Chương 108: Hiền Môn chưởng môn
Vạn Diệt Chi Thương
19/12/2016
Vọng Nguyệt Sơn, không biết bọn người Vân Nhiễm bây giờ thế nào. Bị Hoàng Phủ Thiên Niên gợi lên hồi ức, Lâm Cửu mở miệng nói: “Cuộc sống của thần tiên chắc chính là vô ưu vô lự, nếu ấn theo tiêu chuẩn này, cuộc sống trên Vọng Nguyệt Sơn đích thật cũng như thần tiên vô ưu vô lự, mỗi ngày đều vì mục tiêu riêng của mình mà cố gắng, không cần lo lắng có thể ăn no hay không, cũng không cần lo lắng có căn phòng che mưa che nắng.”
Có thể nói ra những lời này, Lâm Cửu đã so sánh với cuộc sống kiếp trước của y, yêu cầu của người dân kì thật cũng không nhiều, chỉ cần có thể ăn cơm, có căn nhà ấm áp, còn có một chút tiền dư mà thôi.
“Có thể nói ra lời lo nghĩ cho tiền đồ quốc gia và vận mệnh nhân dân, ngươi khiến trẫm phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn giọt mưa tí tách ngoài cửa sổ, khẽ khẽ thở dài: “Trẫm… cũng mong muốn thiên hạ này thái bình, dân phú quốc túc*(dân giàu nước mạnh), mưa thuận gió hoà, mong muốn con dân trong thiên hạ đều được sống những ngày tháng thần tiên như thế.”
“Xã hội mâu thuẫn, đấu tranh giai cấp, chỉ cần ở đâu có người thì đều tồn tại vấn đề này, người trong thế giới này không phải đều giống tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn thấu hiểu được bộ mặt của nhân thế.” Ý thức được mình nói quá nhiều chuyện liên quan đến kiếp trước, Lâm Cửu ngay lập tức sửa lời, nói: “Hoàng thượng có tâm tư thế này, quả thật là may mắn của Hoàng Phủ.”
Xã hội mâu thuẫn, đấu tranh giai cấp? Từ ngữ thật mới mẻ, nhưng cũng vô cùng chuẩn xác.
Hoàng Phủ Thiên Niên không khỏi lại nhìn Lâm Cửu nhiều hơn.
…
…
Chim hót lánh lót, nhành hoa lay động, đạm tử phấn hồng, thiển lam bích thuý, đình hoa sen sắc màu rực rỡ, ải sơn lưu thuỷ, tiếng đàn ngân nga như tiếng nhạc trời, người ở trong khóm hoa, thân không dính một phiến lá nào.
Mái tóc nhẹ bay, xiêm y bồng bềnh, một mạt đạm tử bịn rịn với sơn thuỷ trong gia viên, mười ngón tay khẽ vuốt, tiếng đàn giống như nước chảy, từ từ chậm rãi hoà vào làn gió trong lành, khi lại cứng rắn không chịu trói buộc, đúng là nhã khách đang ở chốn hồng trần nhưng lại nhìn thấu hồng trần.
“Chưởng môn sư bá.” Y phục thanh lãnh, bóng trắng đi vào trong vườn, thuỷ tạ bao trọn lấy lầu, xuyên qua bụi hoa điệp ảnh, tìm được chủ nhân của tiếng đàn tiêu sái xuất trần, người trong Hiền Môn, phần lớn đều tiêu sái thoát tục, mà càng là người có thân phận trưởng bối, càng không thể tuân theo khuôn phép tuần hoàn của thế gian.
Đại trưởng môn Hiền Môn từng thu qua ba người đệ tử, đại đệ tử Tiếu Thiên oánh nhuận như ngọc, tài hoa tràn đầy, hưởng đủ lời ngợi ca trong thiên hạ, mười năm trước lại đột nhiên mất tích khiến người ta cực khổ tìm kiếm; tam đệ tử Trần Khôi trầm mặc khiêm tốn, tính cách lãnh khốc, từ trước tới nay rất ít khi xuất hiện trong mắt người đời; mà nhị đệ tử cũng là chưởng môn hiện giờ của Hiền Môn, còn đang bỏ mặc mọi chuyện trong Hiền Môn, mai danh ẩn tích chạy tới Trung Thiên Quốc làm quốc sư, suốt ngày du ngoạn thiên hạ, phong lưu không chịu gò bó.
Tính tình như vậy, không phải người thế tục, nhưng cũng là người Vô Nguyệt kĩnh ngưỡng muốn hướng đến, chẳng qua kính ngưỡng thì kính ngưỡng, vị chưởng môn này ở Hiền Môn suốt ngày ăn chơi đàng điếm, thật khiến người Hiền Môn đau đầu.
“Gọi sư bá cái gì, chẳng lẽ ta đã già như vậy rồi sao.” Tiếng đàn vẫn chưa từng ngừng lại, nam từ nhìn từng phiến từng phiến cánh hoa hồng thắm rơi rụng, khoé miệng cong lên một nụ cười lỗ mãng: “Tiểu Vô Nguyệt a, có phải nhớ ta hay không?”
Sớm đã tập thành thói quen với tính cách của nam tử, Vô Nguyệt trực tiếp bỏ qua câu nói này của nam tử sang một bên, đứng bên cạnh nói: “Chưởng môn tin tức Tiếu Thiên sư bá xuất hiện ở Hoàng Phủ đế quốc đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc, hắn là sư huynh của ngài, sao ngài lại tuyệt không tò mò cũng không quan tâm nha?”
“Ha ha ha… ngươi là muốn nói, vì sao ta có nhiều thời gian du sơn ngoạn thuỷ, đánh đàn ngắm hoa như vậy, nhưng lại không có chút thời gian đi tìm vị sư huynh kia của ta sao?” Tiếng đàn dừng lại, nam tử xoay người hất mái tóc đen, cầm lấy chiếc quạt bên cạnh nhẹ nhàng phe phẩy: “Vị sư huynh kia của ta a, đừng thấy hắn ngày thường luôn một bộ thánh nhân ôn nhuận như hoa như ngọc, nhưng tận trong xương lại là một ma quật cường, muốn làm gì sẽ làm cái đó, chuyện hắn quyết định làm, còn chưa có người có thể thay đổi được.”
Hoa Tư cười đi vào đình sen ngồi xuống, rót hai chén rượu đặt lên bàn: “Vô Nguyệt đã đến đây thì cùng uống với ta một chén đi.”
Nhìn đoá đoá hoa sen trong ao, Hoa Tư uống một ngụm cạn chén rượu, nói: “Hắn muốn làm chuyện gì đều có lí do của hắn, mười năm trước hắn mất tích, mười năm sau hắn trở lại, nếu hắn đã trở lại, vậy hắn nhất định sẽ trở về xem người sư đệ đáng thương ta đây, ai, sư phụ năm đó tính truyền Hiền Môn cho hắn, nhưng sau này hắn mất tích, Trần Khôi cũng ngốc hồ hồ chạy khắp thiên nam địa bắc, một cái Hiền Môn to như vậy cuối cùng lại đặt trong tay ta – người không xứng nhất.”
Hoa Tư quay đầu lại nhìn vào mắt Vô Nguyệt, cười nói: “Nữ tử trong Hiền Môn tuy rằng đều mĩ mạo hơn người, nhưng mà vẫn thiếu chút phong tình.”
Lời nói khinh bạc khiến Vô Nguyệt trợn mắt nhìn Hoa Tư, muốn cho người thiên hạ biết vị chưởng môn sư bá này của nàng ngày thường thích đi hoa nhai liễu hạng*(xóm ăn chơi) còn không khiến bọn họ chê cười chết.
“Chưởng môn sư bá thật sự là người không đứng đắn.” Vô Nguyệt nói.
“Đứng đắn đều là bọn nguỵ quân tử, đứng đắn thì được tích sự gì, cuộc sống ngắn ngủi, sao không thoải mái chút?” Hoa Tư ngửa đầu cười to ba tiếng, nhẹ nhàng phe phẩy tóc, hai mắt phát ra trận trận hào quang, nói: “Nghe nói vị Thánh Giả sư huynh kia của ta thu một tiểu sư đệ được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sách sách sách, ngươi xem hắn xem, ẩn tàng mười năm không chịu nổi tịch mịch, vừa ra đã hãm hại lừa gạt tiểu bằng hữu đáng yêu xinh đẹp, ai, ta làm sư đệ vẫn là so ra kém sư huynh a!”
“Chưởng môn sư bá, Tiếu Thiên sư bá há lại là tên háo sắc, Vô Nguyệt ở Hoàng Phủ Đế Quốc đã gặp qua sư đệ Tiếu Thiên sư bá, luận tướng mạo, quả thật là dung mạo xuất trần đệ nhất thiên hạ, nhưng ngài ấy cũng là người có thực tài, trên sông Ngọc Thuý ở Ân Đô ngài cũng đã gặp qua y, bài thơ làm ra phòng khoáng không gò bó trong quy cách, thật sự là trí tuệ hơn người.” Vô Nguyệt bất bình nói.
Hoa Tư nhìn mắt Vô Nguyệt cười nói: “Vị sư huynh kia của ta cũng coi như là tướng mạo đệ nhất thiên hạ, cô nàng ngươi sẽ không coi trọng Tiếu Thiên đi, lúc này mới thấy hắn một lần liền hát đệm giúp.”
Vô Nguyệt trừng mắt nhìn Hoa Tư, nói: “Vô Nguyệt nói đều là lời nói thật, Vô Nguyệt là loại nữ tử chỉ trông mặt mà bắt hình dong ư?” “Nữ tử hoài xuân, ai biết thế nào?” Hoa Tư cúi đầu cười nhẹ, thấy bộ dáng giận giữ của Vô Nguyệt vội vàng rời đi đề tài, cô gái nhỏ này trời sinh tính cương liệt, chẳng những dám chống đối quý nhân trong cung, có đôi khi ngay cả trưởng môn y đây cũng không thèm để vào mắt, Hoa Tư cũng không muốn trêu vào Vô Nguyệt nóng nảy.
“Thiên Thuỷ không phải đã nói qua với Tiếu Thiên sư huynh rồi sao? Chân tướng cái chết của chưởng môn đời trước đến tột cùng là như thế nào, hết thảy đều phải đợi thu đông Tiếu Thiên sư huynh trở về mới tra ra manh mối.” Cúi đầu mỉm cười, Hoa Tư thản nhiên nói: “Đi gặp sư phụ Mặc Âm của ngươi đi.”
Sau khi Vô Nguyệt rời khỏi, một nam tử văn nhân vận thanh sam phe phẩy quạt lông từ giữa bụi hoa đi ra, nhìn hoa quý nam tử một mình uống rượu trong đình sen, chậm rãi đi qua: “Sự thật đến tột cùng thế nào?”
“Sự thật gì?” Hoa Tư cười nhìn mắt người tới.
Cao thanh không khỏi ném cho y cái xem thường, nói: “Cái chết của sư phụ ngươi, đến tột cùng ai là hung thủ.”
Hoa Tư bất đắc dĩ buông tay nói: “Cao Thanh huynh đài, tại hạ chỉ là một người bình thường bị vây trong chốn hồng trần, trên đầu cũng không phải có song thiên nhãn, làm sao có thể nhìn ra hung thủ là ai chứ.”
“Hừ!” Cao Thanh hiển nhiên không đặt lời nói của Hoa Tư vào lòng, “Lúc trước sư phụ ngươi chết là ngươi xem quẻ ra, có thể xem quẻ được sinh tử của người khác, sao lại không thể xem ai là hung thủ.”
Cổ tay vừa lật, ba đồng tiền phong cách cổ xưa, kẹp vào giữa các ngón tay, Hoa Tư thủ thế biến ảo, ba mai đồng tiền “Loảng xoảng đương” một tiếng rơi xuông trên bàn đá.
“Kết quả như thế nào?” Cao Thanh khẩn cấp nói.
“Tuỳ tiện bói một chút mà có thể ra được hung thủ là ai ta đây đã thành thần tiên a.” Nhìn tiền đồng không có kết quả trên bàn, trường tụ Hoa Tư vừa phất, tiền đồng liền bị thu lấy, y nói: “Năm đó ta cũng chỉ là chiêm ra sư phụ cùng đại sư huynh gặp phải kiếp sinh tử, việc này chỉ có thể đoán được, không thể sửa đổi tất cả còn phải xem tạo hoá của người, sau đó sư phụ và đại sư huynh cùng mất tích, ngọn lửa sinh mệnh của sư phụ trong Hiền Môn tắt lịm, ngọn lửa sinh mệnh của đại sư huynh mặc dù không tắt nhưng cũng lung lay sắp đổ.”
Nhớ đến việc này, Hoa Tư không khỏi lắc đầu than nhẹ.
Cao Thanh hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nói không chừng hung thủ chính là sư huynh của ngươi.”
“Đại sư huynh và sư phụ cùng mất tích, hắn đích xác đáng nghi, nhưng động cơ đâu? Đồ đệ sư phụ thương nhất coi trọng nhất chính là đại sư huynh của ta, đại sư huynh từ nhỏ ôn nhuận như vương, người từ bi vi hoài*, mặc dù tâm tư từ bi, cũng không phải không có lí trí quan tâm thế gian, thanh danh của hắn được thiên hạ ca tụng, tương lai là người đứng đầu Hiền Môn, sao lại cần thêm cái danh thí sư, thiên hạ bất dung?” Hoa Tư than nhẹ một tiếng, nhìn bầu trời xanh thẳm thở dài: “Hết thảy đều chỉ có thể chờ sư huynh trở về mới biết được.”
*Từ bi vi hoài: nghĩa là người lúc nào cũng mang lòng từ bi, từ bi đối đãi tất cả chúng sinh. (baidu)
“Qua mấy tháng nữa là thu đông, phương Bắc có một viên phượng hoàng đản mị lực không nhỏ, phỏng chừng sẽ đưa tới mấy tên lão quái vật như ngươi, ngươi muốn làm thế nào đây?” Cao Thanh hỏi.
“Ai nha nha, Cao Thanh cao đại hiệp, ngươi nói cái gì vậy, cái gì kêu lão quái vật? Hoa Tư ta trẻ trung ngời ngời, ngươi luôn mồm xưng ta là lão quái vật, tình cảm của ta lấy gì kham a, tình cảm lấy gì kham a!” Chiết phiến che miệng, Hoa Tư cười nói.
Cao Thanh mặc kệ nam tử hay động kinh này, xoay người nghiêm túc nói: “Phượng hoàng đản nếu xuất hiện ở phương Bắc, vậy người ở Bắc Quốc kia khẳng định sẽ đi, ngươi thích vô giúp vui nhất định cũng sẽ chui vào một chân, thêm cả tên điên thích tạo bi tình ở phía Tây, vậy ít nhất đã có ba lão quái vật.”
“Tốt, tốt, ba lão quái vật đánh nhau, ít nhất sẽ chết mấy tên, thế gian cũng sẽ thái bình đi nhiều.” Phe phẩy quạt lông, Cao Thanh một bộ chẳng dính dáng đến ta.
“Sao ngươi lại trù ta như vậy chứ?” Hoa Tư cười khổ: “Ba người quá ít, hy thế trân bảo phượng hoàng đản này mị lực cực lớn, ngươi đoán xem, còn ai sẽ đi nữa?”
Cao Thanh khẽ nhíu mày nói: “Hai năm trước chết một lão quái vật, tiểu quái vật của lão quái vật còn chưa lớn lên, chẳng lẽ ngươi cho là Hoàng Phủ Đế Quốc cũng sáp một chân vào.”
Cao Thanh nhíu mày khẽ nói: “Thế sự khó liệu, ai biết được? Có điều, theo kết quả bói toán của ta, còn có một người sẽ vì phượng hoàng đản mà đến.”
“Ai?” Cao Thanh nghi hoặc hỏi, rồi sau đó trong đầu linh quang chợt loé, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn nói là đại ma đầu Diệt Thiên?”
Có thể nói ra những lời này, Lâm Cửu đã so sánh với cuộc sống kiếp trước của y, yêu cầu của người dân kì thật cũng không nhiều, chỉ cần có thể ăn cơm, có căn nhà ấm áp, còn có một chút tiền dư mà thôi.
“Có thể nói ra lời lo nghĩ cho tiền đồ quốc gia và vận mệnh nhân dân, ngươi khiến trẫm phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn giọt mưa tí tách ngoài cửa sổ, khẽ khẽ thở dài: “Trẫm… cũng mong muốn thiên hạ này thái bình, dân phú quốc túc*(dân giàu nước mạnh), mưa thuận gió hoà, mong muốn con dân trong thiên hạ đều được sống những ngày tháng thần tiên như thế.”
“Xã hội mâu thuẫn, đấu tranh giai cấp, chỉ cần ở đâu có người thì đều tồn tại vấn đề này, người trong thế giới này không phải đều giống tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn thấu hiểu được bộ mặt của nhân thế.” Ý thức được mình nói quá nhiều chuyện liên quan đến kiếp trước, Lâm Cửu ngay lập tức sửa lời, nói: “Hoàng thượng có tâm tư thế này, quả thật là may mắn của Hoàng Phủ.”
Xã hội mâu thuẫn, đấu tranh giai cấp? Từ ngữ thật mới mẻ, nhưng cũng vô cùng chuẩn xác.
Hoàng Phủ Thiên Niên không khỏi lại nhìn Lâm Cửu nhiều hơn.
…
…
Chim hót lánh lót, nhành hoa lay động, đạm tử phấn hồng, thiển lam bích thuý, đình hoa sen sắc màu rực rỡ, ải sơn lưu thuỷ, tiếng đàn ngân nga như tiếng nhạc trời, người ở trong khóm hoa, thân không dính một phiến lá nào.
Mái tóc nhẹ bay, xiêm y bồng bềnh, một mạt đạm tử bịn rịn với sơn thuỷ trong gia viên, mười ngón tay khẽ vuốt, tiếng đàn giống như nước chảy, từ từ chậm rãi hoà vào làn gió trong lành, khi lại cứng rắn không chịu trói buộc, đúng là nhã khách đang ở chốn hồng trần nhưng lại nhìn thấu hồng trần.
“Chưởng môn sư bá.” Y phục thanh lãnh, bóng trắng đi vào trong vườn, thuỷ tạ bao trọn lấy lầu, xuyên qua bụi hoa điệp ảnh, tìm được chủ nhân của tiếng đàn tiêu sái xuất trần, người trong Hiền Môn, phần lớn đều tiêu sái thoát tục, mà càng là người có thân phận trưởng bối, càng không thể tuân theo khuôn phép tuần hoàn của thế gian.
Đại trưởng môn Hiền Môn từng thu qua ba người đệ tử, đại đệ tử Tiếu Thiên oánh nhuận như ngọc, tài hoa tràn đầy, hưởng đủ lời ngợi ca trong thiên hạ, mười năm trước lại đột nhiên mất tích khiến người ta cực khổ tìm kiếm; tam đệ tử Trần Khôi trầm mặc khiêm tốn, tính cách lãnh khốc, từ trước tới nay rất ít khi xuất hiện trong mắt người đời; mà nhị đệ tử cũng là chưởng môn hiện giờ của Hiền Môn, còn đang bỏ mặc mọi chuyện trong Hiền Môn, mai danh ẩn tích chạy tới Trung Thiên Quốc làm quốc sư, suốt ngày du ngoạn thiên hạ, phong lưu không chịu gò bó.
Tính tình như vậy, không phải người thế tục, nhưng cũng là người Vô Nguyệt kĩnh ngưỡng muốn hướng đến, chẳng qua kính ngưỡng thì kính ngưỡng, vị chưởng môn này ở Hiền Môn suốt ngày ăn chơi đàng điếm, thật khiến người Hiền Môn đau đầu.
“Gọi sư bá cái gì, chẳng lẽ ta đã già như vậy rồi sao.” Tiếng đàn vẫn chưa từng ngừng lại, nam từ nhìn từng phiến từng phiến cánh hoa hồng thắm rơi rụng, khoé miệng cong lên một nụ cười lỗ mãng: “Tiểu Vô Nguyệt a, có phải nhớ ta hay không?”
Sớm đã tập thành thói quen với tính cách của nam tử, Vô Nguyệt trực tiếp bỏ qua câu nói này của nam tử sang một bên, đứng bên cạnh nói: “Chưởng môn tin tức Tiếu Thiên sư bá xuất hiện ở Hoàng Phủ đế quốc đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc, hắn là sư huynh của ngài, sao ngài lại tuyệt không tò mò cũng không quan tâm nha?”
“Ha ha ha… ngươi là muốn nói, vì sao ta có nhiều thời gian du sơn ngoạn thuỷ, đánh đàn ngắm hoa như vậy, nhưng lại không có chút thời gian đi tìm vị sư huynh kia của ta sao?” Tiếng đàn dừng lại, nam tử xoay người hất mái tóc đen, cầm lấy chiếc quạt bên cạnh nhẹ nhàng phe phẩy: “Vị sư huynh kia của ta a, đừng thấy hắn ngày thường luôn một bộ thánh nhân ôn nhuận như hoa như ngọc, nhưng tận trong xương lại là một ma quật cường, muốn làm gì sẽ làm cái đó, chuyện hắn quyết định làm, còn chưa có người có thể thay đổi được.”
Hoa Tư cười đi vào đình sen ngồi xuống, rót hai chén rượu đặt lên bàn: “Vô Nguyệt đã đến đây thì cùng uống với ta một chén đi.”
Nhìn đoá đoá hoa sen trong ao, Hoa Tư uống một ngụm cạn chén rượu, nói: “Hắn muốn làm chuyện gì đều có lí do của hắn, mười năm trước hắn mất tích, mười năm sau hắn trở lại, nếu hắn đã trở lại, vậy hắn nhất định sẽ trở về xem người sư đệ đáng thương ta đây, ai, sư phụ năm đó tính truyền Hiền Môn cho hắn, nhưng sau này hắn mất tích, Trần Khôi cũng ngốc hồ hồ chạy khắp thiên nam địa bắc, một cái Hiền Môn to như vậy cuối cùng lại đặt trong tay ta – người không xứng nhất.”
Hoa Tư quay đầu lại nhìn vào mắt Vô Nguyệt, cười nói: “Nữ tử trong Hiền Môn tuy rằng đều mĩ mạo hơn người, nhưng mà vẫn thiếu chút phong tình.”
Lời nói khinh bạc khiến Vô Nguyệt trợn mắt nhìn Hoa Tư, muốn cho người thiên hạ biết vị chưởng môn sư bá này của nàng ngày thường thích đi hoa nhai liễu hạng*(xóm ăn chơi) còn không khiến bọn họ chê cười chết.
“Chưởng môn sư bá thật sự là người không đứng đắn.” Vô Nguyệt nói.
“Đứng đắn đều là bọn nguỵ quân tử, đứng đắn thì được tích sự gì, cuộc sống ngắn ngủi, sao không thoải mái chút?” Hoa Tư ngửa đầu cười to ba tiếng, nhẹ nhàng phe phẩy tóc, hai mắt phát ra trận trận hào quang, nói: “Nghe nói vị Thánh Giả sư huynh kia của ta thu một tiểu sư đệ được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sách sách sách, ngươi xem hắn xem, ẩn tàng mười năm không chịu nổi tịch mịch, vừa ra đã hãm hại lừa gạt tiểu bằng hữu đáng yêu xinh đẹp, ai, ta làm sư đệ vẫn là so ra kém sư huynh a!”
“Chưởng môn sư bá, Tiếu Thiên sư bá há lại là tên háo sắc, Vô Nguyệt ở Hoàng Phủ Đế Quốc đã gặp qua sư đệ Tiếu Thiên sư bá, luận tướng mạo, quả thật là dung mạo xuất trần đệ nhất thiên hạ, nhưng ngài ấy cũng là người có thực tài, trên sông Ngọc Thuý ở Ân Đô ngài cũng đã gặp qua y, bài thơ làm ra phòng khoáng không gò bó trong quy cách, thật sự là trí tuệ hơn người.” Vô Nguyệt bất bình nói.
Hoa Tư nhìn mắt Vô Nguyệt cười nói: “Vị sư huynh kia của ta cũng coi như là tướng mạo đệ nhất thiên hạ, cô nàng ngươi sẽ không coi trọng Tiếu Thiên đi, lúc này mới thấy hắn một lần liền hát đệm giúp.”
Vô Nguyệt trừng mắt nhìn Hoa Tư, nói: “Vô Nguyệt nói đều là lời nói thật, Vô Nguyệt là loại nữ tử chỉ trông mặt mà bắt hình dong ư?” “Nữ tử hoài xuân, ai biết thế nào?” Hoa Tư cúi đầu cười nhẹ, thấy bộ dáng giận giữ của Vô Nguyệt vội vàng rời đi đề tài, cô gái nhỏ này trời sinh tính cương liệt, chẳng những dám chống đối quý nhân trong cung, có đôi khi ngay cả trưởng môn y đây cũng không thèm để vào mắt, Hoa Tư cũng không muốn trêu vào Vô Nguyệt nóng nảy.
“Thiên Thuỷ không phải đã nói qua với Tiếu Thiên sư huynh rồi sao? Chân tướng cái chết của chưởng môn đời trước đến tột cùng là như thế nào, hết thảy đều phải đợi thu đông Tiếu Thiên sư huynh trở về mới tra ra manh mối.” Cúi đầu mỉm cười, Hoa Tư thản nhiên nói: “Đi gặp sư phụ Mặc Âm của ngươi đi.”
Sau khi Vô Nguyệt rời khỏi, một nam tử văn nhân vận thanh sam phe phẩy quạt lông từ giữa bụi hoa đi ra, nhìn hoa quý nam tử một mình uống rượu trong đình sen, chậm rãi đi qua: “Sự thật đến tột cùng thế nào?”
“Sự thật gì?” Hoa Tư cười nhìn mắt người tới.
Cao thanh không khỏi ném cho y cái xem thường, nói: “Cái chết của sư phụ ngươi, đến tột cùng ai là hung thủ.”
Hoa Tư bất đắc dĩ buông tay nói: “Cao Thanh huynh đài, tại hạ chỉ là một người bình thường bị vây trong chốn hồng trần, trên đầu cũng không phải có song thiên nhãn, làm sao có thể nhìn ra hung thủ là ai chứ.”
“Hừ!” Cao Thanh hiển nhiên không đặt lời nói của Hoa Tư vào lòng, “Lúc trước sư phụ ngươi chết là ngươi xem quẻ ra, có thể xem quẻ được sinh tử của người khác, sao lại không thể xem ai là hung thủ.”
Cổ tay vừa lật, ba đồng tiền phong cách cổ xưa, kẹp vào giữa các ngón tay, Hoa Tư thủ thế biến ảo, ba mai đồng tiền “Loảng xoảng đương” một tiếng rơi xuông trên bàn đá.
“Kết quả như thế nào?” Cao Thanh khẩn cấp nói.
“Tuỳ tiện bói một chút mà có thể ra được hung thủ là ai ta đây đã thành thần tiên a.” Nhìn tiền đồng không có kết quả trên bàn, trường tụ Hoa Tư vừa phất, tiền đồng liền bị thu lấy, y nói: “Năm đó ta cũng chỉ là chiêm ra sư phụ cùng đại sư huynh gặp phải kiếp sinh tử, việc này chỉ có thể đoán được, không thể sửa đổi tất cả còn phải xem tạo hoá của người, sau đó sư phụ và đại sư huynh cùng mất tích, ngọn lửa sinh mệnh của sư phụ trong Hiền Môn tắt lịm, ngọn lửa sinh mệnh của đại sư huynh mặc dù không tắt nhưng cũng lung lay sắp đổ.”
Nhớ đến việc này, Hoa Tư không khỏi lắc đầu than nhẹ.
Cao Thanh hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nói không chừng hung thủ chính là sư huynh của ngươi.”
“Đại sư huynh và sư phụ cùng mất tích, hắn đích xác đáng nghi, nhưng động cơ đâu? Đồ đệ sư phụ thương nhất coi trọng nhất chính là đại sư huynh của ta, đại sư huynh từ nhỏ ôn nhuận như vương, người từ bi vi hoài*, mặc dù tâm tư từ bi, cũng không phải không có lí trí quan tâm thế gian, thanh danh của hắn được thiên hạ ca tụng, tương lai là người đứng đầu Hiền Môn, sao lại cần thêm cái danh thí sư, thiên hạ bất dung?” Hoa Tư than nhẹ một tiếng, nhìn bầu trời xanh thẳm thở dài: “Hết thảy đều chỉ có thể chờ sư huynh trở về mới biết được.”
*Từ bi vi hoài: nghĩa là người lúc nào cũng mang lòng từ bi, từ bi đối đãi tất cả chúng sinh. (baidu)
“Qua mấy tháng nữa là thu đông, phương Bắc có một viên phượng hoàng đản mị lực không nhỏ, phỏng chừng sẽ đưa tới mấy tên lão quái vật như ngươi, ngươi muốn làm thế nào đây?” Cao Thanh hỏi.
“Ai nha nha, Cao Thanh cao đại hiệp, ngươi nói cái gì vậy, cái gì kêu lão quái vật? Hoa Tư ta trẻ trung ngời ngời, ngươi luôn mồm xưng ta là lão quái vật, tình cảm của ta lấy gì kham a, tình cảm lấy gì kham a!” Chiết phiến che miệng, Hoa Tư cười nói.
Cao Thanh mặc kệ nam tử hay động kinh này, xoay người nghiêm túc nói: “Phượng hoàng đản nếu xuất hiện ở phương Bắc, vậy người ở Bắc Quốc kia khẳng định sẽ đi, ngươi thích vô giúp vui nhất định cũng sẽ chui vào một chân, thêm cả tên điên thích tạo bi tình ở phía Tây, vậy ít nhất đã có ba lão quái vật.”
“Tốt, tốt, ba lão quái vật đánh nhau, ít nhất sẽ chết mấy tên, thế gian cũng sẽ thái bình đi nhiều.” Phe phẩy quạt lông, Cao Thanh một bộ chẳng dính dáng đến ta.
“Sao ngươi lại trù ta như vậy chứ?” Hoa Tư cười khổ: “Ba người quá ít, hy thế trân bảo phượng hoàng đản này mị lực cực lớn, ngươi đoán xem, còn ai sẽ đi nữa?”
Cao Thanh khẽ nhíu mày nói: “Hai năm trước chết một lão quái vật, tiểu quái vật của lão quái vật còn chưa lớn lên, chẳng lẽ ngươi cho là Hoàng Phủ Đế Quốc cũng sáp một chân vào.”
Cao Thanh nhíu mày khẽ nói: “Thế sự khó liệu, ai biết được? Có điều, theo kết quả bói toán của ta, còn có một người sẽ vì phượng hoàng đản mà đến.”
“Ai?” Cao Thanh nghi hoặc hỏi, rồi sau đó trong đầu linh quang chợt loé, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn nói là đại ma đầu Diệt Thiên?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.