Chương 171: Phất tay trảm sát (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Trong ánh mắt kinh hãi muốn chết của tiểu Hoa, Bạo Hùng cao chừng một trượng lao về phía Long Trần, vươn tay gấy giống như cối xay vả về phía Long Trần.
Cường đại nhất của Bạo Hùng chính là lực lượng chi trước của nó, có thể thoải mái vỗ nát nham thạch, thân thể máu thịt một khi bị đập trúng, lập tức trở thành một đống thịt nát.
Đây cũng là vì sao bọn tiểu Hoa chưa bao giờ từng có chủ ý với Bạo Hùng, bởi vì công kích của bọn họ không thể sinh ra thương tổn chân chính đối với Bạo Hùng, mà một kích thuận tay của Bạo Hùng lại có thể lấy đi tính mạng của bọn họ.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, tiểu Hoa ôm chặt miệng, trong hai mắt toàn là thần sắc không dám tin.
Một kích khủng bố đó của Bạo Hùng, không ngờ bị Long Trần đỡ được, sóng khí cuồn cuộn, đại địa rung chuyển, nhưng Long Trần không ngờ không lui lại dù chỉ một bước.
Tuy thân thể không cao to, nhưng lại thoải mái chặn được Bạo Hùng to hơn hắn mấy chục lần, lúc này Long Trần tóc dài tung bay, giống như chiến thần phụ thể, khiến người ta tâm sinh kính sợ.
Một quyền ngăn cản một kích của Bạo Hùng, khóe miệng Long Trần mỉm cười, trừ cường giả Dịch Cân cảnh ra, cho dù Bạo Hùng nổi danh bởi lực lượng, ở trước mặt mình cũng chẳng đáng là gì.
Long Trần tính nhẩm một chút, một kích này của Bạo Hùng đại khái có sức vạn cân, cường giả Tụ Khí cảnh bình thường, trên cơ bản sẽ bị một chưởng đập chết.
Cho dù cường giả Ngưng Huyết cảnh, cũng cần sau khi đến trung kỳ mới có thể miễn cưỡng tiếp được một kích này, đây là ma thú loại hình lực lượng rất đáng sợ.
Có điều ở trước mặt Long Trần, một kích này không hề có sức uy hiếp, đồng thời Long Trần nhớ tới A Man, nếu là A Man ở đây, chắc sẽ lại lao lên vặn gãy cổ nó rồi.
Long Trần một quyền ngăn cản Bạo Hùng, không hề lãng phí thời gian, nhân lúc Bạo Hùng bị mình chấn cho lảo đảo, trong tay xuất hiện một thanh kiếm bản to, rạch ra một đạo lệ mang.
Phập.
Máu bắn ra, kiếm bản to của Long Trần nặng nề chém lên đầu Bạo Hùng, lực lượng khủng bố chém đi nửa đầu nó, Bạo Hùng không rên nổi một tiếng đã ngã vật xuống đất.
Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn tất cả, cảm thấy giống như đang nằm mơ, nàng ta không phải chưa từng kích sát ma thú, nhưng phương thức kích sát như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bình thường bọn họ kích sát ma thú, đều phải chuẩn bị đầy đủ trước, bố trí cạm bẫy, bôi độc lên vũ khí, chiếm địa hình có lợi, để đối phó một con ma thú, phía trước phía sau phải chuẩn bị gần một tháng.
Cho dù là như vậy, tập hợp lực lượng thôn, kích sát một con ma thú, cũng phải nơm nớp lo sợ, một khi không ổn, sẽ có người bị thương thậm chí là mất mạng.
Nhưng Long Trần kích sát con Bạo Hùng vô cùng khủng bố trong ấn tượng của bọn họ này, quả thực giống như chặt dưa thái rau, vô cùng thoải mái tự nhiên.
- Thứ này phải xử lý như thế nào?
Cho tới khi Long Trần hỏi, tiểu Hoa mới giật mình tỉnh lại, nhìn thi thể Bạo Hùng Bạo Hùng, nói:
- Hay là chúng ta giờ về trong thôn, trực tiếp đưa ma thú này tới trước mặt thần rừng?
- Hoặc là chúng ta giữ nó lại, chờ sau này săn được mồi rồi hẵng lại hiến tế.
Long Trần suy nghĩ một chút rồi nói.
Hiện giờ mọi người đều dựa vào cháo mà sống qua ngày, đây không phải là biện pháp, dù sao mình kích sát loại ma thú này cũng không tốn khí lực gì.
- Không được, chúng ta không thể cô phụ sự tín nhiệm của thần rừng đối với chúng ta, đó là một loại tiết độc.
Tiểu Hoa nói.
- Vậy được rồi.
Long Trần bất đắc dĩ, vươn tay ra, trực tiếp thu thi thể Bạo Hùng vào trong không gian giới chỉ.
- Ngươi... Ngươi là làm thế nào vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng là thần?
Tiểu Hoa vẻ mặt kinh hãi nhìn Long Trần.
Nàng ta thấy Long Trần vung tay lên, thi thể Bạo Hùng lập tức biến mất, đồng thời cũng nhớ tới thanh kiếm bản to bằng không xuất hiện trong tay Long Trần.
Lúc trước khi bọn họ mang Long Trần về, cũng cầm theo cả kiếm bản to đó, có điều kiếm bản to quá nặng, cần hai người mới có thể nâng được.
Về sau kiếm bản to vẫn đặt ở đầu giường Long Trần, bị Long Trần thu lại, lúc này nhớ ra, sắc mặt tiểu Hoa không khỏi trở nên kinh nghi bất định.
Long Trần nhìn vẻ mặt kinh hãi của tiểu Hoa, không khỏi cười ha ha nói:
- Ta nào có phải thần gì chứ, đây là không gian giới chỉ, có thể đựng vật phẩm.
Nói xong Long Trần quệt giới chỉ một cái, thi thể của Bạo Hùng lại xuất hiện, tiểu Hoa lúc này mới nhìn giới chỉ của Long Trần với vẻ cực kỳ hâm mộ, trong miệng không ngừng khen ngợi.
Hiển nhiên tiểu Hoa chưa nghe nói tới cái thứ không gian giới chỉ này, chắc da lông, tinh hạch của con mồi bọn họ bán ra, bởi vì đều là thứ cấp thấp, cũng chỉ có thể kiếm được chút ít kim tệ, căn bản chưa từng được tiếp xúc với loại xa xỉ phẩm như không gian giới chỉ này.
- Tiểu Hoa, ta tặng cho ngươi một kiện lễ vật nhé.
Trong lòng Long Trần khẽ động, lấy ra một cái nhẫn, đó chính là chiến lợi phẩm duy nhất có được khi trảm sát Hạ Trường Phong.
Trong quá trình bị Anh Hầu đuổi giết, Long Trần đã xem qua thứ bên trong, trừ một số kim tệ, còn có một số vũ khí, đối với Long Trần mà nói, không có bất kỳ tác dụng gì.
Có điều bên trong có một thứ tốt, một quyển bí tịch - Ly Phong Tam Thức, đó chính là bảo bối Hạ Trường Phong mua được trên hội đấu giá.
Ở mấy đại đế quốc chung quanh, chiến kỹ Địa cấp đã là chiến kỹ đỉnh phong nhất, Long Trần trừ lấy ra Ly Phong Tam Thức, trên cơ bản không động tới thứ bên trong.
- Không, Long Trần, ta không thể nhận đồ của ngươi.
Tiểu Hoa bỗng nhiên thấy Long Trần đưa cho nàng ta một cái nhẫn, không khỏi hoảng sợ, vội vàng từ chối.
Cường đại nhất của Bạo Hùng chính là lực lượng chi trước của nó, có thể thoải mái vỗ nát nham thạch, thân thể máu thịt một khi bị đập trúng, lập tức trở thành một đống thịt nát.
Đây cũng là vì sao bọn tiểu Hoa chưa bao giờ từng có chủ ý với Bạo Hùng, bởi vì công kích của bọn họ không thể sinh ra thương tổn chân chính đối với Bạo Hùng, mà một kích thuận tay của Bạo Hùng lại có thể lấy đi tính mạng của bọn họ.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, tiểu Hoa ôm chặt miệng, trong hai mắt toàn là thần sắc không dám tin.
Một kích khủng bố đó của Bạo Hùng, không ngờ bị Long Trần đỡ được, sóng khí cuồn cuộn, đại địa rung chuyển, nhưng Long Trần không ngờ không lui lại dù chỉ một bước.
Tuy thân thể không cao to, nhưng lại thoải mái chặn được Bạo Hùng to hơn hắn mấy chục lần, lúc này Long Trần tóc dài tung bay, giống như chiến thần phụ thể, khiến người ta tâm sinh kính sợ.
Một quyền ngăn cản một kích của Bạo Hùng, khóe miệng Long Trần mỉm cười, trừ cường giả Dịch Cân cảnh ra, cho dù Bạo Hùng nổi danh bởi lực lượng, ở trước mặt mình cũng chẳng đáng là gì.
Long Trần tính nhẩm một chút, một kích này của Bạo Hùng đại khái có sức vạn cân, cường giả Tụ Khí cảnh bình thường, trên cơ bản sẽ bị một chưởng đập chết.
Cho dù cường giả Ngưng Huyết cảnh, cũng cần sau khi đến trung kỳ mới có thể miễn cưỡng tiếp được một kích này, đây là ma thú loại hình lực lượng rất đáng sợ.
Có điều ở trước mặt Long Trần, một kích này không hề có sức uy hiếp, đồng thời Long Trần nhớ tới A Man, nếu là A Man ở đây, chắc sẽ lại lao lên vặn gãy cổ nó rồi.
Long Trần một quyền ngăn cản Bạo Hùng, không hề lãng phí thời gian, nhân lúc Bạo Hùng bị mình chấn cho lảo đảo, trong tay xuất hiện một thanh kiếm bản to, rạch ra một đạo lệ mang.
Phập.
Máu bắn ra, kiếm bản to của Long Trần nặng nề chém lên đầu Bạo Hùng, lực lượng khủng bố chém đi nửa đầu nó, Bạo Hùng không rên nổi một tiếng đã ngã vật xuống đất.
Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn tất cả, cảm thấy giống như đang nằm mơ, nàng ta không phải chưa từng kích sát ma thú, nhưng phương thức kích sát như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bình thường bọn họ kích sát ma thú, đều phải chuẩn bị đầy đủ trước, bố trí cạm bẫy, bôi độc lên vũ khí, chiếm địa hình có lợi, để đối phó một con ma thú, phía trước phía sau phải chuẩn bị gần một tháng.
Cho dù là như vậy, tập hợp lực lượng thôn, kích sát một con ma thú, cũng phải nơm nớp lo sợ, một khi không ổn, sẽ có người bị thương thậm chí là mất mạng.
Nhưng Long Trần kích sát con Bạo Hùng vô cùng khủng bố trong ấn tượng của bọn họ này, quả thực giống như chặt dưa thái rau, vô cùng thoải mái tự nhiên.
- Thứ này phải xử lý như thế nào?
Cho tới khi Long Trần hỏi, tiểu Hoa mới giật mình tỉnh lại, nhìn thi thể Bạo Hùng Bạo Hùng, nói:
- Hay là chúng ta giờ về trong thôn, trực tiếp đưa ma thú này tới trước mặt thần rừng?
- Hoặc là chúng ta giữ nó lại, chờ sau này săn được mồi rồi hẵng lại hiến tế.
Long Trần suy nghĩ một chút rồi nói.
Hiện giờ mọi người đều dựa vào cháo mà sống qua ngày, đây không phải là biện pháp, dù sao mình kích sát loại ma thú này cũng không tốn khí lực gì.
- Không được, chúng ta không thể cô phụ sự tín nhiệm của thần rừng đối với chúng ta, đó là một loại tiết độc.
Tiểu Hoa nói.
- Vậy được rồi.
Long Trần bất đắc dĩ, vươn tay ra, trực tiếp thu thi thể Bạo Hùng vào trong không gian giới chỉ.
- Ngươi... Ngươi là làm thế nào vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng là thần?
Tiểu Hoa vẻ mặt kinh hãi nhìn Long Trần.
Nàng ta thấy Long Trần vung tay lên, thi thể Bạo Hùng lập tức biến mất, đồng thời cũng nhớ tới thanh kiếm bản to bằng không xuất hiện trong tay Long Trần.
Lúc trước khi bọn họ mang Long Trần về, cũng cầm theo cả kiếm bản to đó, có điều kiếm bản to quá nặng, cần hai người mới có thể nâng được.
Về sau kiếm bản to vẫn đặt ở đầu giường Long Trần, bị Long Trần thu lại, lúc này nhớ ra, sắc mặt tiểu Hoa không khỏi trở nên kinh nghi bất định.
Long Trần nhìn vẻ mặt kinh hãi của tiểu Hoa, không khỏi cười ha ha nói:
- Ta nào có phải thần gì chứ, đây là không gian giới chỉ, có thể đựng vật phẩm.
Nói xong Long Trần quệt giới chỉ một cái, thi thể của Bạo Hùng lại xuất hiện, tiểu Hoa lúc này mới nhìn giới chỉ của Long Trần với vẻ cực kỳ hâm mộ, trong miệng không ngừng khen ngợi.
Hiển nhiên tiểu Hoa chưa nghe nói tới cái thứ không gian giới chỉ này, chắc da lông, tinh hạch của con mồi bọn họ bán ra, bởi vì đều là thứ cấp thấp, cũng chỉ có thể kiếm được chút ít kim tệ, căn bản chưa từng được tiếp xúc với loại xa xỉ phẩm như không gian giới chỉ này.
- Tiểu Hoa, ta tặng cho ngươi một kiện lễ vật nhé.
Trong lòng Long Trần khẽ động, lấy ra một cái nhẫn, đó chính là chiến lợi phẩm duy nhất có được khi trảm sát Hạ Trường Phong.
Trong quá trình bị Anh Hầu đuổi giết, Long Trần đã xem qua thứ bên trong, trừ một số kim tệ, còn có một số vũ khí, đối với Long Trần mà nói, không có bất kỳ tác dụng gì.
Có điều bên trong có một thứ tốt, một quyển bí tịch - Ly Phong Tam Thức, đó chính là bảo bối Hạ Trường Phong mua được trên hội đấu giá.
Ở mấy đại đế quốc chung quanh, chiến kỹ Địa cấp đã là chiến kỹ đỉnh phong nhất, Long Trần trừ lấy ra Ly Phong Tam Thức, trên cơ bản không động tới thứ bên trong.
- Không, Long Trần, ta không thể nhận đồ của ngươi.
Tiểu Hoa bỗng nhiên thấy Long Trần đưa cho nàng ta một cái nhẫn, không khỏi hoảng sợ, vội vàng từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.