Chương 31
Thượng Quan Tử Đan
18/10/2016
CHƯƠNG 31
Hoan ái kịch liệt trôi qua… Bạch Vĩnh đã sớm mất đi ý thức vì kiệt sức. Nhiễm Húc dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của nam nhân, tiếng rên rỉ đầy mị hoặc vẫn đương văng vẳng quanh tai hắn. Sau dư âm, thân thể trần trụi trắng nõn ửng hồng trông vô cùng xinh đẹp.
Mình vốn định đến châm chọc mỉa mai khiến hắn sống không bằng chết, lê lết trải qua tháng ngày tàn tạ cuối cuộc đời. Ai ngờ kết quả lại bị hắn hấp dẫn… Ánh mắt hắn mê mang lộ đầy vẻ sợ hãi cùng bất lực trước vận mệnh nghiệt ngã… rõ ràng rất chán ghét nhưng lại giả vờ say mê hưởng thụ. Ngày nào mình cũng an bài nguyên đám thuộc hạđến ngược đãi hành hạ hắn. Nhưng ngược hẳn với suy đoán của mình, hắn lại lựa chọn con đường ngoan ngoãn nhu thuận mà lay lắt tồn tại… Hắn cố sức như vậy… rốt cuộc là vì ai…?
Nhiễm Húc im lặng ngồi đó rất lâu, ngẩn ngơ ngắm nhìn nam nhân nằm bên cạnh…
Hàng đêm, Bạch Vĩnh đều gặp giấc mộng ấy… Trong cơn mơ, hắn bị vây hãm giữa một thế giới tối tăm u ám, bốn phía tràn ngập mùi thối rữa ghê tởm và hơi thở nguy hiểm rập rình. Điều duy nhất hắn có thể làm là cuống cuồng chạy trốn theo bản năng… nhưng kết quả vẫn không cách gì thoát được. Nhưng khi tưởng chừng sắp rơi vào hố sâu tuyệt vọng thì bỗng có một người xuất hiện, giang đôi cánh tay nguyện bảo vệ hắn. Mặc dù chỉ là khoảnh khắc chớp nhoáng, hắn cũng cảm thấy ấm áp vô ngần.
“…” Lại mơ giấc mộng đó nữa…
Bất đắc dĩ nâng làn mi đối diện thực tại, đáy lòng Bạch Vĩnh dấy lên niềm kinh ngạc hồ nghi. Mỗi khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, hắn luôn đau đớn đến tận xương tận tủy, nhưng sao lần này cả người lại mát lạnh thoải mái như vậy…
Dây xích thít chặt trên cổ tay cũng đã biến mất tự lúc nào, thay thế trên đó là tầng dầy băng gạc trắng phau cùng thuốc mỡ.
“Ngươi tỉnh rồi hả…?” Nhiễm Húc bưng chén thuốc chậm rãi đến gần: “Cầm…” Hai tròng mắt xanh thẫm có chút ngượng ngùng liền đảo sang hướng khác, hắn bĩu môi, vươn tay đưa thuốc cho Bạch Vĩnh.
Muốn chơi trò đóng vai sao…?
Bạch Vĩnh không vội đưa tay nhận ngay mà ngẩn người sửng sốt vài giây. Một lát sau, hắn cười cười bất đắc dĩ, phút chốc sóng mắt trở nên nhu hòa nhìn Nhiễm Húc: “Thì ra Nhiễm thiếu gia còn có hứng thú này?”
Nghe câu thuần phục phảng phất thâm ý nhạo báng, Nhiễm Húc gần như muốn phát hỏa, nhưng khi trông thấy vẻ mặt nam nhân, đáy lòng hắn tựa hồ bị trăm ngàn chiếc kim sắc nhọn đâm vào, chua xót đến chát chúa. Cẩn thận mở nắp bình thuốc, Nhiễm Húc nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương trên thân thể Bạch Vĩnh.
“…” Cảm giác mát lạnh truyền theo dây thần kinh tinh tế dưới làn da, thân thể vốn cứng ngắc của Bạch Vĩnh cũng dần dần thả lỏng.
Sao tự nhiên thái độ của Nhiễm Húc lại thay đổi như vậy? Rõ ràng chán ghét, căm hận mình tới độ tìm vô số người đến hành hạ mình, nhưng giờ lại hảo tâm giúp mình bôi thuốc… Chắc đã nghĩ ra phương pháp mới để hành hạ mình rồi đây…
Đang chân thành bôi thuốc cho Bạch Vĩnh, song khoảnh khắc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy nghi ngại không hề có nửa điểm tín nhiệm của nam nhân, thâm tâm Nhiễm Húc liền nhen nhóm ngọn lửa tức giận. Hắn ức chế vung tay ném bay lọ thuốc rồi dùng đế giầy giẫm nát:
“Thật phiền toái… sao ta phải giúp lão già như ngươi cơ chứ…?” Lầm bầm vài câu như trút cơn bất mãn, hắn liếc đôi mắt phức tạp về phía nam nhân: “Lão già, ngươi trưng bộ mặt giả dối thế để ai xem? Ngươi tưởng ta đã thỏa mãn rồi sao? A~ Chẳng biết nên mắng ngươi quá ngu ngốc hay là ngây thơ đây. Nói cho ngươi biết, Lâm gia đang mấp mé bờ vựa phá sản rồi… Không lâu nữa, tất cả thành viên trong Lâm gia đều cút xuống địa ngục bằng sạch! Chỉ có điều… hiện tại, ngươi vẫn chưa được phép chết!” Khuôn mặt vốn dữ tợn đột nhiên thay đổi, chuyển từ phát hỏa sang buồn bực quan sát Bạch Vĩnh: “Bây giờ, ngoan ngoãn bôi thuốc đi! Sau đó mặc quần áo tử tế.” Vừa nói hắn vừa nổi nóng đùng đùng nện gót giầy cồm cộp ra ngoài.
Hoan ái kịch liệt trôi qua… Bạch Vĩnh đã sớm mất đi ý thức vì kiệt sức. Nhiễm Húc dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của nam nhân, tiếng rên rỉ đầy mị hoặc vẫn đương văng vẳng quanh tai hắn. Sau dư âm, thân thể trần trụi trắng nõn ửng hồng trông vô cùng xinh đẹp.
Mình vốn định đến châm chọc mỉa mai khiến hắn sống không bằng chết, lê lết trải qua tháng ngày tàn tạ cuối cuộc đời. Ai ngờ kết quả lại bị hắn hấp dẫn… Ánh mắt hắn mê mang lộ đầy vẻ sợ hãi cùng bất lực trước vận mệnh nghiệt ngã… rõ ràng rất chán ghét nhưng lại giả vờ say mê hưởng thụ. Ngày nào mình cũng an bài nguyên đám thuộc hạđến ngược đãi hành hạ hắn. Nhưng ngược hẳn với suy đoán của mình, hắn lại lựa chọn con đường ngoan ngoãn nhu thuận mà lay lắt tồn tại… Hắn cố sức như vậy… rốt cuộc là vì ai…?
Nhiễm Húc im lặng ngồi đó rất lâu, ngẩn ngơ ngắm nhìn nam nhân nằm bên cạnh…
Hàng đêm, Bạch Vĩnh đều gặp giấc mộng ấy… Trong cơn mơ, hắn bị vây hãm giữa một thế giới tối tăm u ám, bốn phía tràn ngập mùi thối rữa ghê tởm và hơi thở nguy hiểm rập rình. Điều duy nhất hắn có thể làm là cuống cuồng chạy trốn theo bản năng… nhưng kết quả vẫn không cách gì thoát được. Nhưng khi tưởng chừng sắp rơi vào hố sâu tuyệt vọng thì bỗng có một người xuất hiện, giang đôi cánh tay nguyện bảo vệ hắn. Mặc dù chỉ là khoảnh khắc chớp nhoáng, hắn cũng cảm thấy ấm áp vô ngần.
“…” Lại mơ giấc mộng đó nữa…
Bất đắc dĩ nâng làn mi đối diện thực tại, đáy lòng Bạch Vĩnh dấy lên niềm kinh ngạc hồ nghi. Mỗi khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, hắn luôn đau đớn đến tận xương tận tủy, nhưng sao lần này cả người lại mát lạnh thoải mái như vậy…
Dây xích thít chặt trên cổ tay cũng đã biến mất tự lúc nào, thay thế trên đó là tầng dầy băng gạc trắng phau cùng thuốc mỡ.
“Ngươi tỉnh rồi hả…?” Nhiễm Húc bưng chén thuốc chậm rãi đến gần: “Cầm…” Hai tròng mắt xanh thẫm có chút ngượng ngùng liền đảo sang hướng khác, hắn bĩu môi, vươn tay đưa thuốc cho Bạch Vĩnh.
Muốn chơi trò đóng vai sao…?
Bạch Vĩnh không vội đưa tay nhận ngay mà ngẩn người sửng sốt vài giây. Một lát sau, hắn cười cười bất đắc dĩ, phút chốc sóng mắt trở nên nhu hòa nhìn Nhiễm Húc: “Thì ra Nhiễm thiếu gia còn có hứng thú này?”
Nghe câu thuần phục phảng phất thâm ý nhạo báng, Nhiễm Húc gần như muốn phát hỏa, nhưng khi trông thấy vẻ mặt nam nhân, đáy lòng hắn tựa hồ bị trăm ngàn chiếc kim sắc nhọn đâm vào, chua xót đến chát chúa. Cẩn thận mở nắp bình thuốc, Nhiễm Húc nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương trên thân thể Bạch Vĩnh.
“…” Cảm giác mát lạnh truyền theo dây thần kinh tinh tế dưới làn da, thân thể vốn cứng ngắc của Bạch Vĩnh cũng dần dần thả lỏng.
Sao tự nhiên thái độ của Nhiễm Húc lại thay đổi như vậy? Rõ ràng chán ghét, căm hận mình tới độ tìm vô số người đến hành hạ mình, nhưng giờ lại hảo tâm giúp mình bôi thuốc… Chắc đã nghĩ ra phương pháp mới để hành hạ mình rồi đây…
Đang chân thành bôi thuốc cho Bạch Vĩnh, song khoảnh khắc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy nghi ngại không hề có nửa điểm tín nhiệm của nam nhân, thâm tâm Nhiễm Húc liền nhen nhóm ngọn lửa tức giận. Hắn ức chế vung tay ném bay lọ thuốc rồi dùng đế giầy giẫm nát:
“Thật phiền toái… sao ta phải giúp lão già như ngươi cơ chứ…?” Lầm bầm vài câu như trút cơn bất mãn, hắn liếc đôi mắt phức tạp về phía nam nhân: “Lão già, ngươi trưng bộ mặt giả dối thế để ai xem? Ngươi tưởng ta đã thỏa mãn rồi sao? A~ Chẳng biết nên mắng ngươi quá ngu ngốc hay là ngây thơ đây. Nói cho ngươi biết, Lâm gia đang mấp mé bờ vựa phá sản rồi… Không lâu nữa, tất cả thành viên trong Lâm gia đều cút xuống địa ngục bằng sạch! Chỉ có điều… hiện tại, ngươi vẫn chưa được phép chết!” Khuôn mặt vốn dữ tợn đột nhiên thay đổi, chuyển từ phát hỏa sang buồn bực quan sát Bạch Vĩnh: “Bây giờ, ngoan ngoãn bôi thuốc đi! Sau đó mặc quần áo tử tế.” Vừa nói hắn vừa nổi nóng đùng đùng nện gót giầy cồm cộp ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.