Chương 22: Bù đắp thiếu hụt
Hắc Sơn Lão Quỷ
27/01/2021
Mới vừa rồi Phương Quý trải nghiệm cảm giác đặt chân trên phi kiếm, gió mạnh đập vào mặt, liền bị mê hoặc bởi sương mù trong cốc, suýt nữa ngã xuống vách núi phía dưới, A Khổ vội vàng điều khiển phi kiếm xông vào trong rừng, đụng phải một tổ ong vò vẽ lớn bằng cái đầu, A Khổ sợ hãi bảy quẹo tám rẽ mấy lần, rốt cục mới tránh thoát sự truy sát của những con ong võ vẽ kia, nhưng còn chưa kịp thở một hơi, vừa quay đầu liền đâm vào cây.
"..."
Đi ước chừng hơn nửa canh giờ, A Khổ mang Phương Quý đi tới một mảnh sơn cốc thanh u, chỉ thấy toà sơn cốc này có phương viên khoảng chừng mười dặm, rừng sâu lá xum xuê, ở trên mặt đất khắp nơi là trúc, ở giữa những cây trúc, có không ít lầu gỗ tọa lạc, nhìn từ phía xa, có thể nhìn thấy có không ít đệ tử tiên môn đang hành tẩu ở trong sơn cốc, có người ngâm nga đọc sách dưới cây, có người luyện tập phi kiếm ở giữa sườn núi, một khung cảnh yên bình!
"Phương Quý sư đệ, ta là một trong những đệ tử ở Ô Sơn Cốc, ngươi có việc thì cứ tìm ta..." A Khổ ngồi xổm ở bên dòng suối, rửa cái mũi tràn đầy máu, nghẹn ngào nói.
Phương Quý thấy vậy liền cảm thấy tê da đầu, còn may vào thời điểm đâm vào cây A Khổ ở phía trước làm bia đỡ đạn, bằng không thì khuôn mặt của hắn sẽ bị huỷ hoại.
A Khổ rõ ràng là đã quen với chuyện này, dùng giấy bịt mũi sau đó an bài Phương Quý ở trong một căn nhà nhỏ, sau đó lại giải thích một phen tất cả sự vật trong tiên môn.
"Vậy bây giờ ta đã được tính là vào tiên môn rồi?"
Đi tới một căn nhà nhỏ trong rừng, Phương Quý đánh giá trái phải một vòng, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Luôn cảm thấy ở trong vòng một ngày, chính mình liền lắc mình biến hoá, trở thành đệ tử tiên môn, có một chút cảm giác không chân thật.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn tự chỉ trích mình là vô dụng, chính mình thế nhưng đường đường là hậu đại Tiên Nhân, ở trong tương lai không biết là sẽ kế thừa gia sản lớn cỡ nào, làm sao lại có thể không có cốt khí như vậy?
Sau khi nghỉ ngơi một phen, hắn lấy ra hai quyển sách nhỏ nhận được từ Thanh Tĩnh Ti, trực tiếp ném quyển sách giảng quy củ tiên môn sang một bên, chỉ cầm quyển sách giảng phương pháp tu hành ở trong tay, hơi có một chút vội vàng đọc phương pháp luyện khí ở phía trên.
Ở trong lòng của hắn biết rõ, chớ xem thường quyển sách mỏng này, đây cũng là tiên pháp đó!
Có thể trở thành Thần Tiên hay không, điều đó phụ thuộc vào việc có học tập được nội dung ở bên trên hay không!
Kỳ thật sớm vào lúc ở trong điền trang gần Hắc Phong Sơn kia, Hồ Tú bà bà cũng đã truyền thụ cho hắn Thanh Hư Dẫn Đạo Pháp, chỉ bất quá đó là pháp môn dùng để luyện hóa dược lực ở trong cơ thể, không được tính là chính pháp, mà bây giờ quyển sách mỏng ở trong tay của hắn này, thì là bước đầu tiên trong công pháp hoàn chỉnh của Thái Bạch Tông, chỉ cần tu luyện theo pháp môn ghi lại trên quyển sách mỏng này, liền có thể chính thức trở thành người tu hành.
Cho nên cầm quyển sách nhỏ này trong tay, Phương Quý quả thực là có một chút tâm tình kích động!
"Ta thế nhưng là hậu đại Tiên Nhân, ở trong tương lai nhất định sẽ làm đại sự..."
"Tiên Nhân lão gia không tới đón ta, không thành vấn đề, ta học xong tiên pháp cũng có thể đi tìm ông ta!"
"Mà hết thảy những thứ đó, đều cần phải bắt đầu từ thứ này..."
Phương Quý tràn đầy lòng tin mở quyển sách mỏng ra, tập trung tinh thần, đọc nó một cách nghiêm túc.
Bất quá vừa nhìn, lại lập tức có một chút trợn tròn mắt, sách không dày, nội dung cũng ít, nhưng vừa nhìn thoáng qua, tràn đầy trong mắt đều là các loại kinh mạch huyệt đạo, huyền hoàng đan phủ, mặt dù mỗi một chữ đều có thể nhận biết, nhưng ghép lại với nhau thì lại rất xa lạ, vào thời điểm Hồ Tú lão bà bà dạy hắn luyện hóa đan dược, sẽ còn chỉ cho hắn chỗ nào là vị trí của huyệt đạo, bây giờ lại còn phải tìm huyệt đạo ở chỗ nào?
"Ta thế nhưng là hậu đại Tiên Nhân, làm sao có thể bị quyển sách mỏng này làm khó?"
Phương Quý trở nên hung ác, trừng lớn hai mắt, cố gắng đọc nó, rất có bộ dáng không gặm nát cuốn sách này sẽ không bỏ qua.
Cứ như vậy cố gắng tới nửa đêm, rốt cục cũng thành công ngủ thiếp đi!
"A Khổ sư huynh, cái gì là kỳ kinh bát mạch, tử điền đan phủ?"
Sau khi nhập môn mấy ngày, Phương Quý rốt cục cũng phát hiện ra con đường tu hành còn lâu mới đơn giản như hắn tưởng tượng.
Ở trong những pháp quyết tu hành tiên môn này, cũng không phải là sau khi cầm tới liền có thể tu luyện, ở giữa các loại quan khiếu, chí lý tu hành, không có chỗ nào mà không phải là huyền ảo phức tạp, liên lụy đến rất nhiều đạo lý trên nhục thân, người bình thường coi như có lấy được, thậm chí là cũng không thể đọc hiểu.
Thế là hắn cũng chỉ có thể tạm thời thu liễm tâm tư một bước lên trời, thành thành thật thật chạy tới chỗ của A Khổ sư huynh để học tập nguyên lý tiền kỳ, cũng tức là cơ sở căn bản nhất của con đường tu hành, những nguyên lý này, kỳ thật đã sớm vào thời điểm những đệ tử này vừa mới nhập môn, cũng đã có trưởng lão chấp sự tới nói rõ qua một lần, bất quá Phương Quý thuộc về nhập môn nửa đường, tiên môn tự nhiên cũng sẽ không chuyên môn phái một vị trưởng lão tới nói cho hắn nghe.
Cũng may là suy tính của tiên môn coi như cũng chu toàn, trước đó để cho A Khổ tới đón Phương Quý vào Ô Sơn Cốc, cũng đã có ý tứ để cho A Khổ giúp đỡ Phương Quý nhập môn, vị A Khổ sư huynh này cả ngày lộ ra dáng vẻ u sầu, không làm phiền ai, bất quá tâm địa cũng không tệ, Phương Quý ở trong mấy ngày nay, mỗi ngày đều đến tìm hắn thỉnh giáo, hắn cũng không cảm thấy thời gian tu hành của mình bị quấy rầy, ngược lại còn kiên nhẫn chỉ điểm từng cái cho Phương Quý!
"Phương Quý sư đệ, tu hành không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhất định phải làm cái gì chắc cái đó!"
"Người tu hành trong cái thế gian này, dùng cảnh giới để phân chia, tổng cộng có sáu cái đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Vấn Thiên, mỗi một tầng cảnh giới, mỗi một tầng thiên địa, hóa phàm thành tiên, trực chỉ đại đạo, cầu được tiên quả!"
"Đương nhiên cảnh giới ở phía sau cũng cách chúng ta quá xa, bây giờ chỉ nói một chút đến cảnh giới Luyện Khí là được rồi!"
"Cảnh giới Luyện Khí, chính là dưỡng tức, phun ra nuốt vào linh khí của thiên địa, nuốt một ngụm linh tức vào trong thân thể, rèn luyện thân thể, đả thông kinh mạch, sẽ dần dần thoát ly khỏi phàm khiếu, có thể thi pháp, có thể ngự vật, dần dần sinh ra cảm ứng đối với thiên địa, từ đó khác biệt cùng với phàm nhân..."
"Mà muốn dưỡng tức, chỉ cần hiểu rõ các loại quan khiếu, tạng phủ kinh mạch ở trên người, ở dưới cái nhìn của người bình thường, người tu hành hiểu nhiều y lý, lý thuyết y học, chính là đạo lý này, bởi vì vào thời điểm người tu hành tiến hành tu luyện, đã sớm hiểu thấu nhục thân, so với đại phu ở trần thế còn hiểu rõ hơn nhiều, một chút bệnh tật nhỏ tự nhiên không tính là gì, cho nên vào trước khi ngươi tu hành, cũng cần phải bù đắp phần thiếu hụt này!"
"..."
"..."
Đi ước chừng hơn nửa canh giờ, A Khổ mang Phương Quý đi tới một mảnh sơn cốc thanh u, chỉ thấy toà sơn cốc này có phương viên khoảng chừng mười dặm, rừng sâu lá xum xuê, ở trên mặt đất khắp nơi là trúc, ở giữa những cây trúc, có không ít lầu gỗ tọa lạc, nhìn từ phía xa, có thể nhìn thấy có không ít đệ tử tiên môn đang hành tẩu ở trong sơn cốc, có người ngâm nga đọc sách dưới cây, có người luyện tập phi kiếm ở giữa sườn núi, một khung cảnh yên bình!
"Phương Quý sư đệ, ta là một trong những đệ tử ở Ô Sơn Cốc, ngươi có việc thì cứ tìm ta..." A Khổ ngồi xổm ở bên dòng suối, rửa cái mũi tràn đầy máu, nghẹn ngào nói.
Phương Quý thấy vậy liền cảm thấy tê da đầu, còn may vào thời điểm đâm vào cây A Khổ ở phía trước làm bia đỡ đạn, bằng không thì khuôn mặt của hắn sẽ bị huỷ hoại.
A Khổ rõ ràng là đã quen với chuyện này, dùng giấy bịt mũi sau đó an bài Phương Quý ở trong một căn nhà nhỏ, sau đó lại giải thích một phen tất cả sự vật trong tiên môn.
"Vậy bây giờ ta đã được tính là vào tiên môn rồi?"
Đi tới một căn nhà nhỏ trong rừng, Phương Quý đánh giá trái phải một vòng, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Luôn cảm thấy ở trong vòng một ngày, chính mình liền lắc mình biến hoá, trở thành đệ tử tiên môn, có một chút cảm giác không chân thật.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn tự chỉ trích mình là vô dụng, chính mình thế nhưng đường đường là hậu đại Tiên Nhân, ở trong tương lai không biết là sẽ kế thừa gia sản lớn cỡ nào, làm sao lại có thể không có cốt khí như vậy?
Sau khi nghỉ ngơi một phen, hắn lấy ra hai quyển sách nhỏ nhận được từ Thanh Tĩnh Ti, trực tiếp ném quyển sách giảng quy củ tiên môn sang một bên, chỉ cầm quyển sách giảng phương pháp tu hành ở trong tay, hơi có một chút vội vàng đọc phương pháp luyện khí ở phía trên.
Ở trong lòng của hắn biết rõ, chớ xem thường quyển sách mỏng này, đây cũng là tiên pháp đó!
Có thể trở thành Thần Tiên hay không, điều đó phụ thuộc vào việc có học tập được nội dung ở bên trên hay không!
Kỳ thật sớm vào lúc ở trong điền trang gần Hắc Phong Sơn kia, Hồ Tú bà bà cũng đã truyền thụ cho hắn Thanh Hư Dẫn Đạo Pháp, chỉ bất quá đó là pháp môn dùng để luyện hóa dược lực ở trong cơ thể, không được tính là chính pháp, mà bây giờ quyển sách mỏng ở trong tay của hắn này, thì là bước đầu tiên trong công pháp hoàn chỉnh của Thái Bạch Tông, chỉ cần tu luyện theo pháp môn ghi lại trên quyển sách mỏng này, liền có thể chính thức trở thành người tu hành.
Cho nên cầm quyển sách nhỏ này trong tay, Phương Quý quả thực là có một chút tâm tình kích động!
"Ta thế nhưng là hậu đại Tiên Nhân, ở trong tương lai nhất định sẽ làm đại sự..."
"Tiên Nhân lão gia không tới đón ta, không thành vấn đề, ta học xong tiên pháp cũng có thể đi tìm ông ta!"
"Mà hết thảy những thứ đó, đều cần phải bắt đầu từ thứ này..."
Phương Quý tràn đầy lòng tin mở quyển sách mỏng ra, tập trung tinh thần, đọc nó một cách nghiêm túc.
Bất quá vừa nhìn, lại lập tức có một chút trợn tròn mắt, sách không dày, nội dung cũng ít, nhưng vừa nhìn thoáng qua, tràn đầy trong mắt đều là các loại kinh mạch huyệt đạo, huyền hoàng đan phủ, mặt dù mỗi một chữ đều có thể nhận biết, nhưng ghép lại với nhau thì lại rất xa lạ, vào thời điểm Hồ Tú lão bà bà dạy hắn luyện hóa đan dược, sẽ còn chỉ cho hắn chỗ nào là vị trí của huyệt đạo, bây giờ lại còn phải tìm huyệt đạo ở chỗ nào?
"Ta thế nhưng là hậu đại Tiên Nhân, làm sao có thể bị quyển sách mỏng này làm khó?"
Phương Quý trở nên hung ác, trừng lớn hai mắt, cố gắng đọc nó, rất có bộ dáng không gặm nát cuốn sách này sẽ không bỏ qua.
Cứ như vậy cố gắng tới nửa đêm, rốt cục cũng thành công ngủ thiếp đi!
"A Khổ sư huynh, cái gì là kỳ kinh bát mạch, tử điền đan phủ?"
Sau khi nhập môn mấy ngày, Phương Quý rốt cục cũng phát hiện ra con đường tu hành còn lâu mới đơn giản như hắn tưởng tượng.
Ở trong những pháp quyết tu hành tiên môn này, cũng không phải là sau khi cầm tới liền có thể tu luyện, ở giữa các loại quan khiếu, chí lý tu hành, không có chỗ nào mà không phải là huyền ảo phức tạp, liên lụy đến rất nhiều đạo lý trên nhục thân, người bình thường coi như có lấy được, thậm chí là cũng không thể đọc hiểu.
Thế là hắn cũng chỉ có thể tạm thời thu liễm tâm tư một bước lên trời, thành thành thật thật chạy tới chỗ của A Khổ sư huynh để học tập nguyên lý tiền kỳ, cũng tức là cơ sở căn bản nhất của con đường tu hành, những nguyên lý này, kỳ thật đã sớm vào thời điểm những đệ tử này vừa mới nhập môn, cũng đã có trưởng lão chấp sự tới nói rõ qua một lần, bất quá Phương Quý thuộc về nhập môn nửa đường, tiên môn tự nhiên cũng sẽ không chuyên môn phái một vị trưởng lão tới nói cho hắn nghe.
Cũng may là suy tính của tiên môn coi như cũng chu toàn, trước đó để cho A Khổ tới đón Phương Quý vào Ô Sơn Cốc, cũng đã có ý tứ để cho A Khổ giúp đỡ Phương Quý nhập môn, vị A Khổ sư huynh này cả ngày lộ ra dáng vẻ u sầu, không làm phiền ai, bất quá tâm địa cũng không tệ, Phương Quý ở trong mấy ngày nay, mỗi ngày đều đến tìm hắn thỉnh giáo, hắn cũng không cảm thấy thời gian tu hành của mình bị quấy rầy, ngược lại còn kiên nhẫn chỉ điểm từng cái cho Phương Quý!
"Phương Quý sư đệ, tu hành không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhất định phải làm cái gì chắc cái đó!"
"Người tu hành trong cái thế gian này, dùng cảnh giới để phân chia, tổng cộng có sáu cái đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Vấn Thiên, mỗi một tầng cảnh giới, mỗi một tầng thiên địa, hóa phàm thành tiên, trực chỉ đại đạo, cầu được tiên quả!"
"Đương nhiên cảnh giới ở phía sau cũng cách chúng ta quá xa, bây giờ chỉ nói một chút đến cảnh giới Luyện Khí là được rồi!"
"Cảnh giới Luyện Khí, chính là dưỡng tức, phun ra nuốt vào linh khí của thiên địa, nuốt một ngụm linh tức vào trong thân thể, rèn luyện thân thể, đả thông kinh mạch, sẽ dần dần thoát ly khỏi phàm khiếu, có thể thi pháp, có thể ngự vật, dần dần sinh ra cảm ứng đối với thiên địa, từ đó khác biệt cùng với phàm nhân..."
"Mà muốn dưỡng tức, chỉ cần hiểu rõ các loại quan khiếu, tạng phủ kinh mạch ở trên người, ở dưới cái nhìn của người bình thường, người tu hành hiểu nhiều y lý, lý thuyết y học, chính là đạo lý này, bởi vì vào thời điểm người tu hành tiến hành tu luyện, đã sớm hiểu thấu nhục thân, so với đại phu ở trần thế còn hiểu rõ hơn nhiều, một chút bệnh tật nhỏ tự nhiên không tính là gì, cho nên vào trước khi ngươi tu hành, cũng cần phải bù đắp phần thiếu hụt này!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.