Chương 208: Nam tử áo trắng (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Hiện giờ cường giả Dịch Cân cảnh của Đại Hạ lại người chết người bị thương, vua của một nước cũng bị trảm sát dưới thành, bọn họ làm sao còn muốn tiếp tục chịu chết? Hoàn toàn không để ý tới tiếng quát mắng của tướng lãnh, bỏ chạy thục mạng.
Tinh nhuệ của Đại Hạ Đế Quốc giống như chó nhà có tang rút lui, các binh tướng bên Phượng Minh Đế Quốc cũng choáng váng.
Hiện giờ chiến cuộc nghịch chuyển, Long gia phụ tử chiến lực kinh thiên, chém liền mấy vị cường giả Dịch Cân cảnh, không ai có thể ngăn cản.
Những binh lính vừa rồi còn vọng tưởng kích sát người Long gia, đạt được mộng đẹp thăng chức rất nhanh, lúc này đã triệt để trợn tròn mắt.
Bọn họ cũng muốn chạy, nhưng bọn họ không chạy được, cho dù bọn họ chạy, thân nhân của bọn họ cũng không chạy được, trong nhất thời trong lòng bọn họ tràn ngập hối hận, đều lùi về phía sau, rời xa khu vực trung tâm, hiện tại bọn họ chỉ có thể quan vọng thôi.
Có điều trước khi chưa thấy kết quả cuối cùng, bọn họ sẽ không tùy tiện có động tác, điều này không chỉ liên quan đến tính mạng của bọn họ, còn có khả năng liên lụy đến người nhà của bọn họ.
Long Trần mỉm cười với Long Thiên Khiếu, cảm thấy mình có cường đại tới mấy, ở trước mặt Long Thiên Khiếu vẫn chỉ tiểu tử hỉ mũi chưa sạch ngày xưa.
Nhìn tình thế trên chiến trường, trừ bên Vân Kỳ Đại Sư, chiến trường đã không còn chiến đấu, đám người Sở Dao đang bảo vệ Long phu nhân, tất cả đều vô cùng an toàn.
Phù.
Vung kiếm bản to trong tay, chậm rãi bước về phía Tứ hoàng tử đang vẻ mặt kinh hãi.
- Sở Hạ, ngươi giỏi tính kế, vậy có từng tính đến kết cục này không?
Long Trần lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Tứ hoàng tử phức tạp nhìn Long Trần, thanh âm có chút khàn khàn:
- Đích xác là chưa tính đến, có lẽ đây là người tính không bằng trời tính?
Hắn lúc này nhớ tới một câu mà lúc trước Vân Kỳ Đại Sư lưu lại, đúng là người tính không bằng trời tính, kế hoạch vốn thiên y vô phùng, không ngờ lại biến thành như vậy, thử hỏi ai có thể ngờ được?
Vốn bố cục này là nhằm vào Long Thiên Khiếu, nhưng quân cờ Long Trần này không ngờ lại hoành không xuất thế, nghịch chuyển cả bàn cờ, lần này hắn thua tới rối tinh rối mù.
- Chuyện đã tới nước này, ta cũng không làm khó dễ ngươi, nói cho ta biết, là ai trộm linh căn của ta, lấy linh cốt của ta, chiếm linh huyết của ta, ta có thể cho ngươi được chết thống khoái.
Long Trần nhìn chằm chằm vào mắt Tứ hoàng tử, nói.
Cho dù với định lực của Long Trần, hô hấp cũng không khỏi có chút trầm trọng, chuyện này cuối cùng đã đến lúc tra ra manh mối, cho dù là hắn cũng không thể bình tĩnh được.
Hắn muốn biết, rốt cuộc là ai mà ngoan độc như vậy, biến mình từ một thiên tài thành phế vật, rốt cuộc là vì gì?
Long Thiên Khiếu ở xa xa biến sắc, giật mình nhìn Long Trần, trong hai mắt hiện lên một tia phức tạp, thở dài một tiếng.
Tứ hoàng tử nghe thấy chất vấn của Long Trần, không khỏi sửng sốt:
- Ngươi đang nói gì?
Trong lòng Long Trần chấn động, hắn vừa rồi khi hỏi ra câu đó, Linh hồn chi lực đã khóa chặt tâm thần của Tứ hoàng tử.
Với Hồn lực cường hãn của Long Trần, Tứ hoàng tử tuyệt đối không thể nói dối, điều này đã chứng tỏ Tứ hoàng tử thật sự không biết.
Thế rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ mình khác với Sở Dao và Sở Phong, tay chân trên người mình không phải Anh Hầu làm?
Trong nhất thời Long Trần không khỏi ngỡ ngàng, không phải Anh Hầu làm, vậy thì là ai?
Hít sâu một hơi, tuy trong lòng đầy thất vọng, có điều hắn biết, Tứ hoàng tử không thể lừa hắn.
- Một khi đã như vậy thì không còn chuyện của ngươi nữa rồi, ngươi còn có gì muốn nói không?
Long Trần nhìn Tứ hoàng tử, nói.
Hiển nhiên Long Trần đã chuẩn bị giết Tứ hoàng tử, tuy vẫn chưa biết rõ đầu đuôi sự việc, có điều người nhằm vào Long gia, bất kể là ai, bất kể có lý do gì, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Tứ hoàng tử thở dài, mặt phức tạp nhìn Long Trần nói:
- Không ngờ, ta tỉ mỉ bố cục nhiều năm như vậy, kết quả là vẫn không được gì.
Tuy thua có chút hồ đồ, nhưng lại khiến người ta không thể sinh ra cảm giác không phục, Long Trần, ngươi là người đầu tiên mà ta bội phục.
- Có thể được người ngươi bội phục giết, nghĩ ngươi cũng có thể nhắm mắt rồi.
Long Trần gật gật đầu nói.
- Ha ha ha, giết chết ta? Ha ha ha.
Tứ hoàng tử ngửa mặt lên trời cười dài, trong hai mắt toàn là vẻ khinh thường:
- Ngươi cho rằng ngươi hiện tại chính là người thắng à? Ngươi sai rồi, cho dù chết, ngươi cũng sẽ chết trước ta.
Long Trần không hề lắm lời, xách trường kiếm lao thẳng tới Tứ hoàng tử, đột nhiên mười mấy cường giả Ngưng Huyết cảnh ở phía trước gục ngã trước người Long Trần.
Những người đó đều là tử sĩ Tứ hoàng tử bồi dưỡng, cho dù đối mặt với Long Trần không thể chiến thắng, cũng không hề sợ hãi mà rút binh khí, công tới Long Trần.
Long Trần chém ra một kiếm, kiếm khí khủng bố quét tới, mười mấy người lập tức bay ngược ra sau, ở trước mặt Long Trần, bọn họ không hề có sức ngăn cản.
Sau khi một kiếm chém bay chướng ngại, dưới chân khẽ động, lao tới Tứ hoàng tử vẫn vẻ mặt lạnh lùng, chém ra một kiếm.
Trước người Tứ hoàng tử có thêm một người, một tay nhẹ nhàng nắm lấy mũi kiếm, một kiếm mang theo lực lượng vạn cân của Long Trần không ngờ bị đỡ được một cách dễ dàng.
Tinh nhuệ của Đại Hạ Đế Quốc giống như chó nhà có tang rút lui, các binh tướng bên Phượng Minh Đế Quốc cũng choáng váng.
Hiện giờ chiến cuộc nghịch chuyển, Long gia phụ tử chiến lực kinh thiên, chém liền mấy vị cường giả Dịch Cân cảnh, không ai có thể ngăn cản.
Những binh lính vừa rồi còn vọng tưởng kích sát người Long gia, đạt được mộng đẹp thăng chức rất nhanh, lúc này đã triệt để trợn tròn mắt.
Bọn họ cũng muốn chạy, nhưng bọn họ không chạy được, cho dù bọn họ chạy, thân nhân của bọn họ cũng không chạy được, trong nhất thời trong lòng bọn họ tràn ngập hối hận, đều lùi về phía sau, rời xa khu vực trung tâm, hiện tại bọn họ chỉ có thể quan vọng thôi.
Có điều trước khi chưa thấy kết quả cuối cùng, bọn họ sẽ không tùy tiện có động tác, điều này không chỉ liên quan đến tính mạng của bọn họ, còn có khả năng liên lụy đến người nhà của bọn họ.
Long Trần mỉm cười với Long Thiên Khiếu, cảm thấy mình có cường đại tới mấy, ở trước mặt Long Thiên Khiếu vẫn chỉ tiểu tử hỉ mũi chưa sạch ngày xưa.
Nhìn tình thế trên chiến trường, trừ bên Vân Kỳ Đại Sư, chiến trường đã không còn chiến đấu, đám người Sở Dao đang bảo vệ Long phu nhân, tất cả đều vô cùng an toàn.
Phù.
Vung kiếm bản to trong tay, chậm rãi bước về phía Tứ hoàng tử đang vẻ mặt kinh hãi.
- Sở Hạ, ngươi giỏi tính kế, vậy có từng tính đến kết cục này không?
Long Trần lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Tứ hoàng tử phức tạp nhìn Long Trần, thanh âm có chút khàn khàn:
- Đích xác là chưa tính đến, có lẽ đây là người tính không bằng trời tính?
Hắn lúc này nhớ tới một câu mà lúc trước Vân Kỳ Đại Sư lưu lại, đúng là người tính không bằng trời tính, kế hoạch vốn thiên y vô phùng, không ngờ lại biến thành như vậy, thử hỏi ai có thể ngờ được?
Vốn bố cục này là nhằm vào Long Thiên Khiếu, nhưng quân cờ Long Trần này không ngờ lại hoành không xuất thế, nghịch chuyển cả bàn cờ, lần này hắn thua tới rối tinh rối mù.
- Chuyện đã tới nước này, ta cũng không làm khó dễ ngươi, nói cho ta biết, là ai trộm linh căn của ta, lấy linh cốt của ta, chiếm linh huyết của ta, ta có thể cho ngươi được chết thống khoái.
Long Trần nhìn chằm chằm vào mắt Tứ hoàng tử, nói.
Cho dù với định lực của Long Trần, hô hấp cũng không khỏi có chút trầm trọng, chuyện này cuối cùng đã đến lúc tra ra manh mối, cho dù là hắn cũng không thể bình tĩnh được.
Hắn muốn biết, rốt cuộc là ai mà ngoan độc như vậy, biến mình từ một thiên tài thành phế vật, rốt cuộc là vì gì?
Long Thiên Khiếu ở xa xa biến sắc, giật mình nhìn Long Trần, trong hai mắt hiện lên một tia phức tạp, thở dài một tiếng.
Tứ hoàng tử nghe thấy chất vấn của Long Trần, không khỏi sửng sốt:
- Ngươi đang nói gì?
Trong lòng Long Trần chấn động, hắn vừa rồi khi hỏi ra câu đó, Linh hồn chi lực đã khóa chặt tâm thần của Tứ hoàng tử.
Với Hồn lực cường hãn của Long Trần, Tứ hoàng tử tuyệt đối không thể nói dối, điều này đã chứng tỏ Tứ hoàng tử thật sự không biết.
Thế rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ mình khác với Sở Dao và Sở Phong, tay chân trên người mình không phải Anh Hầu làm?
Trong nhất thời Long Trần không khỏi ngỡ ngàng, không phải Anh Hầu làm, vậy thì là ai?
Hít sâu một hơi, tuy trong lòng đầy thất vọng, có điều hắn biết, Tứ hoàng tử không thể lừa hắn.
- Một khi đã như vậy thì không còn chuyện của ngươi nữa rồi, ngươi còn có gì muốn nói không?
Long Trần nhìn Tứ hoàng tử, nói.
Hiển nhiên Long Trần đã chuẩn bị giết Tứ hoàng tử, tuy vẫn chưa biết rõ đầu đuôi sự việc, có điều người nhằm vào Long gia, bất kể là ai, bất kể có lý do gì, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Tứ hoàng tử thở dài, mặt phức tạp nhìn Long Trần nói:
- Không ngờ, ta tỉ mỉ bố cục nhiều năm như vậy, kết quả là vẫn không được gì.
Tuy thua có chút hồ đồ, nhưng lại khiến người ta không thể sinh ra cảm giác không phục, Long Trần, ngươi là người đầu tiên mà ta bội phục.
- Có thể được người ngươi bội phục giết, nghĩ ngươi cũng có thể nhắm mắt rồi.
Long Trần gật gật đầu nói.
- Ha ha ha, giết chết ta? Ha ha ha.
Tứ hoàng tử ngửa mặt lên trời cười dài, trong hai mắt toàn là vẻ khinh thường:
- Ngươi cho rằng ngươi hiện tại chính là người thắng à? Ngươi sai rồi, cho dù chết, ngươi cũng sẽ chết trước ta.
Long Trần không hề lắm lời, xách trường kiếm lao thẳng tới Tứ hoàng tử, đột nhiên mười mấy cường giả Ngưng Huyết cảnh ở phía trước gục ngã trước người Long Trần.
Những người đó đều là tử sĩ Tứ hoàng tử bồi dưỡng, cho dù đối mặt với Long Trần không thể chiến thắng, cũng không hề sợ hãi mà rút binh khí, công tới Long Trần.
Long Trần chém ra một kiếm, kiếm khí khủng bố quét tới, mười mấy người lập tức bay ngược ra sau, ở trước mặt Long Trần, bọn họ không hề có sức ngăn cản.
Sau khi một kiếm chém bay chướng ngại, dưới chân khẽ động, lao tới Tứ hoàng tử vẫn vẻ mặt lạnh lùng, chém ra một kiếm.
Trước người Tứ hoàng tử có thêm một người, một tay nhẹ nhàng nắm lấy mũi kiếm, một kiếm mang theo lực lượng vạn cân của Long Trần không ngờ bị đỡ được một cách dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.