Chương 24: Cút
Hắc Sơn Lão Quỷ
27/01/2021
Vừa nói, A Khổ vừa đi về phía một tảng đá xanh dựng đứng ở dưới vách núi.
Chỉ thấy ở trên tảng đá xanh kia có một vị nam tử thân hình cao lớn ngồi xếp bằng, đôi mày đen kịt, đang ngưng thần phun ra nuốt vào linh khí, mấy chỗ linh tuyền ở chung quanh, vô luận có độ dày linh khí như thế nào, ít thì đều là hai, ba người, nhiều thì bốn năm người chen chúc vào một chỗ, chia sẻ một chỗ linh tuyền, chỉ có nam tử này là tự mình chiếm một chỗ linh tuyền, bởi vậy thỉnh thoảng sẽ có một chút ánh mắt hâm mộ lại ghen ghét, nhìn về phía nam tử này.
"A Khổ sư huynh thật sự là người tốt..."
Phương Quý đứng ở phía xa xa nhìn, thật sự là rất cảm kích đối với vị A Khổ sư huynh này.
"Ha ha, Lương Thông sư đệ, ngươi chiếm vị trí một phương linh tuyền, bây giờ chúng ta có một vị tiểu sư đệ..." A Khổ sư huynh đi về phía đá xanh, chắp tay, trên khuôn mặt đau khổ rặn ra vẻ tươi cười.
"Cút!" Nam tử mày rậm này cũng không ngẩng đầu lên, chỉ phun ra một chữ.
"Chậc!" A Khổ sư huynh quay người trở về, lắc đầu nói với Phương Quý: "Nghĩ biện pháp khác thôi!"
Phương Quý nghẹn họng nhìn trân trối, hỏi: "Như vậy là xong rồi?"
"Ài, kỳ thật ở vị trí linh tuyền mặc dù có nhiều linh khí hơn, nhưng lại không phải là động thiên phúc địa, có ngồi ở đó thật nhiều cũng không có bao nhiêu tác dụng, coi như là một mực ngồi ở trên linh tuyền, đối với việc tăng cường tu vi cũng không quá rõ ràng..."
A Khổ sư huynh than thở, quét ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh, nói lời an ủi Phương Quý: "Ta sẽ giúp ngươi hỏi những người khác một chút!"
Chung quanh có người nghe được lời nói của A Khổ sư huynh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, dùng ánh mắt bất thiện nhìn hai người bọn hắn.
A Khổ sư huynh cũng có thể cảm giác được khí tức không thân thiện ở trên người của những người kia, sắc mặt lập tức có một chút xấu hổ.
"Ài, vậy thì thôi..." Phương Quý thấy người ở chung quanh bày ra bộ dáng hẹp hòi như chó dữ bảo vệ đồ ăn, ngược lại là còn hết hy vọng trước so với A Khổ sư huynh, biết những người này đều đã coi linh tuyền trở thành đồ vật của chính mình, sẽ quả quyết không chia sẻ cho người khác, nhất là bộ dáng hẹp hòi của những người này, càng làm cho Phương Quý nhớ tới cảnh đám nghèo kiết xác trong thôn Ngưu Đầu vụng trộm ăn thịt giấu giếm hắn, trong lòng càng là dâng lên một chút cảm giác khó chịu.
Thế là hắn vẫy tay, nói: "A Khổ sư huynh, mau đến đây!"
A Khổ đang xệ mặt suy nghĩ xem nên mượn linh tuyền của người nào cho Phương Quý, lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi tới.
Phương Quý ghé vào lỗ tai của hắn nói nhỏ vài câu, A Khổ lập tức lộ ra sắc mặt kinh ngạc: "Cái gì?"
"Ha ha, một thằng nhóc nửa đường xuất gia cũng muốn cướp linh tuyền của chúng ta?"
"Tên phế vật A Khổ kia cũng thế, không tranh thủ thời gian tu hành, mỗi ngày đều làm những việc nặng nhọc mà không có kết quả này!"
"Cũng không biết thằng nhóc họ Phương này có lai lịch gì, lại có thể nửa đường nhập cốc..."
"Lai lịch gì thì không biết, nhưng hắn lại được A Khổ trực tiếp dẫn tới Ô Sơn Cốc, hơn nữa còn ở địa phương có ít linh tuyền nhất kia, nói rõ là cũng không có nền móng gì, nhập môn hơn tháng, cũng không có sư huynh trưởng bối trong môn sang đây chỉ dạy hắn, cả ngày chỉ lăn lộn với A Khổ, chắc hẳn là cũng không có quan hệ gì trong môn..."
"Đúng vậy, nói cho cùng, nếu thật sự có lai lịch, chỉ sợ là sẽ trực tiếp tiến vào Thanh Khê Cốc, cần gì phải tới đây chịu khổ?"
Hiển nhiên là thấy A Khổ cùng với Phương Quý đã rời đi khỏi nơi này, đệ tử ngồi xếp bằng ở linh tuyền chung quanh nơi này cũng vang lên vài tiếng chế giễu lạnh lùng, bất quá rất nhanh cũng lắng xuống, tiếp tục bắt đầu tu hành.
Đối với bọn hắn mà nói, việc nhỏ như thế này, trái lại cũng không đến mức để ở trong lòng, sau khi nán lại ở Ô Sơn Cốc đủ ba năm, chính là thời điểm lựa chọn vận mệnh, có thể là tiến vào Hồng Diệp Cốc, tiến thêm một bước, có thể là bị ép rời núi, tốt số một chút còn có thể thay tiên môn quản lý một chút sinh ý chung quanh, còn nếu không tốt số cũng chỉ có thể tự tìm kiếm đường ra, dựa vào một chút tu vi và căn cơ nông cạn đi bán mạng cho người khác.
Đến một bước này, con đường tu hành đã gãy mất hơn phân nửa, không có hoàn cảnh tiên môn, muốn tăng cường tu vi là quá khó khăn.
Cho nên, lực chú ý của bọn hắn cũng chỉ có linh tuyền trợ giúp bản thân tu hành, đối với Phương Quý tuổi còn nhỏ, nửa đường nhập môn, còn có A Khổ không biết đã ở trong Ô Sơn Cốc bao lâu, cả ngày không có việc gì, làm chân chạy thay cho chư vị chấp sự cũng đều không có hứng thú.
Muốn ta nhường ra linh tuyền, nằm mơ!
Hai người kia chắc hẳn là cũng đã nhận rõ điểm này, mới đi đến địa phương khác tìm vận may...
Bất quá khiến cho các đệ tử Ô Sơn Cốc không ngờ được là, mới trôi qua không đến nửa canh giờ, liền thấy ở trên sơn đạo nơi xa, lại có hai thân ảnh một cao một thấp trở lại, người ở phía sau đeo giỏ chính là A Khổ, người ở phía trước cầm một đống táo chua, ném từng quả vào trong miệng chính là thằng nhóc nhập môn nửa đường kia, hai người lại đi đến cái khu vực này.
"Chẳng lẽ lại dẫm phải đinh ở khu vực khác cho nên trở về?"
Những đệ tử tu hành ở linh tuyền này đều có một chút cảnh giác và chán ghét nhìn về hướng bọn hắn, dùng ánh mắt nói cho bọn hắn biết, tuyệt đối không nên lại tới nói chuyện với ta, cho dù ngươi có nói toạc trời, ta cũng sẽ không nhường linh tuyền ở nơi này cho các ngươi...
Nhất là vị Lương Thông sư huynh mày rậm kia, càng là lạnh lùng lườm hai bóng người đang đi tới cái phương hướng này, sau đó nhắm mắt lại, lấy ra một bình sứ màu trắng sữa từ trong ngực, cẩn thận từng li từng tí đổ ra một viên đan dược, có một chút do dự, mới nhẫn tâm bỏ vào trong miệng, sau đó thở dài một hơi, chuẩn bị tiếp tục thi triển Luyện Tức Quyết, dẫn dắt nhiều linh khí hơn nhập thể.
Bây giờ hắn đã đạt đến Dưỡng Tức tầng hai cực hạn, chính là thời khắc đột phá, viên Bổ Khí Đan này, chính là vật cực kỳ trân quý, hắn đã lưu giữ thật lâu, bây giờ nhẫn tâm nuốt vào, chính là muốn dựa vào lực lượng của đan dược, khiến cho tinh thần trở nên hăng hái, đột phá Dưỡng Tức tầng ba!
"Lẻng xẻng..."
Cũng vào thời điểm cả đám đệ tử đều có tâm tư riêng, chẳng muốn để ý tới hai bóng người đang đi trở về, tiếng đồ sứ va chạm bỗng nhiên đưa tới sự chú ý của bọn hắn, có người tu hành đang ở bên cạnh chờ đồng bạn của mình rời khỏi vị trí linh tuyền để cho mình đi vào cau mày nhìn sang, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên ánh mắt liền rơi vào trên giỏ lớn ở sau lưng A Khổ, giống như là gặp quỷ.
"Ông trời ơi..."
Theo ánh mắt của người đầu tiên bị hấp dẫn, giống như bị sét đánh, tiếp theo là người thứ hai.
Sau đó là người thứ ba, người thứ tư...
Bị phản ứng của người chung quanh làm kinh động, chúng đệ tử ở xung quanh rất nhanh đều nhìn về giỏ lớn ở sau lưng A Khổ.
Sau đó từng người bọn hắn đều lộ ra biểu lộ giống như gặp quỷ.
Chỉ thấy ở trên tảng đá xanh kia có một vị nam tử thân hình cao lớn ngồi xếp bằng, đôi mày đen kịt, đang ngưng thần phun ra nuốt vào linh khí, mấy chỗ linh tuyền ở chung quanh, vô luận có độ dày linh khí như thế nào, ít thì đều là hai, ba người, nhiều thì bốn năm người chen chúc vào một chỗ, chia sẻ một chỗ linh tuyền, chỉ có nam tử này là tự mình chiếm một chỗ linh tuyền, bởi vậy thỉnh thoảng sẽ có một chút ánh mắt hâm mộ lại ghen ghét, nhìn về phía nam tử này.
"A Khổ sư huynh thật sự là người tốt..."
Phương Quý đứng ở phía xa xa nhìn, thật sự là rất cảm kích đối với vị A Khổ sư huynh này.
"Ha ha, Lương Thông sư đệ, ngươi chiếm vị trí một phương linh tuyền, bây giờ chúng ta có một vị tiểu sư đệ..." A Khổ sư huynh đi về phía đá xanh, chắp tay, trên khuôn mặt đau khổ rặn ra vẻ tươi cười.
"Cút!" Nam tử mày rậm này cũng không ngẩng đầu lên, chỉ phun ra một chữ.
"Chậc!" A Khổ sư huynh quay người trở về, lắc đầu nói với Phương Quý: "Nghĩ biện pháp khác thôi!"
Phương Quý nghẹn họng nhìn trân trối, hỏi: "Như vậy là xong rồi?"
"Ài, kỳ thật ở vị trí linh tuyền mặc dù có nhiều linh khí hơn, nhưng lại không phải là động thiên phúc địa, có ngồi ở đó thật nhiều cũng không có bao nhiêu tác dụng, coi như là một mực ngồi ở trên linh tuyền, đối với việc tăng cường tu vi cũng không quá rõ ràng..."
A Khổ sư huynh than thở, quét ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh, nói lời an ủi Phương Quý: "Ta sẽ giúp ngươi hỏi những người khác một chút!"
Chung quanh có người nghe được lời nói của A Khổ sư huynh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, dùng ánh mắt bất thiện nhìn hai người bọn hắn.
A Khổ sư huynh cũng có thể cảm giác được khí tức không thân thiện ở trên người của những người kia, sắc mặt lập tức có một chút xấu hổ.
"Ài, vậy thì thôi..." Phương Quý thấy người ở chung quanh bày ra bộ dáng hẹp hòi như chó dữ bảo vệ đồ ăn, ngược lại là còn hết hy vọng trước so với A Khổ sư huynh, biết những người này đều đã coi linh tuyền trở thành đồ vật của chính mình, sẽ quả quyết không chia sẻ cho người khác, nhất là bộ dáng hẹp hòi của những người này, càng làm cho Phương Quý nhớ tới cảnh đám nghèo kiết xác trong thôn Ngưu Đầu vụng trộm ăn thịt giấu giếm hắn, trong lòng càng là dâng lên một chút cảm giác khó chịu.
Thế là hắn vẫy tay, nói: "A Khổ sư huynh, mau đến đây!"
A Khổ đang xệ mặt suy nghĩ xem nên mượn linh tuyền của người nào cho Phương Quý, lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi tới.
Phương Quý ghé vào lỗ tai của hắn nói nhỏ vài câu, A Khổ lập tức lộ ra sắc mặt kinh ngạc: "Cái gì?"
"Ha ha, một thằng nhóc nửa đường xuất gia cũng muốn cướp linh tuyền của chúng ta?"
"Tên phế vật A Khổ kia cũng thế, không tranh thủ thời gian tu hành, mỗi ngày đều làm những việc nặng nhọc mà không có kết quả này!"
"Cũng không biết thằng nhóc họ Phương này có lai lịch gì, lại có thể nửa đường nhập cốc..."
"Lai lịch gì thì không biết, nhưng hắn lại được A Khổ trực tiếp dẫn tới Ô Sơn Cốc, hơn nữa còn ở địa phương có ít linh tuyền nhất kia, nói rõ là cũng không có nền móng gì, nhập môn hơn tháng, cũng không có sư huynh trưởng bối trong môn sang đây chỉ dạy hắn, cả ngày chỉ lăn lộn với A Khổ, chắc hẳn là cũng không có quan hệ gì trong môn..."
"Đúng vậy, nói cho cùng, nếu thật sự có lai lịch, chỉ sợ là sẽ trực tiếp tiến vào Thanh Khê Cốc, cần gì phải tới đây chịu khổ?"
Hiển nhiên là thấy A Khổ cùng với Phương Quý đã rời đi khỏi nơi này, đệ tử ngồi xếp bằng ở linh tuyền chung quanh nơi này cũng vang lên vài tiếng chế giễu lạnh lùng, bất quá rất nhanh cũng lắng xuống, tiếp tục bắt đầu tu hành.
Đối với bọn hắn mà nói, việc nhỏ như thế này, trái lại cũng không đến mức để ở trong lòng, sau khi nán lại ở Ô Sơn Cốc đủ ba năm, chính là thời điểm lựa chọn vận mệnh, có thể là tiến vào Hồng Diệp Cốc, tiến thêm một bước, có thể là bị ép rời núi, tốt số một chút còn có thể thay tiên môn quản lý một chút sinh ý chung quanh, còn nếu không tốt số cũng chỉ có thể tự tìm kiếm đường ra, dựa vào một chút tu vi và căn cơ nông cạn đi bán mạng cho người khác.
Đến một bước này, con đường tu hành đã gãy mất hơn phân nửa, không có hoàn cảnh tiên môn, muốn tăng cường tu vi là quá khó khăn.
Cho nên, lực chú ý của bọn hắn cũng chỉ có linh tuyền trợ giúp bản thân tu hành, đối với Phương Quý tuổi còn nhỏ, nửa đường nhập môn, còn có A Khổ không biết đã ở trong Ô Sơn Cốc bao lâu, cả ngày không có việc gì, làm chân chạy thay cho chư vị chấp sự cũng đều không có hứng thú.
Muốn ta nhường ra linh tuyền, nằm mơ!
Hai người kia chắc hẳn là cũng đã nhận rõ điểm này, mới đi đến địa phương khác tìm vận may...
Bất quá khiến cho các đệ tử Ô Sơn Cốc không ngờ được là, mới trôi qua không đến nửa canh giờ, liền thấy ở trên sơn đạo nơi xa, lại có hai thân ảnh một cao một thấp trở lại, người ở phía sau đeo giỏ chính là A Khổ, người ở phía trước cầm một đống táo chua, ném từng quả vào trong miệng chính là thằng nhóc nhập môn nửa đường kia, hai người lại đi đến cái khu vực này.
"Chẳng lẽ lại dẫm phải đinh ở khu vực khác cho nên trở về?"
Những đệ tử tu hành ở linh tuyền này đều có một chút cảnh giác và chán ghét nhìn về hướng bọn hắn, dùng ánh mắt nói cho bọn hắn biết, tuyệt đối không nên lại tới nói chuyện với ta, cho dù ngươi có nói toạc trời, ta cũng sẽ không nhường linh tuyền ở nơi này cho các ngươi...
Nhất là vị Lương Thông sư huynh mày rậm kia, càng là lạnh lùng lườm hai bóng người đang đi tới cái phương hướng này, sau đó nhắm mắt lại, lấy ra một bình sứ màu trắng sữa từ trong ngực, cẩn thận từng li từng tí đổ ra một viên đan dược, có một chút do dự, mới nhẫn tâm bỏ vào trong miệng, sau đó thở dài một hơi, chuẩn bị tiếp tục thi triển Luyện Tức Quyết, dẫn dắt nhiều linh khí hơn nhập thể.
Bây giờ hắn đã đạt đến Dưỡng Tức tầng hai cực hạn, chính là thời khắc đột phá, viên Bổ Khí Đan này, chính là vật cực kỳ trân quý, hắn đã lưu giữ thật lâu, bây giờ nhẫn tâm nuốt vào, chính là muốn dựa vào lực lượng của đan dược, khiến cho tinh thần trở nên hăng hái, đột phá Dưỡng Tức tầng ba!
"Lẻng xẻng..."
Cũng vào thời điểm cả đám đệ tử đều có tâm tư riêng, chẳng muốn để ý tới hai bóng người đang đi trở về, tiếng đồ sứ va chạm bỗng nhiên đưa tới sự chú ý của bọn hắn, có người tu hành đang ở bên cạnh chờ đồng bạn của mình rời khỏi vị trí linh tuyền để cho mình đi vào cau mày nhìn sang, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên ánh mắt liền rơi vào trên giỏ lớn ở sau lưng A Khổ, giống như là gặp quỷ.
"Ông trời ơi..."
Theo ánh mắt của người đầu tiên bị hấp dẫn, giống như bị sét đánh, tiếp theo là người thứ hai.
Sau đó là người thứ ba, người thứ tư...
Bị phản ứng của người chung quanh làm kinh động, chúng đệ tử ở xung quanh rất nhanh đều nhìn về giỏ lớn ở sau lưng A Khổ.
Sau đó từng người bọn hắn đều lộ ra biểu lộ giống như gặp quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.