Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 195: Tâm thương tâm thống

Vạn Diệt Chi Thương

19/12/2016

Lâm Cửu trực tiếp nhảy xuống giường, cất bước định chạy ra bên ngoài, Hoả Vũ thấy thế vội vàng kéo nam nhân lại, nói: “Lâm đại ca, những nơi quân đội xương khô tới từ trước tới nay chưa ai có thể thắng được, huynh là người lão thiên gia phái tới cứu bọn muội, an nguy của Tội Ác Quốc Gia đều trông chờ vào huynh, nếu như huynh đi ra ngoài lỡ bị thương, vậy sao được a!”

Hoả Vũ không phải hoàn toàn tin tưởng Lâm Cửu có thể thực sự ra được ngoài thỉnh tiên hiệp đến, nàng cũng không đặt toàn bộ an nguy của Tội Ác Quốc Gia lên người Lâm Cửu, chỉ là hôm nay gia hương gặp địch, nàng không thể để nam tử này cùng bọn họ ở đây chờ chết.

Sao Lâm Cửu lại không biết Hoả Vũ đang kích y, muốn để một mình y chạy trốn, thế nhưng y có thể thoát được sao? Đối mặt với tội ác Diệt Thiên tạo ra, sao y có thể một mình né tránh, y không có cách nào mở mắt trừng trừng nhìn những người cứu mình chịu đựng sự hành hạ của chiến tranh do Diệt Thiên gây nên.

“Hoả Vũ cô nương, không phải cô nói ta là người trời cao phái xuống cứu vớt Tội Ác Quốc Gia sao?” Lâm Cửu an uỷ Hoả Vũ, yếu ớt cười nói: “Giờ đây gia hương của cô nương gặp nguy nan, nếu lúc này ta không ra thì còn phải đợi đến khi nào, nói không chừng ta thực sự có thể đuổi được quân đội xương khô này cũng nên.”

“Lâm đại ca, huynh đang nói mê sảng cái gì vậy?” Hoả Vũ lo lắng nói, “Bọn muội là người của Tội Ác Quốc Gia, nơi này có lão nhân, có hài tử, có gia đình của bọn muội, bọn muội có thể vì gia hương mà bị vấy máu phơi đầu, thế nhưng huynh không phải là người của Tội Ác Quốc Gia, huynh cũng có gia quyến của mình, gia hương của mình, mạng của huynh là do muội cứu được, nên Hoả Vũ không hy vọng Lâm đại ca sẽ vì bọn muội mà bị chút thương tổn gì, lại càng không muốn liên luỵ đến huynh.”

“Hoả Vũ, cô đừng khuyên ta nữa, mặc kệ là bách tính của Tội Ác Quốc Gia hay con dân Hoàng Phủ Đế Quốc, chẳng lẽ đều không phải là người trên Xích Thổ Đại Địa sao?” Lâm Cửu vừa cười vừa nói: “Không chỉ bởi vì cô cứu tính mệnh của ta nên ta mới muốn báo đáp, chỉ cần là người, là con dân trên Xích Thổ Đại Địa, thì ta đều không thể mở mắt trừng trừng nhìn các ngươi vì quê hương mà chiến, bản thân thì lại lâm trận chạy trốn, hơn nữa, nếu không có các ngươi dẫn đường, một mình ta lạc đường trên sa mạc thì chẳng phải cũng chỉ còn đường chết sao.”

Lời Lâm Cửu nói khiến Hoả Vũ có chút dở khóc dờ cười, Lâm Cửu tiếp tục: “Dù sao cũng đều là chết, còn không bằng chết trên chiến trường, chí ít còn có chút tôn nghiêm, cái chết có thể nhẹ tựa lông hồng, cũng có thể nặng tựa thái sơn, Hoả Vũ cô nương, cô hãy cho ta một cơ hội, để cho ta chết cũng được nặng tựa thái sơn đi.”

Thái sơn là cái gì? Hoả Vũ nghĩ thầm, Thái Sơn này có lẽ là một ngọn núi rất nổi tiếng ở địa phương nào đó, tuy nàng không biết Thái Sơn ở đâu, nhưng câu nói kia của Lâm Cửu nàng vẫn hiểu, đã nói đến nước này, Hoả Vũ cũng không thể chối từ được nữa, trong lòng nữ tử rất cảm kích.

“Lâm đại ca, bên ngoài gió lớn, đại phu nói huynh không thể bị nhiễm lạnh nữa, muốn đi ra ngoài cũng được, nhưng trước tiên huynh phải mặc thêm y phục này vào đã”. Hoả Vũ vừa cười vừa nói, sau đó lại lấy một chiếc áo choàng dày giúp Lâm Cửu khoác vào, chùm mũ lên, quàng khăn vào cổ, Lâm Cửu lập tức chỉ còn lộ ra cặp mắt.

Hoả Vũ dẫn Lâm Cửu rời khỏi căn phòng, hai người bước nhanh trên đường, thủ lĩnh tiêu cục vừa rời đi đang đứng phía trước liên tục chỉ huy đoàn người sơ tán, già già trẻ trẻ trong thành đều trốn vào nhà mình, còn những người tuổi trẻ lực tráng mặc kệ là nam hay nữ đều cầm lấy đao kiếm vũ khí, không có đao không có kiếm thì liền lấy dao làm bếp cái cuốc trong nhà mang ra, người người đều chạy ra ngoài cửa thành.

“Khụ khụ…”

“Lâm đại ca, huynh không sao chứ?” Hoả Vũ lo lắng hỏi.

Lâm Cửu lắc đầu, nói: “Không sao, chúng ta mau mau qua đó đi.”

Chạy trên đường, Lâm Cửu nhìn thấy tiếng tiểu hài tử trong thành gào khóc, trên gương mặt của cả nam lẫn nữ đều bừng bừng ý chí quyết tâm chịu chết, thỉnh thoảng trên đường cũng sẽ có mấy đôi tình lữ ôm lấy nhau như sinh tử chia lìa, bọn họ tay nắm tay, giống như cho dù có chết cũng phải chết cùng chỗ.

Trượng phu ôm thê tử, mẫu thân hôn tạm biệt hài tử, cuộc sống vốn yên ả an bình đột nhiên xảy ra rối loạn, chiến tranh tới bất ngờ, bóng đêm thình lình phủ xuống, cửa nát nhà tan, nhân gian thảm kịch. Một màn này trình diễn rõ ràng ngay trước mắt Lâm Cửu. Mà đứng sau hết thảy những chuyện này lại là do chính người nam nhân y yêu sâu đậm nhất gây nên.

Nhìn những hình ảnh trước mắt, trong lòng Lâm Cửu hổ thẹn vô cùng, cứ như tất cả đều là do y tạo thành vậy, khiến lòng Lâm Cửu càng thêm nặng nề đau đớn, lòng nóng như lửa đốt, lập tức ho khan liên tục, khí tức bốc lên.

Cố gắng nín nhịn trận ho khan muốn tràn ra khỏi miệng, Lâm Cửu cắn răng đi theo sau Hoả Vũ đến cổng thành, vùng phụ cận cổng thành đã tụ tập không ít bách tính, trong tay đám bách tính đều cầm vũ khí chuẩn bị bảo vệ quê hương của chính họ, những người tuổi trẻ lực tráng này có thể rời khỏi Tội Ác Quốc Gia, nhưng bọn họ sao có thể vứt bỏ quê hương mà không để ý, vứt bỏ lão ấu trong nhà mà không quan tâm?

Rễ của bọ họ đã đâm sâu vào trong tầng tầng lớp lớp sa mạc này.

Vừa mới chạy tới phụ cận cổng thành, Lâm Cửu đã có chút thở không ra hơi, nam tử không khỏi âm thầm cảm khái, nếu là lúc trước y vẫn còn võ công thì chỉ cần điềm nhẹ mũi chân là có thể bay qua bay lại, đâu như hiện tại, chạy đến muốn chết muốn sống, trong ngực như có một ngọn lửa đang thiêu cháy khiến y khó chịu.

“Lâm đại ca, nghỉ ngơi chút đi, chúng ta tới rồi.” Vẫn đi phía trước Lâm Cửu, Hoả Vũ dẫn theo Lâm Cửu vượt qua đội thủ vệ đi lên tường thành phía trên cổng, còn chưa đến nơi Lâm Cửu đã nghe thấy tiếng hò hét xé trời của A Ngưu.

“Để A Ngưu ta xuống, một quyền đánh một người, đánh cho bọn xương khô này tất cả đều bị chôn xuống luôn! Các ngươi đừng cản ta, để ta xuống dưới!”

Lâm Cửu nghe xong mỉm cười, A Ngưu này thực sự là một con đại ngưu vô cùng bốc đồng.

“A Ngưu chết tiệt, nếu ngươi muốn xuống đó chịu chết thì nhảy xuống luôn đi, rống cái gì mà rống!” Hoả Vũ vừa xuất hiện, A Ngưu liền ngoan ngoãn, thấy Hoả Vũ tới, A Ngưu lập tức không ồn ào nữa, chạy tới bên Hoả Vũ nói: “Không được, nếu ta chết chẳng phải muội sẽ thành quả phụ sao, muốn chết thì chúng ta cùng nhau chết.”

“Phi phi phi! Ngươi muốn chết thì tự đi mà chết, ta còn muốn sống thật tốt, ai muốn tuẫn tình theo tên trâu ngốc nhà ngươi?” Gương mặt có chút ngăm đen của Hoả Vũ đỏ lên, hung hăng trừng mắt mắng A Ngưu.

Hai người nói qua nói lại khiến cho bầu không khí khẩn trương tức khắc dịu đi không ít, người đứng bên tường thành đều cúi đầu cười, Lâm Cửu cũng thấy được mấy người khác trên đây, ngoại trừ y, Hoả Vũ và A Ngưu ra, còn có một vài người, có lẽ là những nhân vật quan trọng trong thành, có thủ vệ đứng cạnh, thoạt nhìn thì hoa quý hơn những người khác một ít.

Trong đó có một nam tử trung niên nhìn qua thì khoảng tầm bốn mươi lăm tuổi, lực lưỡng cao lớn, có phần giống với môn thần dán trên cửa vào mỗi dịp năm mới ở kiếp trước của Lâm Cửu, đứng bên cạnh trung niên nam tử giống môn thần là một nữ tử làn da có thể coi là trắng nõn, trông thì đẹp hơn Hoả Vũ, có điều Lâm Cửu đã nhìn qua rất nhiều tuyệt sắc, nữ nhân này cũng có thể miễn cưỡng tính là dung mạo thuộc hàng trung thượng.

Bên cạnh nữ tử đứng một nam tử trẻ tuổi mũi ưng vô cùng bắt mắt.

Nam tử mũi ưng khó mà không thấy được Hoả Vũ và Lâm Cửu, nhưng nam tử không thèm liếc nhìn Lâm Cửu một cái, chỉ âm thầm liếc nhìn Hoả Vũ hoạt bát cay độc bên cạnh, tia sáng kì dị trong mắt chợt loé rồi biến mất, sau đó liền quay đầu tiếp tục nói chuyện với nữ tử và nam nhân trung niên, Lâm Cửu khẽ cau mày, nhưng không nói gì thêm, chỉ nghe những người này trò chuyện bên cạnh.

“Cha, giờ phải làm sao đây, con đã nói từ sớm rằng chúng ta nên mau chóng rời khỏi Tội Ác Quốc Gia, người xem, hôm nay tất cả bọn ngưu quỷ xà thần này đều đã xuất hiện, chỉ sợ hôm nay chúng ta phải chết tại đây rồi.” Nữ tử gọi nam nhân trung niên là cha, xem ra mối quan hệ của hai người này là cha con.



Nam nhân trung niên sắc mặt bình tĩnh không nói lời nào, nam tử mũi ưng bên cạnh tiến lên vỗ vỗ ngực, tràn trề tự tin ngẩng đầu nói: “Chuyện tới nước này, dù chúng ta có rời đi cũng không còn kịp nữa, vừa rồi ta đã tra xét qua bốn phía, e rằng chúng ta đã bị bao vây, có điều xin thành chủ cứ yên tâm, có tại hạ ở đây, đám ngưu quỷ xà thần này sẽ không thể gây tí thương tổn cho bách tính trong thành.”

“Đại tiểu thư, vị đại ca này là ai?” Hoả Vũ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nam tử mũi ưng này, thấy khẩu khí của nam tử lớn như thế, không khỏi có chút hiếu kì, cũng có chút không tin.

“Vương đại ca, mong huynh thi tiên pháp cứu bách tính đáng thương trong thành chúng ta”, Nữ tử trước nói với nam tử mũi ưng, sau đó mới quay ra nói với Hoả Vũ: “Hoả Vũ muội muội, vị Vương đại ca này là tiên hiệp tỷ gặp ở bên ngoài, ban đầu tỷ cùng với phụ thân thỉnh Vương đại ca vào thành làm khách, không nghĩ tới quân đội xương khô đột nhiên xông ra, Vương đại ca pháp lực cao cường, nói không chừng có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này”.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng dáng điệu của thành chủ vô cùng lãnh đạm, nơi đội quân xương khô đến chưa bao giờ thất bại, thoạt nhìn thành chủ cũng không phải là người suy nghĩ đơn giản, phỏng chừng cũng không quá tin tưởng lời nam tử mũi ưng nói, chỉ là lúc này có thêm một chiến lực chính là thêm một phần thu hoạch.

Hoả Vũ vừa nghe vậy, kinh ngạc nói: “Ai nha, trùng hợp thật, phải chăng vị Vương đại ca này quen biết với Lâm đại ca, Lâm đại ca cũng quen biết người của Tiên Hiệp Điện đó!”

“Đúng đúng đúng, Lâm hiểu này cũng là một người quen biết với người của Tiên Hiệp Điện”. A Ngưu nói hùa theo.

Nam nhân mũi ưng hơi sửng sốt, nghe Hoả Vũ nói mới nhìn về phía Lâm Cửu đã bị mọi người lãng quên vẫn đi theo sau Hoả Vũ, Lâm Cửu trùm kín mít, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt trong trẻo như tinh nguyệt của nam tử, nam nhân mũi ưng có chút hoài nghi đánh giá Lâm Cửu, nói: “Các hạ cũng là tiên hiệp?”

Thành chủ và tiểu thư cũng vô cùng hiếu kì nhìn về phía Lâm Cửu, thành chủ nói với Hoả Vũ: “Hoả Vũ, vị công tử này là tiên hiệp?”

“Không, tại hạ không phải tiên hiệp, chỉ là có vài phần quen biết với tiên hiệp của Tiên Hiệp Điện thôi.” Lâm Cửu nói chuyện đồng thời trong đầu cũng nhớ lại, nhưng không hề có kí ức gì về nam tử trước mắt, trong hai năm y ở Vọng Nguyệt Sơn chưa từng gặp qua nam tử họ Vương này.

Nhưng không phải tất cả tiên hiệp đều tu hành trên Vọng Nguyệt Sơn, có một bộ phận tiên hiệp thường xuyên tu hành ở bên ngoài, do đó Lâm Cửu cũng không biết nam tử tự xưng tiên hiệp trước mặt này có đúng là tiên hiệp thật hay không.

“Nga, không biết các hạ quen biết thế nào với các vị tiên hiệp trên Vọng Nguyệt Sơn?” Nam tử tựa hồ có chút khinh thường Lâm Cửu, lạnh nhạt hỏi: “Tại hạ quanh năm tu hành ở bên ngoài, mấy năm mới về Vọng Nguyệt Sơn một lần, không biết Vọng Nguyệt Sơn bây giờ cũng tiếp nhận ngoại nhân vào núi du ngoạn”.

Lời nam tử mũi ưng nói có chút cao ngạo khó lọt tai, nhưng Lâm Cửu cũng không còn là nam nhân dễ nổi nóng như ngày trước, y cười cười, nói: “Thì ra là thế, thảo nào các hạ không nhận ra tại hạ, tại hạ ba năm trước mới đến Vọng Nguyệt Sơn, khá là quen thuộc với Vân Nhiễm tiên hiệp.”

“Vân Nhiễm sư thúc…” Nam tử hơi sửng sốt, nhìn Lâm Cửu một lúc rồi không nói gì nữa, quay lại tiếp tục trò chuyện với đại tiểu thư và thành chủ.

Lâm Cửu âm thầm cười khổ, có thể gặp được người của Tiên Hiệp Điện ở đây coi như là một loại may mắn, tuy tiên hiệp họ Vương này thoạt nhìn không phải tốt như vậy.

Nghe tiên hiệp họ Vương này tràn đầy lòng tin đảm bảo với thành chủ và đại tiểu thư. Lâm Cửu âm thầm lắc đầu, y đã ở Tử Thành một khoảng thời gian, đội quân xương khô này không biết đã gặp qua bao lần, đội quân này khác biệt vô cùng lớn với những bộ xương bình thường của người chết, xương cốt toàn thân cứng rắn kiên cố như sắt thép, khôi giáp khoác trên người thoạt nhìn có vẻ cũ nát, thế nhưng chém một đao thì dù chỉ một dấu vết cũng không có.

Huống chi, những bộ xương này không biết đau đớn, sợ hãi là gì, giống như một cỗ máy giết người chỉ nghe mệnh lệnh của một nam nhân…

Nam nhân kia, chẳng lẽ đang ở gần đây sao?

Không, không thể, theo như tính khí cao ngạo của Diệt Thiên, thì loại việc nhỏ nhặt thế này tất nhiên sẽ không đến phiên Diệt Thiên tự mình xuất thủ, Lâm Cửu không khỏi khẽ thở dài, y ban đầu cũng không định ở lại thành này quá lâu, sợ tung tích của mình sẽ dẫn Diệt Thiên tới làm phiền người dân trong thành, có điều lúc này đội quân xương khô kia lại quá đông.

Nghĩ như thế, Lâm Cửu không khỏi có chút sửng sốt, những bộ xương này chắc sẽ không phải là vì y mà đến đấy chứ?

Nam nhân thấp thỏm lo âu, đứng trên tường thành nhìn về phía xa xa, tầm mắt nhìn thấy đội quân đông đúc hắc ám tận chân trời, đội quân bao vây lấy toàn bộ thành không một khe hở, đến bầu trời cũng mơ hồ có thể một vài sinh vật không biết tên quanh quẩn trong mây đen, nhìn chằm chằm vào toà thành.

Lâm Cửu lắc đầu, đội quân xương khô này không phải hướng về phía y, nếu thực sự là hướng về y thì chỉ sợ Diệt Thiên sẽ không phiền phức như thế còn dùng cả đội quân vây quanh toà thành, đại ma đầu đó là loại người nào, chẳng lẽ Lâm Cửu còn không rõ sao? Nhưng càng là hiểu rõ Diệt Thiên, Lâm Cửu càng cảm thấy bi ai.

Chính là vì hiểu rõ nam nhân kia, Lâm Cửu mới biết ý nghĩ muốn thay đổi Diệt Thiên là một việc khó khăn cỡ nào.

“U u u —”

Trên bầu trời đột nhiên vang lên một trận âm thanh quỷ dị, như là tiếng gào khóc thảm thiết từ khắp nơi theo cơn gió truyền đến, như địa ngục âm u phủ xuống.

“Bá — bá — bá —”

Thanh âm đều đặn truyền đến từ bốn phương. Nhìn kĩ, chính là hàng hàng đội quân xương khô bước từng bước về phía toà thành, từ một vòng vây lớn, dần dần thu nhỏ lại, nghe vào tai chỉ có âm thanh nức nở như tiếng quỷ gào, tựa như đang tấu một khúc nhạc buồn.

Không hề có tiếng người, khí thế trầm mặc của đội quân xương khô, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đều, khí thế trầm mặc nơi nơi càng dẽ khiến người ta tăng thêm áp lực tâm lý, trừ Lâm Cửu ra những người khác đã bao giờ gặp qua trận thế đáng sợ thế này, nhiệt huyết lúc trước lập tức nguội đi, người người sắc mặt trắng bệnh.

“Vương đại ca, nhanh nghĩ biện pháp a…” Tiểu thư kéo kéo cánh tay nam tử mũi ưng hoảng sợ nói.

Thành chủ than nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay chúng ta chỉ có hai con đường, mở cổng thành để những ma quỷ này tiến vào, hoặc là chống lại…”



Hoả Vũ cắn môi, nói: “Tuyệt đối không thể để bọn họ tiến vào, phàm là những người đầu hàng không phải đều trở thành nô lệ của đám ma quỷ này, nhận hết sự hành hạ của chúng, chúng ta tình nguyện chết vinh quang, chết nặng tựa Thái Sơn, cũng đừng để cho người thân bằng hữu của mình trở thành nô lệ cho ma quỷ, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh, đời đời kiếp kiếp không thể ngẩng đầu, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể sống trong bóng tối”.

“Ta cũng vậy! Đại trượng phu chết cũng không đầu hàng!” A Ngưu đứng một bên rống lên.

“Tuyệt đối không thể để ma quỷ tiến vào! Tuyệt đối không thể để ma quỷ tiến vào!” Mọi người đồng thanh hô lên.

“Được” Bàn tay vỗ tường thành, thành chủ bị tiếng reo hò của mọi người kích động, mặc kệ đầu hàng hay không, kết cục cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết, cùng với nhận hết dằn vặt mà chết, không bằng chiến đầu vì gia hương, “Mọi người nghe lệnh, chúng chí thành thành*, đồng tâm hiệp lực, bảo vệ quê hương.”

[*Chúng chí thành thành: ý nói: ý chí của dân chúng là thành trì giữ nước vững vàng nhất.]

“Bảo vệ quê hương! Bảo vệ quê hương!”

Người người trong tay giơ cao vũ khí lục tục theo sự bố trí của thủ lĩnh tiêu cục xếp thành trận ngũ hình vuông cùng chờ đợi thời khắc sinh tử, những người khác cũng đã chuẩn bị xong xuôi, những người cầm cung tiễn thì đứng trên tường thành, có người nói lấy nồi và bếp trong nhà ra, đun sẵn một ít nước nóng đặt trên tường thành đự định khi bọn xương khô tới thì sẽ đổ xuống.

Lúc này ai rơi vào lưới thì chưa thể nói trước được.

Lâm Cửu đứng trên tường thành đưa mắt trông về phương xa, y tuyệt đối không cho rằng người trong thành có thể đánh bại ác ma từ địa ngục ra, thế nhưng y có thể làm được gì đây?

“Kia là cái gì? Mau nhìn a, bọn xương khô này hình như mạng vật gì đó tới!” Hoả Vũ đột nhiên chỉ ra xa xa nói.

Theo tầm mắt Hoả Vũ, Lâm Cửu cũng nhìn qua, trong nháy mắt, đồng tử nam nhân bỗng nhiên trợn to, ngực như bị tảng đá khổng lồ đập vào đau đớn không ngớt, nhịn không được cúi đầu ho khan liên tục: “Khụ khụ khụ…”

Là cái gì…đó là cái gì?

Sao Lâm Cửu có thể không nhận ra được chứ? Thứ bọn xương khô này mang ra, không phải là đại pháo Lâm Cửu tự tay thiết kế dùng để phóng pháo hoa hồi ở ốc đảo sao?

Sao y lại không biết chứ, Diệt Thiên ủng hộ y làm hoả pháo, hoá ra không phải chỉ vì để phóng ra pháo bông xán lạn như hoa, mà càng là vì hướng miệng pháo về phía bách tính, bắn phá tường thành, chiến tranh thiêu đốt càng thêm kịch liệt, tim Lâm Cửu nhất thời như bị dao cứa.

Nhớ lại đêm đó cùng đứng dưới bầu trời với nam nhân đó ngắm hình ảnh pháo hoa ngập trời, Lâm Cửu đến khóc cũng không được, tất cả những thứ này hoá ra đều là giả dối.

Diệt Thiên để y tạo pháo, thì ra không phải là để hoàn thành giấc mộng của y, mà là mượn giấc mộng của y, mượn đôi tay y, để thế gian này càng thêm tràn ngập tang thương, Lâm Cửu không thể tin được, hoả pháo y làm ra không biết đã làm hại tình mệnh bao nhiêu người, lại khiến biết bao kẻ cửa nát nhà tan.

Diệt Thiên…Diệt Thiên…

Rốt cuộc là ngươi hận ta đến mức nào, mà lại muốn đối đãi với ta tàn nhẫn như vậy, để cho ta thấy đôi tay mình nhiễm đầy máu của người khác ra sao.

Muốn khóc cũng đã không còn lệ, đau lòng cũng đã chết lặng.

“Lâm đại ca, Lâm đại ca huynh không sao chứ?” Thấy Lâm Cửu ho kịch liệt như vậy, Hoả Vũ vỗ nhè nhẹ lên lưng nam nhân lo lắng hỏi.

Không sao, sao y có thể không sao chứ? Lâm Cửu lắc đầu, chỉ ngẩng đầu nhìn hoả pháo đã được mang ra đang hướng về phía bọn họ, trong lòng lạnh lẽo, tức giận nói không ra lời.

Bàn tay đặt trên tường thành dần dần nắm chặt thành quyền, do khí lực quá lớn, đến nỗi Lâm Cửu sắp phá nát bàn tay mình.

Nhìn loại vũ khí không biết tên này, mọi người đều lo lắng, sợ hãi không thôi, bầu trời như đang dần dần sụp xuống đè lên bọn họ.

Ngay sau đó, Lâm Cửu đột nhiên xoay người chạy xuống dưới thành.

“Lâm đại ca, huynh đi đâu vậy a!” Hoả Vũ ở phía sau hô lên.

Nam tử mũi ưng hừ lạnh nói: “Chắc là người này thấy đội quân ma quỷ sợ hãi nên chạy trốn rồi.”

“Lâm công tử không phải là người như thế!” Thấy nam tử nói xấu Lâm Cửu, A Ngưu thở phì phì phản bác.

Nam tử mũi ưng lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không đúng sao, vậy y chạy xuống dưới làm gì?”

“Ai nha, người nọ sao lại chạy ra đó?” Đại tiểu thư đột nhiên chỉ ra ngoài thành kinh ngạc nói, mọi người vừa nhìn, phát hiện nam tử nọ đã mở cửa thành trực tiếp chạy về hướng đội quân xương khô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Thiên Liên Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook