Chương 301: Chỉ huy đâu ra đấy (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
- Có lẽ ta có một biện pháp, có thể lấy được mật.
Long Trần nói.
Khiến mọi người lập tức kinh hãi, đều nhìn về phía Long Trần, một nam tử vỗ vai Long Trần, hỏi:
- Ngụy Tam, sao thanh âm của ngươi khàn thế?
Trong lòng Long Trần giật thót, xem ra tên này tưởng mình là thủ hạ của hắn, không khỏi yên tâm hơn không ít, vội vàng nói:
- Vừa rồi ta cũng bị đốt một cái, thật sự là con mẹ nó đau quá, hét tới cổ họng cũng khản cả đi.
Long Trần nói xong lập tức có người tiếp lời:
- Đúng vậy, đùi ta cũng bị đốt một cái, đau muốn chết.
Thanh âm của hắn còn khàn hơn, bọn họ đoán mấy tên gia hỏa vừa rồi còn tru tréo đó, chờ bọn họ tỉnh lại, không biết còn có thể nói thành tiếng không.
Biết sao được, loại thống khổ này chỉ có người từng trải qua mới hiểu, có kiên cường đến mấy cũng không được, chỉ có điên cuồng kêu to, mới có thể phóng thích loại đau đớn này, bằng không sẽ điên mất.
Tề Tín xua tay chặn lại, ngăn mọi người tiếp tục kể khổ, nói với Long Trần:
- Ngươi tên là Ngụy Tam à?
- Vâng.
- Nói ra biện pháp của ngươi đi, nếu thật sự thuận lợi lấy được mật, ta sẽ ghi cho ngươi công đầu, cũng không thiếu lợi ích của ngươi.
Tề Tín cổ vũ.
- Thật ra phương pháp này rất đơn giản, ong mật cơ bản đều sợ lửa, nhưng lửa cũng sẽ chọc giận chúng, có điều khói lại có thể trấn an chúng, khiến chúng trấn định, mất đi bản năng đốt người!
Long Trần tiếp tục nói.
Trong lòng Long Trần cũng có chút khẩn trương, hắn sợ Tề Tín sẽ nghe ra thanh âm của hắn, có điều lúc này Tề Tín đã để hết tâm tư lên trên Điệp Ngọc Phong, căn bản không chú ý tới thanh âm của Long Trần.
Hơn nữa lúc trước người đó gọi Long Trần là Ngụy Tam, cho nên hắn cũng yên lòng, càng lúc càng cảm thấy hứng thú với phương pháp của Long Trần.
- Thế cũng được à?
Tề Tín không khỏi lại có chút nghi hoặc.
- Chắc là có thể, ta nhớ khi nông dân lấy trộm mật, hình như cũng dùng phương pháp này.
Mắt nam tử quen thuộc với "Ngụy Tam" sáng lên, nói.
- Được, vậy thử xem, chúng ta quay lại.
Tề Tín gật gật đầu, thử một lần cũng không sao.
- Tề đại ca, mấy người này thì sao?
Có người chỉ vào mấy người bị hắn đánh bất tỉnh nằm trên mặt đất.
- Đồ vô dụng, thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, tên làm hỏng chuyện đầu tiên, chờ khi hắn tỉnh lại thì trực tiếp đuổi hắn đi, để lại một người trông coi họ, chúng ta đi.
Tề Tín mắng một tiếng, dẫn theo mọi người lặng lẽ quay về tổ của Điệp Ngọc Phong.
Có bài học đau đớn lần trước, mọi người cũng không dám lơ là, toàn bộ đều tập trung tinh thần.
- Dùng khói tấn công thế nào?
Tề Tín hỏi Long Trần.
Hiện giờ Tề Tín đã coi Long Trần là thân tín của mình, khiến không ít người hâm mộ không thôi, vận khí của tiểu tử này tốt quá, vừa đưa ra chút chủ ý đã được coi trọng rồi.
- Để an toàn, chúng ta lui về phía sau nửa dặm, lấy một số cây có nhiều hơi nước rồi đốt lửa, như vậy khói sẽ lớn hơn, mọi người cùng nhau thổi gió, dẫn khói tới chỗ tổ ong, tin rằng sau nửa canh giờ là có thể thấy hiệu quả.
Long Trần nói.
- Được, vậy nghe lời ngươi, chuyện này sẽ giao cho ngươi an bài, các ngươi tới đây, Ngụy Tam bảo các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đó.
Tề Tín hô lên với mọi người.
Trong lòng Long Trần vui lắm, hay thật, nhanh như vậy đã được thăng quan rồi:
- Ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa, đi đốn cây đi, nhớ rõ phải là cây sống, cành lá càng tươi càng tốt.
Tên to con kia nữa, đừng có thất thần ra đó, đi thu thập một số củi đốt và rơm rạ để đốt lửa, nhớ là phải đốt những cành còn tươi.
Người còn lại, mỗi người tự đi làm một cái quạt to, dù sao nơi này toàn là cây thấp, ta tin là không làm khó được các ngươi.
Nhớ kỹ chúng ta là một đoàn đội, lúc này phải đồng tâm hiệp lực, giành lấy tổ ong này cho Tề đại ca, mọi người có lòng tin không?
Nói tới về sau, Long Trần lại gân cổ quát.
Đám người đó nghe mà trợn tròn mắt, ngươi có được cơ hội, bắt đầu cáo mượn oai hùm, nhưng lại không dám nói gì, bởi vì Tề Tín vẫn ở đây, cho dù diễn kịch thì cũng phải diễn, trong lòng hận Ngụy Tam tới ngắc ngoải.
- Có.
- Thanh âm sao lại nhỏ như vậy, ta không nghe rõ, rốt cuộc là có hay không?
Long Trần kêu lên.
- Có.
Lần này mọi người thực sự là tức tới phát điên rồi, cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí, Long Trần đã thể hiện từ ngữ tiểu nhân đắc chí này một cách vô cùng nhuần nhuyễn, bọn họ đành hóa tức giận thành lực lượng, cao giọng đáp lại.
Tề Tín gật gật đầu, trong lòng cảm thấy Ngụy Tam này cũng thật sự có tài, nói mấy câu đã điều tiết được không khí, cũng là một nhân tài, đáng để trọng dụng.
Có điều Tề Tín không biết là, được điều động lên không phải là không khí mà là "Tức giận", ai nấy tức tới nghiến răng nghiến lợi, mắng Ngụy Tam tới ngắc ngoải.
Có điều cho dù trong lòng không phục, nhưng vẫn cứ phải làm, hơn nữa còn phải làm thật đẹp mới được, cái này sao có thể làm khó được những thiên tài đã quen sống an nhàn sung sướng này.
- Ê, ngươi đang làm gì thế, bảo ngươi tìm củi đốt, ngươi sao lại tìm về toàn cành khô, nhóm lửa là dùng cành nhỏ, không cành nhỏ thì làm sao nhóm được lửa?
Còn cả ngươi nữa, củi đốt còn chưa rải, ngươi đã để củi ướt xuống đất làm gì? Có biết nhóm lửa thế nào không?
Long Trần uy phong lẫm liệt chỉ huy mọi người, không thể không nói có Tề Tín ở đây, bất kể là Long Trần có quát mắng thế nào, bọn họ cũng đều giận mà không dám nói gì, khiến Long Trần rất sảng khoái.
Long Trần bỗng nhiên nghĩ tới, người vỗ vai mình không phải chính là tên bắt mình phải quỳ xuống xin lỗi huynh đệ hắn à?
Bởi vì mọi người đều đội mũ giáp, cho nên không nhận ra được, nhưng nghe thanh âm của hắn, cuối cùng cũng nhớ ra.
- Ngươi, đi đốt lửa đi!
Long Trần nói.
Khiến mọi người lập tức kinh hãi, đều nhìn về phía Long Trần, một nam tử vỗ vai Long Trần, hỏi:
- Ngụy Tam, sao thanh âm của ngươi khàn thế?
Trong lòng Long Trần giật thót, xem ra tên này tưởng mình là thủ hạ của hắn, không khỏi yên tâm hơn không ít, vội vàng nói:
- Vừa rồi ta cũng bị đốt một cái, thật sự là con mẹ nó đau quá, hét tới cổ họng cũng khản cả đi.
Long Trần nói xong lập tức có người tiếp lời:
- Đúng vậy, đùi ta cũng bị đốt một cái, đau muốn chết.
Thanh âm của hắn còn khàn hơn, bọn họ đoán mấy tên gia hỏa vừa rồi còn tru tréo đó, chờ bọn họ tỉnh lại, không biết còn có thể nói thành tiếng không.
Biết sao được, loại thống khổ này chỉ có người từng trải qua mới hiểu, có kiên cường đến mấy cũng không được, chỉ có điên cuồng kêu to, mới có thể phóng thích loại đau đớn này, bằng không sẽ điên mất.
Tề Tín xua tay chặn lại, ngăn mọi người tiếp tục kể khổ, nói với Long Trần:
- Ngươi tên là Ngụy Tam à?
- Vâng.
- Nói ra biện pháp của ngươi đi, nếu thật sự thuận lợi lấy được mật, ta sẽ ghi cho ngươi công đầu, cũng không thiếu lợi ích của ngươi.
Tề Tín cổ vũ.
- Thật ra phương pháp này rất đơn giản, ong mật cơ bản đều sợ lửa, nhưng lửa cũng sẽ chọc giận chúng, có điều khói lại có thể trấn an chúng, khiến chúng trấn định, mất đi bản năng đốt người!
Long Trần tiếp tục nói.
Trong lòng Long Trần cũng có chút khẩn trương, hắn sợ Tề Tín sẽ nghe ra thanh âm của hắn, có điều lúc này Tề Tín đã để hết tâm tư lên trên Điệp Ngọc Phong, căn bản không chú ý tới thanh âm của Long Trần.
Hơn nữa lúc trước người đó gọi Long Trần là Ngụy Tam, cho nên hắn cũng yên lòng, càng lúc càng cảm thấy hứng thú với phương pháp của Long Trần.
- Thế cũng được à?
Tề Tín không khỏi lại có chút nghi hoặc.
- Chắc là có thể, ta nhớ khi nông dân lấy trộm mật, hình như cũng dùng phương pháp này.
Mắt nam tử quen thuộc với "Ngụy Tam" sáng lên, nói.
- Được, vậy thử xem, chúng ta quay lại.
Tề Tín gật gật đầu, thử một lần cũng không sao.
- Tề đại ca, mấy người này thì sao?
Có người chỉ vào mấy người bị hắn đánh bất tỉnh nằm trên mặt đất.
- Đồ vô dụng, thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, tên làm hỏng chuyện đầu tiên, chờ khi hắn tỉnh lại thì trực tiếp đuổi hắn đi, để lại một người trông coi họ, chúng ta đi.
Tề Tín mắng một tiếng, dẫn theo mọi người lặng lẽ quay về tổ của Điệp Ngọc Phong.
Có bài học đau đớn lần trước, mọi người cũng không dám lơ là, toàn bộ đều tập trung tinh thần.
- Dùng khói tấn công thế nào?
Tề Tín hỏi Long Trần.
Hiện giờ Tề Tín đã coi Long Trần là thân tín của mình, khiến không ít người hâm mộ không thôi, vận khí của tiểu tử này tốt quá, vừa đưa ra chút chủ ý đã được coi trọng rồi.
- Để an toàn, chúng ta lui về phía sau nửa dặm, lấy một số cây có nhiều hơi nước rồi đốt lửa, như vậy khói sẽ lớn hơn, mọi người cùng nhau thổi gió, dẫn khói tới chỗ tổ ong, tin rằng sau nửa canh giờ là có thể thấy hiệu quả.
Long Trần nói.
- Được, vậy nghe lời ngươi, chuyện này sẽ giao cho ngươi an bài, các ngươi tới đây, Ngụy Tam bảo các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đó.
Tề Tín hô lên với mọi người.
Trong lòng Long Trần vui lắm, hay thật, nhanh như vậy đã được thăng quan rồi:
- Ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa, đi đốn cây đi, nhớ rõ phải là cây sống, cành lá càng tươi càng tốt.
Tên to con kia nữa, đừng có thất thần ra đó, đi thu thập một số củi đốt và rơm rạ để đốt lửa, nhớ là phải đốt những cành còn tươi.
Người còn lại, mỗi người tự đi làm một cái quạt to, dù sao nơi này toàn là cây thấp, ta tin là không làm khó được các ngươi.
Nhớ kỹ chúng ta là một đoàn đội, lúc này phải đồng tâm hiệp lực, giành lấy tổ ong này cho Tề đại ca, mọi người có lòng tin không?
Nói tới về sau, Long Trần lại gân cổ quát.
Đám người đó nghe mà trợn tròn mắt, ngươi có được cơ hội, bắt đầu cáo mượn oai hùm, nhưng lại không dám nói gì, bởi vì Tề Tín vẫn ở đây, cho dù diễn kịch thì cũng phải diễn, trong lòng hận Ngụy Tam tới ngắc ngoải.
- Có.
- Thanh âm sao lại nhỏ như vậy, ta không nghe rõ, rốt cuộc là có hay không?
Long Trần kêu lên.
- Có.
Lần này mọi người thực sự là tức tới phát điên rồi, cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí, Long Trần đã thể hiện từ ngữ tiểu nhân đắc chí này một cách vô cùng nhuần nhuyễn, bọn họ đành hóa tức giận thành lực lượng, cao giọng đáp lại.
Tề Tín gật gật đầu, trong lòng cảm thấy Ngụy Tam này cũng thật sự có tài, nói mấy câu đã điều tiết được không khí, cũng là một nhân tài, đáng để trọng dụng.
Có điều Tề Tín không biết là, được điều động lên không phải là không khí mà là "Tức giận", ai nấy tức tới nghiến răng nghiến lợi, mắng Ngụy Tam tới ngắc ngoải.
Có điều cho dù trong lòng không phục, nhưng vẫn cứ phải làm, hơn nữa còn phải làm thật đẹp mới được, cái này sao có thể làm khó được những thiên tài đã quen sống an nhàn sung sướng này.
- Ê, ngươi đang làm gì thế, bảo ngươi tìm củi đốt, ngươi sao lại tìm về toàn cành khô, nhóm lửa là dùng cành nhỏ, không cành nhỏ thì làm sao nhóm được lửa?
Còn cả ngươi nữa, củi đốt còn chưa rải, ngươi đã để củi ướt xuống đất làm gì? Có biết nhóm lửa thế nào không?
Long Trần uy phong lẫm liệt chỉ huy mọi người, không thể không nói có Tề Tín ở đây, bất kể là Long Trần có quát mắng thế nào, bọn họ cũng đều giận mà không dám nói gì, khiến Long Trần rất sảng khoái.
Long Trần bỗng nhiên nghĩ tới, người vỗ vai mình không phải chính là tên bắt mình phải quỳ xuống xin lỗi huynh đệ hắn à?
Bởi vì mọi người đều đội mũ giáp, cho nên không nhận ra được, nhưng nghe thanh âm của hắn, cuối cùng cũng nhớ ra.
- Ngươi, đi đốt lửa đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.