Chương 248: Chặn đường cướp bóc (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Hai lão giả nhìn Long Trần đầy kinh hãi.
Long Trần mỉm cười, hắn trên đường đi, cảm thấy nếu cưỡi ma thú cấp ba tiến vào Huyền Thiên Biệt Viện thì quá ngông nghênh, liền bảo Tiểu Tuyết che giấu khí tức của mình, cùng sử dụng dược vật, nhuộm dúm lông đỏ trên trán Tiểu Tuyết thành màu trắng, không có dấu hiệu rõ ràng này, rất ít có người có thể nhận ra chân thân của Tiểu Tuyết.
Theo người khác, tuy hình thể của Tiểu Tuyết cực lớn, nhưng chỉ là một con ma thú cấp hai mà thôi, kết quả Tiểu Tuyết vừa ra tay, liền bại lộ tu vi của mình.
Khí tức cuồng bạo của Ma thú cấp ba khiến trong lòng hai lão giả run rẩy, đồng thời cũng thầm kêu khổ.
Lần này xem như va phải thiết bản rồi, vốn cùng thiếu gia tới báo danh, vô cùng hăm hở, kết quả lại xám xịt mà đi, đừng nói là thiếu niên kia, cho dù hai người bọn họ cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Cho nên khi thiếu gia đề xuất đánh cướp đệ tử tới báo danh, bọn họ cũng đồng ý, một mặt là để giảm bớt buồn bực trong lòng thiếu gia, mặt khác bọn họ cũng muốn nhìn xem người tới biệt viện báo danh mạnh cỡ nào, vì sao thiếu gia của bọn họ lại bị cự tuyệt từ ngoài cửa.
Vừa gặp phải một thiếu niên yếu đuối, lòng đầy vui mừng chuẩn bị để thiếu gia ngược đãi người khác một chút, kết quả lại diễn biến thành bộ dạng này.
- Các ngươi biết nên làm như thế nào rồi đấy.
Long Trần thản nhiên nhìn ba người, lời nói có ám chỉ.
- Thiếu hiệp, hôm nay đắc tội rồi, giờ chúng ta đi đây.
Một lão giả vội vàng nói, nói xong đánh mắt cho lão giả còn lại, ý tứ hôm nay xem như gặp xui rồi, mau đi thôi.
Có điều lão giả kia lại do dự, lạnh lùng nhìn Long Trần, bỗng nhiên nói:
- Tiểu tử, chút tiểu tâm tư này của ngươi cũng muốn lừa lão phu à? Tuy ngươi có ma thú cấp ba làm tọa kỵ, nhưng chúng ta có hai người, chỉ cần chống đỡ được con chó này, ngươi chính là một phế vật, nực cười, không ngờ dám hù lão phu.
Long Trần nhướng mày, nhìn lão giả vừa phân tích đạo lý rõ ràng, nói:
- Đó là ý tứ của ngươi à?
- Tiểu tử, người quang minh chính đại không nói ám thoại, thiếu gia nhà ta cũng không để ý tới tài sản của đám quỷ nghèo các ngươi, chỉ lấy đó làm trò vui mà thôi.
Hiện giờ ma thú của ngươi đánh thiếu gia ta bị thương, vốn ngươi đã khó thoát khỏi cái chết, có điều nơi này dù sao cũng là biên cảnh của Huyền Thiên Biệt Viện, chúng ta không muốn giết người.
Nhưng tội chết có thể tha, tội sống lại khó thoát, ngươi ngoan ngoãn giao ra không gian giới chỉ, dập đầu xin lỗi thiếu gia nhà ta, để thiếu gia chúng ta đánh một trận cho hả giận là được.
Lão giả đó bỗng nhiên lại chỉ vào Tiểu Tuyết nói:
- Con súc sinh này làm thiếu gia nhà ta bị thương, nó phải chết.
Long Trần dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn lão giả đang chỉ trỏ đó, lắc đầu nói:
- Không hổ là dế nhũi, đầu đất óc cứt, đến bây giờ vẫn không rõ ý tứ của ta, trong đầu các ngươi toàn là cứt à?
- Tiểu tử vô lễ.
Lão giả đó thấy Long Trần không hề để ý tới hảo ý của mình thì không khỏi giận dữ, cả người khí thế bùng nổ, một cỗ khí tức cường đại tỏa định Long Trần.
Long Trần giống như không nhận thấy, cứ như vậy thản nhiên nhìn hắn, hiện giờ trải qua tu hành trong khoảng thời gian này, Long Trần đã từ Ngưng Huyết tứ trọng thiên tấn thăng đến Ngưng Huyết lục trọng thiên.
Có lẽ là do tu hành Cửu Tinh Bá Thể Quyết, mỗi lần thăng cấp Long Trần đều thể cảm nhận được biến hóa nghiêng trời lệch đất trong thân thể.
Theo sự cường đại của nhục thân, lòng tự tin của Long Trần cũng càng lúc càng mạnh, đây không phải là tự phụ, mà là một loại đạo tâm vô địch, trời sập cũng không đổi sắc, sinh tử không nhướn mày.
Khi Long Trần vừa nhìn thấy ba người, theo bản năng sinh ra một loại cảm ứng, có đánh giá bước đầu đối với tu vi và chiến lực bọn họ.
Chiến lực của hai lão giả Dịch Cân cảnh đó xấp xỉ với Hạ U Vũ khi đại chiến ở đế đô, lúc đó Long Trần đã không để hắn ở trong lòng, huống chi là hiện tại?
Trong nháy mắt lão giả đó bùng nổ khí thế, lập tức cảm thấy có một tia cổ quái, rõ ràng Long Trần vẫn ở đây, tùy ý để khí thế hắn tỏa định.
Nhưng khi khí thế của hắn tỏa định Long Trần, Long Trần lại giống như trở nên hư ảo, dường như tỏa định, lại dường như không tỏa định.
Dưới chân Lão giả đó khẽ động, quét ra một mảng hư ảnh, đã bay tới trên đỉnh đầu Long Trần, một chưởng vỗ xuống.
- Tiểu tử cuồng vọng, lão phu hôm nay giáo huấn ngươi một chút, như thế nào là kính già.
Khóe miệng Long Trần hiện lên vẻ trào phúng, cũng vươn tay ra, hai bàn tay chạm nhau, phát ra một tiếng nổ vang, sóng khí cuồn cuộn.
Nhưng khiến mọi người khiếp sợ là, đối mặt với một kích của cường giả Dịch Cân cảnh, thân thể Long Trần không ngờ không hề lay động.
- Già mà ngu như ngươi, ta thực sự không nhìn ra, có chỗ nào đáng để Long Trần ta tôn kính.
Đột nhiên trên tay dùng sức, lão giả đó lập tức biến sắc, hắn cảm thấy bàn tay của mình bị Long Trần bắt lấy, giống như móc sắt, bàn tay đau nhói, thiếu chút nữa thì bị bẻ gẫy.
- Cút mẹ ngươi đi.
Long Trần chửi một tiếng, cánh tay vừa dùng sức, lão giả đó lập tức vẽ ra một đường cong, bị Long Trần quăng ra ngoài như bao cát.
Rầm rầm rầm.
Tiếng nổ liên tục vang lên, lực ném của Long Trần rất mạnh, lão giả đó bay ra hơn trăm trượng, liên tục đụng gãy mấy cây đại thụ, cuối cùng va vào một tảng đá mới dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong nhất thời trường hợp trở nên cực kỳ yên tĩnh, thiếu niên vốn đang trọng thương cũng dường như quên mất thương thế, vẻ mặt kinh hãi nhìn Long Trần trên lưng Tiểu Tuyết.
- Lần này các ngươi chắc biết làm gì rồi chứ?
Long Trần nhìn bọn họ, trên mặt hiện lên một nụ cười ngại ngùng, có điều sâu trong ánh mắt lại mang theo một tia giảo hoạt.
Long Trần mỉm cười, hắn trên đường đi, cảm thấy nếu cưỡi ma thú cấp ba tiến vào Huyền Thiên Biệt Viện thì quá ngông nghênh, liền bảo Tiểu Tuyết che giấu khí tức của mình, cùng sử dụng dược vật, nhuộm dúm lông đỏ trên trán Tiểu Tuyết thành màu trắng, không có dấu hiệu rõ ràng này, rất ít có người có thể nhận ra chân thân của Tiểu Tuyết.
Theo người khác, tuy hình thể của Tiểu Tuyết cực lớn, nhưng chỉ là một con ma thú cấp hai mà thôi, kết quả Tiểu Tuyết vừa ra tay, liền bại lộ tu vi của mình.
Khí tức cuồng bạo của Ma thú cấp ba khiến trong lòng hai lão giả run rẩy, đồng thời cũng thầm kêu khổ.
Lần này xem như va phải thiết bản rồi, vốn cùng thiếu gia tới báo danh, vô cùng hăm hở, kết quả lại xám xịt mà đi, đừng nói là thiếu niên kia, cho dù hai người bọn họ cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Cho nên khi thiếu gia đề xuất đánh cướp đệ tử tới báo danh, bọn họ cũng đồng ý, một mặt là để giảm bớt buồn bực trong lòng thiếu gia, mặt khác bọn họ cũng muốn nhìn xem người tới biệt viện báo danh mạnh cỡ nào, vì sao thiếu gia của bọn họ lại bị cự tuyệt từ ngoài cửa.
Vừa gặp phải một thiếu niên yếu đuối, lòng đầy vui mừng chuẩn bị để thiếu gia ngược đãi người khác một chút, kết quả lại diễn biến thành bộ dạng này.
- Các ngươi biết nên làm như thế nào rồi đấy.
Long Trần thản nhiên nhìn ba người, lời nói có ám chỉ.
- Thiếu hiệp, hôm nay đắc tội rồi, giờ chúng ta đi đây.
Một lão giả vội vàng nói, nói xong đánh mắt cho lão giả còn lại, ý tứ hôm nay xem như gặp xui rồi, mau đi thôi.
Có điều lão giả kia lại do dự, lạnh lùng nhìn Long Trần, bỗng nhiên nói:
- Tiểu tử, chút tiểu tâm tư này của ngươi cũng muốn lừa lão phu à? Tuy ngươi có ma thú cấp ba làm tọa kỵ, nhưng chúng ta có hai người, chỉ cần chống đỡ được con chó này, ngươi chính là một phế vật, nực cười, không ngờ dám hù lão phu.
Long Trần nhướng mày, nhìn lão giả vừa phân tích đạo lý rõ ràng, nói:
- Đó là ý tứ của ngươi à?
- Tiểu tử, người quang minh chính đại không nói ám thoại, thiếu gia nhà ta cũng không để ý tới tài sản của đám quỷ nghèo các ngươi, chỉ lấy đó làm trò vui mà thôi.
Hiện giờ ma thú của ngươi đánh thiếu gia ta bị thương, vốn ngươi đã khó thoát khỏi cái chết, có điều nơi này dù sao cũng là biên cảnh của Huyền Thiên Biệt Viện, chúng ta không muốn giết người.
Nhưng tội chết có thể tha, tội sống lại khó thoát, ngươi ngoan ngoãn giao ra không gian giới chỉ, dập đầu xin lỗi thiếu gia nhà ta, để thiếu gia chúng ta đánh một trận cho hả giận là được.
Lão giả đó bỗng nhiên lại chỉ vào Tiểu Tuyết nói:
- Con súc sinh này làm thiếu gia nhà ta bị thương, nó phải chết.
Long Trần dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn lão giả đang chỉ trỏ đó, lắc đầu nói:
- Không hổ là dế nhũi, đầu đất óc cứt, đến bây giờ vẫn không rõ ý tứ của ta, trong đầu các ngươi toàn là cứt à?
- Tiểu tử vô lễ.
Lão giả đó thấy Long Trần không hề để ý tới hảo ý của mình thì không khỏi giận dữ, cả người khí thế bùng nổ, một cỗ khí tức cường đại tỏa định Long Trần.
Long Trần giống như không nhận thấy, cứ như vậy thản nhiên nhìn hắn, hiện giờ trải qua tu hành trong khoảng thời gian này, Long Trần đã từ Ngưng Huyết tứ trọng thiên tấn thăng đến Ngưng Huyết lục trọng thiên.
Có lẽ là do tu hành Cửu Tinh Bá Thể Quyết, mỗi lần thăng cấp Long Trần đều thể cảm nhận được biến hóa nghiêng trời lệch đất trong thân thể.
Theo sự cường đại của nhục thân, lòng tự tin của Long Trần cũng càng lúc càng mạnh, đây không phải là tự phụ, mà là một loại đạo tâm vô địch, trời sập cũng không đổi sắc, sinh tử không nhướn mày.
Khi Long Trần vừa nhìn thấy ba người, theo bản năng sinh ra một loại cảm ứng, có đánh giá bước đầu đối với tu vi và chiến lực bọn họ.
Chiến lực của hai lão giả Dịch Cân cảnh đó xấp xỉ với Hạ U Vũ khi đại chiến ở đế đô, lúc đó Long Trần đã không để hắn ở trong lòng, huống chi là hiện tại?
Trong nháy mắt lão giả đó bùng nổ khí thế, lập tức cảm thấy có một tia cổ quái, rõ ràng Long Trần vẫn ở đây, tùy ý để khí thế hắn tỏa định.
Nhưng khi khí thế của hắn tỏa định Long Trần, Long Trần lại giống như trở nên hư ảo, dường như tỏa định, lại dường như không tỏa định.
Dưới chân Lão giả đó khẽ động, quét ra một mảng hư ảnh, đã bay tới trên đỉnh đầu Long Trần, một chưởng vỗ xuống.
- Tiểu tử cuồng vọng, lão phu hôm nay giáo huấn ngươi một chút, như thế nào là kính già.
Khóe miệng Long Trần hiện lên vẻ trào phúng, cũng vươn tay ra, hai bàn tay chạm nhau, phát ra một tiếng nổ vang, sóng khí cuồn cuộn.
Nhưng khiến mọi người khiếp sợ là, đối mặt với một kích của cường giả Dịch Cân cảnh, thân thể Long Trần không ngờ không hề lay động.
- Già mà ngu như ngươi, ta thực sự không nhìn ra, có chỗ nào đáng để Long Trần ta tôn kính.
Đột nhiên trên tay dùng sức, lão giả đó lập tức biến sắc, hắn cảm thấy bàn tay của mình bị Long Trần bắt lấy, giống như móc sắt, bàn tay đau nhói, thiếu chút nữa thì bị bẻ gẫy.
- Cút mẹ ngươi đi.
Long Trần chửi một tiếng, cánh tay vừa dùng sức, lão giả đó lập tức vẽ ra một đường cong, bị Long Trần quăng ra ngoài như bao cát.
Rầm rầm rầm.
Tiếng nổ liên tục vang lên, lực ném của Long Trần rất mạnh, lão giả đó bay ra hơn trăm trượng, liên tục đụng gãy mấy cây đại thụ, cuối cùng va vào một tảng đá mới dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong nhất thời trường hợp trở nên cực kỳ yên tĩnh, thiếu niên vốn đang trọng thương cũng dường như quên mất thương thế, vẻ mặt kinh hãi nhìn Long Trần trên lưng Tiểu Tuyết.
- Lần này các ngươi chắc biết làm gì rồi chứ?
Long Trần nhìn bọn họ, trên mặt hiện lên một nụ cười ngại ngùng, có điều sâu trong ánh mắt lại mang theo một tia giảo hoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.