, giờ phút này, phía trong đại sảnh ngồi lấy hai cái người ở trên cùng, một cái chính là Đường Vô Ngân còn bên cạnh hắn là một cái trung niên nhìn qua chừng 40 tuổi, khuôn mặt cực kì anh tuấn, đoán chừng thời trẻ cũng là một cái mỹ nam.
Nhìn thấy hắn, Đường Thần cũng đoán được hắn thân phận, những gia chủ của ba gia tộc khác hắn từng thấy qua mấy cái, nhưng đều không có ai giống người trung niên kia, vậy chỉ có một khả năng đó là hắn chính là Vân Đô Thành thành chủ.
Đường gia giờ phút này lại phá lệ ồn ào, Đường Thần hướng một tên đệ tử hỏi, mới biết thì ra là do hôm qua náo động quá lớn, cho nên cả Vân Đô Thành đều đang đầy tiếng nghị luận sôi nổi, mà đứng đầu ngọn gió lại chính là Đường gia.
Đường Thần cũng không có hốt hoảng, hết thảy đều là trong suy tính của Đường Vô Ngân, Đường Khang cùng tên cầm đầu áo đen giao thủ cũng khiến cho một đại bộ phận người đều nháo lên, suy đoán thân phận của hai người bọn hắn.
Đường Thần đi đến đại sảnh, chỉ nhìn thấy Đường Vô Ngân lúc này đang ngồi trên ghế gia chủ, một bộ cực kì thong dong, tựa như không có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Đường Thần bước vào hắn mới chuyển ánh mắt một chút.
"Thần nhi, ngươi tốt chứ? Hôm qua, ta thật sự xin lỗi, náo động thật sự rất lớn" Đường Vô Ngân vội vàng nói ra.
"Không sao, phụ thân không cần lo lắng" Đường Thần thản nhiên nói ra, hắn đối với đời này thật sự rất quý trọng, giúp hắn cảm nhận được một chút tình thương cha mẹ.
"Trác Tiên Thụ đã về đến, Thần nhi, ngươi thay ta đem nó trồng xuống" Đường Vô Ngân dẫn Đường Thần đi ra đến hậu viên, nơi đó lúc này có một cái gốc cây to, được bao lại bằng một tấm vải, nhưng lại có thể cảm nhận được xung quanh cây cối như đang hướng nó quỳ bái.
Tiên Thụ chính là siêu việt hết thảy nhân gian những gốc thảo dược, cho nên nó cũng không khác gì một cái quốc vương, vạn chúng triều bái.
Kéo lấy tấm vải xuống, Đường Thần con mắt mới hết sức kinh ngạc, số vòng tuổi trên gốc cây, nhiều đến đếm không xuể, mỗi một vòng đại diện cho một năm tuổi thọ, nhưng dày đặc vòng tuổi giống như thế này, ít nhất cũng phải sinh trưởng hơn vạn năm.
Hít một hơi thật sâu, hắn mới khôi phục lại, đây là ở một đời này hắn nhìn thấy sống lâu như vậy một gốc đại thụ, "Trác Tiên Thụ, sinh trưởng vạn năm cũng chỉ là một cái chồi non, chân chính Trác Tiên Thụ phải sinh trưởng ít nhất mấy chục vạn năm, nhưng đời trước, đây chính là một cái gốc cây bình thường, đối với ta mà nói không có chút tác dụng gì, nhưng lần này thật sự là đem nó nuôi dưỡng".
Đường Thần hiện lên một vòng cười khổ, đặt tay lên gốc cây, cảm nhận trong đó sinh mệnh khí tức, tinh thần lực thấm sâu vào bên trong, trong đầu hắn hiện lên một cái to lớn quang cầu màu xanh, đây chính là nơi uẩn dục ra sự sống mới, đem Trác Tiên Thụ cắm rễ xuống đất, quang cầu màu xanh mới thổ nạp ra sinh mệnh chi khí, đem nó một lần nữa sống lại.
Nhưng cần thời gian rất lâu, mới có thể hoàn thành công việc đó, cho nên Đường Thần cũng không vội đem nó trồng xuống mà đi lấy một ít nước trong chậu còn sót lại, dược lực trong nước rất mạnh mẽ, có khả năng thúc đẩy quá trình sinh trưởng mầm sống mới.
May mắn hắn còn dư lại vừa đủ, chỉ bằng một cái chén canh, nhưng đã là đủ dùng, hắn đào một cái hố đất đường kính khoảng ba mét, sâu khoảng năm mét, sau đó, đem Trác Tiên Thụ trồng xuống, vừa đem nó trồng xuống, xung quanh cây cối đều tỏa ra bàng bàng sinh mệnh chi khí hướng gốc Tiên thụ này lao đến.
Gốc Tiên thụ này bằng mắt thường, có thể nhìn thấy nó đang hấp thu những cái màu xanh lục linh khí hay sinh mệnh chi khí kia, nó giống như đang hô hấp, hít vào một lượng lớn sinh mệnh chi khí, sau đó lại thả ra một lượng tương đương tử vong tà khí, những cái màu đen linh khí bị Đường Thần đánh nát.
×— QUẢNG CÁO —
Tử vong tà khí đối với mọi sinh vật đều có to lớn sức ảnh hưởng, người bình thường chỉ cần dính một chút tử vong tà khí, sẽ hồn phi phách tán, võ giả nếu hấp thu quá nhiều, mặc dù không có giống như vậy hồn phi phách tán nhưng đối với tu vi ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ước chừng, mười cái hô hấp, Trác Tiên Thụ mới ổn định lại, tử vong tà khí thải ra ít hơn rất nhiều, mà lại có thể cảm nhận được trong gốc Tiên thụ kia đang ẩn chứa to lớn sự sống.
Không có chần chờ, Đường Thần cầm cái chén nước màu xanh biếc kia, nhỏ mấy giọt vào gốc cây, gốc cây lập tức tăng tốc độ hô hấp, nhưng so với lúc cắm rễ xuống lại yếu hơn mấy phần, lại nhỏ thêm vài giọt, gốc cây mới giống như lúc trước hô hấp lấy đại lượng sinh mệnh chi khí.
"Sinh mệnh chi khí, chính là thiên địa linh khí một dạng tồn tại khác, trở nên phù hợp hơn dành cho các loại thảo dược, thiên địa linh khí có thể chuyển hóa thành các loại năng lượng khác như lôi, hỏa, thủy,... Cảnh giới càng cao đối với thiên địa linh khí hấp thu không chỉ nhanh hơn, mà còn đối với khống chế nó chuyển hóa làm tự thân lực lượng cũng dễ dàng hơn" Đường Thần nhìn xem gốc Tiên thụ kia thổ nạp mà thì thào.
"Sinh mệnh chi khí, là cao quý nhất một loại kia, nếu nó đủ đậm đặc thậm chí có thể hóa thành giọt nước sinh mệnh, giúp võ giả nháy mắt khôi phục thương thế." Nhìn xem thiên địa linh khí đang không ngừng chuyển hóa thành sinh mệnh chi khí, làm chất dinh dưỡng cho Tiên thụ, Đường Thần có chút chờ mong.
Nếu như có được giọt nước sinh mệnh, hắn lại có thêm một cái mạng, nhưng ở điều kiện đặc thù mới có thể sản sinh ra.
Chỉ trong nháy mắt, gốc Tiên thụ phần rễ nhanh chóng mọc dài ra, cắm sâu xuống dưới đất, bàng bạc sinh mệnh lực tản ra, trong hậu viên những cái thảo dược cùng hoa lá, mắt thường có thể thấy nó sinh trưởng, một cái mầm non thảo dược, chỉ chừng một khắc đã sinh trưởng thành một gốc cần hơn mấy năm để sinh trưởng.
"Tốc độ thật khủng khiếp, không hổ là Tiên thụ" Đường Thần âm thầm kinh ngạc nhưng cũng vảm thấy có chút tiếc nuối, nếu gốc Tử Tâm Thanh Thảo kia còn, nói không chừng trồng ở đây có thể đem nó phát triển đến một cái độ cao khác, dược lực cũng theo đó mạnh hơn.
Hắn sau đó, phân cho một cái thị nữ chăm sóc gốc Tiên thụ, còn chỉ nàng cách dùng cái chén thảo dược kia bón cho nó, tăng tốc nó phát triển, xong xuôi hắn mới đi ra ngoài, lúc này bên ngoài đã yên tĩnh không ít.
Đường Thần cũng giật mình với khả năng của Đường Vô Ngân, náo động lớn đến như vậy, mà hắn chỉ trong một này đã đem nó ổn định xuống, không thể không nói, hắn mưu trí cũng cực kì cao, không thua kém gì tiềm lực võ đạo.
"Cạch cạch"
Bên ngoài truyền đến tiếng mã xa, một cái khung xe lộng lẫy dừng ở phía trước Đường gia đại môn, bên trong xe bước ra một cái mười bảy tuổi thiếu nữ, nhưng là so sánh với đồng lứa nàng chỉ có đẹp hơn. Hương thơm tỏa ra khiến những đệ tử canh cửa có chút mê mang, nhưng bọn hắn rất nhanh lấy lại được tinh thần.
"Xin hỏi cô nương là ai? Hiện giờ Đường gia không có nhận tiếp khách" Một tên đệ tử canh cửa bước ra, chặn lại đường đi của thiếu nữ kia, nhìn tên đệ tử kia, nàng mới nhẹ nhàng kêu một vị hộ vệ đi lên, đem ra một cái lệnh bài, đưa cho tên đệ tử.
×— QUẢNG CÁO —
"Ta hẳn là có thể vào a" Nàng âm thanh êm tai, khiến những tên đệ tử chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn, chỉ sợ làm ra hành động bất cẩn, nhìn thấy tấm lệnh bài bên trên có khắc chữ "Trần", tên đệ tử chợt biến tướng, vội vàng khom người hành lễ, lui ra một bên để nàng đi vào.
"Nàng là ai? Chỉ đưa ra một tấm lệnh bài liền có thể đi vào?" Một tên đệ tử khác hướng Đường Tư Nghị hỏi.
Đường Tư Nghị gõ đầu hắn một cái, sau đó mới nói: "Ngươi cái tên ngu này, ở Vân Đô Thành chỉ có một nhà họ Trần ngươi còn không biết đó là ai".
"A, thì ra... thì ra... nàng là... Vân Đô Thành thành chủ con gái" Tên đệ tử kia lắp bắp, ở Vân Đô Thành Trần gia chính là nắm giữ hết thảy.
Thiếu nữ kia có đeo mạng che mặt, cho nên người khác không thấy được dung mạo của nàng, nhưng nhìn qua nàng bóng lưng cũng đoán được nàng chính là một cái tuyệt sắc vưu vật.
Đường Thần cũng vừa lúc từ trong hậu viên đi ra đại sảnh, muốn nói cho Đường Vô Ngân biết hắn đã đem Trác Tiên Thụ trồng xuống, còn có đem nó tăng tốc phát triển, nhưng gần đến đại sảnh thì hắn lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia cũng đang đi đến.
"Sao lại là nàng?" Đường Thần thì thầm, nàng chính là cái nữ tử kia lúc còn ở Bích Ngọc Võ Đài hắn từng gặp qua, thiếu nữ kia cũng nhìn thấy hắn, con ngươi hiện lên một đạo tinh quang "Không ngờ hắn lại là Đường gia con cháu".
Đường Thần rất nhanh liền thu liễm ánh mắt, sau đó lại không thèm nhìn nàng một cái, bước vào bên trong đại sảnh, thiếu nữ kia thấy Đường Thần đối với nàng cũng không thèm nhìn một chút, trong lòng tức giận, hận không thể đem hắn chém thành ba khúc.
"Cái tên này, chẳng lẽ là loại kia, cho nên mới không thèm nhìn ta" Nàng tự hỏi, nhưng nghĩ lại thì cũng có một chút hợp lý, vì Đường Thần từng ra tay cứu Khổng Hoàng Phong còn đối với hắn có một chút quan tâm.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi rùng mình một cái, "Thật sự là như vậy?" Nàng cũng không có dám tin tưởng, chỉ đành đợi xem biểu hiện của Đường Thần.
Một bên suy nghĩ, một bên bước vào trong đại sảnh, giờ phút này, phía trong đại sảnh ngồi lấy hai cái người ở trên cùng, một cái chính là Đường Vô Ngân còn bên cạnh hắn là một cái trung niên nhìn qua chừng 40 tuổi, khuôn mặt cực kì anh tuấn, đoán chừng thời trẻ cũng là một cái mỹ nam.
Nhìn thấy hắn, Đường Thần cũng đoán được hắn thân phận, những gia chủ của ba gia tộc khác hắn từng thấy qua mấy cái, nhưng đều không có ai giống người trung niên kia, vậy chỉ có một khả năng đó là hắn chính là Vân Đô Thành thành chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.