Chương 84: Hoàng thành
Vạn Diệt Chi Thương
19/12/2016
Kinh đô Đế Quốc, Hoàng Phủ Hoàng Thành, thành của thiên tử, thành của ngàn năm.
Từng nhìn thấy sự hùng vĩ của Tiên Hiệp Điện, cái phồn hoa của Ân Đô thành, thêm cả Vạn Lý Trường Thành, rồi Kim Tự Tháp Ai Cập, những toà cao ốc chọc trời, Lâm Cửu vẫn cứ nghĩ thế gian này sẽ chẳng có loại kiến trúc nào có thể khiến y cảm thấy kinh ngạc nữa, nhìn trân trân không thốt lên lời, chính vào lúc bọn họ tiến đến ngoại vi Hoàng Thành, lúc Lâm Cửu vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, y vẫn nhịn không được mà kinh thán.
Hoàng Phủ Đế Quốc không hổ là một trong những quốc gia lớn mạnh trên Xích Thổ Đại Địa, Đế Quốc lớn nhất vùng Tây Nam. Hoàng Thành quả là kinh đô của Đế Quốc khiến cho người ta không thể không kinh thán cùng kinh hoàng về sự cao lớn hùng vĩ của nó.
Kiến trúc của Hoàng Thành không thể nói là tinh xảo thanh lịch, nhưng lại mang theo một loại khí khái phóng khoáng không câu lệ tiểu tiết, đứng ở bên dưới bức tường thành được xây bằng những khối đá lớn này, thường khiến người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé biết bao, khí thế bao la hùng vĩ như bầu trời rộng lớn không phải chỉ cần cứ cố xây là được, cũng không phải là loại mà mấy công trình kiến trúc giản giản đơn đơn có thể bắt chước được.
Mà nó giống như là dòng chảy linh hồn của các võ giả, suốt ngàn năm qua dòng chảy này vẫn thuỷ chung gắn liền với quốc thổ Hoàng Phủ Đế Quốc, mà ngay tại bên trong chính đô thành này, mọi câu chuyện lưu lại ngàn năm lịch sử đều từ đây mà ra, mỗi ngày đều cư trú bên trong Hoàng Thành tráng lệ này, trong lòng mỗi người hẳn sẽ đều cảm thấy kiêu hãnh và tự hào ha.
Hưng thịnh của quốc gia cũng là hưng thịnh của dân chúng.
Dọc đường, Diệt Thiên đã nói không ít về những sự tình trong Hoàng Phủ Đế Quốc, đặc biệt về vị tân hoàng mới đăng cơ ba năm trước đây – Hoàng Phủ Thiên Niên, trên đường mỗi lần nghe thấy Diệt Thiên nói về chuyện tân hoàng mạnh mẽ quyết đoán để thực thi chính sách mới như thế nào, lại bài trừ phe phái đối lập ra sao, Lâm Cửu luôn có chút khinh thường cười khẩy.
Tuy rằng y không phải thực thích tên thối hoàng đế đó, nhưng trong lòng cũng hơi bội phục Hoàng Phủ Thiên Niên, mới từng đấy tuổi đã có thể lợi dụng lực lượng trong tay quản lí cả một đế quốc, thủ đoạn quyết đoán như vậy người bình thường quả không thể có được, mà Hoàng Phủ Thiên Niên thậm chí còn là người rất được Diệt Thiên thưởng thức.
Lãnh ngạo của Diệt Thiên Lâm Cửu luôn luôn rõ ràng, người có thể khiến Diệt Thiên thưởng thức như vậy nhất định không phải nhân vật tầm thường.
Có lẽ Hoàng Phủ Thiên Niên là một hoàng đế tốt, nhưng không phải là một hảo bằng hữu đáng để kết giao, nhìn thấy Hoàng Thành đang ngày càng gần ngay trước mắt, Lâm Cửu nghĩ thầm, hoàng đế a, là người ích kỷ nhất, vô tình nhất trong thiên hạ.
“Sau khi tới Hoàng Thành ngươi muốn làm gì?” Diệt Thiên hiện tại dùng thân phận mười năm trước lưu lại bên cạnh Lâm Cửu, mới đầu Lâm Cửu cảm thấy thế này rất tốt, bọn họ có thể dùng thân phận sư huynh sư đệ ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, mà Hoàng Phủ Thiên Hách cũng đối xử với Diệt Thiên vô cùng lễ ngộ, bởi vậy trên cả quãng đường Lâm Cửu có thể nói là vô cùng hài lòng mãn nguyện.
Nhưng mà sau khi tới Hoàng Thành thì phải lo liệu thế nào, chẳng lẽ vẫn cứ để Diệt Thiên lấy thân phận Hiền Môn Thánh Giả lưu lại bên y?
“Thế nào, chưa về tới nhà đã nghĩ muốn đuổi người rồi sao?” Từ sau khi bọn họ phát triển lên loại quan hệ thân thiết nào đó, Diệt Thiên càng ngày càng hay cùng Lâm Cửu thân cận, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa vài câu với nam tử.
“Luyến tiếc.” Ôm chặt lấy Diệt Thiên, Lâm Cửu tựa vào người nam nhân, thì thào nói: “Tới Hoàng Thành ta sẽ về nhà, nhưng mà ta lại cảm thấy có chút sợ, haiz, chẳng nhẽ đây chính là thứ mà người ta vẫn gọi là cận hương tình khiếp* sao?
(*Cận hương tình khiếp: chỉ việc lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng)
Diệt Thiên dùng cằm nhẹ nhàng chạm vào trán nam tử, nói: “Ta cùng ngươi.” Lâm Cửu mỉm cười, y đang chờ chình là mấy lời này.
“Có điều… trước phải che liên ấn trên trán lại đã.” Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên trán Lâm Cửu, Diệt Thiên nói.
Từng nhìn thấy sự hùng vĩ của Tiên Hiệp Điện, cái phồn hoa của Ân Đô thành, thêm cả Vạn Lý Trường Thành, rồi Kim Tự Tháp Ai Cập, những toà cao ốc chọc trời, Lâm Cửu vẫn cứ nghĩ thế gian này sẽ chẳng có loại kiến trúc nào có thể khiến y cảm thấy kinh ngạc nữa, nhìn trân trân không thốt lên lời, chính vào lúc bọn họ tiến đến ngoại vi Hoàng Thành, lúc Lâm Cửu vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, y vẫn nhịn không được mà kinh thán.
Hoàng Phủ Đế Quốc không hổ là một trong những quốc gia lớn mạnh trên Xích Thổ Đại Địa, Đế Quốc lớn nhất vùng Tây Nam. Hoàng Thành quả là kinh đô của Đế Quốc khiến cho người ta không thể không kinh thán cùng kinh hoàng về sự cao lớn hùng vĩ của nó.
Kiến trúc của Hoàng Thành không thể nói là tinh xảo thanh lịch, nhưng lại mang theo một loại khí khái phóng khoáng không câu lệ tiểu tiết, đứng ở bên dưới bức tường thành được xây bằng những khối đá lớn này, thường khiến người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé biết bao, khí thế bao la hùng vĩ như bầu trời rộng lớn không phải chỉ cần cứ cố xây là được, cũng không phải là loại mà mấy công trình kiến trúc giản giản đơn đơn có thể bắt chước được.
Mà nó giống như là dòng chảy linh hồn của các võ giả, suốt ngàn năm qua dòng chảy này vẫn thuỷ chung gắn liền với quốc thổ Hoàng Phủ Đế Quốc, mà ngay tại bên trong chính đô thành này, mọi câu chuyện lưu lại ngàn năm lịch sử đều từ đây mà ra, mỗi ngày đều cư trú bên trong Hoàng Thành tráng lệ này, trong lòng mỗi người hẳn sẽ đều cảm thấy kiêu hãnh và tự hào ha.
Hưng thịnh của quốc gia cũng là hưng thịnh của dân chúng.
Dọc đường, Diệt Thiên đã nói không ít về những sự tình trong Hoàng Phủ Đế Quốc, đặc biệt về vị tân hoàng mới đăng cơ ba năm trước đây – Hoàng Phủ Thiên Niên, trên đường mỗi lần nghe thấy Diệt Thiên nói về chuyện tân hoàng mạnh mẽ quyết đoán để thực thi chính sách mới như thế nào, lại bài trừ phe phái đối lập ra sao, Lâm Cửu luôn có chút khinh thường cười khẩy.
Tuy rằng y không phải thực thích tên thối hoàng đế đó, nhưng trong lòng cũng hơi bội phục Hoàng Phủ Thiên Niên, mới từng đấy tuổi đã có thể lợi dụng lực lượng trong tay quản lí cả một đế quốc, thủ đoạn quyết đoán như vậy người bình thường quả không thể có được, mà Hoàng Phủ Thiên Niên thậm chí còn là người rất được Diệt Thiên thưởng thức.
Lãnh ngạo của Diệt Thiên Lâm Cửu luôn luôn rõ ràng, người có thể khiến Diệt Thiên thưởng thức như vậy nhất định không phải nhân vật tầm thường.
Có lẽ Hoàng Phủ Thiên Niên là một hoàng đế tốt, nhưng không phải là một hảo bằng hữu đáng để kết giao, nhìn thấy Hoàng Thành đang ngày càng gần ngay trước mắt, Lâm Cửu nghĩ thầm, hoàng đế a, là người ích kỷ nhất, vô tình nhất trong thiên hạ.
“Sau khi tới Hoàng Thành ngươi muốn làm gì?” Diệt Thiên hiện tại dùng thân phận mười năm trước lưu lại bên cạnh Lâm Cửu, mới đầu Lâm Cửu cảm thấy thế này rất tốt, bọn họ có thể dùng thân phận sư huynh sư đệ ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, mà Hoàng Phủ Thiên Hách cũng đối xử với Diệt Thiên vô cùng lễ ngộ, bởi vậy trên cả quãng đường Lâm Cửu có thể nói là vô cùng hài lòng mãn nguyện.
Nhưng mà sau khi tới Hoàng Thành thì phải lo liệu thế nào, chẳng lẽ vẫn cứ để Diệt Thiên lấy thân phận Hiền Môn Thánh Giả lưu lại bên y?
“Thế nào, chưa về tới nhà đã nghĩ muốn đuổi người rồi sao?” Từ sau khi bọn họ phát triển lên loại quan hệ thân thiết nào đó, Diệt Thiên càng ngày càng hay cùng Lâm Cửu thân cận, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa vài câu với nam tử.
“Luyến tiếc.” Ôm chặt lấy Diệt Thiên, Lâm Cửu tựa vào người nam nhân, thì thào nói: “Tới Hoàng Thành ta sẽ về nhà, nhưng mà ta lại cảm thấy có chút sợ, haiz, chẳng nhẽ đây chính là thứ mà người ta vẫn gọi là cận hương tình khiếp* sao?
(*Cận hương tình khiếp: chỉ việc lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng)
Diệt Thiên dùng cằm nhẹ nhàng chạm vào trán nam tử, nói: “Ta cùng ngươi.” Lâm Cửu mỉm cười, y đang chờ chình là mấy lời này.
“Có điều… trước phải che liên ấn trên trán lại đã.” Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên trán Lâm Cửu, Diệt Thiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.