Chương 150: Lực chiến Anh Hầu (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
- Có cơ hội hay không, phải thử một chút mới biết.
Anh Hầu cũng không giống như nóng lòng muốn giết bọn họ, chống trường kiếm xuống đất, giống như cây gậy, thản nhiên nói:
- Tuy không nhìn ra tu vi của các ngươi, có điều trên người các ngươi đều không có một tia huyết khí, điều này chứng minh các ngươi chỉ là Tụ Khí cảnh mà thôi.
Làm lễ vật ta tặng cho phụ thân ngươi, ta sẽ phá lệ thi ân, nói cho các ngươi biết chênh lệch giữa các ngươi và ta là bao lớn nhé.
Tụ Khí cảnh, dùng thiên địa linh khí rót vào thân thể, tồn trữ năng lượng thiên địa cho mình sử dụng, cái tu là khí.
Ngưng Huyết cảnh, là dùng thiên địa linh khí chiết xuất máu, khiến năng lượng thân thể cường đại hơn, cái tu là lực.
Một khí một lực, hai cái hỗ trợ nhau, có thể bộc phát ra lực lượng cường đại, nhưng lực lượng này chỉ là cộng lại mà thôi.
Mà đến Dịch Cân cảnh, lực dưỡng gân, khí dưỡng thần, lực và khí đều sẽ đạt tới một sự dung hợp hoàn mỹ, phàm nhân thường xuyên nói khí lực, kỳ thật là một đạo lý.
Có điều uy lực khí và lực kết hợp của Dịch Cân cảnh, sẽ không phải cộng mà là nhân, nếu nói lực lượng của Ngưng Huyết cảnh là mười cộng mười, như vậy Dịch Cân cảnh chính là mười nhân mười.
Long Trần nghe vậy, trong lòng chấn động mãnh liệt, hắn biết Anh Hầu tuyệt đối không có hảo tâm giảng giải những điều này cho mình như vậy.
Hắn đây là đang nói với mình, thực lực giữa mình và hắn là chênh lệch bao lớn, khiến mình từ bỏ giãy dụa, khiến mình triệt để tuyệt vọng.
Tuy biết Anh Hầu là cố ý, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi kinh hãi, nếu đúng như hắn nói, vậy mình thật sự là một chút cơ hội cũng không có.
Hơn nữa trước tiên không nói tới lực lượng, chỉ là thân pháp quỷ dị và tốc độ nhanh như thiểm điện đó của Anh Hầu, đã đủ để khiến hắn sợ hãi run rẩy rồi.
Đây là một tử cục, chẳng trách Tứ hoàng tử dám tính kế mình như vậy, mình giết Hạ Trường Phong, sau đó mình lại bị Anh Hầu giết, tất cả trở về bình tĩnh, tính kế thâm thật.
A Man hiển nhiên không nghĩ nhiều như Long Trần, chỉ nhìn chằm chằm Anh Hầu, đồng thời hỏi:
- Long ca, hắn nói gì thế, cái gì mà nhân với cộng? Cái gì mà tụ khí ngưng huyết?
- Đừng bận tâm hắn nói gì, nhớ kỹ lời ta vừa rồi nói với ngươi.
Long Trần thấp giọng nói, đồng thời toàn thân đề phòng nhìn Anh Hầu.
Anh Hầu thản nhiên nhìn Long Trần:
- Sao? Lúc này rồi mà vẫn muốn giãy dụa à, chẳng lẽ ngươi vẫn hoài nghi lời nói của bản hầu?
- Vù.
Long Trần rung kiếm bản to trong tay, phát ra một tiếng gió, chỉ vào Anh Hầu, cười lạnh nói:
- Ở ngực ngươi có một viên Lưu Ảnh Ngọc, ngươi là muốn ghi lại hình ảnh trước khi chết của ta, sau đó cho cha ta xem, để đả kích hắn.
Lúc trước bởi vì quá khẩn trương, hiện giờ Long Trần mới phát hiện trước ngực Anh Hầu đeo một tấm ngọc bài tạo hình cổ quái.
Bên trên ngọc bài đó có rất nhiều văn lộ gấp khúc, tuy Long Trần chưa tiếp xúc với Minh Văn Thuật, nhưng cũng có nghe nói tới Lưu Ảnh Ngọc.
Kích hoạt phù văn trên Lưu Ảnh Ngọc, có thể ghi lại hình ảnh trong một đoạn thời gian, hiển nhiên Long Trần đã đoán được ý đồ của Anh Hầu.
- Ha ha, không ngờ lại bị ngươi nhận ra, đúng là không thú vị.
Anh Hầu nhẹ nhàng vuốt ve Lưu Ảnh Ngọc trước ngực, nói:
- Không sai, tặng lễ phải tặng nguyên bộ, ta trước tiên định tặng đầu của ngươi cho hắn, sau đó lại cho hắn xem hình ảnh ngươi giãy dụa, như vậy mới có thể hóa giải được mối hận kìm nén trong lòng nhiều năm.
Long Trần cười ha ha nói:
- Ám chiêu, tên tiểu nhân hèn hạ, ẻo lả bán nam bán nữ.
Ngươi cũng chỉ xứng chơi loại thủ đoạn không thể đưa lên mặt bàn này thôi, cha ta có thể chém được một ngón tay của ngươi, hôm nay ta muốn chém thủ cấp của ngươi.
Đột nhiên, dưới chân Long Trần giậm một cái, đại địa cũng chấn động theo, cả người giống như một đạo cuồng phong, lao về phía Anh Hầu, một kiếm chém xuống.
- Hừ, tiểu nhi vô tri, hôm nay để cho ngươi biết sự đáng sợ sau khi lực và khí kết hợp.
Anh Hầu hừ lạnh một tiếng, quanh người không gió tự động, đột nhiên trên làn da lộ ra ngoài, gân xanh từ từ nổi lên, giống như một con rắn nhỏ bò dưới da.
Đó là biểu hiện đặc hữu của Dịch Cân cảnh, sau khi gân xanh trên người Anh Hầu lồi lên, khí thế cả người sẽ ầm ầm bùng nổ, năng lượng khủng bố, giống như hỏa diễm lan ra xung quanh, không gian cũng vặn vẹo theo.
Long Trần thấy thế, cắn răng một cái, bất kể Anh Hầu mạnh như thế nào, hắn cũng phải đánh, nếu không hắn sẽ rất khó được chết một cách có tôn nghiêm.
Hắn sợ chết, nếu hắn chết, mẫu thân sẽ thế nào? Sở Dao sẽ thế nào? Ước định của hắn và Mộng Kỳ sẽ thế nào?
Hắn không thể chết được, chỉ có liều một ván, như vậy hắn mới có thể có một chút đường sống, hắn phải tranh thủ, lực lượng toàn thân đều tập trung trên kiếm bản to.
Khi Long Trần quên đi sợ hãi trong lòng, dũng cảm đối mặt với tử vong, Phong Phủ Tinh dưới chân hắn, không qua sự thôi động của Long Trần, bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
Chỉ là khi vận chuyển được một nửa, giống như bởi vì lực lượng nào đó không đủ, chậm rãi quy về bình tĩnh.
- Giết!
Long Trần hét lớn một tiếng, kiếm khí kinh thiên, lực dồn vào hai tay, cả người tỏa ra khí thế thẳng tiến không lùi, một kiếm chém xuống.
Anh Hầu cũng không giống như nóng lòng muốn giết bọn họ, chống trường kiếm xuống đất, giống như cây gậy, thản nhiên nói:
- Tuy không nhìn ra tu vi của các ngươi, có điều trên người các ngươi đều không có một tia huyết khí, điều này chứng minh các ngươi chỉ là Tụ Khí cảnh mà thôi.
Làm lễ vật ta tặng cho phụ thân ngươi, ta sẽ phá lệ thi ân, nói cho các ngươi biết chênh lệch giữa các ngươi và ta là bao lớn nhé.
Tụ Khí cảnh, dùng thiên địa linh khí rót vào thân thể, tồn trữ năng lượng thiên địa cho mình sử dụng, cái tu là khí.
Ngưng Huyết cảnh, là dùng thiên địa linh khí chiết xuất máu, khiến năng lượng thân thể cường đại hơn, cái tu là lực.
Một khí một lực, hai cái hỗ trợ nhau, có thể bộc phát ra lực lượng cường đại, nhưng lực lượng này chỉ là cộng lại mà thôi.
Mà đến Dịch Cân cảnh, lực dưỡng gân, khí dưỡng thần, lực và khí đều sẽ đạt tới một sự dung hợp hoàn mỹ, phàm nhân thường xuyên nói khí lực, kỳ thật là một đạo lý.
Có điều uy lực khí và lực kết hợp của Dịch Cân cảnh, sẽ không phải cộng mà là nhân, nếu nói lực lượng của Ngưng Huyết cảnh là mười cộng mười, như vậy Dịch Cân cảnh chính là mười nhân mười.
Long Trần nghe vậy, trong lòng chấn động mãnh liệt, hắn biết Anh Hầu tuyệt đối không có hảo tâm giảng giải những điều này cho mình như vậy.
Hắn đây là đang nói với mình, thực lực giữa mình và hắn là chênh lệch bao lớn, khiến mình từ bỏ giãy dụa, khiến mình triệt để tuyệt vọng.
Tuy biết Anh Hầu là cố ý, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi kinh hãi, nếu đúng như hắn nói, vậy mình thật sự là một chút cơ hội cũng không có.
Hơn nữa trước tiên không nói tới lực lượng, chỉ là thân pháp quỷ dị và tốc độ nhanh như thiểm điện đó của Anh Hầu, đã đủ để khiến hắn sợ hãi run rẩy rồi.
Đây là một tử cục, chẳng trách Tứ hoàng tử dám tính kế mình như vậy, mình giết Hạ Trường Phong, sau đó mình lại bị Anh Hầu giết, tất cả trở về bình tĩnh, tính kế thâm thật.
A Man hiển nhiên không nghĩ nhiều như Long Trần, chỉ nhìn chằm chằm Anh Hầu, đồng thời hỏi:
- Long ca, hắn nói gì thế, cái gì mà nhân với cộng? Cái gì mà tụ khí ngưng huyết?
- Đừng bận tâm hắn nói gì, nhớ kỹ lời ta vừa rồi nói với ngươi.
Long Trần thấp giọng nói, đồng thời toàn thân đề phòng nhìn Anh Hầu.
Anh Hầu thản nhiên nhìn Long Trần:
- Sao? Lúc này rồi mà vẫn muốn giãy dụa à, chẳng lẽ ngươi vẫn hoài nghi lời nói của bản hầu?
- Vù.
Long Trần rung kiếm bản to trong tay, phát ra một tiếng gió, chỉ vào Anh Hầu, cười lạnh nói:
- Ở ngực ngươi có một viên Lưu Ảnh Ngọc, ngươi là muốn ghi lại hình ảnh trước khi chết của ta, sau đó cho cha ta xem, để đả kích hắn.
Lúc trước bởi vì quá khẩn trương, hiện giờ Long Trần mới phát hiện trước ngực Anh Hầu đeo một tấm ngọc bài tạo hình cổ quái.
Bên trên ngọc bài đó có rất nhiều văn lộ gấp khúc, tuy Long Trần chưa tiếp xúc với Minh Văn Thuật, nhưng cũng có nghe nói tới Lưu Ảnh Ngọc.
Kích hoạt phù văn trên Lưu Ảnh Ngọc, có thể ghi lại hình ảnh trong một đoạn thời gian, hiển nhiên Long Trần đã đoán được ý đồ của Anh Hầu.
- Ha ha, không ngờ lại bị ngươi nhận ra, đúng là không thú vị.
Anh Hầu nhẹ nhàng vuốt ve Lưu Ảnh Ngọc trước ngực, nói:
- Không sai, tặng lễ phải tặng nguyên bộ, ta trước tiên định tặng đầu của ngươi cho hắn, sau đó lại cho hắn xem hình ảnh ngươi giãy dụa, như vậy mới có thể hóa giải được mối hận kìm nén trong lòng nhiều năm.
Long Trần cười ha ha nói:
- Ám chiêu, tên tiểu nhân hèn hạ, ẻo lả bán nam bán nữ.
Ngươi cũng chỉ xứng chơi loại thủ đoạn không thể đưa lên mặt bàn này thôi, cha ta có thể chém được một ngón tay của ngươi, hôm nay ta muốn chém thủ cấp của ngươi.
Đột nhiên, dưới chân Long Trần giậm một cái, đại địa cũng chấn động theo, cả người giống như một đạo cuồng phong, lao về phía Anh Hầu, một kiếm chém xuống.
- Hừ, tiểu nhi vô tri, hôm nay để cho ngươi biết sự đáng sợ sau khi lực và khí kết hợp.
Anh Hầu hừ lạnh một tiếng, quanh người không gió tự động, đột nhiên trên làn da lộ ra ngoài, gân xanh từ từ nổi lên, giống như một con rắn nhỏ bò dưới da.
Đó là biểu hiện đặc hữu của Dịch Cân cảnh, sau khi gân xanh trên người Anh Hầu lồi lên, khí thế cả người sẽ ầm ầm bùng nổ, năng lượng khủng bố, giống như hỏa diễm lan ra xung quanh, không gian cũng vặn vẹo theo.
Long Trần thấy thế, cắn răng một cái, bất kể Anh Hầu mạnh như thế nào, hắn cũng phải đánh, nếu không hắn sẽ rất khó được chết một cách có tôn nghiêm.
Hắn sợ chết, nếu hắn chết, mẫu thân sẽ thế nào? Sở Dao sẽ thế nào? Ước định của hắn và Mộng Kỳ sẽ thế nào?
Hắn không thể chết được, chỉ có liều một ván, như vậy hắn mới có thể có một chút đường sống, hắn phải tranh thủ, lực lượng toàn thân đều tập trung trên kiếm bản to.
Khi Long Trần quên đi sợ hãi trong lòng, dũng cảm đối mặt với tử vong, Phong Phủ Tinh dưới chân hắn, không qua sự thôi động của Long Trần, bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
Chỉ là khi vận chuyển được một nửa, giống như bởi vì lực lượng nào đó không đủ, chậm rãi quy về bình tĩnh.
- Giết!
Long Trần hét lớn một tiếng, kiếm khí kinh thiên, lực dồn vào hai tay, cả người tỏa ra khí thế thẳng tiến không lùi, một kiếm chém xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.