Chương 227: Chân tướng (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Một khe núi thẳng tắp, nhìn không thấy điểm cuối, không ngờ dài tới mấy trăm dặm, vách núi hai bên giống như đao gọt.
Dưới đáy khe núi sâu tới mấy trăm trượng, nước sông chảy xiết như tuấn mã chạy chồm, rít gào chảy về xa xa, nổi lên vô số vòng xoáy.
Bên cạnh khe núi, hai bóng người một già một trẻ đứng ở mép vách, nhìn nước sông chảy cuồn cuộn.
- Cha, vì sao lại dẫn ta tới đây?
Long Trần không khỏi nghi hoặc.
Hai người cưỡi ma thú phi hành, dùng thời gian một ngày một đêm tới khe núi này, tuy khe núi bao la hùng vĩ, cảnh quan rung động, nhưng Long Thiên Khiếu sẽ không phí thời gian như vậy chỉ để dẫn hắn đến ngắm phong cảnh.
Đồng thời Long Trần cảm thấy khe núi này có chút cổ quái, có điều cổ quái ở chỗ nào thì lại không nói ra được.
- Tới đây là để nói ra thân thế chân chính của ngươi?
Long Thiên Khiếu nhìn nước sông cuồn cuộn, vẻ mặt phức tạp nói.
- Thân thế chân chính?
Long Trần quả thực không thể tin được vào tai mình.
Long Thiên Khiếu thở dài, vỗ vỗ vai Long Trần nói:
- Kỳ thật ngươi không phải nhi tử thân sinh của ta, mà là ta nhặt được.
- Sao có thể như vậy được?
Long Trần nhìn Long Thiên Khiếu với vẻ khiếp sợ, trong nhất thời tâm loạn như ma.
- Đây cũng là lý do vì sao ngày đó mẹ ngươi lại không kiềm chế được, nàng ta không muốn để ngươi biết bí mật này.
Long Thiên Khiếu nói.
Cho dù gặp phải đại chiến sinh tử, Long Trần cũng chưa bao giờ ngỡ ngàng như vậy, nhưng tin tức này khiến Long Trần không thể tiếp nhận, phụ mẫu của mình không ngờ không phải cha mẹ ruột của mình.
Long Trần có chút do dự, có chút sợ hãi, nhất thời trong lòng trống rỗng, giống như là mất hồn.
- Trần nhi, tuy ngươi không phải nhi tử thân sinh của Long Thiên Khiếu ta, nhưng ở trong mắt ta và mẹ ngươi, ngươi chính là nhi tử thân sinh của chúng ta.
Long Thiên Khiếu nhìn Long Trần đang vẻ mặt mê mang, nói.
- Nếu ta không phải con thân sinh của các ngươi, vì sao ta lại có một vị hôn thê chỉ phúc vi hôn?
Long Trần hỏi.
Nghe đến đây, trên mặt Long Thiên Khiếu hiện lên một tia đau xót, nhìn nước sông cuồn cuộn phía dưới, nói:
- Vốn ta và mẫu thân ngươi có một hài tử, có điều lúc bảy tháng, xảy ra một chuyện bất ngờ, khiến mẹ ngươi đẻ non, chúng ta cũng mất đi một hài tử.
Lúc ấy mẹ ngươi đau khổ quá, mà ta thì lại không ở nhà, mẫu thân ngươi lúc ấy hận tới thiếu chút nữa thì tự sát.
Về sau khi nhặt ngươi về, mẫu thân ngươi mới nói với ta chuyện này.
- Có phải là Anh Hầu làm không?
Long Trần nghiến răng nghiến lợi nói.
Long Thiên Khiếu lắc đầu:
- Không phải, lúc đó ta và Anh Hầu vẫn chưa có thù lớn, ngón tay hắn là bị ta chặt về sau.
Quả thật là mẹ ngươi không cẩn thận, xảy ra bất ngờ, cho nên mẹ ngươi mới đau khổ, hối hận không thôi.
Cho nên khi ta đưa mang ngươi về, vừa hay bù đắp tiếc nuối trong lòng mẫu thân ngươi, nói đến đây, chúng ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không thể chất của mẹ ngươi chỉ sợ sẽ vì đau buồn mà chết.
Thấy Long Trần nãy giờ không nói gì, Long Thiên Khiếu ra sức vỗ vai Long Trần, nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, đừng vì những chuyện nhi nữ tình trường này mà rối loạn tâm cảnh.
Cho dù ngươi không phải nhi tử thân sinh của ta, ta vẫn che gió chắn mưa cho ngươi, ta không phải phụ thân thân sinh của ngươi, nếu ta có khó khăn, ngươi không phải vẫn liều mình bảo vệ ta à? Việc gì phải rối rắm những việc nhàm chán này.
Long Trần gật gật đầu, hắn quá để tâm vào chuyện vụn vặt, chỉ có điều cha mẹ yêu mình như vậy, lại không phải cha mẹ ruột của mình, trong nhất thời hắn có chút không thể tiếp nhận.
- Ta và mẹ ngươi đều yêu ngươi như sinh mạng, nhất là mẹ ngươi, sau khi mất hài tử, ngươi chính là toàn bộ sinh mệnh của nàng ta.
Long Thiên Khiếu nói.
Long Trần chấn động, hắn cuối cùng cũng nghĩ tới, vì sao lúc trước khi Long Thiên Khiếu phái Trần Phi đến bảo hộ Long gia, lại xếp Long Trần vào đối tượng bảo hộ đầu tiên.
Lúc ấy Long Trần vô cùng phẫn nộ và thất vọng đối với việc phụ thân bỏ qua mẫu thân để bảo hộ mình, hiện giờ nhớ lại, cuối cùng cũng minh bạch nỗi khổ tâm của cha mẹ.
Mẹ đã mất đi một hài tử, nàng ta tuyệt đối không thể chấp nhận lại mất hài tử lần thứ hai, nếu phụ thân vì cứu mẹ mà để Long Trần chết đi, mẫu thân sẽ hận hắn cả đời.
Nghĩ đến phụ thân mẫu thân yêu thương mình như vậy, mũi Long Trần không khỏi cay cay, nước mắt cuối cùng không kìm nén được mà tuôn ra.
Tình cha như núi tình mẹ như biển, đây là ân tình mà cả đời hắn cũng không thể trả được, mà mình lại sắp phải rời khỏi bọn họ, đúng là rất vô tình.
- Cha, ta...
Long Trần muốn nói mình sẽ không đi nữa, nhưng bị Long Thiên Khiếu cắt ngang.
- Trần nhi, nam nhi phải chí ở tứ phương, đừng bởi vì tư tình nhi nữ mà từ bỏ giấc mộng của mình, nếu là như vậy, ta và mẹ ngươi đều sẽ áy náy cả đời.
Ta hiểu mẹ ngươi, tuy nàng ta có chút không nỡ, nhưng nàng ta cũng là thật lòng hy vọng ngươi có thể khoái hoạt.
Long Thiên Khiếu ngừng một chút, lại tiếp tục nói:
- Bản thân ngươi cũng phát hiện, thân thể của ngươi từng bị người ta động tay động chân.
Ta cũng không biết là ai mà ác như vậy, hạ độc thủ với một đưa trẻ con mới vừa sinh ra được hơn tháng, lúc ấy đan điền và ngực của ngươi có ba lỗ hổng kỳ quái, vết thương còn chưa lành.
Dưới đáy khe núi sâu tới mấy trăm trượng, nước sông chảy xiết như tuấn mã chạy chồm, rít gào chảy về xa xa, nổi lên vô số vòng xoáy.
Bên cạnh khe núi, hai bóng người một già một trẻ đứng ở mép vách, nhìn nước sông chảy cuồn cuộn.
- Cha, vì sao lại dẫn ta tới đây?
Long Trần không khỏi nghi hoặc.
Hai người cưỡi ma thú phi hành, dùng thời gian một ngày một đêm tới khe núi này, tuy khe núi bao la hùng vĩ, cảnh quan rung động, nhưng Long Thiên Khiếu sẽ không phí thời gian như vậy chỉ để dẫn hắn đến ngắm phong cảnh.
Đồng thời Long Trần cảm thấy khe núi này có chút cổ quái, có điều cổ quái ở chỗ nào thì lại không nói ra được.
- Tới đây là để nói ra thân thế chân chính của ngươi?
Long Thiên Khiếu nhìn nước sông cuồn cuộn, vẻ mặt phức tạp nói.
- Thân thế chân chính?
Long Trần quả thực không thể tin được vào tai mình.
Long Thiên Khiếu thở dài, vỗ vỗ vai Long Trần nói:
- Kỳ thật ngươi không phải nhi tử thân sinh của ta, mà là ta nhặt được.
- Sao có thể như vậy được?
Long Trần nhìn Long Thiên Khiếu với vẻ khiếp sợ, trong nhất thời tâm loạn như ma.
- Đây cũng là lý do vì sao ngày đó mẹ ngươi lại không kiềm chế được, nàng ta không muốn để ngươi biết bí mật này.
Long Thiên Khiếu nói.
Cho dù gặp phải đại chiến sinh tử, Long Trần cũng chưa bao giờ ngỡ ngàng như vậy, nhưng tin tức này khiến Long Trần không thể tiếp nhận, phụ mẫu của mình không ngờ không phải cha mẹ ruột của mình.
Long Trần có chút do dự, có chút sợ hãi, nhất thời trong lòng trống rỗng, giống như là mất hồn.
- Trần nhi, tuy ngươi không phải nhi tử thân sinh của Long Thiên Khiếu ta, nhưng ở trong mắt ta và mẹ ngươi, ngươi chính là nhi tử thân sinh của chúng ta.
Long Thiên Khiếu nhìn Long Trần đang vẻ mặt mê mang, nói.
- Nếu ta không phải con thân sinh của các ngươi, vì sao ta lại có một vị hôn thê chỉ phúc vi hôn?
Long Trần hỏi.
Nghe đến đây, trên mặt Long Thiên Khiếu hiện lên một tia đau xót, nhìn nước sông cuồn cuộn phía dưới, nói:
- Vốn ta và mẫu thân ngươi có một hài tử, có điều lúc bảy tháng, xảy ra một chuyện bất ngờ, khiến mẹ ngươi đẻ non, chúng ta cũng mất đi một hài tử.
Lúc ấy mẹ ngươi đau khổ quá, mà ta thì lại không ở nhà, mẫu thân ngươi lúc ấy hận tới thiếu chút nữa thì tự sát.
Về sau khi nhặt ngươi về, mẫu thân ngươi mới nói với ta chuyện này.
- Có phải là Anh Hầu làm không?
Long Trần nghiến răng nghiến lợi nói.
Long Thiên Khiếu lắc đầu:
- Không phải, lúc đó ta và Anh Hầu vẫn chưa có thù lớn, ngón tay hắn là bị ta chặt về sau.
Quả thật là mẹ ngươi không cẩn thận, xảy ra bất ngờ, cho nên mẹ ngươi mới đau khổ, hối hận không thôi.
Cho nên khi ta đưa mang ngươi về, vừa hay bù đắp tiếc nuối trong lòng mẫu thân ngươi, nói đến đây, chúng ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không thể chất của mẹ ngươi chỉ sợ sẽ vì đau buồn mà chết.
Thấy Long Trần nãy giờ không nói gì, Long Thiên Khiếu ra sức vỗ vai Long Trần, nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, đừng vì những chuyện nhi nữ tình trường này mà rối loạn tâm cảnh.
Cho dù ngươi không phải nhi tử thân sinh của ta, ta vẫn che gió chắn mưa cho ngươi, ta không phải phụ thân thân sinh của ngươi, nếu ta có khó khăn, ngươi không phải vẫn liều mình bảo vệ ta à? Việc gì phải rối rắm những việc nhàm chán này.
Long Trần gật gật đầu, hắn quá để tâm vào chuyện vụn vặt, chỉ có điều cha mẹ yêu mình như vậy, lại không phải cha mẹ ruột của mình, trong nhất thời hắn có chút không thể tiếp nhận.
- Ta và mẹ ngươi đều yêu ngươi như sinh mạng, nhất là mẹ ngươi, sau khi mất hài tử, ngươi chính là toàn bộ sinh mệnh của nàng ta.
Long Thiên Khiếu nói.
Long Trần chấn động, hắn cuối cùng cũng nghĩ tới, vì sao lúc trước khi Long Thiên Khiếu phái Trần Phi đến bảo hộ Long gia, lại xếp Long Trần vào đối tượng bảo hộ đầu tiên.
Lúc ấy Long Trần vô cùng phẫn nộ và thất vọng đối với việc phụ thân bỏ qua mẫu thân để bảo hộ mình, hiện giờ nhớ lại, cuối cùng cũng minh bạch nỗi khổ tâm của cha mẹ.
Mẹ đã mất đi một hài tử, nàng ta tuyệt đối không thể chấp nhận lại mất hài tử lần thứ hai, nếu phụ thân vì cứu mẹ mà để Long Trần chết đi, mẫu thân sẽ hận hắn cả đời.
Nghĩ đến phụ thân mẫu thân yêu thương mình như vậy, mũi Long Trần không khỏi cay cay, nước mắt cuối cùng không kìm nén được mà tuôn ra.
Tình cha như núi tình mẹ như biển, đây là ân tình mà cả đời hắn cũng không thể trả được, mà mình lại sắp phải rời khỏi bọn họ, đúng là rất vô tình.
- Cha, ta...
Long Trần muốn nói mình sẽ không đi nữa, nhưng bị Long Thiên Khiếu cắt ngang.
- Trần nhi, nam nhi phải chí ở tứ phương, đừng bởi vì tư tình nhi nữ mà từ bỏ giấc mộng của mình, nếu là như vậy, ta và mẹ ngươi đều sẽ áy náy cả đời.
Ta hiểu mẹ ngươi, tuy nàng ta có chút không nỡ, nhưng nàng ta cũng là thật lòng hy vọng ngươi có thể khoái hoạt.
Long Thiên Khiếu ngừng một chút, lại tiếp tục nói:
- Bản thân ngươi cũng phát hiện, thân thể của ngươi từng bị người ta động tay động chân.
Ta cũng không biết là ai mà ác như vậy, hạ độc thủ với một đưa trẻ con mới vừa sinh ra được hơn tháng, lúc ấy đan điền và ngực của ngươi có ba lỗ hổng kỳ quái, vết thương còn chưa lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.