Chương 103: Phàm Tiên Đối Mặt. Part 2
NaCàVạt
17/06/2021
-" Nằm mơ đi nhé bà cô già" -Huyền Hoàng vẫn nói tiếp
-" Ngươi ! Đã vậy thì không còn nương tay nữa"
-" Người nói câu đó phải là ta !"
Đương nhiên tình thế ưu ái nghiêng về Bạch Nguyệt, tự dưng lại một màng ảo ảnh hiện hữu ra, Bạch Nguyệt thì biến mất còn Bạch Xạ Doa thì vẫn ở đó không đi đâu, tự nhiên cô ta xuất hiện phía đối diện con ma kia và khiêu khích Hoàng.
-" Lại đây nào cún con" -Bạch Nguyệt dơ tay ra nói
Chưa kịp nói thì Huyền Hoàng nhảy lại và bóp cả cổ cô té xuống sàn, nhưng thay vì bất ngờ thì Bạch Nguyệt lại cười như mới thoã mãn cái gì đó, bất thình lình ngay lúc đó Linh Hiển ở dưới hét lên.
-" Nha đầu kia, là ảo giác đó"
-" Gì chứ?!" -Hoàng trợn mặt nhìn người con gái phía trước mặt mình lại là bù nhìn rồi lại quay ra đằng sau nhưng xui mà con Bạch Dạ Xoạ đó đâm một nhát ngay giữa lòng ngực rồi rút ra cái mạnh mới đau
-" Chậc...Nha đầu này không có Thần lực thì làm được gì chứ?! Ngu quá" -hắn chửi thầm
-" Thấy sao?! Cảm giác bị kiếm của quỷ đâm xuyên vào da thịt có đau không?~" -cô ta cười thoã mãn nói
-" Đau lắm" -Hoàng cười lại
-" Bị đánh tới vậy mà không hề hấn gì sao?! Con nhỏ đó là quái vật à?!" -cô ta ngạc nhiên bảo
Huyền Hoàng cô gái bất tử trừ bị mấy thứ cao cấp đánh vào người như (Cung Tên của thằng nam9).
-" Con ma đó cấp mấy?" -Hoàng vẫn hỏi
-" Bạch Dạ Xoa thuộc loại Nghiệt Quỷ (cấp Tiên) cô cũng chịu được mấy đòn của nó xem như cũng hay đó" -Bạch Nguyệt nói
-" Quá khen quá khen, mấy thứ đó đau thật, nhưng không làm bà đây chết được đâu" -Hoàng cười đểu nói
-" Lại nói quá" -Long Triếc bảo
-" Im đi"
-" Vậy nếu cho cô đấu với con này thì sao?! Mao Châu !" -Bạch Nguyệt nói xong thì búng tay một cái rồi gọi tên thứ gì đó
Một ánh sáng hình con chim chói lọi xuất hiện rồi hoá thành một con Chu Tước lửa đỏ rực. (Tứ Đại Thần Thú)
--Phía Khán Đài--
- Cái gì? Cô ta còn sở hữu cả Chu Tước á?!
- Con nhóc kia không chết cũng phế rồi
-" Tấn công nó đi !" -Bạch Nguyệt chỉ tay về phía cô gái kia nói
-" Đồ ngu ! Mau né đi chứ Thần lực đã yếu mà còn không biết sử dụng thì làm ăn gì được?!" -Long Triếc tức giận quát
-" Thôi nào cứ diễn một màng kịch đi chứ~" -Nguyệt bảo
--Phía Diệt Hiên--
-" Không biết tỉ tỉ có sao không" -Bạch Niên lo lắng bảo
-" Không đâu, dù sao phàm nhân kia cũng đâu đánh lại cô ta, hơn nữa Bạch Nguyệt còn sở hữu Chu Tước nữa mà" -Nhược Lạc trấn an Bạch Niên
-" Cứ chờ đi...Dù sao cô ta cũng sẽ vác cái mặt thua về cho coi" -Diệt Hiên nằm trong chăn bảo
-" Này mà hình như ta nghe nói Long tộc có cái vị Thiên Đế gì mà phải làm cho cả Thần Đế ở Thần giới cũng phải tôn kính đúng không?! Hơn nữa cô ấy cũng là con gái ấy, vậy kể cả Long tộc đi, sao họ lại kết thúc" -Nhược Lạc hỏi
-" Sư phụ nói đi !" -Bạch Niên xoay qua Diệt Hiên nói
-" Ừ..." -Hiên bật tung chăn ra ngồi dậy chuẩn bị kể
-" Mong chờ quá..."
-" Theo truyền thuyết lưu truyền rằng ở ngàn năm trước có một vị Thiên Đế bất tử tên là Thiên Y Hoàng, cô ta rất mạnh và còn nắm trong tay hơn cả 400 con rồng tinh khiết..." -Hiên vừa kể vừa mơ màng nhưng lại bị Bạch Niên và Nhược Lạc cắt ngang
-" Ghê vậy..."
-" Nói chung thì cô ta bất tử, nhưng lại có một chuyện đau thương xảy ra...Ngay sau khi họ đại hỉ được 2 năm thì Long tộc lại bị tấn công, đa số là phe địch chết, trong giây phút đó cô ta lại nhảy ra và đỡ thay kẻ địch một cú từ Thượng Đẳng Thần Khí của người nam nhân kia"
-" Dám đỡ cả Thượng Đẳng Thần Khí luôn, gan vậy" -Bạch Niên bất ngờ
-" Và kẻ địch đó không ai khác ngoài Thiên Minh Hy hay còn được gọi là Khổng Chi Minh Đàm, vì chuyện đó nên cả Long tộc đều chết dưới tay của tên kia vì bệnh của hắn tái phát lên làm cho hắn mất kiểm soát mà điên cuồng tàn sát trận chiến đó làm cho cả Tam giới diệt vong và cả Tứ Đại Thần Thú và Hung Thú đều chết. Nhưng ta nghĩ dù sao mấy con thú đó cũng tái nguyên lại thôi..." -Hiên nói
--Phía Hoàng--
-" Những kẻ quên mình là ai và quên cả chủ nhân thì không đáng sống" -cô bảo
-" Bớt nói nhảm đi, tấn công nó" -Nguyệt bảo
Con Chu Tước kia tiếp tục tấn công mà không để ý Hoàng gì hết, vẫn cứ nghe theo Bạch Nguyệt vì cô ta là chủ nhân, nhưng nó bay lại gần Hoàng thì lại bị cô làm cho đứng yên.
-" Phải không? Phong Tử An?!"
-" Ngươi ! Đã vậy thì không còn nương tay nữa"
-" Người nói câu đó phải là ta !"
Đương nhiên tình thế ưu ái nghiêng về Bạch Nguyệt, tự dưng lại một màng ảo ảnh hiện hữu ra, Bạch Nguyệt thì biến mất còn Bạch Xạ Doa thì vẫn ở đó không đi đâu, tự nhiên cô ta xuất hiện phía đối diện con ma kia và khiêu khích Hoàng.
-" Lại đây nào cún con" -Bạch Nguyệt dơ tay ra nói
Chưa kịp nói thì Huyền Hoàng nhảy lại và bóp cả cổ cô té xuống sàn, nhưng thay vì bất ngờ thì Bạch Nguyệt lại cười như mới thoã mãn cái gì đó, bất thình lình ngay lúc đó Linh Hiển ở dưới hét lên.
-" Nha đầu kia, là ảo giác đó"
-" Gì chứ?!" -Hoàng trợn mặt nhìn người con gái phía trước mặt mình lại là bù nhìn rồi lại quay ra đằng sau nhưng xui mà con Bạch Dạ Xoạ đó đâm một nhát ngay giữa lòng ngực rồi rút ra cái mạnh mới đau
-" Chậc...Nha đầu này không có Thần lực thì làm được gì chứ?! Ngu quá" -hắn chửi thầm
-" Thấy sao?! Cảm giác bị kiếm của quỷ đâm xuyên vào da thịt có đau không?~" -cô ta cười thoã mãn nói
-" Đau lắm" -Hoàng cười lại
-" Bị đánh tới vậy mà không hề hấn gì sao?! Con nhỏ đó là quái vật à?!" -cô ta ngạc nhiên bảo
Huyền Hoàng cô gái bất tử trừ bị mấy thứ cao cấp đánh vào người như (Cung Tên của thằng nam9).
-" Con ma đó cấp mấy?" -Hoàng vẫn hỏi
-" Bạch Dạ Xoa thuộc loại Nghiệt Quỷ (cấp Tiên) cô cũng chịu được mấy đòn của nó xem như cũng hay đó" -Bạch Nguyệt nói
-" Quá khen quá khen, mấy thứ đó đau thật, nhưng không làm bà đây chết được đâu" -Hoàng cười đểu nói
-" Lại nói quá" -Long Triếc bảo
-" Im đi"
-" Vậy nếu cho cô đấu với con này thì sao?! Mao Châu !" -Bạch Nguyệt nói xong thì búng tay một cái rồi gọi tên thứ gì đó
Một ánh sáng hình con chim chói lọi xuất hiện rồi hoá thành một con Chu Tước lửa đỏ rực. (Tứ Đại Thần Thú)
--Phía Khán Đài--
- Cái gì? Cô ta còn sở hữu cả Chu Tước á?!
- Con nhóc kia không chết cũng phế rồi
-" Tấn công nó đi !" -Bạch Nguyệt chỉ tay về phía cô gái kia nói
-" Đồ ngu ! Mau né đi chứ Thần lực đã yếu mà còn không biết sử dụng thì làm ăn gì được?!" -Long Triếc tức giận quát
-" Thôi nào cứ diễn một màng kịch đi chứ~" -Nguyệt bảo
--Phía Diệt Hiên--
-" Không biết tỉ tỉ có sao không" -Bạch Niên lo lắng bảo
-" Không đâu, dù sao phàm nhân kia cũng đâu đánh lại cô ta, hơn nữa Bạch Nguyệt còn sở hữu Chu Tước nữa mà" -Nhược Lạc trấn an Bạch Niên
-" Cứ chờ đi...Dù sao cô ta cũng sẽ vác cái mặt thua về cho coi" -Diệt Hiên nằm trong chăn bảo
-" Này mà hình như ta nghe nói Long tộc có cái vị Thiên Đế gì mà phải làm cho cả Thần Đế ở Thần giới cũng phải tôn kính đúng không?! Hơn nữa cô ấy cũng là con gái ấy, vậy kể cả Long tộc đi, sao họ lại kết thúc" -Nhược Lạc hỏi
-" Sư phụ nói đi !" -Bạch Niên xoay qua Diệt Hiên nói
-" Ừ..." -Hiên bật tung chăn ra ngồi dậy chuẩn bị kể
-" Mong chờ quá..."
-" Theo truyền thuyết lưu truyền rằng ở ngàn năm trước có một vị Thiên Đế bất tử tên là Thiên Y Hoàng, cô ta rất mạnh và còn nắm trong tay hơn cả 400 con rồng tinh khiết..." -Hiên vừa kể vừa mơ màng nhưng lại bị Bạch Niên và Nhược Lạc cắt ngang
-" Ghê vậy..."
-" Nói chung thì cô ta bất tử, nhưng lại có một chuyện đau thương xảy ra...Ngay sau khi họ đại hỉ được 2 năm thì Long tộc lại bị tấn công, đa số là phe địch chết, trong giây phút đó cô ta lại nhảy ra và đỡ thay kẻ địch một cú từ Thượng Đẳng Thần Khí của người nam nhân kia"
-" Dám đỡ cả Thượng Đẳng Thần Khí luôn, gan vậy" -Bạch Niên bất ngờ
-" Và kẻ địch đó không ai khác ngoài Thiên Minh Hy hay còn được gọi là Khổng Chi Minh Đàm, vì chuyện đó nên cả Long tộc đều chết dưới tay của tên kia vì bệnh của hắn tái phát lên làm cho hắn mất kiểm soát mà điên cuồng tàn sát trận chiến đó làm cho cả Tam giới diệt vong và cả Tứ Đại Thần Thú và Hung Thú đều chết. Nhưng ta nghĩ dù sao mấy con thú đó cũng tái nguyên lại thôi..." -Hiên nói
--Phía Hoàng--
-" Những kẻ quên mình là ai và quên cả chủ nhân thì không đáng sống" -cô bảo
-" Bớt nói nhảm đi, tấn công nó" -Nguyệt bảo
Con Chu Tước kia tiếp tục tấn công mà không để ý Hoàng gì hết, vẫn cứ nghe theo Bạch Nguyệt vì cô ta là chủ nhân, nhưng nó bay lại gần Hoàng thì lại bị cô làm cho đứng yên.
-" Phải không? Phong Tử An?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.