Chương 5: Tiên đan
Hắc Sơn Lão Quỷ
27/01/2021
Ví dụ, khi còn bé, hắn phân vân không biết nên đi Nam Sơn trộm táo hay đến Bắc Sơn chọc tổ chim. Hắn vội tung đồng tiền một cái, mặt ngửa đi hướng Bắc, mặt sấp đi hướng Nam, sau đó đồng tiền cho ra kết quả đi hướng Bắc. Hắn nghe theo kết quả của đồng tiền, liền đi về phía Bắc. Đến nơi đó, bên cạnh việc bắt lấy được tổ chim, Phương Quý còn phát hiện có một cây táo to, trái chín nặng trĩu cành. Một lần khác, hắn đắn đo không biết nên đi nhà gã giết mổ họ Lý hay nhà Trương tú tài để ăn cơm, nên tung đồng tiền dò ý. Kết quả, hắn chạy đến nhà Trương tú tài theo kết quả của đồng tiền. Trên đường đi, hắn phát hiện nhà gã đồ tể họ Lý hôm nay chỉ ăn cháo loãng, trong khi đó nhà của lão tú tài họ Trương nghèo túng hôm nay lại lén lúc hầm thịt ăn!
Do đó, lần này hắn muốn cứu người cũng là do đồng tiền này ra quyết định, cuối cùng hắn đạt được vận may to!
Đây chính là thần tiên nha...
Thị nữ áo xanh cùng với lão bà áo đen cũng bay không xa lắm, Phương Quý chỉ cảm thấy đi theo các nàng ở trên mây, chớp mắt cảnh vật lướt qua, rất là mới mẻ. Nhưng hình như trên người cô gái thanh y kia đang bị thương, do đó cưỡi mây cũng không được bao lâu thì sắc mặt có chút tái nhợt. Vì vậy, nữa giờ sau, bọn họ liền từ trên mây đáp xuống một thôn trang hết sức bí ẩn dưới chân núi.
Dường như các nàng đối với trang viện này hết sức quen thuộc. Thị nữ áo xanh liền dẫn Phương Quý cùng tiểu cô nương vào trong đó còn lão bà áo đen đi sau cùng. Bà ta lấy ra mấy đạo cụ kỳ quái, thiết lập từng trận pháp một ở xung quanh trang viện.
Đốt lên ngọn đèn dầu trong phòng, dưới ánh đèn mờ tối, Phương Quý trợn tròn mắt quan sát trái phải.
Tiểu nha đầu ngồi trên giường lớn, thị nữ áo xanh thì ngồi ở cái ghế nhỏ cạnh giường. Trong mắt họ chứa đầy cảnh giác, tò mò đánh giá xung quanh.
Ánh mắt của tiểu nha đầu đang quan sát xung quanh vô tình chạm phải cái nhìn của Phương Quý thì có chút sợ sệt bèn di dời hướng khác.
Hắn nghĩ: "Nha đầu này có vẻ hiền lành, nếu mà so với Hồng Bảo thì dễ ăn hiếp hơn nhiều..."
Không bao lâu sau, lão bà áo đen cũng đi vào, nhìn thị nữ áo xanh nói: "Đã sắp xếp xung quanh ổn thỏa, ta đã bày trận pháp thì bọn họ khó mà tìm thấy chỗ này. Chẳng qua là ngươi đã bị thương, sợ rằng không thể đi xa được. Đám thị vệ chúng ta mang theo cũng đều đã chết hết cả. Bên trong Thái Châu cảnh, quả thực không biết bao nhiêu người có ý đồ xấu đối với chúng ta, nếu bây giờ liều lĩnh rời đi cũng không phải ý hay."
Thị nữ áo xanh từ từ mở mắt, nôn ra một chút máu tanh rồi nói: "Chúng ta không cần vội, cũng không thể mang tiểu thư đi mạo hiểm được, bây giờ chỉ còn cách ở lại đây dưỡng thương, chờ người của mình tới đón!"
Lão bà áo đen đáp lại một câu, sau đó nhìn về hướng tiểu nha đầu đang ngồi, sờ nhẹ đầu nàng rồi thở dài nói: "Người thật đáng thương, con gái đến tế bái mẹ ruột mà cũng bị kẻ thù đuổi giết. Lý nhi, con sau này cũng không cần hiền lành như vậy nữa, con càng hiền lành, những người đó càng được nước lấn tới. Bây giờ, con ăn viên linh đan này, rồi điều trị thật tốt nha!"
Vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái bình sứ nhỏ, đổ một viên đan dược màu trắng như tuyết, thơm thoang thoảng cho tiểu nha đầu đó.
Phương Quý nhìn mà thầm hâm mộ trong lòng, chợt thấy lão bà xoay người lại đưa cho hắn một viên, cười nói: "Ngươi thật là một đứa trẻ ngoan, yêu sói lợi hại như vậy mà ngươi lại dám ra tay cứu tiểu thư của nhà ta, thật là dũng cảm. Viên đan dược này cho ngươi!"
"Người tốt ư..."
Phương Quý nâng hai tay nhỏ nhận đan dược kia, ánh mắt ngạc nhiên.
Thật là hắn cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới lão bà cho nàng ta đan dược, mình cũng có phần.
Ngày thường khi còn ở thôn Ngưu Đầu, lúc nhỏ thì cũng còn tốt đi, đến khi lớn một chút thì ai cũng ngại tiếp xúc với hắn. Mặc dù lão tộc trưởng ra quy định, đến lượt nhà ai cho hắn ăn cơm thì cũng không dám bỏ đói hắn, nhưng nếu có đùi gà hay bánh bao gì ngon thì cũng ưu tiên cho người trong nhà ăn. Bọn họ còn sợ hắn thấy, lén lút trốn ra sau nhà ăn, chỉ cho hắn chút cơm hoặc râu bắp chứ cũng chẳng phải nuôi dưỡng gì.
Thật ra Phương Quý có nhìn thấy, đôi khi khóc nháo ỏm tỏi vài phen, nhưng đâu phải cứ như thế mãi được, không thể làm gì khác hơn nên phần lớn đành ngó lơ.
Cho nên lúc lão bà chia cho hắn một viên đan dược, hắn đúng là vui mừng khôn xiết.
"Cám ơn....cám ơn lão bà bà."
Một tiếng nói cám ơn này xuất phát từ sâu trong thâm tâm của hắn.
Lão bà áo đen thuận tay sờ đầu Phương Quý một cái, có thể nhìn ra được hắn vui vẻ từ tận đáy lòng, cũng cảm thấy vui vẻ hơn.
Bà ta là một người hiểu chuyện, hành động "cứu người" của Phương Quý thực ra là dư thừa. Nhưng một tên tiểu tử sống ở nông thôn, đối mặt với bọn người sử dụng tà đạo nuôi dưỡng bọn ma sói hung ác kia lại dám ra tay cứu người, thật là can đảm. Hơn nữa, Phương Quý là người khôn khéo, còn nhỏ mà lại có bản lĩnh ung dung thản nhiên kia, làm cho bà ta càng nhìn càng thấy thích.
Phương Quý nhìn lén tiểu nha đầu ăn đan dược như thế nào, thấy nàng chỉ tùy tiện bỏ vào trong miệng là xong.
Mình cũng liền bắt chước, vội vàng bỏ vào trong miệng. Từ nhỏ hắn không có đồ gì tốt, bây giờ tự nhiên có được đồ tốt thì nên nuốt vào bụng trước cho chắc.
Bà lão vốn muốn dặn hắn ngâm vào nước rồi chia mấy ngày uống mà thấy hắn một hớp nuốt luôn cũng không biết phải làm sao.
Sau khi nuốt đan dược vào, hắn cảm thấy miệng mũi có một mùi thơm dịu, trong đầu liền nghĩ hay là nói thêm mấy lời nịnh nọt để xin thêm vài viên nửa, nhưng mà còn chưa kịp cất lời thì đột nhiên trong bụng có một luồng khí nóng đang từ từ bốc lên, âm ấm rất là thoải mái.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Phương Quý đột ngột biến đổi, cảm giác lâng lâng nhưng lại khá khó chịu với luồng khí ấm áp này. Nhưng hồi lâu, nó cũng không kết thúc mà lại càng dữ dội hơn. Lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy thứ đó càng lúc càng nóng dần lên, giống như là nước sôi bay lượn đi lượn lại trong bụng vậy.
Hắn cảm thấy choáng váng, liền ôm bụng ngồi xuống đất.
"Tiểu tử ngốc, đan dược đâu phải ăn như vậy"
Hắc y lão bà đã sớm dự đoán được, vừa cười vừa mắng, bèn vỗ nhè nhẹ lên lưng Phương Quý.
Cảm giác nóng bỏng bên trong bụng của Phương Quý bổng nhiên được một luồng khí mát mẻ hòa lẫn vào, đem hơi nóng áp chế lại, rồi sau đó dẫn dắt chúng ra khỏi bụng của hắn. Cứ tia này tiếp nối tia khác, đi theo một con đường nào đó, ở trong thân thể của Phương Quý nhẹ nhàng bay lượn.
Hơi nóng đã ra khỏi, hắn có cảm giác tựa như những nguyệt đạo bị lấp kín ngày trước giờ đã được khai thông, từng lỗ chân lông đóng mở, khoan khoái khó nói thành lời.
"Tiểu tử ngốc, làm theo lời ta, xoay chuyển lục hợp đi tám mạch, đả thông âm dương..."
Phương Quý ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lão bà hỏi: "Lục hợp là cái gì ạ?"
Hắc y lão bà không khỏi buồn cười, trực tiếp điểm mấy chỗ ở eo hắn: "Là nơi này!"
Do đó, lần này hắn muốn cứu người cũng là do đồng tiền này ra quyết định, cuối cùng hắn đạt được vận may to!
Đây chính là thần tiên nha...
Thị nữ áo xanh cùng với lão bà áo đen cũng bay không xa lắm, Phương Quý chỉ cảm thấy đi theo các nàng ở trên mây, chớp mắt cảnh vật lướt qua, rất là mới mẻ. Nhưng hình như trên người cô gái thanh y kia đang bị thương, do đó cưỡi mây cũng không được bao lâu thì sắc mặt có chút tái nhợt. Vì vậy, nữa giờ sau, bọn họ liền từ trên mây đáp xuống một thôn trang hết sức bí ẩn dưới chân núi.
Dường như các nàng đối với trang viện này hết sức quen thuộc. Thị nữ áo xanh liền dẫn Phương Quý cùng tiểu cô nương vào trong đó còn lão bà áo đen đi sau cùng. Bà ta lấy ra mấy đạo cụ kỳ quái, thiết lập từng trận pháp một ở xung quanh trang viện.
Đốt lên ngọn đèn dầu trong phòng, dưới ánh đèn mờ tối, Phương Quý trợn tròn mắt quan sát trái phải.
Tiểu nha đầu ngồi trên giường lớn, thị nữ áo xanh thì ngồi ở cái ghế nhỏ cạnh giường. Trong mắt họ chứa đầy cảnh giác, tò mò đánh giá xung quanh.
Ánh mắt của tiểu nha đầu đang quan sát xung quanh vô tình chạm phải cái nhìn của Phương Quý thì có chút sợ sệt bèn di dời hướng khác.
Hắn nghĩ: "Nha đầu này có vẻ hiền lành, nếu mà so với Hồng Bảo thì dễ ăn hiếp hơn nhiều..."
Không bao lâu sau, lão bà áo đen cũng đi vào, nhìn thị nữ áo xanh nói: "Đã sắp xếp xung quanh ổn thỏa, ta đã bày trận pháp thì bọn họ khó mà tìm thấy chỗ này. Chẳng qua là ngươi đã bị thương, sợ rằng không thể đi xa được. Đám thị vệ chúng ta mang theo cũng đều đã chết hết cả. Bên trong Thái Châu cảnh, quả thực không biết bao nhiêu người có ý đồ xấu đối với chúng ta, nếu bây giờ liều lĩnh rời đi cũng không phải ý hay."
Thị nữ áo xanh từ từ mở mắt, nôn ra một chút máu tanh rồi nói: "Chúng ta không cần vội, cũng không thể mang tiểu thư đi mạo hiểm được, bây giờ chỉ còn cách ở lại đây dưỡng thương, chờ người của mình tới đón!"
Lão bà áo đen đáp lại một câu, sau đó nhìn về hướng tiểu nha đầu đang ngồi, sờ nhẹ đầu nàng rồi thở dài nói: "Người thật đáng thương, con gái đến tế bái mẹ ruột mà cũng bị kẻ thù đuổi giết. Lý nhi, con sau này cũng không cần hiền lành như vậy nữa, con càng hiền lành, những người đó càng được nước lấn tới. Bây giờ, con ăn viên linh đan này, rồi điều trị thật tốt nha!"
Vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái bình sứ nhỏ, đổ một viên đan dược màu trắng như tuyết, thơm thoang thoảng cho tiểu nha đầu đó.
Phương Quý nhìn mà thầm hâm mộ trong lòng, chợt thấy lão bà xoay người lại đưa cho hắn một viên, cười nói: "Ngươi thật là một đứa trẻ ngoan, yêu sói lợi hại như vậy mà ngươi lại dám ra tay cứu tiểu thư của nhà ta, thật là dũng cảm. Viên đan dược này cho ngươi!"
"Người tốt ư..."
Phương Quý nâng hai tay nhỏ nhận đan dược kia, ánh mắt ngạc nhiên.
Thật là hắn cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới lão bà cho nàng ta đan dược, mình cũng có phần.
Ngày thường khi còn ở thôn Ngưu Đầu, lúc nhỏ thì cũng còn tốt đi, đến khi lớn một chút thì ai cũng ngại tiếp xúc với hắn. Mặc dù lão tộc trưởng ra quy định, đến lượt nhà ai cho hắn ăn cơm thì cũng không dám bỏ đói hắn, nhưng nếu có đùi gà hay bánh bao gì ngon thì cũng ưu tiên cho người trong nhà ăn. Bọn họ còn sợ hắn thấy, lén lút trốn ra sau nhà ăn, chỉ cho hắn chút cơm hoặc râu bắp chứ cũng chẳng phải nuôi dưỡng gì.
Thật ra Phương Quý có nhìn thấy, đôi khi khóc nháo ỏm tỏi vài phen, nhưng đâu phải cứ như thế mãi được, không thể làm gì khác hơn nên phần lớn đành ngó lơ.
Cho nên lúc lão bà chia cho hắn một viên đan dược, hắn đúng là vui mừng khôn xiết.
"Cám ơn....cám ơn lão bà bà."
Một tiếng nói cám ơn này xuất phát từ sâu trong thâm tâm của hắn.
Lão bà áo đen thuận tay sờ đầu Phương Quý một cái, có thể nhìn ra được hắn vui vẻ từ tận đáy lòng, cũng cảm thấy vui vẻ hơn.
Bà ta là một người hiểu chuyện, hành động "cứu người" của Phương Quý thực ra là dư thừa. Nhưng một tên tiểu tử sống ở nông thôn, đối mặt với bọn người sử dụng tà đạo nuôi dưỡng bọn ma sói hung ác kia lại dám ra tay cứu người, thật là can đảm. Hơn nữa, Phương Quý là người khôn khéo, còn nhỏ mà lại có bản lĩnh ung dung thản nhiên kia, làm cho bà ta càng nhìn càng thấy thích.
Phương Quý nhìn lén tiểu nha đầu ăn đan dược như thế nào, thấy nàng chỉ tùy tiện bỏ vào trong miệng là xong.
Mình cũng liền bắt chước, vội vàng bỏ vào trong miệng. Từ nhỏ hắn không có đồ gì tốt, bây giờ tự nhiên có được đồ tốt thì nên nuốt vào bụng trước cho chắc.
Bà lão vốn muốn dặn hắn ngâm vào nước rồi chia mấy ngày uống mà thấy hắn một hớp nuốt luôn cũng không biết phải làm sao.
Sau khi nuốt đan dược vào, hắn cảm thấy miệng mũi có một mùi thơm dịu, trong đầu liền nghĩ hay là nói thêm mấy lời nịnh nọt để xin thêm vài viên nửa, nhưng mà còn chưa kịp cất lời thì đột nhiên trong bụng có một luồng khí nóng đang từ từ bốc lên, âm ấm rất là thoải mái.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Phương Quý đột ngột biến đổi, cảm giác lâng lâng nhưng lại khá khó chịu với luồng khí ấm áp này. Nhưng hồi lâu, nó cũng không kết thúc mà lại càng dữ dội hơn. Lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy thứ đó càng lúc càng nóng dần lên, giống như là nước sôi bay lượn đi lượn lại trong bụng vậy.
Hắn cảm thấy choáng váng, liền ôm bụng ngồi xuống đất.
"Tiểu tử ngốc, đan dược đâu phải ăn như vậy"
Hắc y lão bà đã sớm dự đoán được, vừa cười vừa mắng, bèn vỗ nhè nhẹ lên lưng Phương Quý.
Cảm giác nóng bỏng bên trong bụng của Phương Quý bổng nhiên được một luồng khí mát mẻ hòa lẫn vào, đem hơi nóng áp chế lại, rồi sau đó dẫn dắt chúng ra khỏi bụng của hắn. Cứ tia này tiếp nối tia khác, đi theo một con đường nào đó, ở trong thân thể của Phương Quý nhẹ nhàng bay lượn.
Hơi nóng đã ra khỏi, hắn có cảm giác tựa như những nguyệt đạo bị lấp kín ngày trước giờ đã được khai thông, từng lỗ chân lông đóng mở, khoan khoái khó nói thành lời.
"Tiểu tử ngốc, làm theo lời ta, xoay chuyển lục hợp đi tám mạch, đả thông âm dương..."
Phương Quý ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lão bà hỏi: "Lục hợp là cái gì ạ?"
Hắc y lão bà không khỏi buồn cười, trực tiếp điểm mấy chỗ ở eo hắn: "Là nơi này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.