Chương 67: Truy đuổi
Vạn Diệt Chi Thương
19/12/2016
Lâm Cửu không trả lời câu hỏi của Diệt Thiên, thảo luận mấy chuyện giết người kiểu này với đại ma đầu Diệt Thiên thật vô nghĩa, cũng sẽ chẳng có kết quả gì, y đương nhiên biết nếu y dùng tuyệt chiêu Diệt Thiên dạy có thể dễ dàng giết chết đối phương, không phải y không sợ chết, trái lại, vì y đã chết một lần nên y càng quý trọng tính mạng lên gấp hai lần, nếu không phải lúc đó Diệt Thiên xuất hiện, y có lẽ cũng sẽ ra tay để bảo mệnh.
Nhưng chưa đến nước vạn bất đắc dĩ, Lâm Cửu cũng không muốn dùng đôi tay của mình kết liễu sinh mệnh người khác.
“Ngươi còn chưa trả lời ta, đang suy nghĩ cái gì?” So với thảo luận mấy vấn đề giết chóc, Lâm Cửu càng có hứng thú với lời Diệt Thiên vừa nói, giống như miêu trảo gãi gãi tâm y, ngưa ngứa khó chịu.
“Ngươi muốn biết gì?” Trong mắt Diệt Thiên nổi lên ý cười nhợt nhạt, phảng phất như đã xuyên thấu qua đôi mắt sáng ngời kia của Lâm Cửu nhìn thấy khát – vọng nào đó trong nội tâm nam nhân.
“Ngươi đang lo lắng cho ta, phải không?” Giống như con mèo con trộm được thịt, khoé miệng Lâm Cửu cong lên, y xoay người gác tay mình lên thành bồn ngửa đầu nhìn Diệt Thiên, không biết Diệt Thiên đã thả dược gì vào trong bồn, làm phép gì, thương thế trên người Lâm Cửu đã gần khỏi hoàn toàn.
“Ngươi là người cùng hợp tu với ta.” Nhìn bàn tay ướt đẫm của người nào đó đang nhẹ nhàng lôi kéo quần áo mình, Diệt Thiên chỉ thản nhiên trả lời, nhưng không đẩy bàn tay không an phận của đối phương ra.
“Chỉ như vậy?” Khẽ cau mày, hai tay đột nhiên đặt lên bả vai Diệt Thiên, Lâm Cửu nhanh chóng nhảy lên phía trước, giống như con thuỷ yêu nhảy ra khỏi mặt nước giữa màn đêm u tối, há cái miệng đầy máu muốn ăn thịt người.
Kì thật Lâm Cửu muốn dụ dỗ Diệt Thiên, còn về nguyên nhân, có lẽ là bởi vì y mất hứng tại sao chỉ có y giống một con mèo lòng hiếu kì quá nặng, tại sao rõ ràng Diệt Thiên cũng cùng y đâm sâu vào độc của hợp tu nhưng vẫn bảo trì vượt qua lí trí thường nhân, cũng có lẽ bởi vì y muốn nhìn thấy một Diệt Thiên không lí trí, không bình tĩnh, không bày ra bộ dáng bất an thần bí đó trước mặt y.
Đáng tiếc động tác của Diệt Thiên vẫn nhanh hơn, đối mặt với một người nào đó có khuynh hướng tự động hiến – thân, nam tử như lang như hổ nhào về phía hắn, hắn chỉ là hai tay nhẹ nhàng ngăn cản, nhẹ nhàng đẩy, nam nhân nào đó liền “bùm” một tiếng ngã vào trong bồn.
Xoay người, tiêu sái rời đi, nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng mắng chửi bừng bừng sức sống, ma đầu nào đó khoé miệng mỉm cười: “Ngày mai dẫn ngươi đến Thiên Hương Các hạ hạ hoả.”
“Thối ma đầu, ai muốn hạ hoả a!”
Từ trong bồn bước đi ra, Lâm Cửu dùng sức lắc lắc mái tóc ướt sũng, không thèm mặc quần áo chân trần đi theo sau Diệt Thiên vào phòng ngủ, hai ba bước liền chui vào trong chăn bao kín mít.
Diệt Thiên lắc lắc đầu, nhìn nam tử nào đó không mời mà tự tới chiếm lấy giường ngủ của hắn, nói: “Ngươi đi nhầm phòng rồi.”
Trở mình đưa lưng về phía Diệt Thiên đang đứng bên giường, Lâm Cửu cuốn chăn cười nói: “Dù sao ngươi cũng không ngủ giường.” Y hôm nay là hạ quyết tâm không buông tha tên đại ma đầu người gặp người sợ này.
Diệt Thiên càng trốn tránh, lại càng khiến Lâm Cửu muốn truy đuổi đằng sau, giống như trò diều hâu bắt gà con vậy, lại không biết rằng ai mới là diều hâu chân chính, ai mới là bên bị truy đuổi.
Lâm Cửu một lúc lâu không nghe thấy Diệt Thiên nói chuyện, cùng với âm thanh cửa phòng kẽo kẹt đóng lại, bên tai Lâm Cửu vang lên một âm thanh rất nhỏ của tiếng y phục ma sát nhau tất tất tuôn rơi như là có người đang thoát y phục, sau đó trên giường lại nhẹ nhàng chấn động do bị một người áp lên.
Còn chưa chờ Lâm Cửu trở mình qua xem xét xem Diệt Thiên rốt cuộc đang làm gì, Lâm Cửu đột nhiên cảm thấy bên cạnh tăng thêm một người, một cảm giác lành lạnh đặc thù xuyên thấu qua lớp chăn gấm từ phía sau phiêu tán mà đến, nhẹ nhàng làm cho máu trong cơ thể y lưu động cấp tốc.
Lâm Cửu vội nảy người lên, ánh mắt đột ngột trợn to, Diệt Thiên chỉ mặc nội y đang ngửa mặt từ từ nhắm hai mắt nằm bên cạnh y, y lúc đầu sửng sốt, sau đó khoé miệng mỉm cười, dù sao thương thế trên người vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nam nhân hơi lộ vẻ mỏi mệt nhanh chóng cuốn chăn, đầu dựa vào vai Diệt Thiên, cảm thụ nhiệt độ cơ thể băng lãnh kia rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng chưa đến nước vạn bất đắc dĩ, Lâm Cửu cũng không muốn dùng đôi tay của mình kết liễu sinh mệnh người khác.
“Ngươi còn chưa trả lời ta, đang suy nghĩ cái gì?” So với thảo luận mấy vấn đề giết chóc, Lâm Cửu càng có hứng thú với lời Diệt Thiên vừa nói, giống như miêu trảo gãi gãi tâm y, ngưa ngứa khó chịu.
“Ngươi muốn biết gì?” Trong mắt Diệt Thiên nổi lên ý cười nhợt nhạt, phảng phất như đã xuyên thấu qua đôi mắt sáng ngời kia của Lâm Cửu nhìn thấy khát – vọng nào đó trong nội tâm nam nhân.
“Ngươi đang lo lắng cho ta, phải không?” Giống như con mèo con trộm được thịt, khoé miệng Lâm Cửu cong lên, y xoay người gác tay mình lên thành bồn ngửa đầu nhìn Diệt Thiên, không biết Diệt Thiên đã thả dược gì vào trong bồn, làm phép gì, thương thế trên người Lâm Cửu đã gần khỏi hoàn toàn.
“Ngươi là người cùng hợp tu với ta.” Nhìn bàn tay ướt đẫm của người nào đó đang nhẹ nhàng lôi kéo quần áo mình, Diệt Thiên chỉ thản nhiên trả lời, nhưng không đẩy bàn tay không an phận của đối phương ra.
“Chỉ như vậy?” Khẽ cau mày, hai tay đột nhiên đặt lên bả vai Diệt Thiên, Lâm Cửu nhanh chóng nhảy lên phía trước, giống như con thuỷ yêu nhảy ra khỏi mặt nước giữa màn đêm u tối, há cái miệng đầy máu muốn ăn thịt người.
Kì thật Lâm Cửu muốn dụ dỗ Diệt Thiên, còn về nguyên nhân, có lẽ là bởi vì y mất hứng tại sao chỉ có y giống một con mèo lòng hiếu kì quá nặng, tại sao rõ ràng Diệt Thiên cũng cùng y đâm sâu vào độc của hợp tu nhưng vẫn bảo trì vượt qua lí trí thường nhân, cũng có lẽ bởi vì y muốn nhìn thấy một Diệt Thiên không lí trí, không bình tĩnh, không bày ra bộ dáng bất an thần bí đó trước mặt y.
Đáng tiếc động tác của Diệt Thiên vẫn nhanh hơn, đối mặt với một người nào đó có khuynh hướng tự động hiến – thân, nam tử như lang như hổ nhào về phía hắn, hắn chỉ là hai tay nhẹ nhàng ngăn cản, nhẹ nhàng đẩy, nam nhân nào đó liền “bùm” một tiếng ngã vào trong bồn.
Xoay người, tiêu sái rời đi, nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng mắng chửi bừng bừng sức sống, ma đầu nào đó khoé miệng mỉm cười: “Ngày mai dẫn ngươi đến Thiên Hương Các hạ hạ hoả.”
“Thối ma đầu, ai muốn hạ hoả a!”
Từ trong bồn bước đi ra, Lâm Cửu dùng sức lắc lắc mái tóc ướt sũng, không thèm mặc quần áo chân trần đi theo sau Diệt Thiên vào phòng ngủ, hai ba bước liền chui vào trong chăn bao kín mít.
Diệt Thiên lắc lắc đầu, nhìn nam tử nào đó không mời mà tự tới chiếm lấy giường ngủ của hắn, nói: “Ngươi đi nhầm phòng rồi.”
Trở mình đưa lưng về phía Diệt Thiên đang đứng bên giường, Lâm Cửu cuốn chăn cười nói: “Dù sao ngươi cũng không ngủ giường.” Y hôm nay là hạ quyết tâm không buông tha tên đại ma đầu người gặp người sợ này.
Diệt Thiên càng trốn tránh, lại càng khiến Lâm Cửu muốn truy đuổi đằng sau, giống như trò diều hâu bắt gà con vậy, lại không biết rằng ai mới là diều hâu chân chính, ai mới là bên bị truy đuổi.
Lâm Cửu một lúc lâu không nghe thấy Diệt Thiên nói chuyện, cùng với âm thanh cửa phòng kẽo kẹt đóng lại, bên tai Lâm Cửu vang lên một âm thanh rất nhỏ của tiếng y phục ma sát nhau tất tất tuôn rơi như là có người đang thoát y phục, sau đó trên giường lại nhẹ nhàng chấn động do bị một người áp lên.
Còn chưa chờ Lâm Cửu trở mình qua xem xét xem Diệt Thiên rốt cuộc đang làm gì, Lâm Cửu đột nhiên cảm thấy bên cạnh tăng thêm một người, một cảm giác lành lạnh đặc thù xuyên thấu qua lớp chăn gấm từ phía sau phiêu tán mà đến, nhẹ nhàng làm cho máu trong cơ thể y lưu động cấp tốc.
Lâm Cửu vội nảy người lên, ánh mắt đột ngột trợn to, Diệt Thiên chỉ mặc nội y đang ngửa mặt từ từ nhắm hai mắt nằm bên cạnh y, y lúc đầu sửng sốt, sau đó khoé miệng mỉm cười, dù sao thương thế trên người vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nam nhân hơi lộ vẻ mỏi mệt nhanh chóng cuốn chăn, đầu dựa vào vai Diệt Thiên, cảm thụ nhiệt độ cơ thể băng lãnh kia rồi ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.