Chương 32: Tiểu thối miêu
Vạn Diệt Chi Thương
19/12/2016
Dãy Phong Lâm – một trong hai dãy núi lớn của Xích Thổ Đại Địa là tấm tựa của Hoàng Phủ Đế Quốc.
Trong dãy Phong Lâm có không ít hung cầm mãnh thú, trong đó cũng có rất nhiều loài mà Lâm Cửu chưa từng nghe qua, trong cơ thể của những hung cầm mãnh thú này đều chảy huyết mạch từ thời thượng cổ, từ khi ra đời đã có được sức tấn công cường đại, hơn nữa bọn chúng cũng giống như yêu quái biết tu luyện, nghe nói nếu tu luyện đến cuối cùng chúng nó không chỉ có thể miệng nói tiếng người, mà còn có thể hoá thân thành hình người, thậm chí phi thăng tiến vào tiên giới.
Nhân loại dựa theo thực lực của hung cầm mãnh thú mà phân chia cấp bậc, cấp thấp nhất là hung cầm cấp một, từ đây suy ra, cấp cao nhất chính là hung cầm cấp chín, hung cầm cấp chín đã có thể có khả năng nói tiếng người, người bình thường khó có thể chống lại được uy lực của nó, mà thường thường hung cầm càng cao cấp, pháp lực của chúng liền càng cường đại hơn.
Hung cầm mà đột phá cấp chín được xưng là yêu thú, đã có thể hoá thân thành người, có được pháp lực cường đại, nếu tiếp tục tu hành thêm nghìn hay trăm năm nữa, cũng không phải không có khả năng thành tiên.
Cũng giống như Bạch xà Bạch Tố Trinh, tới một mức độ nhất định là có thể lột da thành người, cuối cùng phi thăng thành tiên.
Hạng mục tiêu khiển lớn nhất trong Hoàng Phủ Đế Quốc chính là đấu hung cầm, Lâm Cửu đã từng xem đá gà, đấu cẩu, chọi trâu, không nghĩ tới đi tới thế giới khác lại có thế chứng kiến đấu thú, xem ra vô luận là ở thế giới nào mọi người cũng đều thích tiết mục giải trí tương tự nhau.
“Đấu thú hội, hình như rất thú vị a, cái viên Thiên Thánh Châu kia có phải là thứ tốt không?” Đoàn người Lâm Cửu trụ tại Cửu Thiên Khách Điếm, dưới uy danh của đại ma đầu, Cửu Thiên Khách Điếm đặc biệt an bài cho bọn họ một gian biệt viện đơn độc.
“Nghe đồn Thiên Thánh Châu là do hạt của sen thánh hoá thành, nếu đeo thường xuyên có thể giúp thần thanh khí sảng, đối với người bình thường mà nói chẳng qua chỉ là một hạt châu xinh đẹp mang theo thánh danh trong người mà thôi.” Diệt Thiên dừng một chút, nhìn mắt Lâm Cửu nói: “Có điều đối với ngươi mà nói, là một lựa chọn trong tồi.”
Lâm Cửu cười hắc hắc, chớp chớp mắt nhìn Diệt Thiên: “Đối với ta mà nói còn có công dụng đặc thù gì sao?”
“Ngươi vốn là sen thánh biến thành, hạt sen thánh có thể khiến người khởi tử hồi sinh, nhưng lợi ích này chỉ có hữu dụng với người có cực thánh chi thể thôi.” Diệt Thiên nói.
Có thể khởi tử hồi sinh? Kia chẳng phải là sẽ hơn một cái bùa hộ mệnh sao? Đồ vật tốt như vậy nhất định phải lấy được a! Lâm Cửu lại hắc hắc cười với Diệt Thiên: “Diệt Thiên lão đại, cho con hắc long kia của ngươi đi tham gia đấu thú trận đi, đã tới Ân Đô, chúng ta sao có thể bỏ qua cho trận đấu truyền thống như vậy.”
Khoé miệng nhếch lên một ý cười thản nhiên, Diệt Thiên ngồi bên cạnh bàn, Lâm Cửu vội chạy qua rót một ly trà cho hắn, ân cần đến cực điểm.
“Thiên Thánh Châu đối với ngươi mà nói đích thật là vật tốt, đi coi thử đấu thú trận của Hoàng Phủ Đế Quốc cũng không tồi, nhưng cũng không đáng để thả hắc long ra, trước đó không lâu ta quơ được một con thú nhỏ rất thú vị, nhân cơ hội này có thể xem xem năng lực của con thú nhỏ này ra sao.”
“Thú nhỏ?” Lâm Cửu không nhớ rõ khi nào thì Diệt Thiên từng bắt được thú nhỏ a.
Ống tay áo dài vung lên, trên bàn liền thêm một con mèo con đen tuyền, mèo con nhe răng trợn mắt phát ra một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, đôi mắt huyết hồng như hai khoả ru-bi.
“Tiểu thối miêu?” Lâm Cửu cả kinh, y liếc mắt một cái liền nhận ra con mèo con trên bàn, đây không phải con tiểu tặc miêu mấy tháng trước theo y từ Vọng Nguyệt Sơn xuống sao? Sau đó lúc đến Lưu Tinh Thành mèo con đột nhiên cắn y một ngụm rồi chạy mất, không nghĩ tới cư nhiên bị đại ma đầu bắt được.
Đáng đời! Lâm Cửu oán thầm.
Trong dãy Phong Lâm có không ít hung cầm mãnh thú, trong đó cũng có rất nhiều loài mà Lâm Cửu chưa từng nghe qua, trong cơ thể của những hung cầm mãnh thú này đều chảy huyết mạch từ thời thượng cổ, từ khi ra đời đã có được sức tấn công cường đại, hơn nữa bọn chúng cũng giống như yêu quái biết tu luyện, nghe nói nếu tu luyện đến cuối cùng chúng nó không chỉ có thể miệng nói tiếng người, mà còn có thể hoá thân thành hình người, thậm chí phi thăng tiến vào tiên giới.
Nhân loại dựa theo thực lực của hung cầm mãnh thú mà phân chia cấp bậc, cấp thấp nhất là hung cầm cấp một, từ đây suy ra, cấp cao nhất chính là hung cầm cấp chín, hung cầm cấp chín đã có thể có khả năng nói tiếng người, người bình thường khó có thể chống lại được uy lực của nó, mà thường thường hung cầm càng cao cấp, pháp lực của chúng liền càng cường đại hơn.
Hung cầm mà đột phá cấp chín được xưng là yêu thú, đã có thể hoá thân thành người, có được pháp lực cường đại, nếu tiếp tục tu hành thêm nghìn hay trăm năm nữa, cũng không phải không có khả năng thành tiên.
Cũng giống như Bạch xà Bạch Tố Trinh, tới một mức độ nhất định là có thể lột da thành người, cuối cùng phi thăng thành tiên.
Hạng mục tiêu khiển lớn nhất trong Hoàng Phủ Đế Quốc chính là đấu hung cầm, Lâm Cửu đã từng xem đá gà, đấu cẩu, chọi trâu, không nghĩ tới đi tới thế giới khác lại có thế chứng kiến đấu thú, xem ra vô luận là ở thế giới nào mọi người cũng đều thích tiết mục giải trí tương tự nhau.
“Đấu thú hội, hình như rất thú vị a, cái viên Thiên Thánh Châu kia có phải là thứ tốt không?” Đoàn người Lâm Cửu trụ tại Cửu Thiên Khách Điếm, dưới uy danh của đại ma đầu, Cửu Thiên Khách Điếm đặc biệt an bài cho bọn họ một gian biệt viện đơn độc.
“Nghe đồn Thiên Thánh Châu là do hạt của sen thánh hoá thành, nếu đeo thường xuyên có thể giúp thần thanh khí sảng, đối với người bình thường mà nói chẳng qua chỉ là một hạt châu xinh đẹp mang theo thánh danh trong người mà thôi.” Diệt Thiên dừng một chút, nhìn mắt Lâm Cửu nói: “Có điều đối với ngươi mà nói, là một lựa chọn trong tồi.”
Lâm Cửu cười hắc hắc, chớp chớp mắt nhìn Diệt Thiên: “Đối với ta mà nói còn có công dụng đặc thù gì sao?”
“Ngươi vốn là sen thánh biến thành, hạt sen thánh có thể khiến người khởi tử hồi sinh, nhưng lợi ích này chỉ có hữu dụng với người có cực thánh chi thể thôi.” Diệt Thiên nói.
Có thể khởi tử hồi sinh? Kia chẳng phải là sẽ hơn một cái bùa hộ mệnh sao? Đồ vật tốt như vậy nhất định phải lấy được a! Lâm Cửu lại hắc hắc cười với Diệt Thiên: “Diệt Thiên lão đại, cho con hắc long kia của ngươi đi tham gia đấu thú trận đi, đã tới Ân Đô, chúng ta sao có thể bỏ qua cho trận đấu truyền thống như vậy.”
Khoé miệng nhếch lên một ý cười thản nhiên, Diệt Thiên ngồi bên cạnh bàn, Lâm Cửu vội chạy qua rót một ly trà cho hắn, ân cần đến cực điểm.
“Thiên Thánh Châu đối với ngươi mà nói đích thật là vật tốt, đi coi thử đấu thú trận của Hoàng Phủ Đế Quốc cũng không tồi, nhưng cũng không đáng để thả hắc long ra, trước đó không lâu ta quơ được một con thú nhỏ rất thú vị, nhân cơ hội này có thể xem xem năng lực của con thú nhỏ này ra sao.”
“Thú nhỏ?” Lâm Cửu không nhớ rõ khi nào thì Diệt Thiên từng bắt được thú nhỏ a.
Ống tay áo dài vung lên, trên bàn liền thêm một con mèo con đen tuyền, mèo con nhe răng trợn mắt phát ra một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, đôi mắt huyết hồng như hai khoả ru-bi.
“Tiểu thối miêu?” Lâm Cửu cả kinh, y liếc mắt một cái liền nhận ra con mèo con trên bàn, đây không phải con tiểu tặc miêu mấy tháng trước theo y từ Vọng Nguyệt Sơn xuống sao? Sau đó lúc đến Lưu Tinh Thành mèo con đột nhiên cắn y một ngụm rồi chạy mất, không nghĩ tới cư nhiên bị đại ma đầu bắt được.
Đáng đời! Lâm Cửu oán thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.