Chương 1: Anh hùng hay mỹ nhân?
Hắc Sơn Lão Quỷ
27/01/2021
"Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ..."
Hoàng hôn buông xuống, xa xa truyền đến tiếng thở dài từ phía con đường mòn nhỏ hẹp lượn quanh dưới chân núi Hắc Phong cách thôn Ngưu Đầu hơn ba mươi dặm về hướng Tây.
Theo hướng con đường nhỏ đi tới là một thiếu niên độ chừng mười một, mười hai tuổi. Da mặt hắn trắng nõn, quần áo trên người mặc dù rách rưới nhưng lại sạch sẽ. Đôi mắt tiểu tử đó to tròn kèm theo vẻ mặt uể oải tạo cho người mới nhìn có cảm giác thật thà, nhút nhát, nhưng lại không kém phần ngây thơ, chất phác. Chẳng qua là, hình ảnh một thằng nhóc nhỏ tuổi mà giờ này còn đang lang thang giữa rừng núi hoang vu không một bóng người, khá là quỷ dị. Buổi chiều tối tại nơi đây thường có mãnh thú qua lại, mà một đứa bé như này lại không nên xuất hiện mới đúng.
Càng làm cho người khác kinh ngạc hơn là mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn lại vừa đi vừa thở dài, vẻ mặt mang theo chút đau lòng.
"Phương Quý ta đây, đường đường là dòng dõi của Tiên Nhân, ba tuổi biết leo cây, năm tuổi bắt cá, bảy tuổi đại chiến với toàn bộ trẻ nhỏ ở thôn không địch thủ, tám tuổi có thể cãi nhau cả ngày với góa phụ nhà họ Hoa. Bổn thiếu gia thiên tư kinh diễm, sinh ra đã bất phàm, tựa như anh hùng tịch mịch..."
"Không phải chỉ là trộm của Vương lão thái một con gà thôi sao, đám kia làm sao dám xách đao đến tìm ta bắt đền..."
".....Thế thì làm sao?"
".....Chắc do thủ đoạn trộm gà của ta còn chưa đủ giỏi, thế mà lại bị tóm!...."
....
Thằng nhóc họ Phương vừa đi vừa lắc đầu, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân.
Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà đang dần vụt tắt, cả đất trời được che phủ bởi màn đêm u tối. Tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, gió thu thổi qua khiến cho từng khóm cỏ hoang lay động hợp tấu cùng âm thanh xào xạc của khu rừng xung quanh tạo ra cảm giác rờn rợn ghê người. Phương Quý thầm sợ hãi, nói: "Truyền thuyết nói là ban đêm trên núi hay xuất hiện yêu ma quỷ quái ăn thịt người, không lẽ ta thật sự gặp phải thứ đó chứ?"
"Không được, không thể tự hù dọa mình vậy được."
Càng nghĩ càng sợ, hắn liền lắc lắc cái đầu nhỏ, thầm nghĩ: "Nhưng mà ta là dòng dõi tiên nhân, trời sinh đã giỏi, nếu như tiểu yêu tiểu quỷ có thật, chẳng lẽ lại dám đến trêu chọc ta? Mà thôi, bây giờ nên tìm chỗ ẩn núp trước đã! Dù sao ta cũng không đi sâu vào trong núi, tạm trú ở nơi này qua một đêm, sáng sớm ngày mai quay về nói với Tiên Nhân lão tổ tông cho ta thêm mười năm nữa, bọn họ còn ai dám bất kính với ta..."
Vừa nghĩ vậy, lòng liền thấy thoải mái, hắn bèn quan sát trái phải đánh giá tình hình.
Hiện tại, đang ở nơi rừng sâu núi thẳm, gió thu làm cho con người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, điều Phương Quý nên làm bây giờ là tìm một nơi tránh gió. Vừa đi được vài bước, hắn liền thấy có một tòa mộ hoang đã bị phá hủy hơn một nửa nằm ở phía bên trái sườn núi. Trước ngôi mộ, có một tấm bia được dựng thẳng đứng, hai bên trái phải là các ụ đất nhấp nhô, vừa vặn có thể chắn được gió. Thấy vậy, hắn liền vui vẻ, ba chân bốn cẳng vọt lẹ tới một hõm đất kế bên ngôi mộ, đút hai tay vào trong áo, ngoan ngoãn nằm xuống.
Phương Quý thoải mái nằm bắt chéo hai chân, nhìn bia đá kế bên, hình như là của một ông lão họ Lục, tên Hối, bèn nói: "Lục lão huynh, hôm nay gia môn ta có nạn, mượn chỗ của ông tá túc một đêm. Chờ ngày nào đó lão tổ tông Tiên Nhân tới đón ta trở về, lúc đó ta phát đạt, nhất định quay trở lại lập cho ông một cái bia mới thật đẹp. Buổi tối xin ông giúp ta quan sát kỹ bốn phía, tránh cho bọn dã thú đui mù bén mãng tới tha giày ta đi mất..."
Vừa nói nhảm, tay hắn vừa sờ soạng vào đồng tiền nhỏ đang đeo trên ngực, lòng yên tâm được một chút.
........
Tên nhóc này thật gan dạ, thực sự dám nằm ngủ kế bên ngôi mộ, chưa được bao lâu thì đã mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mộng, hắn thấy Tiên Nhân lão gia đang từ trên trời bay xuống, bọn phú hào ở thôn Ngưu Đầu tranh nhau nịnh bợ hắn, dâng lên nào là thịt heo, đầu gà, màn thầu, tay trái hắn ôm ấp Hồng Bảo, tay phải ôm lấy góa phụ họ Hoa, miệng nhét đầy thức ăn dầu mỡ, cười lớn ha ha!...
Gió xào xạc, thổi qua triền núi, làm lá cây phát ra âm thanh rào rào vang dội.
Xa xa dường như truyền tới tiếng yêu ma đang gào thét, đất đai mơ hồ rung chuyển nhẹ.
Chẳng biết từ lúc nào, từng âm thanh kỳ quái mơ hồ vang lên tựa như từng cơn gió thổi luồng qua khe đá, lại tựa như tiếng chồn hoang khóc lóc thảm thiết nơi mộ phần.
Phương Quý đột nhiên tỉnh lại, lau nước miếng đang chảy dài trên mép, cảm giác bụng đói cồn cào.
Sáng ngày hôm qua, hắn đã chén sạch sẽ con gà mà mình vừa trộm được.
Đến sáng hôm nay ra cửa, vì giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, hắn không thèm qua nhà tên đồ tể họ Lý ăn chực điểm tâm. Cho nên từ sáng đến giờ, trong bụng không có một hạt cơm, mà lại lang thang hơn ba mươi dặm đường núi, hắn sớm đã da bụng dính da lưng rồi.
Trong lòng nảy lên suy nghĩ, Phương Quý quyết định đi ra ngoài tìm đồ ăn. Nhớ lại con đường đi qua ban nãy, hắn thấy có một con suối nhỏ ở hướng Nam, nói không chừng còn có thể bắt được mấy con cá mập ú để nướng ăn. Nghĩ là làm, hắn liền bò dậy, nương theo ánh trăng, bước thấp bước cao mò mẫm vào rừng sâu.
Tại nơi rừng sâu hoang dã, bụng lại đói, vừa nghĩ tới mùi vị ngon lành của cá nướng, hắn như được tiếp thêm động lực. Lần mò trong rừng sâu hơn ba bốn dặm đường, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng nước chảy róc rách phía trước. Nhất thời mừng rỡ, liền tiến về phía trước mấy bước, nhưng vừa quẹo qua một khúc quanh dưới chân núi, Phương Quý ngẩn người, trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy hình ảnh phía trước.
Trăng trên trời hôm nay sáng tỏ, soi rõ hiện trường thê thảm chung quanh, mùi máu tanh xộc lên mũi nồng nặc.
Phương Quý thấy rõ có một tiểu nha đầu đang đứng trên sườn núi. Nàng kia chừng sáu bảy tuổi, thấp hơn Phương Quý một cái đầu, mặc bộ y phục màu trắng vừa cao quý vừa tinh xảo. Tóc tiểu nha đầu thắt bím cài mấy món trang sức tuyệt đẹp, nhìn giống như từ trong tranh bước ra. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng nàng đã có vài phần ung dung hoa quý.
Chỉ là...lúc này đang trong hoang sơn dã lĩnh, làm sao lại xuất hiện một tiểu nha đầu được nhỉ?
Mấu chốt là, lúc nàng ta quay sang đây, con ngươi Phương Quý chợt co rút lại.
Cách chỗ tiểu nha đầu ấy đứng chưa tới mười trượng, có hai con quái vật khổng lồ đi ra từ trong bóng tối. Mỗi một con đều cao hơn một trượng, miệng đầy răng nanh, máu đỏ theo khóe miệng chảy xuống. Chân trước của nó tựa hồ còn to hơn bắp đùi của Phương Quý, móng vuốt như cương đao sắc bén, bấu chặt vào lớp đất đá, cái đuôi rũ xuống, đong đưa theo từng bước đi chậm rãi ép về phía trước...
"Trong núi Hắc Phong thực sự lại có sói ư?"
Cả người Phương Quý tê dại như bị điện giật vậy, mồ hôi lạnh chảy ra khắp người.
Không nghĩ tới núi Hắc Phong thực sự có sói, lại càng không nghĩ tới, mình lại gặp tình cảnh như thế này!
Một tiểu cô nương không may gặp phải ác lang, ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ nên làm thế nào đây.
Hoàng hôn buông xuống, xa xa truyền đến tiếng thở dài từ phía con đường mòn nhỏ hẹp lượn quanh dưới chân núi Hắc Phong cách thôn Ngưu Đầu hơn ba mươi dặm về hướng Tây.
Theo hướng con đường nhỏ đi tới là một thiếu niên độ chừng mười một, mười hai tuổi. Da mặt hắn trắng nõn, quần áo trên người mặc dù rách rưới nhưng lại sạch sẽ. Đôi mắt tiểu tử đó to tròn kèm theo vẻ mặt uể oải tạo cho người mới nhìn có cảm giác thật thà, nhút nhát, nhưng lại không kém phần ngây thơ, chất phác. Chẳng qua là, hình ảnh một thằng nhóc nhỏ tuổi mà giờ này còn đang lang thang giữa rừng núi hoang vu không một bóng người, khá là quỷ dị. Buổi chiều tối tại nơi đây thường có mãnh thú qua lại, mà một đứa bé như này lại không nên xuất hiện mới đúng.
Càng làm cho người khác kinh ngạc hơn là mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn lại vừa đi vừa thở dài, vẻ mặt mang theo chút đau lòng.
"Phương Quý ta đây, đường đường là dòng dõi của Tiên Nhân, ba tuổi biết leo cây, năm tuổi bắt cá, bảy tuổi đại chiến với toàn bộ trẻ nhỏ ở thôn không địch thủ, tám tuổi có thể cãi nhau cả ngày với góa phụ nhà họ Hoa. Bổn thiếu gia thiên tư kinh diễm, sinh ra đã bất phàm, tựa như anh hùng tịch mịch..."
"Không phải chỉ là trộm của Vương lão thái một con gà thôi sao, đám kia làm sao dám xách đao đến tìm ta bắt đền..."
".....Thế thì làm sao?"
".....Chắc do thủ đoạn trộm gà của ta còn chưa đủ giỏi, thế mà lại bị tóm!...."
....
Thằng nhóc họ Phương vừa đi vừa lắc đầu, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân.
Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà đang dần vụt tắt, cả đất trời được che phủ bởi màn đêm u tối. Tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, gió thu thổi qua khiến cho từng khóm cỏ hoang lay động hợp tấu cùng âm thanh xào xạc của khu rừng xung quanh tạo ra cảm giác rờn rợn ghê người. Phương Quý thầm sợ hãi, nói: "Truyền thuyết nói là ban đêm trên núi hay xuất hiện yêu ma quỷ quái ăn thịt người, không lẽ ta thật sự gặp phải thứ đó chứ?"
"Không được, không thể tự hù dọa mình vậy được."
Càng nghĩ càng sợ, hắn liền lắc lắc cái đầu nhỏ, thầm nghĩ: "Nhưng mà ta là dòng dõi tiên nhân, trời sinh đã giỏi, nếu như tiểu yêu tiểu quỷ có thật, chẳng lẽ lại dám đến trêu chọc ta? Mà thôi, bây giờ nên tìm chỗ ẩn núp trước đã! Dù sao ta cũng không đi sâu vào trong núi, tạm trú ở nơi này qua một đêm, sáng sớm ngày mai quay về nói với Tiên Nhân lão tổ tông cho ta thêm mười năm nữa, bọn họ còn ai dám bất kính với ta..."
Vừa nghĩ vậy, lòng liền thấy thoải mái, hắn bèn quan sát trái phải đánh giá tình hình.
Hiện tại, đang ở nơi rừng sâu núi thẳm, gió thu làm cho con người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, điều Phương Quý nên làm bây giờ là tìm một nơi tránh gió. Vừa đi được vài bước, hắn liền thấy có một tòa mộ hoang đã bị phá hủy hơn một nửa nằm ở phía bên trái sườn núi. Trước ngôi mộ, có một tấm bia được dựng thẳng đứng, hai bên trái phải là các ụ đất nhấp nhô, vừa vặn có thể chắn được gió. Thấy vậy, hắn liền vui vẻ, ba chân bốn cẳng vọt lẹ tới một hõm đất kế bên ngôi mộ, đút hai tay vào trong áo, ngoan ngoãn nằm xuống.
Phương Quý thoải mái nằm bắt chéo hai chân, nhìn bia đá kế bên, hình như là của một ông lão họ Lục, tên Hối, bèn nói: "Lục lão huynh, hôm nay gia môn ta có nạn, mượn chỗ của ông tá túc một đêm. Chờ ngày nào đó lão tổ tông Tiên Nhân tới đón ta trở về, lúc đó ta phát đạt, nhất định quay trở lại lập cho ông một cái bia mới thật đẹp. Buổi tối xin ông giúp ta quan sát kỹ bốn phía, tránh cho bọn dã thú đui mù bén mãng tới tha giày ta đi mất..."
Vừa nói nhảm, tay hắn vừa sờ soạng vào đồng tiền nhỏ đang đeo trên ngực, lòng yên tâm được một chút.
........
Tên nhóc này thật gan dạ, thực sự dám nằm ngủ kế bên ngôi mộ, chưa được bao lâu thì đã mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mộng, hắn thấy Tiên Nhân lão gia đang từ trên trời bay xuống, bọn phú hào ở thôn Ngưu Đầu tranh nhau nịnh bợ hắn, dâng lên nào là thịt heo, đầu gà, màn thầu, tay trái hắn ôm ấp Hồng Bảo, tay phải ôm lấy góa phụ họ Hoa, miệng nhét đầy thức ăn dầu mỡ, cười lớn ha ha!...
Gió xào xạc, thổi qua triền núi, làm lá cây phát ra âm thanh rào rào vang dội.
Xa xa dường như truyền tới tiếng yêu ma đang gào thét, đất đai mơ hồ rung chuyển nhẹ.
Chẳng biết từ lúc nào, từng âm thanh kỳ quái mơ hồ vang lên tựa như từng cơn gió thổi luồng qua khe đá, lại tựa như tiếng chồn hoang khóc lóc thảm thiết nơi mộ phần.
Phương Quý đột nhiên tỉnh lại, lau nước miếng đang chảy dài trên mép, cảm giác bụng đói cồn cào.
Sáng ngày hôm qua, hắn đã chén sạch sẽ con gà mà mình vừa trộm được.
Đến sáng hôm nay ra cửa, vì giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, hắn không thèm qua nhà tên đồ tể họ Lý ăn chực điểm tâm. Cho nên từ sáng đến giờ, trong bụng không có một hạt cơm, mà lại lang thang hơn ba mươi dặm đường núi, hắn sớm đã da bụng dính da lưng rồi.
Trong lòng nảy lên suy nghĩ, Phương Quý quyết định đi ra ngoài tìm đồ ăn. Nhớ lại con đường đi qua ban nãy, hắn thấy có một con suối nhỏ ở hướng Nam, nói không chừng còn có thể bắt được mấy con cá mập ú để nướng ăn. Nghĩ là làm, hắn liền bò dậy, nương theo ánh trăng, bước thấp bước cao mò mẫm vào rừng sâu.
Tại nơi rừng sâu hoang dã, bụng lại đói, vừa nghĩ tới mùi vị ngon lành của cá nướng, hắn như được tiếp thêm động lực. Lần mò trong rừng sâu hơn ba bốn dặm đường, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng nước chảy róc rách phía trước. Nhất thời mừng rỡ, liền tiến về phía trước mấy bước, nhưng vừa quẹo qua một khúc quanh dưới chân núi, Phương Quý ngẩn người, trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy hình ảnh phía trước.
Trăng trên trời hôm nay sáng tỏ, soi rõ hiện trường thê thảm chung quanh, mùi máu tanh xộc lên mũi nồng nặc.
Phương Quý thấy rõ có một tiểu nha đầu đang đứng trên sườn núi. Nàng kia chừng sáu bảy tuổi, thấp hơn Phương Quý một cái đầu, mặc bộ y phục màu trắng vừa cao quý vừa tinh xảo. Tóc tiểu nha đầu thắt bím cài mấy món trang sức tuyệt đẹp, nhìn giống như từ trong tranh bước ra. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng nàng đã có vài phần ung dung hoa quý.
Chỉ là...lúc này đang trong hoang sơn dã lĩnh, làm sao lại xuất hiện một tiểu nha đầu được nhỉ?
Mấu chốt là, lúc nàng ta quay sang đây, con ngươi Phương Quý chợt co rút lại.
Cách chỗ tiểu nha đầu ấy đứng chưa tới mười trượng, có hai con quái vật khổng lồ đi ra từ trong bóng tối. Mỗi một con đều cao hơn một trượng, miệng đầy răng nanh, máu đỏ theo khóe miệng chảy xuống. Chân trước của nó tựa hồ còn to hơn bắp đùi của Phương Quý, móng vuốt như cương đao sắc bén, bấu chặt vào lớp đất đá, cái đuôi rũ xuống, đong đưa theo từng bước đi chậm rãi ép về phía trước...
"Trong núi Hắc Phong thực sự lại có sói ư?"
Cả người Phương Quý tê dại như bị điện giật vậy, mồ hôi lạnh chảy ra khắp người.
Không nghĩ tới núi Hắc Phong thực sự có sói, lại càng không nghĩ tới, mình lại gặp tình cảnh như thế này!
Một tiểu cô nương không may gặp phải ác lang, ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ nên làm thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.