Chương 54
Tú Sinh
11/06/2024
Ba cô nàng kia trông còn khá trẻ, mặc váy lụa màu sáng, đứng song song nhau, vẻ mặt e thẹn.
Ân Thừa Ngọc ngồi cạnh bàn, quay lưng ra phía cửa. Tiết Thứ không nhìn thấy được vẻ mặt của y.
Mặc dù lý trí của hắn nói rằng điện hạ chắc chắn sẽ không nhìn mấy cô kỹ nữ này song khi thấy ánh mắt trông mong như làn nước thu của các nàng, một ngọn lửa hừng hừng phun lên từ đáy lòng, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn.
Tiết Thứ bước nhanh tới, lạnh lùng nhìn tú bà và ba cô gái, nói:
- Đang làm gì đây?
Tú bà thấy hắn tới thì cười càng tươi hơn:
- Ngài tới đúng lúc lắm, đây là ba cô gái tốt nhất trong lầu, hay là ngài với vị này mỗi người chọn một cô, hoặc là...
Bà ta cười khanh khách, đưa khăn lên che miệng, nói tiếp:
- Hoặc là cả ba cùng ở lại chơi được không?
Bà ta luôn miệng nói, khuôn mặt Tiết Thứ càng ngày càng đen. Hắn bước lên, chắn trước Ân Thừa Ngọc, lạnh nhạt quát:
- Cút ra ngoài hết đi!
Tú bà không ngờ rằng hắn đột ngột lật mặt, bà ta ngạc nhiên, không vui:
- Không cần đàn bà thì hai vị vào lầu xanh làm gì? Chọc tôi sao?
Tiết Thứ lạnh nhạt nhìn bà ta, trên trán nổi đầy gân xanh. Nếu không vì sợ gây ra động tĩnh quá lớn, có lẽ hắn đã ném tú bà và ba cô gái kia xuống lầu rồi.
Thấy hai người trừng nhau, Ân Thừa Ngọc đưa một nén bạc đến trước mặt tú bà, nói:
- Chúng tôi mượn chỗ dùng một lát, không cần thêm người đâu.
Thấy bạc, vẻ mặt tức giận của tú bà bỗng chốc biến thành vui vẻ. Bà ta mau chóng thu bạc vào trong tay áo, nhìn qua nhìn lại Tiết Thứ và Ân Thừa Ngọc mấy lần, vẻ mặt như muốn nói “Thì ra là thế”:
- Thì ra hai vị đây muốn tự chơi à.
Bà ta mỉm cười, phất tay bảo ba cô gái ra ngoài rồi cũng đi ra cửa, ân cần nói:
- Hai vị cứ yên tâm, trên lầu hai không có khách nào khác. Tôi sẽ dặn người khác không được lên lầu. Chúc hai vị vui vẻ đêm nay.
Dứt lời, bà ta cười sâu xa, ân cần giúp khép cửa lại.
Trong phòng còn lại mỗi hai người. Tức giận trong lòng Tiết Thứ đã sớm biến mất khi nghe tú bà nói, hắn ngồi xuống đối diện Ân Thừa Ngọc, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm y:
- Thần đã báo tin rồi.
Ân Thừa Ngọc đáp một tiếng, như thể không để ý đến bầu không khí mập mờ trong phòng:
- Vậy thì chờ thôi.
Tiết Thứ không cam lòng. Từ cái lần ở trong cánh đồng dạo trước kia đến bây giờ, hắn và điện hạ chưa hôn nhau thêm một lần nào nữa.
Tấm rèm màu hồng nhạt trong phòng khẽ lay động, loáng thoáng thấy một bức xuân cung đồ phía sau bình phong. Thêm nữa là tất cả bác sơn lô trong phòng đều có hình dạng nam nữ giao hợp, làn khói lượn lờ tỏa ra từ trong lô, hương thơm ngọt ngào tuy không được dễ ngửi lắm song lại khơi lên ngọn lửa dục vọng trong lòng.
Cổ họng của Tiết Thứ khô rát, uống liên tục ba chén trà. Hắn đang định nói gì đó chợt có tiếng gõ cửa.
Tú bà bưng rượu vào, nhiệt tình mời:
- Đây là rượu hoa sen mới nhưỡng trong lầu của tôi, vị nhạt, không dễ say. Nếu hai vị mệt mỏi, có thể uống một chút để bớt mệt.
Vì để tránh cho khách ngại, bà ta không ở lâu, đặt khay xuống rồi lui ra. Vừa đến cửa, bà ta chợt nghĩ đến điều gì đó, nói tiếp:
- Bên trong tủ đầu giường có đầy đủ dụng cụ, nếu hai vị không mang theo, xin cứ dùng thoải mái.
Nói xong, bà ta khép cửa lại, tiếng bước chân đi xa dần.
Lời nói của tú bà như rót thêm một can dầu vào lò lửa.
Khắp phòng đầy hơi nóng, tấm rèm màu hồng nhạt cũng ngừng lay động.
Tiết Thứ nhìn Ân Thừa Ngọc, trong mắt đầy lửa hừng hực, không thèm giấu giếm khát vọng của mình.
Ân Thừa Ngọc nhìn lại hắn, đoạn đứng dậy mở hé cửa sổ ra, chế nhạo hắn:
- Trời nóng đến vậy sao? Trán ngươi đổ mồ hôi hết rồi kìa.
Như thể y chằng hề phát hiện ra bầu không khí mờ ám ngay lúc này. Trong cái nơi hệt như bể tình dục này, vẻ mặt y vẫn lạnh nhạt như trước, giống như thần tiên không nhiễm bụi trần.
Dường như chỉ có mỗi mình Tiết Thứ khắc sâu cái đêm môi lưỡi quấn quýt, cái dư vị đẹp đẽ ấy ở trong lòng.
Song y như thế càng khiến cho lửa dục vọng trong mắt Tiết Thứ cháy mạnh hơn.
Hắn muốn ôm vị tiên nhân lạnh nhạt này vào lòng, khảm y vào trong xương cốt.
- Trà lạnh giải khát, uống nhiều chút đi.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Ân Thừa Ngọc cong moi, nhấc ấm trà lên định rót cho hắn. Song không ngờ là bình đã cạn đáy. Y cau mày, quay sang cầm bình rượu lên, rót cho hắn một chén.
Tiết Thứ nhận lấy, im lặng uống.
Rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm y.
Ân Thừa Ngọc làm lơ ánh mắt nóng rực của hắn, tự rót cho mình một chén rượu. Y đưa chén lên môi, đang định uống chợt ngửi thấy một mùi thuốc đông y. Nhớ lại khuôn mặt mang ý khác của tú bà, y biến sắc, buông chén rượu xuống, nhìn về phía Tiết Thứ ở đối diện.
Tiết Thứ vừa uống một chén, có vẻ không có phản ứng khác lạ gì.
Y suy tư một hồi, e là hơn phân nửa trong bầu rượu của lầu này là thuốc trợ hứng, song dược tính không mạnh lắm. Chính vì thế, y không nói ra, đưa chân lên chọt chân Tiết Thứ:
- Đừng nhìn chằm chằm Cô nữa, xem coi người kia có trốn đi mất không.
Tiết Thứ bất đắc dĩ đứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì thấy bóng hình còn đang âm thầm trốn. Hắn nhẩm tính thời gian, có lẽ phiên dịch nhận được tin báo sắp chạy đến rồi. Vì thế hắn ngồi xuống lại.
- Người kia không có chạy.
Hắn chỉ nói một câu rất bình thường nhưng giọng nói lại khàn đi.
Dường như là vì khô miệng, hắn cầm bầu rượu lên định rót, song bị Ân Thừa Ngọc đè tay lại.
Tiết Thứ nhìn y, nuốt nước miếng.
- Uống rượu thương thân.
Ân Thừa Ngọc cầm bầu rượu lên đặt sang bên cạnh mình. Cái thứ trợ hứng này uống một chén có thể không ảnh hưởng gì, nhưng uống nhiều thì khác.
Thấy thế, Tiết Thứ không đòi nữa, trở tay cầm lấy tay Ân Thừa Ngọc.
Ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve ngón tay trắng như bạch ngọc của y, say mê không thôi:
- Vì sao Điện hạ không đeo nhẫn ngọc?
Ân Thừa Ngọc không đáp. Thấy động tác của hắn ngày càng to gan, y mới rút tay về, qua loa đáp một câu:
- Phiền lắm.
Tiết Thứ mím môi, vẻ mặt hơi thất vọng.
Hắn thích.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng cú hai ngắn một dài. Đây là ám hiệu mà phiên dịch Tây Xưởng dùng khi ở bên ngoài.
Tiết Thứ đành phải ngừng nói, đi làm việc quan trọng trước.
Nội bộ Tây Xưởng có tín hiệu riêng, hắn bắt chước tiếng cú kêu đáp lại, báo cho bọn họ vị trí của người theo dõi.
Sau khi sắp xếp cho thuộc hạ bắt người, Tiết Thứ đứng bên cửa sổ quan sát.
Chắc có lẽ người theo dõi không ngờ tới bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, gã ta hoảng sợ, định chạy trốn. Gã vô cùng quen thuộc ngõ ngách, chạy vào trong đường tắt tối đen như mực. Song phiên dịch đã chuẩn bị trước, áp sát gã vào trong ngõ cụt.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài lại vang lên vài tiếng cú kêu, báo cho Tiết Thứ rằng mọi chuyện đã hoàn thành.
- Bắt được người rồi.
Tiết Thứ đi về phía Ân Thừa Ngọc.
- Vậy thì về thôi.
Nghe thế, Ân Thừa Ngọc đứng dậy. Y đang định đi ra ngoài thì bất ngờ bị Tiết Thứ ôm lấy từ phía sau.
Tiết Thứ đặt cằm lên vai y, hai gò má chạm vào nhau, hơi thở nóng rực như lửa:
- Rượu mà điện hạ cho ta uống có gì đó.
Ân Thừa Ngọc bị ôm chặt, hiển nhiên là đã nhận ra.
Nghe thấy chút tủi thân trong giọng nói của Tiết Thứ, Ân Thừa Ngọc cong môi, cố ý nói:
- Vài thứ trợ hứng mà thôi, nếu ngươi không nhịn được, Cô cho gọi mấy người tới nhé?
- Không được.
Ân Thừa Ngọc còn chưa dứt lời, Tiết Thứ đã bịt miệng y như thể sợ y mở miệng gọi người vào:
- Ta muốn mỗi mình điện hạ.
Giọng nói hắn trở nên khàn vì dược tính, như hạt cát lạo xạo trong tai.
Bị hắn bịt miệng, Ân Thừa Ngọc không thể nói hết câu, chỉ đành ư ử vài tiếng khó chịu trong cổ họng. Y vừa tức vừa nôn nóng, khóe mắt dần đỏ lên.
Tiết Thứ nghe thấy tiếng nức nở, lại thấy một đôi mắt phượng ngập nước, khát vọng khó khăn mới đè xuống được trong lòng chợt bung ra.
Hắn không buông tay ra, trái lại càng ôm chặt Ân Thừa Ngọc, đi về phía giường.
Nếu hắn buông tay để cho điện hạ nói ra, chắc chắn hắn không thể cãi lời.
Ân Thừa Ngọc nhận ra ý định của hắn, vừa sợ vừa giận.
Lúc Tiết Thứ ngồi xuống bên giường rồi đặt y xuống thì y càng tức giận hơn. Mặc dù y không mạnh bằng Tiết Thứ, song ở đời trước vì gặp nhiều trận ám sát, Tiết Thứ từng dạy cho y mấy chiêu phòng thân, còn tự tay giúp y tập luyện cho nên y rất thành thạo.
Bây giờ gậy ông đập lưng ông, Tiết Thứ trở tay không kịp, đành phải buông lỏng tay ra.
Ân Thừa Ngọc giãy ra, tức giận nói:
- Cô dung túng cho ngươi quá rồi phỏng! Dám to gan thế cơ à!
Đáy mắt y bị lửa giận đốt cháy, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống. Song trên mặt lại sót mấy dấu tay màu đỏ mập mờ, vương chút yếu ớt.
Tiết Thứ nhìn y chằm chằm, thuốc kia khơi dậy sự thô bạo và hoang dã trong xương cốt hắn. Đôi mắt hắn đầy ý định đoạt lấy.
- Điện hạ cố ý.
Cố ý chọc ghẹo hắn, lại cố tình dùng người khác kích thích hắn. ·
Ngay lúc này hắn chẳng vâng lời như ngày thường, cẩn thận giương răng và móng vuốt lên, không giống Cửu Thiên Tuế gian xảo ở đời trước song cũng chẳng giống thiếu niên mà Ân Thừa Ngọc đã thân thuộc.
Hắn hệt như...dã thú vừa trưởng thành, vươn nanh vuốt sắc nhọn về phía Ân Thừa Ngọc.
Dường như một khắc sau hắn có thể nhào lên cắn cổ họng y.
Ân Thừa Ngọc cười lạnh, không hề sợ, ngược lại bước lên một bước, chen chân vào giữa hai đầu gối hắn, cúi đầu nắm cằm hắn, nói:
- Nếu Cô cố ý, vậy ngươi sẽ làm gì?
Ân Thừa Ngọc đang đứng trước mặt hắn mà Tiết Thứ thì ngồi trên giường.
Bàn tay đang chống trên giường của hắn chợt nắm chặt, lại từ từ buông ra.
Một lát sau, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng cầm tay cổ tay Ân Thừa Ngọc, cẩn thận lấy lòng y.
Ân Thừa Ngọc nhìn động tác của hắn, không rút tay về.
Tiết Thứ lật bàn tay y lại, hôn vào lòng bàn tay ấm nóng của y, khàn giọng:
- Thần... sẽ vui vẻ chịu.
Dã thú cẩn thận thu nanh vuốt, ngửa bụng lên, tỏ vẻ phục tùng.
Lửa giận hừng hực cứ thế mà bất ngờ được dập tắt.
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn một lát, vô thức nắm chặt tay, trong lòng bàn tay còn sót lại chút hơi ấm.
Y chậm rãi đứng thẳng lên, chắp tay ra sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Tiết Thứ:
- Ngươi cởi áo trong ra.
- -------------------
Cún: gâu gâu gâu (cố gắng ra vẻ dễ thương)
Cún bự (khinh bỉ): Đồ ăn hại.
- -------------------
Cái nết này của điện hạ thì cái mỏ ổng nói gì cũng đc =)))))
Ân Thừa Ngọc ngồi cạnh bàn, quay lưng ra phía cửa. Tiết Thứ không nhìn thấy được vẻ mặt của y.
Mặc dù lý trí của hắn nói rằng điện hạ chắc chắn sẽ không nhìn mấy cô kỹ nữ này song khi thấy ánh mắt trông mong như làn nước thu của các nàng, một ngọn lửa hừng hừng phun lên từ đáy lòng, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn.
Tiết Thứ bước nhanh tới, lạnh lùng nhìn tú bà và ba cô gái, nói:
- Đang làm gì đây?
Tú bà thấy hắn tới thì cười càng tươi hơn:
- Ngài tới đúng lúc lắm, đây là ba cô gái tốt nhất trong lầu, hay là ngài với vị này mỗi người chọn một cô, hoặc là...
Bà ta cười khanh khách, đưa khăn lên che miệng, nói tiếp:
- Hoặc là cả ba cùng ở lại chơi được không?
Bà ta luôn miệng nói, khuôn mặt Tiết Thứ càng ngày càng đen. Hắn bước lên, chắn trước Ân Thừa Ngọc, lạnh nhạt quát:
- Cút ra ngoài hết đi!
Tú bà không ngờ rằng hắn đột ngột lật mặt, bà ta ngạc nhiên, không vui:
- Không cần đàn bà thì hai vị vào lầu xanh làm gì? Chọc tôi sao?
Tiết Thứ lạnh nhạt nhìn bà ta, trên trán nổi đầy gân xanh. Nếu không vì sợ gây ra động tĩnh quá lớn, có lẽ hắn đã ném tú bà và ba cô gái kia xuống lầu rồi.
Thấy hai người trừng nhau, Ân Thừa Ngọc đưa một nén bạc đến trước mặt tú bà, nói:
- Chúng tôi mượn chỗ dùng một lát, không cần thêm người đâu.
Thấy bạc, vẻ mặt tức giận của tú bà bỗng chốc biến thành vui vẻ. Bà ta mau chóng thu bạc vào trong tay áo, nhìn qua nhìn lại Tiết Thứ và Ân Thừa Ngọc mấy lần, vẻ mặt như muốn nói “Thì ra là thế”:
- Thì ra hai vị đây muốn tự chơi à.
Bà ta mỉm cười, phất tay bảo ba cô gái ra ngoài rồi cũng đi ra cửa, ân cần nói:
- Hai vị cứ yên tâm, trên lầu hai không có khách nào khác. Tôi sẽ dặn người khác không được lên lầu. Chúc hai vị vui vẻ đêm nay.
Dứt lời, bà ta cười sâu xa, ân cần giúp khép cửa lại.
Trong phòng còn lại mỗi hai người. Tức giận trong lòng Tiết Thứ đã sớm biến mất khi nghe tú bà nói, hắn ngồi xuống đối diện Ân Thừa Ngọc, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm y:
- Thần đã báo tin rồi.
Ân Thừa Ngọc đáp một tiếng, như thể không để ý đến bầu không khí mập mờ trong phòng:
- Vậy thì chờ thôi.
Tiết Thứ không cam lòng. Từ cái lần ở trong cánh đồng dạo trước kia đến bây giờ, hắn và điện hạ chưa hôn nhau thêm một lần nào nữa.
Tấm rèm màu hồng nhạt trong phòng khẽ lay động, loáng thoáng thấy một bức xuân cung đồ phía sau bình phong. Thêm nữa là tất cả bác sơn lô trong phòng đều có hình dạng nam nữ giao hợp, làn khói lượn lờ tỏa ra từ trong lô, hương thơm ngọt ngào tuy không được dễ ngửi lắm song lại khơi lên ngọn lửa dục vọng trong lòng.
Cổ họng của Tiết Thứ khô rát, uống liên tục ba chén trà. Hắn đang định nói gì đó chợt có tiếng gõ cửa.
Tú bà bưng rượu vào, nhiệt tình mời:
- Đây là rượu hoa sen mới nhưỡng trong lầu của tôi, vị nhạt, không dễ say. Nếu hai vị mệt mỏi, có thể uống một chút để bớt mệt.
Vì để tránh cho khách ngại, bà ta không ở lâu, đặt khay xuống rồi lui ra. Vừa đến cửa, bà ta chợt nghĩ đến điều gì đó, nói tiếp:
- Bên trong tủ đầu giường có đầy đủ dụng cụ, nếu hai vị không mang theo, xin cứ dùng thoải mái.
Nói xong, bà ta khép cửa lại, tiếng bước chân đi xa dần.
Lời nói của tú bà như rót thêm một can dầu vào lò lửa.
Khắp phòng đầy hơi nóng, tấm rèm màu hồng nhạt cũng ngừng lay động.
Tiết Thứ nhìn Ân Thừa Ngọc, trong mắt đầy lửa hừng hực, không thèm giấu giếm khát vọng của mình.
Ân Thừa Ngọc nhìn lại hắn, đoạn đứng dậy mở hé cửa sổ ra, chế nhạo hắn:
- Trời nóng đến vậy sao? Trán ngươi đổ mồ hôi hết rồi kìa.
Như thể y chằng hề phát hiện ra bầu không khí mờ ám ngay lúc này. Trong cái nơi hệt như bể tình dục này, vẻ mặt y vẫn lạnh nhạt như trước, giống như thần tiên không nhiễm bụi trần.
Dường như chỉ có mỗi mình Tiết Thứ khắc sâu cái đêm môi lưỡi quấn quýt, cái dư vị đẹp đẽ ấy ở trong lòng.
Song y như thế càng khiến cho lửa dục vọng trong mắt Tiết Thứ cháy mạnh hơn.
Hắn muốn ôm vị tiên nhân lạnh nhạt này vào lòng, khảm y vào trong xương cốt.
- Trà lạnh giải khát, uống nhiều chút đi.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Ân Thừa Ngọc cong moi, nhấc ấm trà lên định rót cho hắn. Song không ngờ là bình đã cạn đáy. Y cau mày, quay sang cầm bình rượu lên, rót cho hắn một chén.
Tiết Thứ nhận lấy, im lặng uống.
Rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm y.
Ân Thừa Ngọc làm lơ ánh mắt nóng rực của hắn, tự rót cho mình một chén rượu. Y đưa chén lên môi, đang định uống chợt ngửi thấy một mùi thuốc đông y. Nhớ lại khuôn mặt mang ý khác của tú bà, y biến sắc, buông chén rượu xuống, nhìn về phía Tiết Thứ ở đối diện.
Tiết Thứ vừa uống một chén, có vẻ không có phản ứng khác lạ gì.
Y suy tư một hồi, e là hơn phân nửa trong bầu rượu của lầu này là thuốc trợ hứng, song dược tính không mạnh lắm. Chính vì thế, y không nói ra, đưa chân lên chọt chân Tiết Thứ:
- Đừng nhìn chằm chằm Cô nữa, xem coi người kia có trốn đi mất không.
Tiết Thứ bất đắc dĩ đứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì thấy bóng hình còn đang âm thầm trốn. Hắn nhẩm tính thời gian, có lẽ phiên dịch nhận được tin báo sắp chạy đến rồi. Vì thế hắn ngồi xuống lại.
- Người kia không có chạy.
Hắn chỉ nói một câu rất bình thường nhưng giọng nói lại khàn đi.
Dường như là vì khô miệng, hắn cầm bầu rượu lên định rót, song bị Ân Thừa Ngọc đè tay lại.
Tiết Thứ nhìn y, nuốt nước miếng.
- Uống rượu thương thân.
Ân Thừa Ngọc cầm bầu rượu lên đặt sang bên cạnh mình. Cái thứ trợ hứng này uống một chén có thể không ảnh hưởng gì, nhưng uống nhiều thì khác.
Thấy thế, Tiết Thứ không đòi nữa, trở tay cầm lấy tay Ân Thừa Ngọc.
Ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve ngón tay trắng như bạch ngọc của y, say mê không thôi:
- Vì sao Điện hạ không đeo nhẫn ngọc?
Ân Thừa Ngọc không đáp. Thấy động tác của hắn ngày càng to gan, y mới rút tay về, qua loa đáp một câu:
- Phiền lắm.
Tiết Thứ mím môi, vẻ mặt hơi thất vọng.
Hắn thích.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng cú hai ngắn một dài. Đây là ám hiệu mà phiên dịch Tây Xưởng dùng khi ở bên ngoài.
Tiết Thứ đành phải ngừng nói, đi làm việc quan trọng trước.
Nội bộ Tây Xưởng có tín hiệu riêng, hắn bắt chước tiếng cú kêu đáp lại, báo cho bọn họ vị trí của người theo dõi.
Sau khi sắp xếp cho thuộc hạ bắt người, Tiết Thứ đứng bên cửa sổ quan sát.
Chắc có lẽ người theo dõi không ngờ tới bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, gã ta hoảng sợ, định chạy trốn. Gã vô cùng quen thuộc ngõ ngách, chạy vào trong đường tắt tối đen như mực. Song phiên dịch đã chuẩn bị trước, áp sát gã vào trong ngõ cụt.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài lại vang lên vài tiếng cú kêu, báo cho Tiết Thứ rằng mọi chuyện đã hoàn thành.
- Bắt được người rồi.
Tiết Thứ đi về phía Ân Thừa Ngọc.
- Vậy thì về thôi.
Nghe thế, Ân Thừa Ngọc đứng dậy. Y đang định đi ra ngoài thì bất ngờ bị Tiết Thứ ôm lấy từ phía sau.
Tiết Thứ đặt cằm lên vai y, hai gò má chạm vào nhau, hơi thở nóng rực như lửa:
- Rượu mà điện hạ cho ta uống có gì đó.
Ân Thừa Ngọc bị ôm chặt, hiển nhiên là đã nhận ra.
Nghe thấy chút tủi thân trong giọng nói của Tiết Thứ, Ân Thừa Ngọc cong môi, cố ý nói:
- Vài thứ trợ hứng mà thôi, nếu ngươi không nhịn được, Cô cho gọi mấy người tới nhé?
- Không được.
Ân Thừa Ngọc còn chưa dứt lời, Tiết Thứ đã bịt miệng y như thể sợ y mở miệng gọi người vào:
- Ta muốn mỗi mình điện hạ.
Giọng nói hắn trở nên khàn vì dược tính, như hạt cát lạo xạo trong tai.
Bị hắn bịt miệng, Ân Thừa Ngọc không thể nói hết câu, chỉ đành ư ử vài tiếng khó chịu trong cổ họng. Y vừa tức vừa nôn nóng, khóe mắt dần đỏ lên.
Tiết Thứ nghe thấy tiếng nức nở, lại thấy một đôi mắt phượng ngập nước, khát vọng khó khăn mới đè xuống được trong lòng chợt bung ra.
Hắn không buông tay ra, trái lại càng ôm chặt Ân Thừa Ngọc, đi về phía giường.
Nếu hắn buông tay để cho điện hạ nói ra, chắc chắn hắn không thể cãi lời.
Ân Thừa Ngọc nhận ra ý định của hắn, vừa sợ vừa giận.
Lúc Tiết Thứ ngồi xuống bên giường rồi đặt y xuống thì y càng tức giận hơn. Mặc dù y không mạnh bằng Tiết Thứ, song ở đời trước vì gặp nhiều trận ám sát, Tiết Thứ từng dạy cho y mấy chiêu phòng thân, còn tự tay giúp y tập luyện cho nên y rất thành thạo.
Bây giờ gậy ông đập lưng ông, Tiết Thứ trở tay không kịp, đành phải buông lỏng tay ra.
Ân Thừa Ngọc giãy ra, tức giận nói:
- Cô dung túng cho ngươi quá rồi phỏng! Dám to gan thế cơ à!
Đáy mắt y bị lửa giận đốt cháy, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống. Song trên mặt lại sót mấy dấu tay màu đỏ mập mờ, vương chút yếu ớt.
Tiết Thứ nhìn y chằm chằm, thuốc kia khơi dậy sự thô bạo và hoang dã trong xương cốt hắn. Đôi mắt hắn đầy ý định đoạt lấy.
- Điện hạ cố ý.
Cố ý chọc ghẹo hắn, lại cố tình dùng người khác kích thích hắn. ·
Ngay lúc này hắn chẳng vâng lời như ngày thường, cẩn thận giương răng và móng vuốt lên, không giống Cửu Thiên Tuế gian xảo ở đời trước song cũng chẳng giống thiếu niên mà Ân Thừa Ngọc đã thân thuộc.
Hắn hệt như...dã thú vừa trưởng thành, vươn nanh vuốt sắc nhọn về phía Ân Thừa Ngọc.
Dường như một khắc sau hắn có thể nhào lên cắn cổ họng y.
Ân Thừa Ngọc cười lạnh, không hề sợ, ngược lại bước lên một bước, chen chân vào giữa hai đầu gối hắn, cúi đầu nắm cằm hắn, nói:
- Nếu Cô cố ý, vậy ngươi sẽ làm gì?
Ân Thừa Ngọc đang đứng trước mặt hắn mà Tiết Thứ thì ngồi trên giường.
Bàn tay đang chống trên giường của hắn chợt nắm chặt, lại từ từ buông ra.
Một lát sau, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng cầm tay cổ tay Ân Thừa Ngọc, cẩn thận lấy lòng y.
Ân Thừa Ngọc nhìn động tác của hắn, không rút tay về.
Tiết Thứ lật bàn tay y lại, hôn vào lòng bàn tay ấm nóng của y, khàn giọng:
- Thần... sẽ vui vẻ chịu.
Dã thú cẩn thận thu nanh vuốt, ngửa bụng lên, tỏ vẻ phục tùng.
Lửa giận hừng hực cứ thế mà bất ngờ được dập tắt.
Ân Thừa Ngọc nhìn hắn một lát, vô thức nắm chặt tay, trong lòng bàn tay còn sót lại chút hơi ấm.
Y chậm rãi đứng thẳng lên, chắp tay ra sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Tiết Thứ:
- Ngươi cởi áo trong ra.
- -------------------
Cún: gâu gâu gâu (cố gắng ra vẻ dễ thương)
Cún bự (khinh bỉ): Đồ ăn hại.
- -------------------
Cái nết này của điện hạ thì cái mỏ ổng nói gì cũng đc =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.