Chương 159: Quyết đấu cuối cùng (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Trên ngọn cây đại thụ có một con khỉ, hình thể cũng không lớn, có điều yết hầu vô cùng tráng kiện, đang vẻ mặt cảnh giác nhìn Long Trần.
Long Trần lập tức không dám động đậy, hắn không khỏi hối hận không thôi, mình mấy ngày nay vẫn quay Anh Hầu như chong chóng, không ngờ đã bắt đầu trở nên lơ là.
Đó là một con Hống Hầu, chỉ là dã thú bình thường, cũng không có lực công kích gì, nhưng một con khỉ không có lực công kích như vậy lại khiến Long Trần lâm vào phiền phức cực lớn.
Hống Hầu là dã thú quần cư, hiển nhiên phiến rừng rậm này là lãnh địa của Hống Hầu, con Hống Hầu đó chắc chính là con canh gác.
Hiện giờ Long Trần không chú ý tình huống chung quanh, tiến vào lãnh địa của chúng, lập tức biết đã gặp tai ương, vội vàng chậm rãi lui về phía sau, tỏ vẻ mình sẽ lập tức rời khỏi lập tức rời khỏi.
Có điều vẫn chậm rồi, con khỉ đó lập tức mở yết hầu, kêu to thành tiếng, trên cây đại thụ cao tới mấy chục trượng, thanh âm lập tức truyền ra mấy chục dặm.
Sắc mặt Long Trần trầm xuống, nếu hắn có thể mò tới bên cạnh con khỉ này, tuyệt đối sẽ một kiếm chém nó thành thịt nát.
Sau khi Hống Hầu đó rống một tiếng, toàn bộ rừng rậm đều bắt đầu không ngừng có tiếng rống theo, giống như báo nguy, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Đồng tử Long Trần đột nhiên co rút lại, nhìn về phía xa xa, quả nhiên một bóng người giống như lưu tinh có bay nhanh về phía Long Trần.
Hắn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát ý đó của Anh Hầu, Anh Hầu đã phát hiện ra hắn, hắn hiện tại có chạy cũng vô dụng.
Long Trần dứt khoát từ bỏ đào tẩu, nếu đã bị đối phương phát hiện tung tích, thủ đoạn khác đã không dùng được, chuyện đã tới nước này chỉ có liều mạng thôi.
- Long Trần, nếu không nghiền xương ngươi thành tro, ta không phải họ Anh.
Anh Hầu trong chớp mắt đã đến gần, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, hai mắt Anh Hầu giống như muốn phun ra lửa, tám ngày này, khiến hắn sống một ngày bằng một năm, đặc biệt là lần trước Long Trần tặng "Hậu lễ", khiến Anh Hầu vốn ưa sạch thiếu chút nữa thì tự sát.
Trong tám ngày này, tuy hắn không ăn gì, nhưng vẫn không ngừng nôn mửa, ngay cả mật cũng phun ra hết, nhưng vẫn nôn.
Có thể nói, Anh Hầu đã hận Long Trần hơn cả Long Thiên Khiếu, hiện giờ nhìn thấy Long Trần đứng sờ sờ trước mặt, hắn không ngờ cả người không ngừng run rẩy, về phần nguyên nhân, chỉ sợ chỉ có Anh Hầu tự mình biết mà thôi.
- Ngươi có họ Anh hay không thì không liên quan tới ta, ta không phải cha ngươi, không quản được cái này.
Long Trần lắc đầu, trong tay xuất hiện một thanh kiếm bản to.
Lúc này có nói gì cũng không có ý nghĩa, trong những ngày này hắn vẫn thấp tha thấp thỏm, hiện giờ sau khi đối mặt với Anh Hầu, trong lòng ngược lại trở nên bình tĩnh.
Long Trần cảm thấy tinh khí thần của mình đề thăng tới một đỉnh phong chưa từng có, hắn hiện tại không lo không sợ, giống như cảnh giới của mình đề thăng một cấp bậc.
Đó là một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích, không thể nói rõ, tóm lại dưới sự đuổi giết của Anh Hầu, hắn từng thời từng khắc ngửi thấy khí tức tử vong, khiến hắn cảm thấy mình giống như đang trải qua một sự thuế biến nào đó.
- Ha ha ha ha, ngươi chọc giận ta như vậy, là muốn khiến ta cho ngươi chết thống khoái à? Ngươi đừng có nằm mơ, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, hối hận vì đã tới thế giới này?
Anh Hầu cười gằn nói.
- Ta không cần chọc giận ngươi, lần trước lễ vật ta tặng cho ngươi, mùi vị thế nào?
Long Trần thản nhiên nói.
Vừa nghe thấy chữ "Lễ vật" này, sắc mặt Anh Hầu lập tức trắng bệch, trong ruột lại bắt đầu phiên giang đảo hải.
- Đi chết đi.
Anh Hầu gầm lên một tiếng, trường kiếm chấn động, quét ra một đạo lệ mang, chém xuống Long Trần.
Long Trần đã sớm có chuẩn bị, thấy Anh Hầu động, cũng chém ra một kiếm.
- Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, Long Trần rầm rập lui liền mấy chục bước, mới đứng vững lại được, trước ngực khí huyết cuồn cuộn.
Lại nhìn về phía Anh Hầu, không ngờ chỉ lui ba bước, Long Trần không khỏi thở dài, Dịch Cân cảnh chính là Dịch Cân cảnh, hàng rào cấp bậc này quá lớn.
Lực lượng của hắn hiện tại đã khôi phục gần chín thành, vẫn không phải là đối thủ của Anh Hầu, cho dù trên lực lượng mà hắn am hiểu nhất cũng vẫn bại bởi Anh Hầu không am hiểu lực lượng.
Đây là chênh lệch, đây cũng là vì sao người tu hành Phượng Minh Đế Quốc vô số, Anh Hầu lại có thể đứng trên đỉnh phong của cường giả.
Mắt thấy Long Trần không ngờ chặn được một kích của mình, mắt Anh Hầu nhíu lại, quả nhiên của cải của Luyện Dược Sư là nhiều thật, lúc trước khi Long Trần đào tẩu, đã nửa chết nửa sống, hiện giờ lại khôi phục gần như hoàn toàn rồi.
Có thể thấy được Long Trần tất nhiên đã ăn không ít đan dược, bản thân Anh Hầu không phải Luyện Dược Sư, mà đan dược cao cấp đối ứng với tu vi của hắn lại vô cùng ít ỏi.
Điều này khiến trong lòng Anh Hầu vô cùng đố kỵ, nếu hắn cũng là Luyện Dược Sư, hoặc là có nhiều đan dược trong người, hắn đâu đến nỗi phải qua nhiều ngày như vậy mới khôi phục được không đến bảy thành?
Nghĩ đến đây, Anh Hầu liền cảm thấy trời cao không công bằng, hắn trong người cùng thời với hắn, vẫn bị Long Thiên Khiếu đè ép, khó có thể xuất đầu.
Mà Long Thiên Khiếu lại sinh một nhi tử không tồi, tuổi còn trẻ đã thành một Đan đồ, lại có thiên phú võ đạo cao tới dọa người.
So sánh với Long Thiên Khiếu, hắn vẫn thất bại, trong nhất thời mắt đỏ ngầu, cả người nổi gân xanh, quát to một tiếng, trường kiếm trong tay khuấy lên kiếm khí đầy trời, chấn động trường không, xoắn tới Long Trần.
Long Trần hít sâu một hơi, Anh Hầu lúc này giống như một người điên, toàn lực tấn công, dũng mãnh không thể cản, hắn căn bản không đỡ được mấy chiêu.
Vươn tay ra quệt một cái lên giới chỉ, trong lòng bàn tay có thêm hai viên đan dược, một viên trong đó ném vào miệng, nhanh chóng nuốt vào.
Một viên khác dùng Linh hồn chi lực bám lên trên kiếm bản to, khi nuốt đan dược vào, Anh Hầu có thể nhìn thấy, còn tưởng rằng Long Trần bị thương, phục dụng đan dược chữa thương.
Có điều viên đan dược thứ hai này có sự che giấu trước đó, lặng lẽ không một tiếng động thấm lên trên lưng kiếm, Anh Hầu căn bản không thấy động tác này của Long Trần.
Long Trần lập tức không dám động đậy, hắn không khỏi hối hận không thôi, mình mấy ngày nay vẫn quay Anh Hầu như chong chóng, không ngờ đã bắt đầu trở nên lơ là.
Đó là một con Hống Hầu, chỉ là dã thú bình thường, cũng không có lực công kích gì, nhưng một con khỉ không có lực công kích như vậy lại khiến Long Trần lâm vào phiền phức cực lớn.
Hống Hầu là dã thú quần cư, hiển nhiên phiến rừng rậm này là lãnh địa của Hống Hầu, con Hống Hầu đó chắc chính là con canh gác.
Hiện giờ Long Trần không chú ý tình huống chung quanh, tiến vào lãnh địa của chúng, lập tức biết đã gặp tai ương, vội vàng chậm rãi lui về phía sau, tỏ vẻ mình sẽ lập tức rời khỏi lập tức rời khỏi.
Có điều vẫn chậm rồi, con khỉ đó lập tức mở yết hầu, kêu to thành tiếng, trên cây đại thụ cao tới mấy chục trượng, thanh âm lập tức truyền ra mấy chục dặm.
Sắc mặt Long Trần trầm xuống, nếu hắn có thể mò tới bên cạnh con khỉ này, tuyệt đối sẽ một kiếm chém nó thành thịt nát.
Sau khi Hống Hầu đó rống một tiếng, toàn bộ rừng rậm đều bắt đầu không ngừng có tiếng rống theo, giống như báo nguy, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Đồng tử Long Trần đột nhiên co rút lại, nhìn về phía xa xa, quả nhiên một bóng người giống như lưu tinh có bay nhanh về phía Long Trần.
Hắn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát ý đó của Anh Hầu, Anh Hầu đã phát hiện ra hắn, hắn hiện tại có chạy cũng vô dụng.
Long Trần dứt khoát từ bỏ đào tẩu, nếu đã bị đối phương phát hiện tung tích, thủ đoạn khác đã không dùng được, chuyện đã tới nước này chỉ có liều mạng thôi.
- Long Trần, nếu không nghiền xương ngươi thành tro, ta không phải họ Anh.
Anh Hầu trong chớp mắt đã đến gần, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, hai mắt Anh Hầu giống như muốn phun ra lửa, tám ngày này, khiến hắn sống một ngày bằng một năm, đặc biệt là lần trước Long Trần tặng "Hậu lễ", khiến Anh Hầu vốn ưa sạch thiếu chút nữa thì tự sát.
Trong tám ngày này, tuy hắn không ăn gì, nhưng vẫn không ngừng nôn mửa, ngay cả mật cũng phun ra hết, nhưng vẫn nôn.
Có thể nói, Anh Hầu đã hận Long Trần hơn cả Long Thiên Khiếu, hiện giờ nhìn thấy Long Trần đứng sờ sờ trước mặt, hắn không ngờ cả người không ngừng run rẩy, về phần nguyên nhân, chỉ sợ chỉ có Anh Hầu tự mình biết mà thôi.
- Ngươi có họ Anh hay không thì không liên quan tới ta, ta không phải cha ngươi, không quản được cái này.
Long Trần lắc đầu, trong tay xuất hiện một thanh kiếm bản to.
Lúc này có nói gì cũng không có ý nghĩa, trong những ngày này hắn vẫn thấp tha thấp thỏm, hiện giờ sau khi đối mặt với Anh Hầu, trong lòng ngược lại trở nên bình tĩnh.
Long Trần cảm thấy tinh khí thần của mình đề thăng tới một đỉnh phong chưa từng có, hắn hiện tại không lo không sợ, giống như cảnh giới của mình đề thăng một cấp bậc.
Đó là một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích, không thể nói rõ, tóm lại dưới sự đuổi giết của Anh Hầu, hắn từng thời từng khắc ngửi thấy khí tức tử vong, khiến hắn cảm thấy mình giống như đang trải qua một sự thuế biến nào đó.
- Ha ha ha ha, ngươi chọc giận ta như vậy, là muốn khiến ta cho ngươi chết thống khoái à? Ngươi đừng có nằm mơ, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, hối hận vì đã tới thế giới này?
Anh Hầu cười gằn nói.
- Ta không cần chọc giận ngươi, lần trước lễ vật ta tặng cho ngươi, mùi vị thế nào?
Long Trần thản nhiên nói.
Vừa nghe thấy chữ "Lễ vật" này, sắc mặt Anh Hầu lập tức trắng bệch, trong ruột lại bắt đầu phiên giang đảo hải.
- Đi chết đi.
Anh Hầu gầm lên một tiếng, trường kiếm chấn động, quét ra một đạo lệ mang, chém xuống Long Trần.
Long Trần đã sớm có chuẩn bị, thấy Anh Hầu động, cũng chém ra một kiếm.
- Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, Long Trần rầm rập lui liền mấy chục bước, mới đứng vững lại được, trước ngực khí huyết cuồn cuộn.
Lại nhìn về phía Anh Hầu, không ngờ chỉ lui ba bước, Long Trần không khỏi thở dài, Dịch Cân cảnh chính là Dịch Cân cảnh, hàng rào cấp bậc này quá lớn.
Lực lượng của hắn hiện tại đã khôi phục gần chín thành, vẫn không phải là đối thủ của Anh Hầu, cho dù trên lực lượng mà hắn am hiểu nhất cũng vẫn bại bởi Anh Hầu không am hiểu lực lượng.
Đây là chênh lệch, đây cũng là vì sao người tu hành Phượng Minh Đế Quốc vô số, Anh Hầu lại có thể đứng trên đỉnh phong của cường giả.
Mắt thấy Long Trần không ngờ chặn được một kích của mình, mắt Anh Hầu nhíu lại, quả nhiên của cải của Luyện Dược Sư là nhiều thật, lúc trước khi Long Trần đào tẩu, đã nửa chết nửa sống, hiện giờ lại khôi phục gần như hoàn toàn rồi.
Có thể thấy được Long Trần tất nhiên đã ăn không ít đan dược, bản thân Anh Hầu không phải Luyện Dược Sư, mà đan dược cao cấp đối ứng với tu vi của hắn lại vô cùng ít ỏi.
Điều này khiến trong lòng Anh Hầu vô cùng đố kỵ, nếu hắn cũng là Luyện Dược Sư, hoặc là có nhiều đan dược trong người, hắn đâu đến nỗi phải qua nhiều ngày như vậy mới khôi phục được không đến bảy thành?
Nghĩ đến đây, Anh Hầu liền cảm thấy trời cao không công bằng, hắn trong người cùng thời với hắn, vẫn bị Long Thiên Khiếu đè ép, khó có thể xuất đầu.
Mà Long Thiên Khiếu lại sinh một nhi tử không tồi, tuổi còn trẻ đã thành một Đan đồ, lại có thiên phú võ đạo cao tới dọa người.
So sánh với Long Thiên Khiếu, hắn vẫn thất bại, trong nhất thời mắt đỏ ngầu, cả người nổi gân xanh, quát to một tiếng, trường kiếm trong tay khuấy lên kiếm khí đầy trời, chấn động trường không, xoắn tới Long Trần.
Long Trần hít sâu một hơi, Anh Hầu lúc này giống như một người điên, toàn lực tấn công, dũng mãnh không thể cản, hắn căn bản không đỡ được mấy chiêu.
Vươn tay ra quệt một cái lên giới chỉ, trong lòng bàn tay có thêm hai viên đan dược, một viên trong đó ném vào miệng, nhanh chóng nuốt vào.
Một viên khác dùng Linh hồn chi lực bám lên trên kiếm bản to, khi nuốt đan dược vào, Anh Hầu có thể nhìn thấy, còn tưởng rằng Long Trần bị thương, phục dụng đan dược chữa thương.
Có điều viên đan dược thứ hai này có sự che giấu trước đó, lặng lẽ không một tiếng động thấm lên trên lưng kiếm, Anh Hầu căn bản không thấy động tác này của Long Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.