Chương 49
Tú Sinh
11/06/2024
Tuy đây chỉ là cái tên giống với được nhắc đến trong mộng song Tiết Thứ vẫn có phần khó chịu trong lòng.
Hắn quay sang nhìn thư sinh được gọi là Tạ Uẩn Xuyên một hồi. Có phiên dịch chú ý đến sắc mặt của hắn, lại thấy mấy thư sinh còn đang tức giận bất bình thì cầm vỏ đao gõ hai cái mạnh vào thành xe để lấy lòng Tiết Thứ:
- Yên lặng!
Vì bị cảnh cáo, mấy thư sinh trong xe dần im lặng. Thấy Tạ Uẩn Xuyên không nói nữa, Tiết Thứ mới thôi cau mày, cưỡi ngựa đi đằng trước.
Lúc ra đến phố Kì Bàn, đoàn người thấy xe ngựa của thái tử đang đi ra từ cửa Đại Minh.
Tiết Thứ giơ tay ra hiệu đoàn xe dừng lại, đoạn giục ngựa tiến đến chào hỏi:
- Thái tử điện hạ.
Ân Thừa Ngọc vén màn xe ngựa lên, nháy mắt ra hiệu cho Trịnh Đa Bảo bên cạnh. Nhận được mệnh lệnh, Trịnh Đa Bảo dẫn thị vệ ra xa chừng năm bước, để không gian cho hai người tiện nói chuyện.
Ân Thừa Ngọc quan sát quần áo của Tiết Thứ, cau mày:
- Hôm nay giám quan Tiết đã làm gì?
Hai người đứng cách nửa bước chân, một người ngồi trong xe ngựa, một người dắt ngựa đứng cúi đầu bên ngoài, trông rất xa cách, không có chút thân thiết nào.
Ỷ vào việc không ai nghe được bọn họ nói gì, Tiết Thứ không trả lời câu hỏi của Ân Thừa Ngọc, ngược lại nhỏ giọng nói:
- Thần đã xem quà điện hạ tặng.
Ân Thừa Ngọc ung dung nhìn hắn, cong môi:
- À, thích không?
- Thần rất thích. Mấy chứ đề bên dưới thần cũng hiểu...
Tiết Thứ ngước mắt lên, tham lam mà nhìn chằm chằm vào y:
- Chẳng qua không rõ được ý của cái khóa miệng cho lắm.
Hắn khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt đen láy dần bốc cháy.
Thật là không biết đùa chút nào, có mỗi một chuyện bé tí vậy mà lại thiếu kiên nhẫn đến mức hỏi ngay trên đường.
Ân Thừa Ngọc cười, nhìn hắn, ra vẻ không thèm để ý, nói lớn:
- Ý của Cô là...sau này giám quan Tiết phải chú ý lời nói và hành động của mình, chớ đi cắn người lung tung.
Ý trên mặt chữ, nhưng khi người khác nghe được lại hiểu thành một ý khác. Tất cả đều nghĩ thầm, quả đúng như lời đồn, chẳng biết sao mà Tiết Thứ đã đắc tội thái tử. Thái tử vốn là người bao dung song bây giờ lại nhục nhã hắn trước mặt mọi người.
Nhưng Tiết Thứ vẫn cứ cung kính nghe như trước, thật là người giỏi nhẫn nhịn.
Giám quan Tiết đang trầm mặc trong mắt mọi người lại mím môi, thì thầm cãi lại:
- Thần mới chỉ cắn một lần.
Vả lại rõ ràng là điện hạ cũng cắn lại rồi.
Tròng mắt hắn xoay vòng, chợt muốn xem thử dấu răng bị cổ áo dựng đứng che khuất.
Nói đến chuyện muốn cắn người, phải là điện hạ mới đúng.
Song hắn không nói ra, sợ điện hạ tức giận.
Thấy hắn vẫn còn dám mạnh miệng, Ân Thừa Ngọc không vui, cau mày:
- Sao, ngươi chê ít à?
Chẳng biết vì sao mà bỗng nhớ đến hình ảnh trong mộng, Tiết Thứ chợt thấy chột dạ một cách khó hiểu. Hắn không giải thích nữa, cúi đầu xuống:
- Thần sai rồi.
Thấy hắn dần ngoan ngoãn thuận theo, Ân Thừa Ngọc hài lòng. Y không quan tâm đến chuyện này nữa, hỏi lại câu hỏi lúc ban đầu:
- Ngươi đang làm gì?
Tiết Thứ thuật lại chuyện đến Đông Xưởng đòi người cho y nghe.
Nghe hắn nói trong xe đang nhốt đám thư sinh có liên quan đến án kiện của Tôn Miểu, Ân Thừa Ngọc mới để tâm mấy phần:
- Đã gần đến ngày thi Hương, mấy học sinh này vô cớ bị bắt vào ngục lại còn chịu nhiều cưc hình. Đợi bộ Hình kết án xong, ngươi nói Trình Bách Xuyên mau chóng thả người ra, để tránh làm trễ nải bọn họ chuản bị.
Tiết Thứ nhận lệnh.
Giao việc xong, Ân Thừa Ngọc chuẩn bị rời đi thì thoáng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Y sửng sốt, quay lại nhìn thì đối phương đã quay đi, y không nhìn rõ được mặt hắn.
Thư sinh trong xe kia, hình như khá giống Tạ Uẩn Xuyên.
Ân Thừa Ngọc hoài nghi, thử hỏi thêm một câu:
- Khoa thi sắp tới rồi, học vấn của những học sinh này thế nào? Trong đây có người nào nổi bật không?
Tạ Uẩn Xuyên là bạn cũ của y ở đời trước. Không muốn để Tiết Thứ phát hiện ra mình biết người nọ, y hỏi vòng vo một câu.
Đời trước, Tạ Uẩn Xuyên đỗ Giải nguyên trước, sau lại đỗ Hội Nguyên và Trạng nguyên, là người duy nhất đỗ Tam nguyên.
Theo thời gian ở đời trước, đúng là bây giờ Tạ Uẩn Xuyên đang chuẩn bị tham gia thi Hương.
Trước đây Tiết Thứ đã sai người điều tra bối cảnh của gia đình những học sinh này, trong đó bao gồm tình hình học vấn ở thư viện.
Hắn tóm tắt lại cho y về tình hình của mấy học sinh, cho đến khi nói đến Tạ Uẩn Xuyên, hắn chợt ngừng một hồi. Cuối cùng mới nói đúng thực tế:
- Trong tám người có Tạ Uẩn Xuyên có học vấn cao nhất. Thần nghe nói hắn cũng có chút danh tiếng ở thư viện. Là người được dự đoán sẽ đỗ Giải nguyên.
Nghe được cái tên Tạ Uẩn Xuyên, Ân Thừa Ngọc bỗng hoảng hốt.
Quả đúng là hắn.
Nhưng không biết tại sao hắn lại có liên quan đến án chết oan của nhà họ Tôn.
Ở đời trước, trong khoảng thời gian này y đang bị giam cầm trong hoàng lăng. Đến sau này khi y quen biết Tạ Uẩn Xuyên, hắn đã vào triều làm quan được vài năm rồi. Chuyện thời học sinh của hắn, đúng là y không rõ lắm.
- Thế à? Để Cô xem.
Ân Thừa Ngọc làm bộ tò mò, xuống xe ngựa.
Đoàn xe ở phía bên kia, y không ngại xa, bước ngang qua một đám thị vệ và phiên dịch, đi đến trước xe ngựa.
Ân Thừa Ngọc nhìn thoáng qua nhóm thư sinh bên trong, cuối cùng dừng lại trên mặt của Tạ Uẩn Xuyên, trong mắt chứa đầy ý sâu xa.
Tạ Uẩn Xuyên đang độ nhược quán (hai mươi tuổi), khuôn mặt ôn hòa, mặc bộ quần áo tả tơi ngồi trong xe, trông rất vô hại giống mấy thư sinh khác.
Nhưng người này lại âm thầm nung nấu báo thù nợ máu, cuối cùng dùng sức mình đẩy ngã thứ phụ Thiệu Thiêm. Sau khi được y thu về dưới trướng, hắn đã giúp y rất nhiều.
Y có cùng chí hướng với Tạ Uẩn Xuyên, ngoại trừ thân phận quân và thần, hai người bọn họ là tri kỷ của nhau.
Y vốn tưởng rằng phải đến kì thi Đình năm sau mới gặp được hắn, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Ân Thừa Ngọc cảm khái trong lòng, song không nói thêm gì nữa.
Dù sao thì Tạ Uẩn Xuyên của hiện tại cũng không nhận ra y.
Ân Thừa Ngọc đứng yên lặng trước xe ngựa hồi lâu, đoạn quay về xe của mình.
Tiết Thứ đi theo y, quan sát vẻ mặt của y, cẩn thận dò hỏi:
- Điện hạ biết Tạ Uẩn Xuyên sao?
Vốn dĩ hắn cho rằng cái tên Tạ Uẩn Xuyên chỉ là trùng hợp, nhưng hành động hôm nay của điện hạ cho hắn biết, có lẽ không phải thế.
Trong mộng, hắn cãi nhau với điện hạ vì Tạ Uẩn Xuyên, trong lòng đầy ghen tị. Bây giờ trong hiện thực cũng có một Tạ Uẩn Xuyên, mà hình như điện hạ cũng biết người nọ.
Trong lòng hắn chợt có một cảm xúc kì lạ khó hiểu.
Như hai đầu sợi dây vất vả kiếm được trong một mớ cuộn dây rối tung.
Hắn cố gắng tháo ra nhưng lại không thể.
- Bớt tò mò chuyện của Cô đi.
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn, không rõ vì sao hắn đoán được. Đành phải quy cho việc có lẽ hai người này trời sinh khắc nhau, mặc dù không có ký ức của một đời nhưng Tiết Thứ vẫn rất nhạy cảm về chuyện có liên quan đến Tạ Uẩn Xuyên.
Đời trước, bọn họ thường xuyên đánh nhau.
Nói đúng hơn là Tiết Thứ gây sự và Tạ Uẩn Xuyên trả đũa lại.
Sống lại một đời, Ân Thừa Ngọc không muốn xem hai người này bóng gió nhau nữa. Y nhìn Tiết Thứ, cảnh cáo:
- Đưa người về đi, chớ gây thêm chuyện nữa.
Nói xong, y ra lệnh cho xe ngựa rời đi.
Tiết Thứ đứng yên nhìn theo xe ngựa. Đợi đến khi xe đã đi xa, hắn mới quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn đoàn xe, nói:
- Đến bộ Hình.
*
Lần này Ân Thừa Ngọc ra ngoài cung là vì nhận được tin của thái y viện: phương pháp rút máu đã có hiệu quả.
Năm ngày trước, Ân Từ Quang tới tìm y, nói rằng hắn tìm được một phương pháp rút máu trong sách cổ có thể chữa được nạn dịch hạch. Trước đó, trong thư Vệ Tây Hà gửi về cũng có đề cập đến vị đại phu ở Phúc Kiến từng thử phương pháp này để tạm khống chế bệnh dịch. Chính vì thế, Ân Thừa Ngọc đồng ý cho hắn thử.
Nhưng vì nghĩ đến việc sức khỏe của Ân Từ Quang không tốt, y không cho hắn đến trực tiếp lệ nhân sở mà đi thái y viện dạy cho thái y phương pháp rút máu, để thái y chữa trị cho người nhiễm bệnh.
Song, hôm nay Ân Thừa Ngọc đến thái y viện mới biết Ân Từ Quang vẫn tự tay làm.
Tuy hắn không được lòng hoàng đế nhưng vẫn là công chúa, lại thêm có Trịnh Đa Bảo đi cùng, cho nên thái y viện rất xem trọng lời hắn nói. Dưới sự cố chấp của hắn, hai mươi người bệnh nhẹ được chọn từ lệ nhân sở, đưa đến cách ly ở kho dược liệu bên ngoài thái y viện.
Các thái y trong thái y viện làm việc với Ân Từ Quang rất tốt. Được hắn dặn dò, ban đầu bọn họ còn giúp hắn giấu giếm, sau lại bị Ân Thừa Ngọc bắt được khe hở cho nên đành phải đau khổ dẫn y đến nhà kho.
Xung quanh nhà kho vô cùng hoang vu, không có người nào sinh sống, chính vì thế không sợ lệ khí lây lan.
Lúc đến cửa kho, thái y dẫn đường cản Ân Thừa Ngọc lại, không dám để y gặp điều không may.
Ân Thừa Ngọc biết chừng mực, không nằng nặc đòi vào mà lùi ra sau mấy bước, đứng chờ thái y đi gọi Ân Từ Quang.
Không lâu sau, cửa kho mở ra, Ân Từ Quang xuất hiện.
Hắn bịt khăn vải che kín miệng mũi, mặc một bộ trường bào mộc mạc màu xanh, tóc được buộc đơn giản ở phía sau, trông có vẻ ốm yếu song lại có phần khí khái.
Người khác đều cho rằng hắn là người nữ giả nam để tiện hành động, song không ai biết hắn vốn là người nam.
Cả người Ân Từ Quang nồng nặc mùi cây ngải, có lẽ là trước khi bước ra đây hắn đã huân. Hắn không bước tới gần mà dừng lại cách Ân Thừa Ngọc hai, ba bước chân, hành lễ:
- Mấy hôm nay ở cùng người bệnh, ta sợ lấy khí bệnh cho điện hạ, xin ngài thứ lỗi cho.
Ân Thừa Ngọc lắc đầu, bảo hạ nhân lui ra, đoạn nói:
- Ở đây không có người ngoài, anh không cần phải thế.
Y ngừng một hồi rồi nói tiếp:
- Quần áo anh đang mặc, trông hợp với anh hơn.
Y nói vô cùng khó hiểu nhưng Ân Từ Quang lại biết rõ.
Để sống sót được trong thâm cung, từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy như một người con gái. Mẫu phi dạy lễ nghi cho hắn, dạy cho hắn cầm kỳ thi họa và những điều công chúa hoàng thất cần phải làm. Nhưng cũng sợ hắn tự cho mình là con gái, đêm khuya bà lặng lẽ rơi nước mắt nhắc nhớ hắn, hắn là con trai.
Hắn đã diễn vai này rất lâu rồi, thi thoảng cũng có lúc hoài nghi chính mình.
Ân Thừa Ngọc là người duy nhất ngoại trừ “mẹ” thừa nhận thân phận thật sự của hắn.
Ân Từ Quang nhìn y, trên khuôn mặt bị khăn che hơn phân nửa chợt mỉm cười.
Hắn đứng thẳng người lên, vụng về buông hai tay chắp phía trước bụng theo thói quen ra, học theo dáng đứng Ân Thừa Ngọc. Song vì vẫn chưa thích ứng được, trong mắt hắn đầy xấu hổ:
- Đã nhiều năm...ta quen rồi, để thái tử điện hạ chê cười.
Ân Thừa Ngọc đang định nói gì đó nhưng lại nghĩ, hứa hẹn quá sớm dễ làm người ta thất vọng cho nên y không nhắc đến nữa. Y nói sang chuyện khác, cố y làm dịu đi bầu không khí ngượng ngùng:
- Cô nghe nói phương pháp rút máu có hiệu quả, tình hình của hai mươi bệnh nhân hôm nay thế nào?
Nói đến người bệnh, Ân Từ Quang thoải mái hơn nhiều. Hắn vô thức cúi đầu, cẩn thận thuật lại cho y về tình huống mấy ngày qua.
- -------------------
#Cúnchỉcómỗiđiệnhạ,ngàicũngchỉđượccómộtmìnhcúnthôi
Cún: Tạ Uẩn Xuyên là ai? Điện hạ biết hắn sao? Ngài thích hắn hả? Có thích bằng thích ta không?
Điện hạ:...
Hắn quay sang nhìn thư sinh được gọi là Tạ Uẩn Xuyên một hồi. Có phiên dịch chú ý đến sắc mặt của hắn, lại thấy mấy thư sinh còn đang tức giận bất bình thì cầm vỏ đao gõ hai cái mạnh vào thành xe để lấy lòng Tiết Thứ:
- Yên lặng!
Vì bị cảnh cáo, mấy thư sinh trong xe dần im lặng. Thấy Tạ Uẩn Xuyên không nói nữa, Tiết Thứ mới thôi cau mày, cưỡi ngựa đi đằng trước.
Lúc ra đến phố Kì Bàn, đoàn người thấy xe ngựa của thái tử đang đi ra từ cửa Đại Minh.
Tiết Thứ giơ tay ra hiệu đoàn xe dừng lại, đoạn giục ngựa tiến đến chào hỏi:
- Thái tử điện hạ.
Ân Thừa Ngọc vén màn xe ngựa lên, nháy mắt ra hiệu cho Trịnh Đa Bảo bên cạnh. Nhận được mệnh lệnh, Trịnh Đa Bảo dẫn thị vệ ra xa chừng năm bước, để không gian cho hai người tiện nói chuyện.
Ân Thừa Ngọc quan sát quần áo của Tiết Thứ, cau mày:
- Hôm nay giám quan Tiết đã làm gì?
Hai người đứng cách nửa bước chân, một người ngồi trong xe ngựa, một người dắt ngựa đứng cúi đầu bên ngoài, trông rất xa cách, không có chút thân thiết nào.
Ỷ vào việc không ai nghe được bọn họ nói gì, Tiết Thứ không trả lời câu hỏi của Ân Thừa Ngọc, ngược lại nhỏ giọng nói:
- Thần đã xem quà điện hạ tặng.
Ân Thừa Ngọc ung dung nhìn hắn, cong môi:
- À, thích không?
- Thần rất thích. Mấy chứ đề bên dưới thần cũng hiểu...
Tiết Thứ ngước mắt lên, tham lam mà nhìn chằm chằm vào y:
- Chẳng qua không rõ được ý của cái khóa miệng cho lắm.
Hắn khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt đen láy dần bốc cháy.
Thật là không biết đùa chút nào, có mỗi một chuyện bé tí vậy mà lại thiếu kiên nhẫn đến mức hỏi ngay trên đường.
Ân Thừa Ngọc cười, nhìn hắn, ra vẻ không thèm để ý, nói lớn:
- Ý của Cô là...sau này giám quan Tiết phải chú ý lời nói và hành động của mình, chớ đi cắn người lung tung.
Ý trên mặt chữ, nhưng khi người khác nghe được lại hiểu thành một ý khác. Tất cả đều nghĩ thầm, quả đúng như lời đồn, chẳng biết sao mà Tiết Thứ đã đắc tội thái tử. Thái tử vốn là người bao dung song bây giờ lại nhục nhã hắn trước mặt mọi người.
Nhưng Tiết Thứ vẫn cứ cung kính nghe như trước, thật là người giỏi nhẫn nhịn.
Giám quan Tiết đang trầm mặc trong mắt mọi người lại mím môi, thì thầm cãi lại:
- Thần mới chỉ cắn một lần.
Vả lại rõ ràng là điện hạ cũng cắn lại rồi.
Tròng mắt hắn xoay vòng, chợt muốn xem thử dấu răng bị cổ áo dựng đứng che khuất.
Nói đến chuyện muốn cắn người, phải là điện hạ mới đúng.
Song hắn không nói ra, sợ điện hạ tức giận.
Thấy hắn vẫn còn dám mạnh miệng, Ân Thừa Ngọc không vui, cau mày:
- Sao, ngươi chê ít à?
Chẳng biết vì sao mà bỗng nhớ đến hình ảnh trong mộng, Tiết Thứ chợt thấy chột dạ một cách khó hiểu. Hắn không giải thích nữa, cúi đầu xuống:
- Thần sai rồi.
Thấy hắn dần ngoan ngoãn thuận theo, Ân Thừa Ngọc hài lòng. Y không quan tâm đến chuyện này nữa, hỏi lại câu hỏi lúc ban đầu:
- Ngươi đang làm gì?
Tiết Thứ thuật lại chuyện đến Đông Xưởng đòi người cho y nghe.
Nghe hắn nói trong xe đang nhốt đám thư sinh có liên quan đến án kiện của Tôn Miểu, Ân Thừa Ngọc mới để tâm mấy phần:
- Đã gần đến ngày thi Hương, mấy học sinh này vô cớ bị bắt vào ngục lại còn chịu nhiều cưc hình. Đợi bộ Hình kết án xong, ngươi nói Trình Bách Xuyên mau chóng thả người ra, để tránh làm trễ nải bọn họ chuản bị.
Tiết Thứ nhận lệnh.
Giao việc xong, Ân Thừa Ngọc chuẩn bị rời đi thì thoáng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Y sửng sốt, quay lại nhìn thì đối phương đã quay đi, y không nhìn rõ được mặt hắn.
Thư sinh trong xe kia, hình như khá giống Tạ Uẩn Xuyên.
Ân Thừa Ngọc hoài nghi, thử hỏi thêm một câu:
- Khoa thi sắp tới rồi, học vấn của những học sinh này thế nào? Trong đây có người nào nổi bật không?
Tạ Uẩn Xuyên là bạn cũ của y ở đời trước. Không muốn để Tiết Thứ phát hiện ra mình biết người nọ, y hỏi vòng vo một câu.
Đời trước, Tạ Uẩn Xuyên đỗ Giải nguyên trước, sau lại đỗ Hội Nguyên và Trạng nguyên, là người duy nhất đỗ Tam nguyên.
Theo thời gian ở đời trước, đúng là bây giờ Tạ Uẩn Xuyên đang chuẩn bị tham gia thi Hương.
Trước đây Tiết Thứ đã sai người điều tra bối cảnh của gia đình những học sinh này, trong đó bao gồm tình hình học vấn ở thư viện.
Hắn tóm tắt lại cho y về tình hình của mấy học sinh, cho đến khi nói đến Tạ Uẩn Xuyên, hắn chợt ngừng một hồi. Cuối cùng mới nói đúng thực tế:
- Trong tám người có Tạ Uẩn Xuyên có học vấn cao nhất. Thần nghe nói hắn cũng có chút danh tiếng ở thư viện. Là người được dự đoán sẽ đỗ Giải nguyên.
Nghe được cái tên Tạ Uẩn Xuyên, Ân Thừa Ngọc bỗng hoảng hốt.
Quả đúng là hắn.
Nhưng không biết tại sao hắn lại có liên quan đến án chết oan của nhà họ Tôn.
Ở đời trước, trong khoảng thời gian này y đang bị giam cầm trong hoàng lăng. Đến sau này khi y quen biết Tạ Uẩn Xuyên, hắn đã vào triều làm quan được vài năm rồi. Chuyện thời học sinh của hắn, đúng là y không rõ lắm.
- Thế à? Để Cô xem.
Ân Thừa Ngọc làm bộ tò mò, xuống xe ngựa.
Đoàn xe ở phía bên kia, y không ngại xa, bước ngang qua một đám thị vệ và phiên dịch, đi đến trước xe ngựa.
Ân Thừa Ngọc nhìn thoáng qua nhóm thư sinh bên trong, cuối cùng dừng lại trên mặt của Tạ Uẩn Xuyên, trong mắt chứa đầy ý sâu xa.
Tạ Uẩn Xuyên đang độ nhược quán (hai mươi tuổi), khuôn mặt ôn hòa, mặc bộ quần áo tả tơi ngồi trong xe, trông rất vô hại giống mấy thư sinh khác.
Nhưng người này lại âm thầm nung nấu báo thù nợ máu, cuối cùng dùng sức mình đẩy ngã thứ phụ Thiệu Thiêm. Sau khi được y thu về dưới trướng, hắn đã giúp y rất nhiều.
Y có cùng chí hướng với Tạ Uẩn Xuyên, ngoại trừ thân phận quân và thần, hai người bọn họ là tri kỷ của nhau.
Y vốn tưởng rằng phải đến kì thi Đình năm sau mới gặp được hắn, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Ân Thừa Ngọc cảm khái trong lòng, song không nói thêm gì nữa.
Dù sao thì Tạ Uẩn Xuyên của hiện tại cũng không nhận ra y.
Ân Thừa Ngọc đứng yên lặng trước xe ngựa hồi lâu, đoạn quay về xe của mình.
Tiết Thứ đi theo y, quan sát vẻ mặt của y, cẩn thận dò hỏi:
- Điện hạ biết Tạ Uẩn Xuyên sao?
Vốn dĩ hắn cho rằng cái tên Tạ Uẩn Xuyên chỉ là trùng hợp, nhưng hành động hôm nay của điện hạ cho hắn biết, có lẽ không phải thế.
Trong mộng, hắn cãi nhau với điện hạ vì Tạ Uẩn Xuyên, trong lòng đầy ghen tị. Bây giờ trong hiện thực cũng có một Tạ Uẩn Xuyên, mà hình như điện hạ cũng biết người nọ.
Trong lòng hắn chợt có một cảm xúc kì lạ khó hiểu.
Như hai đầu sợi dây vất vả kiếm được trong một mớ cuộn dây rối tung.
Hắn cố gắng tháo ra nhưng lại không thể.
- Bớt tò mò chuyện của Cô đi.
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn, không rõ vì sao hắn đoán được. Đành phải quy cho việc có lẽ hai người này trời sinh khắc nhau, mặc dù không có ký ức của một đời nhưng Tiết Thứ vẫn rất nhạy cảm về chuyện có liên quan đến Tạ Uẩn Xuyên.
Đời trước, bọn họ thường xuyên đánh nhau.
Nói đúng hơn là Tiết Thứ gây sự và Tạ Uẩn Xuyên trả đũa lại.
Sống lại một đời, Ân Thừa Ngọc không muốn xem hai người này bóng gió nhau nữa. Y nhìn Tiết Thứ, cảnh cáo:
- Đưa người về đi, chớ gây thêm chuyện nữa.
Nói xong, y ra lệnh cho xe ngựa rời đi.
Tiết Thứ đứng yên nhìn theo xe ngựa. Đợi đến khi xe đã đi xa, hắn mới quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn đoàn xe, nói:
- Đến bộ Hình.
*
Lần này Ân Thừa Ngọc ra ngoài cung là vì nhận được tin của thái y viện: phương pháp rút máu đã có hiệu quả.
Năm ngày trước, Ân Từ Quang tới tìm y, nói rằng hắn tìm được một phương pháp rút máu trong sách cổ có thể chữa được nạn dịch hạch. Trước đó, trong thư Vệ Tây Hà gửi về cũng có đề cập đến vị đại phu ở Phúc Kiến từng thử phương pháp này để tạm khống chế bệnh dịch. Chính vì thế, Ân Thừa Ngọc đồng ý cho hắn thử.
Nhưng vì nghĩ đến việc sức khỏe của Ân Từ Quang không tốt, y không cho hắn đến trực tiếp lệ nhân sở mà đi thái y viện dạy cho thái y phương pháp rút máu, để thái y chữa trị cho người nhiễm bệnh.
Song, hôm nay Ân Thừa Ngọc đến thái y viện mới biết Ân Từ Quang vẫn tự tay làm.
Tuy hắn không được lòng hoàng đế nhưng vẫn là công chúa, lại thêm có Trịnh Đa Bảo đi cùng, cho nên thái y viện rất xem trọng lời hắn nói. Dưới sự cố chấp của hắn, hai mươi người bệnh nhẹ được chọn từ lệ nhân sở, đưa đến cách ly ở kho dược liệu bên ngoài thái y viện.
Các thái y trong thái y viện làm việc với Ân Từ Quang rất tốt. Được hắn dặn dò, ban đầu bọn họ còn giúp hắn giấu giếm, sau lại bị Ân Thừa Ngọc bắt được khe hở cho nên đành phải đau khổ dẫn y đến nhà kho.
Xung quanh nhà kho vô cùng hoang vu, không có người nào sinh sống, chính vì thế không sợ lệ khí lây lan.
Lúc đến cửa kho, thái y dẫn đường cản Ân Thừa Ngọc lại, không dám để y gặp điều không may.
Ân Thừa Ngọc biết chừng mực, không nằng nặc đòi vào mà lùi ra sau mấy bước, đứng chờ thái y đi gọi Ân Từ Quang.
Không lâu sau, cửa kho mở ra, Ân Từ Quang xuất hiện.
Hắn bịt khăn vải che kín miệng mũi, mặc một bộ trường bào mộc mạc màu xanh, tóc được buộc đơn giản ở phía sau, trông có vẻ ốm yếu song lại có phần khí khái.
Người khác đều cho rằng hắn là người nữ giả nam để tiện hành động, song không ai biết hắn vốn là người nam.
Cả người Ân Từ Quang nồng nặc mùi cây ngải, có lẽ là trước khi bước ra đây hắn đã huân. Hắn không bước tới gần mà dừng lại cách Ân Thừa Ngọc hai, ba bước chân, hành lễ:
- Mấy hôm nay ở cùng người bệnh, ta sợ lấy khí bệnh cho điện hạ, xin ngài thứ lỗi cho.
Ân Thừa Ngọc lắc đầu, bảo hạ nhân lui ra, đoạn nói:
- Ở đây không có người ngoài, anh không cần phải thế.
Y ngừng một hồi rồi nói tiếp:
- Quần áo anh đang mặc, trông hợp với anh hơn.
Y nói vô cùng khó hiểu nhưng Ân Từ Quang lại biết rõ.
Để sống sót được trong thâm cung, từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy như một người con gái. Mẫu phi dạy lễ nghi cho hắn, dạy cho hắn cầm kỳ thi họa và những điều công chúa hoàng thất cần phải làm. Nhưng cũng sợ hắn tự cho mình là con gái, đêm khuya bà lặng lẽ rơi nước mắt nhắc nhớ hắn, hắn là con trai.
Hắn đã diễn vai này rất lâu rồi, thi thoảng cũng có lúc hoài nghi chính mình.
Ân Thừa Ngọc là người duy nhất ngoại trừ “mẹ” thừa nhận thân phận thật sự của hắn.
Ân Từ Quang nhìn y, trên khuôn mặt bị khăn che hơn phân nửa chợt mỉm cười.
Hắn đứng thẳng người lên, vụng về buông hai tay chắp phía trước bụng theo thói quen ra, học theo dáng đứng Ân Thừa Ngọc. Song vì vẫn chưa thích ứng được, trong mắt hắn đầy xấu hổ:
- Đã nhiều năm...ta quen rồi, để thái tử điện hạ chê cười.
Ân Thừa Ngọc đang định nói gì đó nhưng lại nghĩ, hứa hẹn quá sớm dễ làm người ta thất vọng cho nên y không nhắc đến nữa. Y nói sang chuyện khác, cố y làm dịu đi bầu không khí ngượng ngùng:
- Cô nghe nói phương pháp rút máu có hiệu quả, tình hình của hai mươi bệnh nhân hôm nay thế nào?
Nói đến người bệnh, Ân Từ Quang thoải mái hơn nhiều. Hắn vô thức cúi đầu, cẩn thận thuật lại cho y về tình huống mấy ngày qua.
- -------------------
#Cúnchỉcómỗiđiệnhạ,ngàicũngchỉđượccómộtmìnhcúnthôi
Cún: Tạ Uẩn Xuyên là ai? Điện hạ biết hắn sao? Ngài thích hắn hả? Có thích bằng thích ta không?
Điện hạ:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.