Chương 46
Thượng Quan Tử Đan
18/10/2016
CHƯƠNG 46
“Người nhớ kỹ đừng bao giờ dây vào Quan Lưu…” Buông Bạch Vĩnh ra, Đoạn Dịch thành khẩn nói: “Xin lỗi, Vĩnh, ta vốn định qua một thời gian nữa sẽ nói cho ngươi…”
Ta đang nằm mơ… ta đang nằm mơ…
Bạch Vĩnh không ngừng lặp đi lặp lại câu này trong đầu.
“Từ giờ ngươi cứ làm việc ở đây… ta sẽ không tổn thương ngươi nữa…”
“…” Nguyên lai đây không phải mộng, vì sao sự thật lại trêu ngươi như thế… người ta không muốn nhìn thấy nhất, vậy mà giờ đây lại xuất hiện ngay bên cạnh ta…
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa.” Đoạn Dịch nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn sợ mình sẽ đánh nát tình cảnh tốt đẹp bây giờ…
“Vâng, chủ tịch Đoạn, ngài cũng đi làm việc của ngài đi…”
Nếu như đã tới tình trạng này, vậy mình cứ thử xem liệu nó có thể hoang đường tới trình độ nào nữa…
Trong phòng
Hai nam tử khí chất bất đồng nhưng đều là dạng có thể làm mê đảo chúng sinh đang giằng co…
“Nơi này ngài thích gì đều có thể lấy, duy độc hắn là không được.” Biết rõ tình cảm của mình, Đoạn Dịch càng kiên quyết hơn.
“A?” Hơi nhướn mi, Quan Lưu có chút khinh thường nói: “Chủ tịch Đoạn, khẩu vị của ngài từ khi nào trở nên đặc biệt như vậy? Cái tên nam nhân yêu mị hạ tiện kia mà ngài cũng thích sao?”
“Không liên quan đến ngươi! Quan Lưu, ta nói cho ngươi rõ, nếu ngươi có dũng khí chạm vào một sợi lông của hắn, thì dù có lão già kia làm chỗ dựa, ngươi cũng đừng trách tại sao ta không khách khí với ngươi!”
“Vâng vâng~ ngài nói chí phải, làm sao ta dám chạm vào người của chủ tịch Đoạn chứ.” Đôi mắt phượng khẽ nheo trông đầy quyến rũ.
Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết, người bên cạnh ngươi là quý nhân hay ti tiện…
“Vĩnh, Bạch thúc tới đón cháu nè.”
“Bạch thúc, thúc đến rồi à…” Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Bạch Vĩnh vui vẻ tươi cười, sau đó vội vàng chạy lên nghênh đón. Suốt buổi chiều, Bạch Vĩnh bị lo âu bất an vây quanh, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Bạch thúc, hắn bỗng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn lên.
“Thúc tìm được một căn hộ khá gần nơi này, cháu cứ ở tạm đó nhé.”
“Cám ơn thúc!”
Bạch quản gia nhìn thấy Bạch Vĩnh vẫn bình yên vô sự, tâm tình cũng được thả lỏng ra, dọc đường đi, Bạch quản gia luôn mồm giới thiệu kiến trúc xung quanh khu trọ.
“Căn hộ này bất tiện ở chỗ là phải lên lầu, mấy căn ở tầng 1 bị thuê mất rồi… Nếu cảm thấy không ổn, thúc sẽ đến đưa đón cháu đi làm.”
“Không cần đâu, Bạch thúc. Cháu sẽ dùng gậy, chắc có thể tự đi làm một mình được.”
“Ừ, được rồi, thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn… đáng tiếc…” Vừa nói, Bạch quản gia vừa chìm vào quá khứ…
“Chuyện đã qua thì cho qua đi thúc… Không phải thúc hay nói, quá khứ trôi qua không thể thay đổi sao…” Ánh đèn đường lờ mờ thoáng chiếu lên khuôn mặt đầy lo lắng của Bạch Vĩnh.
“Ừ, chuyện đã qua thì cho qua đi… A, chúng ta đến nhà rồi…”
Mình… rốt cục cũng có nhà rồi…
“Người nhớ kỹ đừng bao giờ dây vào Quan Lưu…” Buông Bạch Vĩnh ra, Đoạn Dịch thành khẩn nói: “Xin lỗi, Vĩnh, ta vốn định qua một thời gian nữa sẽ nói cho ngươi…”
Ta đang nằm mơ… ta đang nằm mơ…
Bạch Vĩnh không ngừng lặp đi lặp lại câu này trong đầu.
“Từ giờ ngươi cứ làm việc ở đây… ta sẽ không tổn thương ngươi nữa…”
“…” Nguyên lai đây không phải mộng, vì sao sự thật lại trêu ngươi như thế… người ta không muốn nhìn thấy nhất, vậy mà giờ đây lại xuất hiện ngay bên cạnh ta…
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa.” Đoạn Dịch nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn sợ mình sẽ đánh nát tình cảnh tốt đẹp bây giờ…
“Vâng, chủ tịch Đoạn, ngài cũng đi làm việc của ngài đi…”
Nếu như đã tới tình trạng này, vậy mình cứ thử xem liệu nó có thể hoang đường tới trình độ nào nữa…
Trong phòng
Hai nam tử khí chất bất đồng nhưng đều là dạng có thể làm mê đảo chúng sinh đang giằng co…
“Nơi này ngài thích gì đều có thể lấy, duy độc hắn là không được.” Biết rõ tình cảm của mình, Đoạn Dịch càng kiên quyết hơn.
“A?” Hơi nhướn mi, Quan Lưu có chút khinh thường nói: “Chủ tịch Đoạn, khẩu vị của ngài từ khi nào trở nên đặc biệt như vậy? Cái tên nam nhân yêu mị hạ tiện kia mà ngài cũng thích sao?”
“Không liên quan đến ngươi! Quan Lưu, ta nói cho ngươi rõ, nếu ngươi có dũng khí chạm vào một sợi lông của hắn, thì dù có lão già kia làm chỗ dựa, ngươi cũng đừng trách tại sao ta không khách khí với ngươi!”
“Vâng vâng~ ngài nói chí phải, làm sao ta dám chạm vào người của chủ tịch Đoạn chứ.” Đôi mắt phượng khẽ nheo trông đầy quyến rũ.
Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết, người bên cạnh ngươi là quý nhân hay ti tiện…
“Vĩnh, Bạch thúc tới đón cháu nè.”
“Bạch thúc, thúc đến rồi à…” Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Bạch Vĩnh vui vẻ tươi cười, sau đó vội vàng chạy lên nghênh đón. Suốt buổi chiều, Bạch Vĩnh bị lo âu bất an vây quanh, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Bạch thúc, hắn bỗng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn lên.
“Thúc tìm được một căn hộ khá gần nơi này, cháu cứ ở tạm đó nhé.”
“Cám ơn thúc!”
Bạch quản gia nhìn thấy Bạch Vĩnh vẫn bình yên vô sự, tâm tình cũng được thả lỏng ra, dọc đường đi, Bạch quản gia luôn mồm giới thiệu kiến trúc xung quanh khu trọ.
“Căn hộ này bất tiện ở chỗ là phải lên lầu, mấy căn ở tầng 1 bị thuê mất rồi… Nếu cảm thấy không ổn, thúc sẽ đến đưa đón cháu đi làm.”
“Không cần đâu, Bạch thúc. Cháu sẽ dùng gậy, chắc có thể tự đi làm một mình được.”
“Ừ, được rồi, thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn… đáng tiếc…” Vừa nói, Bạch quản gia vừa chìm vào quá khứ…
“Chuyện đã qua thì cho qua đi thúc… Không phải thúc hay nói, quá khứ trôi qua không thể thay đổi sao…” Ánh đèn đường lờ mờ thoáng chiếu lên khuôn mặt đầy lo lắng của Bạch Vĩnh.
“Ừ, chuyện đã qua thì cho qua đi… A, chúng ta đến nhà rồi…”
Mình… rốt cục cũng có nhà rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.