Chương 265: Khảo hạch bắt đầu (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Quang cầu đó không lớn, chỉ có đường kính hơn thước, nhìn từ bề ngoài thì giống như vô số sợi tơ tạo thành.
Có điều đó không phải sợi tơ, mà là vô số phong nhận nhỏ, giống như áp súc vô số lợi nhận đang chuyển động lại trong một quả cầu.
Hơn nữa trong quả cầu đó mang theo chất lỏng màu đỏ, đang không ngừng lưu động, cực kỳ quỷ dị.
Quả cầu đó bay ra, vẽ thẳng một đường, cành khô lá héo trên đất toàn bộ đều bị chấn thành bột mịn.
Quả cầu bay qua, đại địa bị kình phong khủng bố cầy ra một rãnh sâu, gào thét lao về phía Tề Tín.
Cừ thật, bản thân Long Trần cũng hoảng sợ, Tiểu Tuyết từng nói với Long Trần, nó có tuyệt chiêu của mình, đây là lần đầu tiên sử dụng.
- Tiểu tử họ Tề, ngươi phải cố chịu, đừng có chết toi, nếu không lão tử sẽ bị ngươi hại chết đó.
Long Trần không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Tề Tín nhìn thấy đạo công kích đó, cũng sợ tới sắc mặt trắng bệch, hắn cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi, hắn đang phải chịu uy hiếp trí mạng.
- Thiên thủy hộ thể.
Tề Tín hét lớn một tiếng, toàn thân linh khí vận chuyển, trên thủy cầu chung quanh hắn lập tức hiện ra rất nhiều văn lộ quỷ dị, toàn bộ thủy cầu lập tức biến thành một hạt châu phủ kín văn lộ.
Ầm.
Tề Tín vừa bố trí xong, công kích của Tiểu Tuyết đã lập tức tới nơi, giống như một đạo lưu tinh đánh vào trên thủy cầu.
Trong thiên địa giống như mất đi màu sắc, thời gian giống như chậm lại, mọi người cảm thấy tất cả trong thiên địa đều giống như không chân thực.
Đột nhiên mọi người phát ra một tiếng thét kinh hãi, ai nấy chạy vội ra ngoài, bởi vì đại địa giống như biến thành thủy triều, cấp tốc trào ra xung quanh.
Một số người ở gần bị sóng đất đập trúng, lập tức phun ra máu tươi, trực tiếp bị sóng đất nhấn chìm, đẩy ra xa xa.
Trong nhất thời mọi người điên cuồng hò hét, bỏ chạy thục mạng, lấy điểm va chạm làm trung tâm, phạm vi mấy dặm bị chấn ra một khoảng trống.
Khoảng trống này rất tròn, mặt đất trong phạm vi vài dặm này lún sâu mười trượng, ở trung tâm khu đất trống, có một hố sâu, đối diện hố, Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết nhìn với Tề Tín.
Lúc này Tề Tín tóc tai hỗn độn, quần áo trên người cũng tổn hại một phần, khí tức hơi có chút hỗn loạn, hiển nhiên một kích vừa rồi đã tạo thành tiêu hao cực lớn đối với hắn.
Mặc dù có chút khinh thường nhân phẩm của Tề Tín, có điều Long Trần vẫn không thể không thừa nhận, Tề Tín quá mạnh, một kích khủng bố như vậy của Tiểu Tuyết cũng có thể đỡ được.
Phải biết rằng, một kích đó của Tiểu Tuyết chính là gió và lửa dung hợp với nhau, uy lực bộc phát ra có thể đánh sập núi cao, nhìn một mảng hỗn độn chung quanh là biết một kích đó mạnh cỡ nào.
Nhưng chính là một kích cường đại như vậy, Tề Tín không ngờ lại đỡ được, hơn nữa xem ra hắn còn không hề bị thương, phần chiến lực này thực sự rất kinh người.
- Thế nào? Còn muốn tiếp tục biểu diễn không?
Long Trần hỏi.
- Ngươi... Hừ, nếu không phải ngươi có ma thú bảo hộ, ta một chưởng là có thể đập chết ngươi!
Tề Tín cả giận nói.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Tề Tín cũng vô cùng kinh hãi, hắn có thế nào cũng không ngờ được, con sói trắng đó lại có một kích khủng bố như vậy.
- Vậy thì sao? Ta vừa rồi không phải đã nói à? Có ma thú cũng là một loại thực lực, ngươi nói như vậy, chẳng phải là nói ngươi ngay cả ma thú cũng không bằng?
Long Trần thờ ở nói.
- Hừ có ma thú cường đại như vậy, còn không phải là ỷ vào lực lượng của gia tộc à? Chỉ có loại hoàn khố mới khoe khoang như vậy.
Tề Tín cười lạnh nói.
- Ngươi cũng có thể khoe khoang mà, ngươi cũng có thể lôi ma thú của ngươi ra đánh với ma thú của ta.
Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết, nhún nhún vai nói.
Tề Tín nghe thấy những lời này của Long Trần, sắc mặt không khỏi tối sầm, tọa kỵ của hắn chỉ là ma thú cấp hai mà thôi.
Trong gia tộc của hắn cũng có ma thú cấp ba, nhưng đó là chiến lực quý giá, không thể tùy tiện vận dụng, ngoài ra ma thú cấp ba đó không phải ma thú phi hành, đi đường rất không tiện.
Nếu hắn hiện tại cũng triệu hoán ra ma thú của mình, sẽ bị tuyết lang của Long Trần trực tiếp miểu sát, tuy hắn xuất thân đại tộc, nhưng ma thú cấp hai vẫn vô cùng quý giá, hắn không muốn mạo hiểm, cho nên bị Long Trần nói cho á khẩu không đáp lại được.
Ý tứ của Long Trần rất rõ ràng, lão tử không có năng lực, nhưng lão tử có tọa kỵ trâu bò, ngươi không phục thì tới cắn ta đi?
Điều này khiến Tề Tín giận không thể át, tuy chiến lực của hắn cường đại, nhưng khổ nỗi cảnh giới thấp, bị áp chế ở Ngưng Huyết đỉnh phong, nếu hắn là tu vi Dịch Cân cảnh, tuyệt đối không sợ Xích Diễm Tuyết Lang dưới mông Long Trần.
Trong nhất thời không khí nên cực kỳ xấu hổ, Tề Tín muốn ra tay, nhưng lại có chút không dám, dù sao Tiểu Tuyết là thân thể là ma thú, rất có khả năng lại phát ra được một kích như vừa rồi.
Nhưng Tề Tín thì không được, cho dù Tề Tín có cuồng vọng tới mấy cũng không dám đỡ một kích cường độ này nữa, đó không phải là cuồng vọng, mà là muốn chết.
Nhưng bảo hắn thu tay, như vậy mặt mũi hắn biết để đâu, những người đầu nhập hắn sẽ nhìn hắn thế nào?
Nếu nói giao thủ với hạng như Lôi Thiên Thương, Đường Uyển Nhi mà bất lợi thì cũng thôi, mọi người đều là cao thủ cùng cấp, cũng không tính là mất mặt.
Nhưng hiện giờ ở trong tay một tiểu tử vô danh lại liên tục bất lợi, thực sự quá mất mặt, hiện giờ xuất thủ thì không được, lui lại cũng không xong, trong nhất thời Tề Tín liền lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Xa xa trong rừng rậm, Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần giống như một tên hoàn khố, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Tên hỗn đản này, không ngờ có thể đẩy Tề Tín vào tình thế như vậy, cũng coi như có chút bản sự, hừ, có điều đắc tội với bản cô nương, món nợ của chúng ta cứ từ từ tính vậy.
Không biết vì sao, nhìn bộ dạng này của Long Trần, trong lòng Đường Uyển Nhi sinh ra một loại hưng phấn khó hiểu, cảm thấy cuộc sống sau này của mình ở Huyền Thiên Biệt Viện sẽ không còn buồn tẻ nữa.
Keng.
Đúng lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên, truyền vào trong tai mọi người, lập tức khiến mọi người hưng phấn.
- Báo danh bắt đầu rồi, mau đi thôi.
Trong nhất thời không còn ai chú ý tới chiến đấu của Long Trần và Tề Tín, dòng người giống như thủy triều chạy về phía cuối sơn cốc.
Nghe thấy tiếng chuông này, Tề Tín giống như trút được gánh nặng, lạnh lùng nhìn Long Trần một cái nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi, sau khi vào học viện, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Nói xong, căn bản không cho Long Trần cơ hội lên tiếng, trực tiếp chạy về phía dòng người, những người đang chờ hắn cũng đều đi theo sau.
Có điều đó không phải sợi tơ, mà là vô số phong nhận nhỏ, giống như áp súc vô số lợi nhận đang chuyển động lại trong một quả cầu.
Hơn nữa trong quả cầu đó mang theo chất lỏng màu đỏ, đang không ngừng lưu động, cực kỳ quỷ dị.
Quả cầu đó bay ra, vẽ thẳng một đường, cành khô lá héo trên đất toàn bộ đều bị chấn thành bột mịn.
Quả cầu bay qua, đại địa bị kình phong khủng bố cầy ra một rãnh sâu, gào thét lao về phía Tề Tín.
Cừ thật, bản thân Long Trần cũng hoảng sợ, Tiểu Tuyết từng nói với Long Trần, nó có tuyệt chiêu của mình, đây là lần đầu tiên sử dụng.
- Tiểu tử họ Tề, ngươi phải cố chịu, đừng có chết toi, nếu không lão tử sẽ bị ngươi hại chết đó.
Long Trần không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Tề Tín nhìn thấy đạo công kích đó, cũng sợ tới sắc mặt trắng bệch, hắn cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi, hắn đang phải chịu uy hiếp trí mạng.
- Thiên thủy hộ thể.
Tề Tín hét lớn một tiếng, toàn thân linh khí vận chuyển, trên thủy cầu chung quanh hắn lập tức hiện ra rất nhiều văn lộ quỷ dị, toàn bộ thủy cầu lập tức biến thành một hạt châu phủ kín văn lộ.
Ầm.
Tề Tín vừa bố trí xong, công kích của Tiểu Tuyết đã lập tức tới nơi, giống như một đạo lưu tinh đánh vào trên thủy cầu.
Trong thiên địa giống như mất đi màu sắc, thời gian giống như chậm lại, mọi người cảm thấy tất cả trong thiên địa đều giống như không chân thực.
Đột nhiên mọi người phát ra một tiếng thét kinh hãi, ai nấy chạy vội ra ngoài, bởi vì đại địa giống như biến thành thủy triều, cấp tốc trào ra xung quanh.
Một số người ở gần bị sóng đất đập trúng, lập tức phun ra máu tươi, trực tiếp bị sóng đất nhấn chìm, đẩy ra xa xa.
Trong nhất thời mọi người điên cuồng hò hét, bỏ chạy thục mạng, lấy điểm va chạm làm trung tâm, phạm vi mấy dặm bị chấn ra một khoảng trống.
Khoảng trống này rất tròn, mặt đất trong phạm vi vài dặm này lún sâu mười trượng, ở trung tâm khu đất trống, có một hố sâu, đối diện hố, Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết nhìn với Tề Tín.
Lúc này Tề Tín tóc tai hỗn độn, quần áo trên người cũng tổn hại một phần, khí tức hơi có chút hỗn loạn, hiển nhiên một kích vừa rồi đã tạo thành tiêu hao cực lớn đối với hắn.
Mặc dù có chút khinh thường nhân phẩm của Tề Tín, có điều Long Trần vẫn không thể không thừa nhận, Tề Tín quá mạnh, một kích khủng bố như vậy của Tiểu Tuyết cũng có thể đỡ được.
Phải biết rằng, một kích đó của Tiểu Tuyết chính là gió và lửa dung hợp với nhau, uy lực bộc phát ra có thể đánh sập núi cao, nhìn một mảng hỗn độn chung quanh là biết một kích đó mạnh cỡ nào.
Nhưng chính là một kích cường đại như vậy, Tề Tín không ngờ lại đỡ được, hơn nữa xem ra hắn còn không hề bị thương, phần chiến lực này thực sự rất kinh người.
- Thế nào? Còn muốn tiếp tục biểu diễn không?
Long Trần hỏi.
- Ngươi... Hừ, nếu không phải ngươi có ma thú bảo hộ, ta một chưởng là có thể đập chết ngươi!
Tề Tín cả giận nói.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Tề Tín cũng vô cùng kinh hãi, hắn có thế nào cũng không ngờ được, con sói trắng đó lại có một kích khủng bố như vậy.
- Vậy thì sao? Ta vừa rồi không phải đã nói à? Có ma thú cũng là một loại thực lực, ngươi nói như vậy, chẳng phải là nói ngươi ngay cả ma thú cũng không bằng?
Long Trần thờ ở nói.
- Hừ có ma thú cường đại như vậy, còn không phải là ỷ vào lực lượng của gia tộc à? Chỉ có loại hoàn khố mới khoe khoang như vậy.
Tề Tín cười lạnh nói.
- Ngươi cũng có thể khoe khoang mà, ngươi cũng có thể lôi ma thú của ngươi ra đánh với ma thú của ta.
Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết, nhún nhún vai nói.
Tề Tín nghe thấy những lời này của Long Trần, sắc mặt không khỏi tối sầm, tọa kỵ của hắn chỉ là ma thú cấp hai mà thôi.
Trong gia tộc của hắn cũng có ma thú cấp ba, nhưng đó là chiến lực quý giá, không thể tùy tiện vận dụng, ngoài ra ma thú cấp ba đó không phải ma thú phi hành, đi đường rất không tiện.
Nếu hắn hiện tại cũng triệu hoán ra ma thú của mình, sẽ bị tuyết lang của Long Trần trực tiếp miểu sát, tuy hắn xuất thân đại tộc, nhưng ma thú cấp hai vẫn vô cùng quý giá, hắn không muốn mạo hiểm, cho nên bị Long Trần nói cho á khẩu không đáp lại được.
Ý tứ của Long Trần rất rõ ràng, lão tử không có năng lực, nhưng lão tử có tọa kỵ trâu bò, ngươi không phục thì tới cắn ta đi?
Điều này khiến Tề Tín giận không thể át, tuy chiến lực của hắn cường đại, nhưng khổ nỗi cảnh giới thấp, bị áp chế ở Ngưng Huyết đỉnh phong, nếu hắn là tu vi Dịch Cân cảnh, tuyệt đối không sợ Xích Diễm Tuyết Lang dưới mông Long Trần.
Trong nhất thời không khí nên cực kỳ xấu hổ, Tề Tín muốn ra tay, nhưng lại có chút không dám, dù sao Tiểu Tuyết là thân thể là ma thú, rất có khả năng lại phát ra được một kích như vừa rồi.
Nhưng Tề Tín thì không được, cho dù Tề Tín có cuồng vọng tới mấy cũng không dám đỡ một kích cường độ này nữa, đó không phải là cuồng vọng, mà là muốn chết.
Nhưng bảo hắn thu tay, như vậy mặt mũi hắn biết để đâu, những người đầu nhập hắn sẽ nhìn hắn thế nào?
Nếu nói giao thủ với hạng như Lôi Thiên Thương, Đường Uyển Nhi mà bất lợi thì cũng thôi, mọi người đều là cao thủ cùng cấp, cũng không tính là mất mặt.
Nhưng hiện giờ ở trong tay một tiểu tử vô danh lại liên tục bất lợi, thực sự quá mất mặt, hiện giờ xuất thủ thì không được, lui lại cũng không xong, trong nhất thời Tề Tín liền lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Xa xa trong rừng rậm, Đường Uyển Nhi nhìn Long Trần giống như một tên hoàn khố, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Tên hỗn đản này, không ngờ có thể đẩy Tề Tín vào tình thế như vậy, cũng coi như có chút bản sự, hừ, có điều đắc tội với bản cô nương, món nợ của chúng ta cứ từ từ tính vậy.
Không biết vì sao, nhìn bộ dạng này của Long Trần, trong lòng Đường Uyển Nhi sinh ra một loại hưng phấn khó hiểu, cảm thấy cuộc sống sau này của mình ở Huyền Thiên Biệt Viện sẽ không còn buồn tẻ nữa.
Keng.
Đúng lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên, truyền vào trong tai mọi người, lập tức khiến mọi người hưng phấn.
- Báo danh bắt đầu rồi, mau đi thôi.
Trong nhất thời không còn ai chú ý tới chiến đấu của Long Trần và Tề Tín, dòng người giống như thủy triều chạy về phía cuối sơn cốc.
Nghe thấy tiếng chuông này, Tề Tín giống như trút được gánh nặng, lạnh lùng nhìn Long Trần một cái nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi, sau khi vào học viện, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Nói xong, căn bản không cho Long Trần cơ hội lên tiếng, trực tiếp chạy về phía dòng người, những người đang chờ hắn cũng đều đi theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.