Chương 162: Lưỡng bại câu thương (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
- Long Trần, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.
Nhẹ nhàng đặt tín hàm xuống, bưng lên một chén trà thơm trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, một nam tử áo trắng bước vào.
Nhìn thấy nam tử áo trắng, Tứ hoàng tử mỉm cười:
- Sở Hạ đã sớm đun trà, chờ các hạ từ lâu, có điều các hạ đến hơi muộn, đành phải tự mình uống trước một ngụm, hy vọng các hạ không lấy làm phiền lòng.
Hai mắt nam tử áo trắng vốn lạnh như băng, sâu trong con ngươi tràn ngập sát ý, có điều vì những lời của Tứ hoàng tử, lại ngây ra một lúc..
- Ngươi biết ta là ai à?
Nam tử áo trắng lạnh lùng nói.
- Biết một chút.
- Vậy ngươi có biết ta vì sao lại tới đây không?
- Giết ta.
Tứ hoàng tử thản nhiên nói, hai chữ đó vốn khiến người ta kinh hãi, nhưng ở trong miệng hắn lại vô cùng bình thản.
- Biết ta tới giết ngươi, còn bình tĩnh như vậy à?
Mắt nam tử áo trắng hơi nhíu lại.
- Bởi vì ta biết ngươi không giết được ta.
- Ha ha, Lạc Phương ta muốn giết ngươi, cho dù người của cả đế quốc cộng lại cũng không cản được.
Nam tử áo trắng cười lạnh nói.
- Không phải vấn đề có cản được hay không, bởi vì ta không cần cản, ta biết ngươi sẽ không giết ta.
Tứ hoàng tử nói một cách vô cùng khẳng định.
- Ồ? Ta cũng muốn nghe thử.
Nam tử áo trắng giống như bị lời nói của Tứ hoàng tử khơi dậy hứng thú.
- Thứ nhất, ta cho rằng Hạ Trường Phong không phải bạn hợp tác nhất của ngươi, sự ngu xuẩn của hắn đã chứng minh điểm này, cho nên hắn đã chết.
- Tiếp tục.
- Thứ hai, ngươi có bạn hợp tác tốt hơn, phục vụ cho ngươi cũng hữu hiệu hơn hắn, khiến ngươi làm ít công to.
- Người ngươi nói chính là ngươi?
Nam tử áo trắng nói.
- Không sai.
- Lý do?
- Lý do chính là ta biết toàn bộ về kế hoạch của các ngươi, ta biết làm thế nào để người không mất một giọt máu mà vẫn có thể lấy được 'Cái đó'.
Ngữ khí của Tứ hoàng tử vô cùng kiên định.
Thấy nam tử áo trắng không nói gì, Tứ hoàng tử tiếp tục nói:
- Chuyện này các ngươi đã lót đường hai mươi mấy năm, bắt đầu từ khi mẫu thân ta gả cho Phượng Minh hoàng đế, các ngươi thủy chung vẫn dè dặt, mục đích chính là không muốn dẫn tới động tĩnh quá lớn.
Lợi dụng mẹ con chúng ta, thành công kiềm chế toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc, bệ hạ đã triệt để toi rồi, mà Thái Hậu cũng bị mẫu thân ta nắm giữ.
Người biết bí mật này, trừ Long Thiên Khiếu ra, toàn bộ đều là người của chúng ta, cho nên hiện tại người duy nhất cần bận tâm cũng chỉ có Long Thiên Khiếu.
Mà Long Thiên Khiếu những năm gần đây thủy chung không chịu quy thuận ta, hắn hình như cũng phát giác ra một số manh mối, trở nên cảnh giác hơn, vẫn cự tuyệt quay về đế đô.
Cho nên hiện tại, Long Thiên Khiếu mới là chướng ngại lớn nhất trong kế hoạch của ngươi, ta nói không sai chứ.
Nam tử áo trắng nhíu mày nói:
- Những gì người nói đều là thừa thãi, chẳng khác nào chưa nói gì.
Tứ hoàng tử mỉm cười nói:
- Nếu nói, ta có thể giải nan đề của Long Thiên Khiếu, ngươi còn cho rằng ta lắm lời không?
- Thật ư?
Nam tử áo trắng nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử, nói.
- Ta chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, Sở Hạ sinh ra ở Phượng Minh, trời sinh đã bị người khác coi là quân cờ, ta đã chịu đựng đủ loại cuộc sống không thấy ánh mặt trời này rồi, cho nên ta muốn hợp tác với ngươi, ta giúp ngươi giải quyết Long Thiên Khiếu, ngươi giúp ta đi lên hoàng vị.
Tứ hoàng tử nói đến về sau, hô hấp trở nên có chút trầm trọng, hiển nhiên hắn lúc này đang vô cùng khẩn trương.
Tuy hắn cũng là hoàng tử, nhưng hắn là mang theo sứ mệnh tới thế giới này, thân là gián điệp, hắn giống như quỷ, vĩnh viễn không thể ra trước ánh sáng.
Hắn chịu áp lực quá lâu rồi, hắn cần được phóng thích, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy tên ngu xuẩn Hạ Trường Phong kia, không ngờ có thể tác uy tác phúc với hắn, bày ra sắc mặt cao cao tại thượng, hắn lúc đó dã quyết định phải tiêu diệt tên hỗn đản này, khiến mình trở thành người hợp tác với nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng nhìn Tứ hoàng tử, gằn từng chữ một:
- Lợi thế của ngươi là ở đây?
Tứ hoàng tử thấy nam tử áo trắng không cự tuyệt, trong lòng mừng rỡ, trên mặt cũng hiện lên vẻ tự tin, vươn tay ra đưa cho nam tử áo trắng một thứ.
Nam tử áo trắng nhìn về phía thứ này, không khỏi cả kinh.
Nhẹ nhàng đặt tín hàm xuống, bưng lên một chén trà thơm trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, một nam tử áo trắng bước vào.
Nhìn thấy nam tử áo trắng, Tứ hoàng tử mỉm cười:
- Sở Hạ đã sớm đun trà, chờ các hạ từ lâu, có điều các hạ đến hơi muộn, đành phải tự mình uống trước một ngụm, hy vọng các hạ không lấy làm phiền lòng.
Hai mắt nam tử áo trắng vốn lạnh như băng, sâu trong con ngươi tràn ngập sát ý, có điều vì những lời của Tứ hoàng tử, lại ngây ra một lúc..
- Ngươi biết ta là ai à?
Nam tử áo trắng lạnh lùng nói.
- Biết một chút.
- Vậy ngươi có biết ta vì sao lại tới đây không?
- Giết ta.
Tứ hoàng tử thản nhiên nói, hai chữ đó vốn khiến người ta kinh hãi, nhưng ở trong miệng hắn lại vô cùng bình thản.
- Biết ta tới giết ngươi, còn bình tĩnh như vậy à?
Mắt nam tử áo trắng hơi nhíu lại.
- Bởi vì ta biết ngươi không giết được ta.
- Ha ha, Lạc Phương ta muốn giết ngươi, cho dù người của cả đế quốc cộng lại cũng không cản được.
Nam tử áo trắng cười lạnh nói.
- Không phải vấn đề có cản được hay không, bởi vì ta không cần cản, ta biết ngươi sẽ không giết ta.
Tứ hoàng tử nói một cách vô cùng khẳng định.
- Ồ? Ta cũng muốn nghe thử.
Nam tử áo trắng giống như bị lời nói của Tứ hoàng tử khơi dậy hứng thú.
- Thứ nhất, ta cho rằng Hạ Trường Phong không phải bạn hợp tác nhất của ngươi, sự ngu xuẩn của hắn đã chứng minh điểm này, cho nên hắn đã chết.
- Tiếp tục.
- Thứ hai, ngươi có bạn hợp tác tốt hơn, phục vụ cho ngươi cũng hữu hiệu hơn hắn, khiến ngươi làm ít công to.
- Người ngươi nói chính là ngươi?
Nam tử áo trắng nói.
- Không sai.
- Lý do?
- Lý do chính là ta biết toàn bộ về kế hoạch của các ngươi, ta biết làm thế nào để người không mất một giọt máu mà vẫn có thể lấy được 'Cái đó'.
Ngữ khí của Tứ hoàng tử vô cùng kiên định.
Thấy nam tử áo trắng không nói gì, Tứ hoàng tử tiếp tục nói:
- Chuyện này các ngươi đã lót đường hai mươi mấy năm, bắt đầu từ khi mẫu thân ta gả cho Phượng Minh hoàng đế, các ngươi thủy chung vẫn dè dặt, mục đích chính là không muốn dẫn tới động tĩnh quá lớn.
Lợi dụng mẹ con chúng ta, thành công kiềm chế toàn bộ Phượng Minh Đế Quốc, bệ hạ đã triệt để toi rồi, mà Thái Hậu cũng bị mẫu thân ta nắm giữ.
Người biết bí mật này, trừ Long Thiên Khiếu ra, toàn bộ đều là người của chúng ta, cho nên hiện tại người duy nhất cần bận tâm cũng chỉ có Long Thiên Khiếu.
Mà Long Thiên Khiếu những năm gần đây thủy chung không chịu quy thuận ta, hắn hình như cũng phát giác ra một số manh mối, trở nên cảnh giác hơn, vẫn cự tuyệt quay về đế đô.
Cho nên hiện tại, Long Thiên Khiếu mới là chướng ngại lớn nhất trong kế hoạch của ngươi, ta nói không sai chứ.
Nam tử áo trắng nhíu mày nói:
- Những gì người nói đều là thừa thãi, chẳng khác nào chưa nói gì.
Tứ hoàng tử mỉm cười nói:
- Nếu nói, ta có thể giải nan đề của Long Thiên Khiếu, ngươi còn cho rằng ta lắm lời không?
- Thật ư?
Nam tử áo trắng nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử, nói.
- Ta chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, Sở Hạ sinh ra ở Phượng Minh, trời sinh đã bị người khác coi là quân cờ, ta đã chịu đựng đủ loại cuộc sống không thấy ánh mặt trời này rồi, cho nên ta muốn hợp tác với ngươi, ta giúp ngươi giải quyết Long Thiên Khiếu, ngươi giúp ta đi lên hoàng vị.
Tứ hoàng tử nói đến về sau, hô hấp trở nên có chút trầm trọng, hiển nhiên hắn lúc này đang vô cùng khẩn trương.
Tuy hắn cũng là hoàng tử, nhưng hắn là mang theo sứ mệnh tới thế giới này, thân là gián điệp, hắn giống như quỷ, vĩnh viễn không thể ra trước ánh sáng.
Hắn chịu áp lực quá lâu rồi, hắn cần được phóng thích, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy tên ngu xuẩn Hạ Trường Phong kia, không ngờ có thể tác uy tác phúc với hắn, bày ra sắc mặt cao cao tại thượng, hắn lúc đó dã quyết định phải tiêu diệt tên hỗn đản này, khiến mình trở thành người hợp tác với nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng nhìn Tứ hoàng tử, gằn từng chữ một:
- Lợi thế của ngươi là ở đây?
Tứ hoàng tử thấy nam tử áo trắng không cự tuyệt, trong lòng mừng rỡ, trên mặt cũng hiện lên vẻ tự tin, vươn tay ra đưa cho nam tử áo trắng một thứ.
Nam tử áo trắng nhìn về phía thứ này, không khỏi cả kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.