Chương 143: Hoàng hậu
Vạn Diệt Chi Thương
19/12/2016
Sáng sớm, từ trong mộng tỉnh lại, Lâm Cửu nhẹ nhàng nhu nhu mặt, có chút kì quái mình chạy lên giường ngủ lúc nào, hôm qua hình như sau khi tắm xong y nằm trên nhuyễn tháp ngủ, cũng không biết tại sao khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trên giường.
Khẽ lắc đầu, Lâm Cửu thấy hình như vẫn còn sớm, nhưng y không còn ý niệm muốn ngủ tiếp nữa, ngồi dậy mặc quần áo vào.
Hôm qua tin tức y hồi cung đã nhờ người truyền lên Hoàng Phủ Thiên Niên, có điều nhìn y được một đêm ngủ thẳng cẳng thế này, hiển nhiên là ngày hôm qua Hoàng Phủ Thiên Niên không có ý nguyện thấy y, bằng không chỉ sợ sớm đã cho người đến triệu y rồi, trên đời này chỉ có người hoàng đế muốn gặp liền gặp, chứ chưa có ai muốn gặp là gặp được hoàng đế.
Không được hoàng đế tuyên triệu, cho dù Lâm Cửu có nhờ người trong cung thế nào thì tiểu ân tiểu huệ người ta cũng không giúp được y.
Nhưng chung quy việc hôm nay vẫn phải làm, Lâm Cửu lại một lần nữa bước lên con đường thái phó thái tử dạy dỗ tiểu hoàng tử, Hoàng Phủ Thiên Niên có thể không muốn thấy y, nhưng dù sao cũng phải gặp nhi tử của mình ha?
Thầm nghĩ, Lâm Cửu đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, sớm thiết kế xong xuôi nên làm thế nào để tiếp cận Hoàng Phủ Thiên Niên, biện pháp thoạt nhìn tuy rằng đơn giản lại ngu xuẩn một chút, nhưng thường thường phương pháp càng đơn giản thì càng hữu hiệu, chỉ mong thực hiện được a.
Làm chút chuẩn bị theo người đi đến thư viện tiểu hoàng tử học tập, hài tử nhỏ như vậy có thể xem được sách gì a? Tầm tuổi này hẳn là nên chơi đùa nhiều mới phải.
Ngày hôm nay đưa Lâm Cửu đến thư viện là một vị tiểu thái giám, có gương mặt chữ điền khá giống Tiểu Xuân Tử bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Niên, thoạt nhìn rất thành thật, tên cũng hay ho, gọi là Tiểu Đắng Tử.
“Lâm thái phó, ngài đi hơn một tháng, tiểu hoàng tử vẫn luôn nhớ đến ngài, vị giáo thư tiên sinh mới cũng không tốt như ngài, già khọm, bộ râu bạc như sắp chấm đất, cũng rất nghiêm túc, không giống như ngài hay chơi đùa cùng tiểu hoàng tử, cả ngày toàn quay tiểu hoàng tử hết đọc đến lại đọc đi.” Tiểu Đắng Tử nói rất nhiều, vừa đi vừa nói mấy chuyện xảy ra trong cung trong hơn một tháng nay.
“Ha ha, với tính cách nghịch ngợm gây sự của Tiểu hoàng tử, chỉ sợ người cuối cùng chịu tội chính là vị lão tiên sinh kia đi?” Lâm Cửu theo phía sau, nhỏ giọng cười nói.
Tiểu Đắng Tử cúi đầu cười, liên mồm nói: “Chính xác, chính xác, Lâm thái phó thực sự là hiểu Tiểu hoàng tử, Tiểu hoàng tử chính là tâm đầu nhục của hoàng thượng, tâm can bảo bối của hoàng hậu, bảo bối hoàng tôn của thái hậu, Tiểu hoàng tử từ nhỏ đã nhận được hàng nghìn hàng vạn sủng ái, đâu thể chịu để một lão tiên sinh đến dạy ngài, sau lại khiến cho lão tiên sinh tức giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.”
Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn Tiểu Đắng Tử đi phía trước, càng nghe càng cảm thấy Tiểu Đắng Tử này lá gan cũng không khỏi quá lớn đi, gì cũng dám nói, nam nhân theo sau đột nhiên ngừng lại, nhỏ giọng nói: “Công công, hoá ra hạ nhân trong cung cũng có thể đàm luận chuyện hoàng tộc sao? Lá gan của ngài cũng quá to rồi đó.”
Tiểu Đắng Tử quay đầu cười cười với Lâm Cửu, trên khuôn mặt non nớt nhìn không ra một tia thất kinh, ngược lại thản nhiên đi tới bên cạnh Lâm Cửu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thiên Thánh Giả, nô tài là người Hoả đại nhân an bài trong cung, từ giờ trở đi, nô tài chính là thủ hạ của ngài, thỉnh Thiên Thánh Giả cứ việc phân phó.”
Vừa nghe, Lâm Cửu khẽ nhíu mày, không tồi, xem ra Hoả Sơn cũng không thất tín, không coi lời y nói là gió thoảng bên tai.
“Vậy trong cung chỉ có một mình ngươi thôi sao?” Nếu tất cả mọi người đã biết thân phận của nhau, Lâm Cửu cũng chẳng phải che giấu gì nữa: “Trừ ngươi ra, còn có người nào biết thân phận của ta nữa không?”
“Hồi Thiên Thánh Giả, trong cung chỉ có nô tài biết thân phận của ngài, nhiều người khẩu tạp, sau này có chuyện gì ngài cứ tìm nô tài, nô tài tự nhiên sẽ an bài thoả đáng cho ngài.” Tiểu Đắng Tử hạ thấp giọng, nói: “Tuy tiểu nhân địa vị thấp, nhưng thời gian ở trong cung cũng không ngắn, Thiên Thánh Giả cứ yên tâm.”
…
…
Vốn biện pháp Lâm Cửu nghĩ ra rất đơn giản, chính là thừa dịp lúc Hoàng Phủ Thiên Niên qua thăm hỏi Tiểu hoàng tử cố ý tiếp cận đối phương, nhân cơ hội làm đổ nước trà hay gì gì đó lên ngưởi hắn, để y có thể tiếp cận Hoàng Phủ Thiên Niên tra xét xem trên người đối phương có mang theo cái bình nhỏ nào không, nhưng hôm nay biện pháp này không có cơ hội thực thi rồi.
Lâm Cửu trở về chức vị thái phó thái tử đã ba bốn ngày nay, nhưng trong ba bốn ngày này y mỗi ngày đều chỉ nhìn thấy tiểu hoàng tử, cùng tiểu hoàng tử chơi, kể chuyện xưa cho tiểu hoàng tử, chờ a chờ a, nhưng hết lần này đến lần khác đều không gặp Hoàng Phủ Thiên Niên, tên hoàng đế này chạy đi đâu rồi, trước đây luôn luôn đến xem tiểu hoàng tử, hôm nay sao lại đến cả bóng dáng cũng không thấy.
“Tiểu Đắng Tử, hoàng thượng gần đây sao lại không thấy đến thăm Tiểu hoàng tử a?” Một ngày, dọc đường đi đến thư viện, Lâm Cửu nghi hoặc không dứt đã mở miệng hỏi, có thể Tiểu Đắng Tử nơi đó sẽ biết chăng.
“Hồi Thiên Thánh Giả, hoàng thượng mấy ngày này ngoại trừ vào triều sớm cơ bản đều ở trong thư phòng, ngài muốn gặp hoàng thượng chỉ sợ có chút khó khăn, hoàng thượng gần đây cực hiếm khi nào triệu kiến đại thần, dù là hoàng thượng muốn gặp người, thì phía trước ngài cũng còn mấy vị đại thần, muốn vượt qua những vị đại thần này gặp hoàng thượng thì thật không dễ dàng.” Tiểu Đắng Tử trả lời.
“Hoàng thượng ở trong thư phòng làm gì, ngươi có tin tức gì hay không?” Lâm Cửu nhíu nhíu này, trước đây không muốn gặp Hoàng Phủ Thiên Niên, thì Hoàng Phủ Thiên Niên ngày ngày chạy đến chỗ y, hôm nay muốn gặp Hoàng Phủ Thiên Niên một lần thì lại trắc trở như vậy.
Tiểu Đắng Tử lắc lắc đầu, nói khẽ với Lâm Cửu: “Nghe người ta nói… Hoàng thượng hình như là bị bệnh.”
“Bị bệnh?” Lâm Cửu sửng sốt, đột nhiên hiểu ra cái gì, lẽ nào Hoàng Phủ Thiên Niên cũng giống như Hoa Tư lúc ở trong tuyết sơn thụ thương, cho nên mới ở trong thư phòng không gặp người?
Nghĩ như thế, tựa hồ cũng rất có khả năng.
Nhưng chung quy không thể cứ đợi đến khi thương thế của Hoàng Phủ Thiên Niên lành ha? Lúc đó không biết là đã đến ngày nào tháng nào rồi.
Ngay lúc Lâm Cửu lo lắng trầm tư có thừa y đã tới thư viện, Tiểu Đắng Tử bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, cao giọng hô: “Nô tài khấu kiến hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu? Hoàng hậu!
Lâm Cửu vừa ngẩng đầu nhìn, một nữ tử ung dung hoa quý đang ôm Tiểu hoàng tử nở nụ cười ấm áp với y, y chờ không được Hoàng Phủ Thiên Niên, nhưng lại chờ tới lão bà của hắn…
…
…
Đối với đương kim hoàng hậu Hoàng Phủ Đế Quốc, Lâm Cửu cũng không quá hiểu biết, tại chốn hậu cung phức tạp này, người dễ thấy nhất thường thường là lão mụ thái hậu và tỷ tỷ điên Hoàng Phủ Thiên Hạ của Hoàng Phủ Thiên Niên, dưới sự phụ trợ của hai vị cực phẩm nhân sĩ này hoàng hậu lại có vẻ khiêm tốn đi không ít, Lâm Cửu còn nhớ Hạ quý thưởng hà hội lần nọ thấy hoàng hậu cực ít khi mở miệng nói chuyện.
Nữ tử chỉ bồi Tiểu hoàng tử, thỉnh thoảng cười cười, thình thoảng ứng hoà một cái, đem vũ đài này đều tặng cho những người khác.
Chẳng qua không biết ngày hôm nay vị nữ tử luôn luôn khiêm tốn đến độ sắp biến mất này sao lại đột nhiên tới đây, tới xem Tiểu hoàng tử học tập, hay là có chuyện gì khác?
Lâm Cửu cẩn thận ứng đối, tuy y thấy dáng điệu hoàng hậu rất thoải mái, y cũng thấy có chút hảo cảm với nữ nhân này của Hoàng Phủ Thiên Niên, chí ít không giống Hoàng Phủ Thiên Hạ chỉ cần y vừa nghe tên đã không muốn tới gần, nhưng y vẫn nghĩ nữ nhân trong cung đều không phải ngọn đèn dầu sắp cạn, cẩn thận bao giờ cũng không thừa.
Vừa nhìn thấy Lâm Cửu, Hoàng Phủ Hoàng tựa như con chim nhỏ giang hai cánh tay nhào vào lòng nam nhân, hoàng hậu chỉ cười cười đứng một bên nhìn, ôn nhu nói: “Hoàng Nhi quả rất thích thái phó.” Lâm Cửu thoáng cái không rõ lời này là có ý tứ gì, là tán thưởng sao? Có lẽ…
Hoàng hậu đích xác là tới tìm Lâm Cửu, đầu tiên sai người dẫn Tiểu hoàng tử đi chơi, sau bảo Lâm Cửu ngồi xuống bồi nàng nói chuyện.
“Hoàng nhi thường xuyên nhắc tới thái phó trước mặt ai gia, so với những lão tiên sinh, cách dạy học của thái phó có thể nói là có một phong cách riêng, không chỉ khiến Hoàng Nhi nghịch ngợm gây sự của ai gia nghe lời mà còn học được không ít thứ, Lâm thái phó tuấn tú lịch sự, không hổ là một đời Hiền Môn Thánh Giả mới.” Hoàng hậu vừa mở miệng đã khen Lâm Cửu.
“Hoàng hậu quá khen, thần chỉ là làm hết chức trách của mình mà thôi.” Hoàng hậu khen y như thế, câu này hẳn là có chuyện gì muốn nhờ y đi? Chẳng qua không biết một thái phó nho nhỏ như y, có chuyện gì có thể giúp được hoàng hậu đây, Lâm Cửu hơi thấy hiếu kì.
Quả nhiên, ngay sau đó hoàng hậu đã nói rõ ý đồ: “Lâm thái phó, ai gia nghe nói sư huynh Tiếu Thiên Thánh Giả của ngươi cũng là một vị thần y, năm đó còn chữa trị bệnh đau tim cho thái hậu, vậy chắc hẳn y thuật của Lâm thái phó cũng khỏi phải nói ha?”
“Chỉ biết qua loa mà thôi, đâu thể so sánh với sư huynh của thần a.” Lâm Cửu tựa hồ từ lời nói của hoàng hậu đã đoán ra được một chút manh mối.
Nghe Lâm Cửu nói xong, tinh thần hoàng hậu quả nhiên tỉnh táo hẳn lên, trên mặt lộ ra một tia hỉ sắc, nói: “Lâm thái phó quá khiêm nhượng rồi, thực không dám giấu diếm, lần này ai gia đến đây thực sự là có việc muốn nhờ, mấy ngày trước thân thể hoàng thượng đột nhiên nhiễm bệnh nhẹ, nhưng người không cho phép chúng ta truyền việc này ra ngoài, lại cũng không cho thái y đến trị liệu, ai gia thực sự lo lắng hoàng thượng…”
“Nếu như Lâm thái phó tiện, có thể vào ngự thư phòng xem bệnh cho hoàng thượng được không?” Hoàng hậu nói: “Có điều việc này mong thái phó đừng truyền ra ngoài.”
“Hoàng hậu cứ yên tâm, chuyện này Lâm Cửu sẽ giữ bí mật.” Lâm Cửu không biết hoàng hậu có biết gút mắt giữa y với Hoàng Phủ Thiên Niên hay không, nhưng vì trượng phu mà tự mình đến gặp y, nữ nhân này cũng là một người độ lượng, thảo nào lại trở thành nữ nhân bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Niên…
Khẽ lắc đầu, Lâm Cửu thấy hình như vẫn còn sớm, nhưng y không còn ý niệm muốn ngủ tiếp nữa, ngồi dậy mặc quần áo vào.
Hôm qua tin tức y hồi cung đã nhờ người truyền lên Hoàng Phủ Thiên Niên, có điều nhìn y được một đêm ngủ thẳng cẳng thế này, hiển nhiên là ngày hôm qua Hoàng Phủ Thiên Niên không có ý nguyện thấy y, bằng không chỉ sợ sớm đã cho người đến triệu y rồi, trên đời này chỉ có người hoàng đế muốn gặp liền gặp, chứ chưa có ai muốn gặp là gặp được hoàng đế.
Không được hoàng đế tuyên triệu, cho dù Lâm Cửu có nhờ người trong cung thế nào thì tiểu ân tiểu huệ người ta cũng không giúp được y.
Nhưng chung quy việc hôm nay vẫn phải làm, Lâm Cửu lại một lần nữa bước lên con đường thái phó thái tử dạy dỗ tiểu hoàng tử, Hoàng Phủ Thiên Niên có thể không muốn thấy y, nhưng dù sao cũng phải gặp nhi tử của mình ha?
Thầm nghĩ, Lâm Cửu đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, sớm thiết kế xong xuôi nên làm thế nào để tiếp cận Hoàng Phủ Thiên Niên, biện pháp thoạt nhìn tuy rằng đơn giản lại ngu xuẩn một chút, nhưng thường thường phương pháp càng đơn giản thì càng hữu hiệu, chỉ mong thực hiện được a.
Làm chút chuẩn bị theo người đi đến thư viện tiểu hoàng tử học tập, hài tử nhỏ như vậy có thể xem được sách gì a? Tầm tuổi này hẳn là nên chơi đùa nhiều mới phải.
Ngày hôm nay đưa Lâm Cửu đến thư viện là một vị tiểu thái giám, có gương mặt chữ điền khá giống Tiểu Xuân Tử bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Niên, thoạt nhìn rất thành thật, tên cũng hay ho, gọi là Tiểu Đắng Tử.
“Lâm thái phó, ngài đi hơn một tháng, tiểu hoàng tử vẫn luôn nhớ đến ngài, vị giáo thư tiên sinh mới cũng không tốt như ngài, già khọm, bộ râu bạc như sắp chấm đất, cũng rất nghiêm túc, không giống như ngài hay chơi đùa cùng tiểu hoàng tử, cả ngày toàn quay tiểu hoàng tử hết đọc đến lại đọc đi.” Tiểu Đắng Tử nói rất nhiều, vừa đi vừa nói mấy chuyện xảy ra trong cung trong hơn một tháng nay.
“Ha ha, với tính cách nghịch ngợm gây sự của Tiểu hoàng tử, chỉ sợ người cuối cùng chịu tội chính là vị lão tiên sinh kia đi?” Lâm Cửu theo phía sau, nhỏ giọng cười nói.
Tiểu Đắng Tử cúi đầu cười, liên mồm nói: “Chính xác, chính xác, Lâm thái phó thực sự là hiểu Tiểu hoàng tử, Tiểu hoàng tử chính là tâm đầu nhục của hoàng thượng, tâm can bảo bối của hoàng hậu, bảo bối hoàng tôn của thái hậu, Tiểu hoàng tử từ nhỏ đã nhận được hàng nghìn hàng vạn sủng ái, đâu thể chịu để một lão tiên sinh đến dạy ngài, sau lại khiến cho lão tiên sinh tức giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.”
Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn Tiểu Đắng Tử đi phía trước, càng nghe càng cảm thấy Tiểu Đắng Tử này lá gan cũng không khỏi quá lớn đi, gì cũng dám nói, nam nhân theo sau đột nhiên ngừng lại, nhỏ giọng nói: “Công công, hoá ra hạ nhân trong cung cũng có thể đàm luận chuyện hoàng tộc sao? Lá gan của ngài cũng quá to rồi đó.”
Tiểu Đắng Tử quay đầu cười cười với Lâm Cửu, trên khuôn mặt non nớt nhìn không ra một tia thất kinh, ngược lại thản nhiên đi tới bên cạnh Lâm Cửu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thiên Thánh Giả, nô tài là người Hoả đại nhân an bài trong cung, từ giờ trở đi, nô tài chính là thủ hạ của ngài, thỉnh Thiên Thánh Giả cứ việc phân phó.”
Vừa nghe, Lâm Cửu khẽ nhíu mày, không tồi, xem ra Hoả Sơn cũng không thất tín, không coi lời y nói là gió thoảng bên tai.
“Vậy trong cung chỉ có một mình ngươi thôi sao?” Nếu tất cả mọi người đã biết thân phận của nhau, Lâm Cửu cũng chẳng phải che giấu gì nữa: “Trừ ngươi ra, còn có người nào biết thân phận của ta nữa không?”
“Hồi Thiên Thánh Giả, trong cung chỉ có nô tài biết thân phận của ngài, nhiều người khẩu tạp, sau này có chuyện gì ngài cứ tìm nô tài, nô tài tự nhiên sẽ an bài thoả đáng cho ngài.” Tiểu Đắng Tử hạ thấp giọng, nói: “Tuy tiểu nhân địa vị thấp, nhưng thời gian ở trong cung cũng không ngắn, Thiên Thánh Giả cứ yên tâm.”
…
…
Vốn biện pháp Lâm Cửu nghĩ ra rất đơn giản, chính là thừa dịp lúc Hoàng Phủ Thiên Niên qua thăm hỏi Tiểu hoàng tử cố ý tiếp cận đối phương, nhân cơ hội làm đổ nước trà hay gì gì đó lên ngưởi hắn, để y có thể tiếp cận Hoàng Phủ Thiên Niên tra xét xem trên người đối phương có mang theo cái bình nhỏ nào không, nhưng hôm nay biện pháp này không có cơ hội thực thi rồi.
Lâm Cửu trở về chức vị thái phó thái tử đã ba bốn ngày nay, nhưng trong ba bốn ngày này y mỗi ngày đều chỉ nhìn thấy tiểu hoàng tử, cùng tiểu hoàng tử chơi, kể chuyện xưa cho tiểu hoàng tử, chờ a chờ a, nhưng hết lần này đến lần khác đều không gặp Hoàng Phủ Thiên Niên, tên hoàng đế này chạy đi đâu rồi, trước đây luôn luôn đến xem tiểu hoàng tử, hôm nay sao lại đến cả bóng dáng cũng không thấy.
“Tiểu Đắng Tử, hoàng thượng gần đây sao lại không thấy đến thăm Tiểu hoàng tử a?” Một ngày, dọc đường đi đến thư viện, Lâm Cửu nghi hoặc không dứt đã mở miệng hỏi, có thể Tiểu Đắng Tử nơi đó sẽ biết chăng.
“Hồi Thiên Thánh Giả, hoàng thượng mấy ngày này ngoại trừ vào triều sớm cơ bản đều ở trong thư phòng, ngài muốn gặp hoàng thượng chỉ sợ có chút khó khăn, hoàng thượng gần đây cực hiếm khi nào triệu kiến đại thần, dù là hoàng thượng muốn gặp người, thì phía trước ngài cũng còn mấy vị đại thần, muốn vượt qua những vị đại thần này gặp hoàng thượng thì thật không dễ dàng.” Tiểu Đắng Tử trả lời.
“Hoàng thượng ở trong thư phòng làm gì, ngươi có tin tức gì hay không?” Lâm Cửu nhíu nhíu này, trước đây không muốn gặp Hoàng Phủ Thiên Niên, thì Hoàng Phủ Thiên Niên ngày ngày chạy đến chỗ y, hôm nay muốn gặp Hoàng Phủ Thiên Niên một lần thì lại trắc trở như vậy.
Tiểu Đắng Tử lắc lắc đầu, nói khẽ với Lâm Cửu: “Nghe người ta nói… Hoàng thượng hình như là bị bệnh.”
“Bị bệnh?” Lâm Cửu sửng sốt, đột nhiên hiểu ra cái gì, lẽ nào Hoàng Phủ Thiên Niên cũng giống như Hoa Tư lúc ở trong tuyết sơn thụ thương, cho nên mới ở trong thư phòng không gặp người?
Nghĩ như thế, tựa hồ cũng rất có khả năng.
Nhưng chung quy không thể cứ đợi đến khi thương thế của Hoàng Phủ Thiên Niên lành ha? Lúc đó không biết là đã đến ngày nào tháng nào rồi.
Ngay lúc Lâm Cửu lo lắng trầm tư có thừa y đã tới thư viện, Tiểu Đắng Tử bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, cao giọng hô: “Nô tài khấu kiến hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu? Hoàng hậu!
Lâm Cửu vừa ngẩng đầu nhìn, một nữ tử ung dung hoa quý đang ôm Tiểu hoàng tử nở nụ cười ấm áp với y, y chờ không được Hoàng Phủ Thiên Niên, nhưng lại chờ tới lão bà của hắn…
…
…
Đối với đương kim hoàng hậu Hoàng Phủ Đế Quốc, Lâm Cửu cũng không quá hiểu biết, tại chốn hậu cung phức tạp này, người dễ thấy nhất thường thường là lão mụ thái hậu và tỷ tỷ điên Hoàng Phủ Thiên Hạ của Hoàng Phủ Thiên Niên, dưới sự phụ trợ của hai vị cực phẩm nhân sĩ này hoàng hậu lại có vẻ khiêm tốn đi không ít, Lâm Cửu còn nhớ Hạ quý thưởng hà hội lần nọ thấy hoàng hậu cực ít khi mở miệng nói chuyện.
Nữ tử chỉ bồi Tiểu hoàng tử, thỉnh thoảng cười cười, thình thoảng ứng hoà một cái, đem vũ đài này đều tặng cho những người khác.
Chẳng qua không biết ngày hôm nay vị nữ tử luôn luôn khiêm tốn đến độ sắp biến mất này sao lại đột nhiên tới đây, tới xem Tiểu hoàng tử học tập, hay là có chuyện gì khác?
Lâm Cửu cẩn thận ứng đối, tuy y thấy dáng điệu hoàng hậu rất thoải mái, y cũng thấy có chút hảo cảm với nữ nhân này của Hoàng Phủ Thiên Niên, chí ít không giống Hoàng Phủ Thiên Hạ chỉ cần y vừa nghe tên đã không muốn tới gần, nhưng y vẫn nghĩ nữ nhân trong cung đều không phải ngọn đèn dầu sắp cạn, cẩn thận bao giờ cũng không thừa.
Vừa nhìn thấy Lâm Cửu, Hoàng Phủ Hoàng tựa như con chim nhỏ giang hai cánh tay nhào vào lòng nam nhân, hoàng hậu chỉ cười cười đứng một bên nhìn, ôn nhu nói: “Hoàng Nhi quả rất thích thái phó.” Lâm Cửu thoáng cái không rõ lời này là có ý tứ gì, là tán thưởng sao? Có lẽ…
Hoàng hậu đích xác là tới tìm Lâm Cửu, đầu tiên sai người dẫn Tiểu hoàng tử đi chơi, sau bảo Lâm Cửu ngồi xuống bồi nàng nói chuyện.
“Hoàng nhi thường xuyên nhắc tới thái phó trước mặt ai gia, so với những lão tiên sinh, cách dạy học của thái phó có thể nói là có một phong cách riêng, không chỉ khiến Hoàng Nhi nghịch ngợm gây sự của ai gia nghe lời mà còn học được không ít thứ, Lâm thái phó tuấn tú lịch sự, không hổ là một đời Hiền Môn Thánh Giả mới.” Hoàng hậu vừa mở miệng đã khen Lâm Cửu.
“Hoàng hậu quá khen, thần chỉ là làm hết chức trách của mình mà thôi.” Hoàng hậu khen y như thế, câu này hẳn là có chuyện gì muốn nhờ y đi? Chẳng qua không biết một thái phó nho nhỏ như y, có chuyện gì có thể giúp được hoàng hậu đây, Lâm Cửu hơi thấy hiếu kì.
Quả nhiên, ngay sau đó hoàng hậu đã nói rõ ý đồ: “Lâm thái phó, ai gia nghe nói sư huynh Tiếu Thiên Thánh Giả của ngươi cũng là một vị thần y, năm đó còn chữa trị bệnh đau tim cho thái hậu, vậy chắc hẳn y thuật của Lâm thái phó cũng khỏi phải nói ha?”
“Chỉ biết qua loa mà thôi, đâu thể so sánh với sư huynh của thần a.” Lâm Cửu tựa hồ từ lời nói của hoàng hậu đã đoán ra được một chút manh mối.
Nghe Lâm Cửu nói xong, tinh thần hoàng hậu quả nhiên tỉnh táo hẳn lên, trên mặt lộ ra một tia hỉ sắc, nói: “Lâm thái phó quá khiêm nhượng rồi, thực không dám giấu diếm, lần này ai gia đến đây thực sự là có việc muốn nhờ, mấy ngày trước thân thể hoàng thượng đột nhiên nhiễm bệnh nhẹ, nhưng người không cho phép chúng ta truyền việc này ra ngoài, lại cũng không cho thái y đến trị liệu, ai gia thực sự lo lắng hoàng thượng…”
“Nếu như Lâm thái phó tiện, có thể vào ngự thư phòng xem bệnh cho hoàng thượng được không?” Hoàng hậu nói: “Có điều việc này mong thái phó đừng truyền ra ngoài.”
“Hoàng hậu cứ yên tâm, chuyện này Lâm Cửu sẽ giữ bí mật.” Lâm Cửu không biết hoàng hậu có biết gút mắt giữa y với Hoàng Phủ Thiên Niên hay không, nhưng vì trượng phu mà tự mình đến gặp y, nữ nhân này cũng là một người độ lượng, thảo nào lại trở thành nữ nhân bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Niên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.