Chương 197: Nam nhân mạnh nhất Phượng Minh (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Vân Kỳ Đại Sư vốn vẫn phong khinh vân đạm bỗng nhiên bùng nổ, một cây trường thương hỏa diễm dài đến một trượng trong tay mang theo ý hủy diệt muốn diệt thế trảm thiên.
Binh khí trong tay bọn họ không phải binh khí chân chính, mà là áp súc đan hỏa đến cực hạn, hiển hóa hỏa diễm ra ở bên ngoài cơ thể, cọi được gọi là Viêm Khí.
Đó là bản mạng chi hỏa của Đan tu, là bọn họ ngưng tụ công lực cả đời, sức phá hoại không thể nghi ngờ, nghe nói luyện đến cảnh giới cao nhất có thể đốt trời đun biển.
Vệ Thương và Vương Lộ Dương ngay lập tức sinh ra cảm ứng, giật nảy mình, liệt diễm trong tay biến thành vũ khí, vội vàng chắn trước người.
Ba kiện Viêm Khí va vào nhau, mọi người đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng rực, sau đó cảm thấy mình giống như bị mù, không nhìn thấy gì nữa, lúc này bên tai mới truyền đến một tiếng nổ vang, sóng khí nóng rực truyền đến, khiến người ta giống như đặt mình trong lò lửa.
Đám người Thạch Phong biến sắc, bọn họ cách chiến trường gần nhất, chỉ là mấy chục trượng mà thôi, dư ba của chiến đấu có thể đốt bọn họ thành lợn nướng.
Nhưng bọn họ muốn lui về phía sau cũng không còn kịp rồi, đúng lúc này một đạo kiếm mang hiện lên, nặng nề chém xuống đất.
Đám người Thạch Phong cảm thấy trời lập tức đen xì, tiếp theo cả người trầm xuống, bị bùn đất rất dày đè ở phía dưới.
Khi Thạch Phong từ trong bùn đất nóng bỏng chui ra, mới phát hiện trong phạm vi trăm trượng chung quanh, đã biến thành một mảng đất khô cằn, đang bốc ra nhiệt khí, tỏa ra khí tức khó ngửi.
- Các ngươi lui về phía sau đi.
Thanh âm của Sở Dao truyền đến, vừa rồi chính là nàng ta cứu đám người Thạch Phong, nàng ta không thể ngăn cản hỏa diễm, thế là trong cái khó ló cái khôn, một kiếm chém xuống đất, gẩy lên mảng lớn bùn đất, vùi lấp đám người Thạch Phong.
Có một tầng bùn đất dày chống đỡ, bọn họ bình yên vượt qua đợt công kích này, nếu không, bọn họ không chết cũng trọng thương.
Đám người Thạch Phong vội vàng lui về phía sau, sau lưng bọn họ mấy trăm trượng chính là hình đài, nhưng bọn họ không dám xông qua, bởi vì nơi đó có đao phủ, bọn họ sợ Tứ hoàng tử đột nhiên hạ lệnh trảm sát mọi người.
Tốc độ của họ cho nhanh tới mấy cũng không bằng được những đao phủ đó, cho nên không thể manh động, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Rầm rầm.
Nổ vang liên tục, sóng khí cuồn cuộn bùng nổ, người thường chỉ có thể nhìn hỏa diễm đầy trời, không nhìn rõ tình huống trong hỏa diễm.
Chỉ có cường giả từ Ngưng Huyết cảnh trở lên, thị lực cường đại mới có thể nhìn thấy ba hỏa diễm hình người bên trong, không ngừng va chạm, Viêm Khí quay cuồng, khí thế kinh thiên.
- Thì ra, lần trước ngươi che giấu thực lực.
Liên tục va chạm mấy lần, Vệ Thương và Vương Lộ Dương liên tục bị chấn cho phải lui về phía sau, Vệ Thương cuối cùng sắc mặt âm trầm, nhìn ra manh mối.
- Nói ít thôi, hôm nay hai người chúng ta triệt để kết thúc đi.
Vân Kỳ hừ lạnh một tiếng, linh khí toàn thân vận chuyển, thế công càng thêm sắc bén, chiêu số càng lúc càng tàn nhẫn, khiến cho hai người liên tục lui về phía sau.
Mọi người sợ tới ngây đơ, đây là Đan Sư chiến đấu à? Quả thực là chiến thần hỏa diễm tranh đấu, cường giả bình thường đừng nói là tham gia, ngay cả tới gần cũng không làm được.
Không đợi công kích đến đã bị đốt thành than củi, Đan tu thật sự quá đáng sợ, căn bản không thể ngăn cản.
Vân Kỳ Đại Sư lấy một địch hai, triển khai đại chiến kinh thế, hỏa diễm ngút trời, cho dù là Vệ Thương và Vương Lộ Dương liên thủ vẫn bị đánh cho phải liên tục rút lui.
Vương Lộ Dương và Vệ Thương đều là Đan Sư, nhưng tạo nghệ trên đan hỏa hiển nhiên kém xa Vân Kỳ Đại Sư, trong lòng hai người không khỏi kinh hãi.
Vệ Thương vừa kinh hãi, đồng thời cũng không khỏi thầm hô may mắn, hắn không ngờ Vân Kỳ lại che giấu sâu như vậy, nếu hắn chỉ có một mình, chỉ sợ hôm nay phải dữ nhiều lành ít rồi.
Lực lượng đan hỏa của ba người cực kỳ hùng hồn, liên tục kịch chiến hơn ba mươi hiệp, khí thế không hề có dấu hiệu suy kiệt, tuy Vệ Thương và Vương Lộ Dương rơi vào hạ phong, có điều chiến đấu ở trạng thái giằng co, trong nhất thời vẫn không thể phân ra thắng bại.
- Tiểu nha đầu, lần này không có ai giúp ngươi nữa rồi, chết đi.
Cáp Kỳ đột nhiên cười gằn một tiếng, đánh về phía Sở Dao đang quan chiến ở xa xa, vừa rồi nếu không phải có Vân Kỳ nhúng tay, hắn đã đắc thủ rồi.
Lúc này thấy không còn ai cản tay cản chân, dưới chân khẽ động, đánh về phía Sở Dao.
Vù.
Thân hình Cáp Kỳ vừa động, bỗng nhiên cảm thấy khí lưu có dị biến, kinh nghiệm chém giết sinh tử nhiều năm khiến hắn vội vàng dừng lại.
Vù.
Một đạo hàn quang hiện lên, kéo theo một chùm mưa máu, đó là một mũi tên, xẹt qua mặt xẹt qua, bắn vỡ mũi hắn, nếu phản ứng của Cáp Kỳ chậm hơn một chút, đầu hắn đã bị bắn thủng.
- Con dâu của Long gia ta mà ngươi cũng dám bắt nạt à?
Một thanh âm hùng hậu truyền khắp cả sân, khiến người ta tâm thần run rẩy, trong thanh âm ẩn chứa sự miệt thị và sát ý cực độ.
Mọi người chấn động, ngay khi mọi người bị đại chiến của Vân Kỳ hấp dẫn, không biết từ lúc nào, trong sân có thêm ba thân ảnh.
Người đằng trước thân hình cao lớn, mũi sư tử miệng rộng, mi dài như kiếm, vô cùng uy vũ, trên gương mặt giống như đao gọt, mang theo sát ý lạnh như băng.
- Long Thiên Khiếu.
Đám người Tứ hoàng tử hét lên, người đó chính là một trong tam đại cao thủ của đế quốc, Trấn Viễn Hậu Long Thiên Khiếu, còn được gọi là nam nhân mạnh nhất Phượng Minh.
Bất luận là các chiến sĩ của Đại Hạ Đế Quốc, hay là Phượng Minh Đế Quốc, trong lòng đều kinh hoàng, bọn họ bị khí thế trên người Long Thiên Khiếu chấn nhiếp.
Thiếu chút nữa thì một tên bắn chết một vị cường giả Dịch Cân cảnh, đây là cường đại cỡ nào? Cái danh Quân Thần này quả nhiên danh bất hư truyền.
Sở Dao giờ mới biết, người này chính là phụ thân của Long Trần, có điều Long Thiên Khiếu vừa rồi gọi "Con dâu" khiến Sở Dao xấu hổ đỏ mặt, nhưng trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.
Trường cung trong tay khẽ động, một mũi tên giống như một đạo thiểm điện bay ra, tới thẳng pháp trường, cơ hồ vừa rơi dây đã tới pháp trường.
Phập phập phập phập.
Binh khí trong tay bọn họ không phải binh khí chân chính, mà là áp súc đan hỏa đến cực hạn, hiển hóa hỏa diễm ra ở bên ngoài cơ thể, cọi được gọi là Viêm Khí.
Đó là bản mạng chi hỏa của Đan tu, là bọn họ ngưng tụ công lực cả đời, sức phá hoại không thể nghi ngờ, nghe nói luyện đến cảnh giới cao nhất có thể đốt trời đun biển.
Vệ Thương và Vương Lộ Dương ngay lập tức sinh ra cảm ứng, giật nảy mình, liệt diễm trong tay biến thành vũ khí, vội vàng chắn trước người.
Ba kiện Viêm Khí va vào nhau, mọi người đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng rực, sau đó cảm thấy mình giống như bị mù, không nhìn thấy gì nữa, lúc này bên tai mới truyền đến một tiếng nổ vang, sóng khí nóng rực truyền đến, khiến người ta giống như đặt mình trong lò lửa.
Đám người Thạch Phong biến sắc, bọn họ cách chiến trường gần nhất, chỉ là mấy chục trượng mà thôi, dư ba của chiến đấu có thể đốt bọn họ thành lợn nướng.
Nhưng bọn họ muốn lui về phía sau cũng không còn kịp rồi, đúng lúc này một đạo kiếm mang hiện lên, nặng nề chém xuống đất.
Đám người Thạch Phong cảm thấy trời lập tức đen xì, tiếp theo cả người trầm xuống, bị bùn đất rất dày đè ở phía dưới.
Khi Thạch Phong từ trong bùn đất nóng bỏng chui ra, mới phát hiện trong phạm vi trăm trượng chung quanh, đã biến thành một mảng đất khô cằn, đang bốc ra nhiệt khí, tỏa ra khí tức khó ngửi.
- Các ngươi lui về phía sau đi.
Thanh âm của Sở Dao truyền đến, vừa rồi chính là nàng ta cứu đám người Thạch Phong, nàng ta không thể ngăn cản hỏa diễm, thế là trong cái khó ló cái khôn, một kiếm chém xuống đất, gẩy lên mảng lớn bùn đất, vùi lấp đám người Thạch Phong.
Có một tầng bùn đất dày chống đỡ, bọn họ bình yên vượt qua đợt công kích này, nếu không, bọn họ không chết cũng trọng thương.
Đám người Thạch Phong vội vàng lui về phía sau, sau lưng bọn họ mấy trăm trượng chính là hình đài, nhưng bọn họ không dám xông qua, bởi vì nơi đó có đao phủ, bọn họ sợ Tứ hoàng tử đột nhiên hạ lệnh trảm sát mọi người.
Tốc độ của họ cho nhanh tới mấy cũng không bằng được những đao phủ đó, cho nên không thể manh động, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Rầm rầm.
Nổ vang liên tục, sóng khí cuồn cuộn bùng nổ, người thường chỉ có thể nhìn hỏa diễm đầy trời, không nhìn rõ tình huống trong hỏa diễm.
Chỉ có cường giả từ Ngưng Huyết cảnh trở lên, thị lực cường đại mới có thể nhìn thấy ba hỏa diễm hình người bên trong, không ngừng va chạm, Viêm Khí quay cuồng, khí thế kinh thiên.
- Thì ra, lần trước ngươi che giấu thực lực.
Liên tục va chạm mấy lần, Vệ Thương và Vương Lộ Dương liên tục bị chấn cho phải lui về phía sau, Vệ Thương cuối cùng sắc mặt âm trầm, nhìn ra manh mối.
- Nói ít thôi, hôm nay hai người chúng ta triệt để kết thúc đi.
Vân Kỳ hừ lạnh một tiếng, linh khí toàn thân vận chuyển, thế công càng thêm sắc bén, chiêu số càng lúc càng tàn nhẫn, khiến cho hai người liên tục lui về phía sau.
Mọi người sợ tới ngây đơ, đây là Đan Sư chiến đấu à? Quả thực là chiến thần hỏa diễm tranh đấu, cường giả bình thường đừng nói là tham gia, ngay cả tới gần cũng không làm được.
Không đợi công kích đến đã bị đốt thành than củi, Đan tu thật sự quá đáng sợ, căn bản không thể ngăn cản.
Vân Kỳ Đại Sư lấy một địch hai, triển khai đại chiến kinh thế, hỏa diễm ngút trời, cho dù là Vệ Thương và Vương Lộ Dương liên thủ vẫn bị đánh cho phải liên tục rút lui.
Vương Lộ Dương và Vệ Thương đều là Đan Sư, nhưng tạo nghệ trên đan hỏa hiển nhiên kém xa Vân Kỳ Đại Sư, trong lòng hai người không khỏi kinh hãi.
Vệ Thương vừa kinh hãi, đồng thời cũng không khỏi thầm hô may mắn, hắn không ngờ Vân Kỳ lại che giấu sâu như vậy, nếu hắn chỉ có một mình, chỉ sợ hôm nay phải dữ nhiều lành ít rồi.
Lực lượng đan hỏa của ba người cực kỳ hùng hồn, liên tục kịch chiến hơn ba mươi hiệp, khí thế không hề có dấu hiệu suy kiệt, tuy Vệ Thương và Vương Lộ Dương rơi vào hạ phong, có điều chiến đấu ở trạng thái giằng co, trong nhất thời vẫn không thể phân ra thắng bại.
- Tiểu nha đầu, lần này không có ai giúp ngươi nữa rồi, chết đi.
Cáp Kỳ đột nhiên cười gằn một tiếng, đánh về phía Sở Dao đang quan chiến ở xa xa, vừa rồi nếu không phải có Vân Kỳ nhúng tay, hắn đã đắc thủ rồi.
Lúc này thấy không còn ai cản tay cản chân, dưới chân khẽ động, đánh về phía Sở Dao.
Vù.
Thân hình Cáp Kỳ vừa động, bỗng nhiên cảm thấy khí lưu có dị biến, kinh nghiệm chém giết sinh tử nhiều năm khiến hắn vội vàng dừng lại.
Vù.
Một đạo hàn quang hiện lên, kéo theo một chùm mưa máu, đó là một mũi tên, xẹt qua mặt xẹt qua, bắn vỡ mũi hắn, nếu phản ứng của Cáp Kỳ chậm hơn một chút, đầu hắn đã bị bắn thủng.
- Con dâu của Long gia ta mà ngươi cũng dám bắt nạt à?
Một thanh âm hùng hậu truyền khắp cả sân, khiến người ta tâm thần run rẩy, trong thanh âm ẩn chứa sự miệt thị và sát ý cực độ.
Mọi người chấn động, ngay khi mọi người bị đại chiến của Vân Kỳ hấp dẫn, không biết từ lúc nào, trong sân có thêm ba thân ảnh.
Người đằng trước thân hình cao lớn, mũi sư tử miệng rộng, mi dài như kiếm, vô cùng uy vũ, trên gương mặt giống như đao gọt, mang theo sát ý lạnh như băng.
- Long Thiên Khiếu.
Đám người Tứ hoàng tử hét lên, người đó chính là một trong tam đại cao thủ của đế quốc, Trấn Viễn Hậu Long Thiên Khiếu, còn được gọi là nam nhân mạnh nhất Phượng Minh.
Bất luận là các chiến sĩ của Đại Hạ Đế Quốc, hay là Phượng Minh Đế Quốc, trong lòng đều kinh hoàng, bọn họ bị khí thế trên người Long Thiên Khiếu chấn nhiếp.
Thiếu chút nữa thì một tên bắn chết một vị cường giả Dịch Cân cảnh, đây là cường đại cỡ nào? Cái danh Quân Thần này quả nhiên danh bất hư truyền.
Sở Dao giờ mới biết, người này chính là phụ thân của Long Trần, có điều Long Thiên Khiếu vừa rồi gọi "Con dâu" khiến Sở Dao xấu hổ đỏ mặt, nhưng trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.
Trường cung trong tay khẽ động, một mũi tên giống như một đạo thiểm điện bay ra, tới thẳng pháp trường, cơ hồ vừa rơi dây đã tới pháp trường.
Phập phập phập phập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.