Chương 84: Chương 1 - Phần 2
NaCàVạt
12/06/2021
(HÚ LE, MIK QUYẾT ĐỊNH LÀM PHẦN 2
CỦA BỘ NÀY NÊN NGƯNG HOẠT ĐỘNG BỘ KIA DẬY, CON NGƯỜI MÌNH BẺ LÁI GẮT QUÁ MỪ, MÀ TIỆN THỂ NÓI LUN, DO VÌ KẾT THỨ 2 SẢN QUÁ NÊN MIK LÀM LẠI KẾT
THỨ NHẤT LÀ CÁI CHỔ CHẾT HẾT Á, DO BỮA MÌNH BẤM LỘN XÁO NÊN NÓ MẤT, THÌ
QUA PHẦN 2 NÊN MIK CHUYỂN QUA TIỂU THUYẾT LUN NHA, VÌ VIẾT BỘ KIA QUEN
RỒI)
cả ngàn năm đại chiến ấy, sinh linh chúng sinh đều đã được cãi tạo một thời kỳ mới. Những việc ở hàng ngàn năm trước đối với nhân loại được xem như là một con số bí ẩn chưa được khai mở.
Nơi âm u tối tăm, tiếng gào thét của những linh hồn đang dần chết mòn chết éo trong tuyệt vọng vang khắp cả Minh giới. Bóng dáng của một nam nhân mặc hỉ phục, mặt đầy máu và đầy những vết thương rỉ nhỏ đang từ từ hướng về phía cầu Nại Hà.
Đột nhiên hắn dừng lại, ngước mặt lên cứ ngỡ là oan hồn chết bẩn chết thiểu. Không ngờ thay vào đó là khuôn mặt của một chàng trai tuổi 18, đôi mắt vàng sẫm đầy sự oán hận liếc nhìn tất cả.
-" Đây chính là Minh giới? Mình đã chết sao?" -hắn xua đi sự oán niệm đó nhìn xung quanh rồi trầm giọng hỏi
-" Tên này ! Mạnh Bà theo con biết hắn tự giết mình đó, khi không lại đi hỏi" -Tên ma canh gác Nại Hà ghé sát tai của Mạnh Bà và thì thầm
-" Này chàng trai, ở Nhân gian ngươi còn điều gì chưa hoàn thành?" -Mạnh Bà thắc mắc và hỏi vì sao lại có người vẫn thản nhiên khi mình đã tuyệt mệnh
-"..." -hắn im lặng trước câu hỏi của người được coi là Mạnh Bà đứng trước mắt mình
Tất cả vong linh ở đó đều trơ đôi mắt khó hiểu nhìn về phía hắn, đa số tất cả đều hoang mang khi có người dám phớt lời Mạnh Bà ! Hắn là người duy nhất có gan làm được điều đó.
-" Trước tới giờ cậu là người đầu tiền dám phớt lời của Thần Linh đó" -Mạnh Bà khá tức và nói vì cái tên trước mắt mình hỗn láo đến vậy
-" Tại hạ là người của Thiên giới, không phải Nhân giới" -khi im lặng lâu một hồi thì hắn cũng cất tiếng lên đáp trả câu hỏi chần chừ nãy giờ
-" Có nhầm lẫn gì không vậy? Mạnh Bà đừng tin hắn nói ! Người của Thiên giới bất tử sẽ không bao giờ chết, nếu có thì hồn phi phách tán không còn hồn phách để nói chuyện với chúng ta như hiện giờ đâu" -lính gác ma lại lên tiếng khi tên tóc trắng kia cất tiếng nói
-" Có thể là ngoại lệ một số, khi oán niệm còn sống của họ hay còn vương vấn thứ gì thì mảnh linh hồn lại có thể tích tụ lại và tạo ra vong linh" -Mạnh Bà cắt ngang tên ma kia và giải thích từ từ
-" Vậy mau nói tên đi" -tên ma đó lại tiếp tục nói
-" không nhớ" -hắn trả lời ngắn gọn
-" Ngươi!!!" -tên ma kia đầy tức giận nhìn về phía vong linh mặc hỉ phục kia
-" Vậy cho ta biết ngươi thuộc chủng tộc nào được không?" -Mạnh Bà vẫn rất điềm tĩnh nói
-" Long tộc" -ngước nhìn lên phía trên một lút hắn mới mở lời
Ai nấy ở đó kể cả Mạnh Bà cũng bất ngờ vì người đang đứng ở Minh giới này lại là Chử Thần của Long tộc, tất cả đã nhìn hắn bằng con mắt khác, đâu ai biết cũng chẳng ai hay ngoài tên đó ra còn có cả một đội quân đang đứng phía sau họ.
-" Ta không phải Chử Thần chử gì hết, đừng nghĩ vớ vẩn cảm ơn" -hắn lại trầm giọng nói
-" Mình không từng nghĩ mình có thế phá bỏ lời nguyền của giới Thần, có thể trùng sinh sống kiếp sau" -Quân Cửu đứng phía sau nhìn về phía vong hồn kia rồi nghĩ
cả ngàn năm đại chiến ấy, sinh linh chúng sinh đều đã được cãi tạo một thời kỳ mới. Những việc ở hàng ngàn năm trước đối với nhân loại được xem như là một con số bí ẩn chưa được khai mở.
Nơi âm u tối tăm, tiếng gào thét của những linh hồn đang dần chết mòn chết éo trong tuyệt vọng vang khắp cả Minh giới. Bóng dáng của một nam nhân mặc hỉ phục, mặt đầy máu và đầy những vết thương rỉ nhỏ đang từ từ hướng về phía cầu Nại Hà.
Đột nhiên hắn dừng lại, ngước mặt lên cứ ngỡ là oan hồn chết bẩn chết thiểu. Không ngờ thay vào đó là khuôn mặt của một chàng trai tuổi 18, đôi mắt vàng sẫm đầy sự oán hận liếc nhìn tất cả.
-" Đây chính là Minh giới? Mình đã chết sao?" -hắn xua đi sự oán niệm đó nhìn xung quanh rồi trầm giọng hỏi
-" Tên này ! Mạnh Bà theo con biết hắn tự giết mình đó, khi không lại đi hỏi" -Tên ma canh gác Nại Hà ghé sát tai của Mạnh Bà và thì thầm
-" Này chàng trai, ở Nhân gian ngươi còn điều gì chưa hoàn thành?" -Mạnh Bà thắc mắc và hỏi vì sao lại có người vẫn thản nhiên khi mình đã tuyệt mệnh
-"..." -hắn im lặng trước câu hỏi của người được coi là Mạnh Bà đứng trước mắt mình
Tất cả vong linh ở đó đều trơ đôi mắt khó hiểu nhìn về phía hắn, đa số tất cả đều hoang mang khi có người dám phớt lời Mạnh Bà ! Hắn là người duy nhất có gan làm được điều đó.
-" Trước tới giờ cậu là người đầu tiền dám phớt lời của Thần Linh đó" -Mạnh Bà khá tức và nói vì cái tên trước mắt mình hỗn láo đến vậy
-" Tại hạ là người của Thiên giới, không phải Nhân giới" -khi im lặng lâu một hồi thì hắn cũng cất tiếng lên đáp trả câu hỏi chần chừ nãy giờ
-" Có nhầm lẫn gì không vậy? Mạnh Bà đừng tin hắn nói ! Người của Thiên giới bất tử sẽ không bao giờ chết, nếu có thì hồn phi phách tán không còn hồn phách để nói chuyện với chúng ta như hiện giờ đâu" -lính gác ma lại lên tiếng khi tên tóc trắng kia cất tiếng nói
-" Có thể là ngoại lệ một số, khi oán niệm còn sống của họ hay còn vương vấn thứ gì thì mảnh linh hồn lại có thể tích tụ lại và tạo ra vong linh" -Mạnh Bà cắt ngang tên ma kia và giải thích từ từ
-" Vậy mau nói tên đi" -tên ma đó lại tiếp tục nói
-" không nhớ" -hắn trả lời ngắn gọn
-" Ngươi!!!" -tên ma kia đầy tức giận nhìn về phía vong linh mặc hỉ phục kia
-" Vậy cho ta biết ngươi thuộc chủng tộc nào được không?" -Mạnh Bà vẫn rất điềm tĩnh nói
-" Long tộc" -ngước nhìn lên phía trên một lút hắn mới mở lời
Ai nấy ở đó kể cả Mạnh Bà cũng bất ngờ vì người đang đứng ở Minh giới này lại là Chử Thần của Long tộc, tất cả đã nhìn hắn bằng con mắt khác, đâu ai biết cũng chẳng ai hay ngoài tên đó ra còn có cả một đội quân đang đứng phía sau họ.
-" Ta không phải Chử Thần chử gì hết, đừng nghĩ vớ vẩn cảm ơn" -hắn lại trầm giọng nói
-" Mình không từng nghĩ mình có thế phá bỏ lời nguyền của giới Thần, có thể trùng sinh sống kiếp sau" -Quân Cửu đứng phía sau nhìn về phía vong hồn kia rồi nghĩ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.