Chương 211: Thần hoàn kinh thế (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Kiếm ảnh và đao ảnh va chạm, khiến không gian chấn động, mắt thường có thể nhìn thấy một đạo gợn sóng khuếch tán ra, chấn động bát phương.
Ầm.
Lúc này mới truyền đến một tiếng rầm, đồng thời một đạo thân ảnh đi kèm với thanh âm vũ khí vỡ vụn bay ngược ra ngoài, máu bắn tung tóe.
Phụ thân.
Long Trần hét lên, trường đao trong tay Long Thiên Khiếu bị chấn nát, vô số mảnh vỡ cắt qua thân thể hắn, máu tươi tuôn ra.
- Hả? Không ngờ không chết? Không tồi, có chút thú vị.
Nam tử áo trắng có chút kinh ngạc nhìn Long Thiên Khiếu ở xa xa, với một kích vừa rồi của hắn, theo lý thuyết thân thể của Long Thiên Khiếu chắc đã bị đâm thủng thành cái sàng rồi mới đúng.
- Ta hiểu rồi.
Nam tử áo trắng vừa nói xong lại vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ:
- Một kích toàn lực, vẫn giữ lại dư lực, cuối cùng không ngờ mượn lực lượng bùng nổ, ở trước người hình thành một phòng hộ, chẳng trách.
Đây là những gì Long Thiên Khiếu vừa rồi dặn dò Long Trần, tinh nghĩa vận lực mười thành, chỉ phát tám phần, tiến thối tự nhiên, đứng như mọc rễ.
Nếu không lúc này Long Thiên Khiếu đã trở thành một cỗ thi thể rồi, có điều Long Thiên Khiếu hiện tại cũng không tốt hơn là bao, trải qua đại chiến liên tục, một kích vừa rồi cơ hồ đã hao hết tất cả linh khí của hắn.
Lúc này cả người đều là máu, còn có không ít mảnh vỡ vũ khí đâm vào tạng phủ, phá hủy nhục thân của hắn một cách nghiêm trọng, có thể nói hắn hiện tại đã mất đi đại bộ phận chiến lực.
- Có điều tất cả đều là phí công, con kiến chính là con kiến, không nên đấu tranh với sự an bài của vận mệnh, như vậy sẽ chỉ khiến ngươi chết đau đớn hơn.
Nam tử áo trắng đạm mạc lắc đầu, trường kiếm rung lên, xẹt qua không gian, lại chém xuống Long Thiên Khiếu.
Thân pháp của hắn vô cùng cổ quái, giống như không có trọng lượng, trường kiếm chỉ đến đâu, người đi cùng tới đó, mơ hồ bất định, cơ hồ vừa xuất kiếm đã đến trước người Long Thiên Khiếu.
Long Thiên Khiếu hít sâu một hơi, khi hắn nhìn ra người trước mắt này là xuất thân đệ tử tông môn, đã đoán được kết quả.
Nhìn Long Trần, lại nhìn phu nhân của mình, hắn mỉm cười, cả nhà có thể chết cùng một chỗ cũng là một loại hạnh phúc, ở thế giới khác, không cần phải chia li nữa.
Tay phải đang không ngừng dồn khí, ép ra toàn bộ linh khí còn lại trong đan điền, hắn phải liều một ván cuối cùng, tuy cơ hội vô cùng xa vời.
- Cút cho ta.
- Ầm.
Một tiếng hổ gầm truyền đến, Long Trần giống như hùng sư tức giận, chắn trước mặt phụ thân, một kiếm ngăn công kích của nam tử áo trắng.
- Các ngươi lui về phía sau.
Long Trần dặn đám người Sở Dao, đỡ Long Thiên Khiếu ra xa, đồng thời đưa cho nàng ta một viên đan dược chữa thương, để nàng ta cho phụ thân ăn vào.
Long Thiên Khiếu nhìn bóng lưng của Long Trần, muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn im lặng nhìn thân ảnh đó.
Nam tử áo trắng để mặc mọi người đỡ Long Thiên Khiếu đi, chỉ thản nhiên nhìn hành động của mọi người, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
- Hành động vô nghĩa, thực sự không hiểu, những phàm nhân các ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy, đến bây giờ vẫn không nhìn thấu vận mệnh của mình.
Long Trần nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, gằn từng chữ:
- Đừng tự cho mình giống như là thần linh cao cao tại thượng, kỳ thật ngươi chính là một đống cứt. Trong đối thủ ở đẳng cấp của mình, chỉ có thể là tồn tại lót nồi, hiện tại chạy đến đây tác uy tác phúc, chỉ là để tìm cảm giác tồn tại, nói trắng ra là, ngươi chính là một phế vật.
Nam tử áo trắng sắc mặt lạnh lùng, nói:
- Ngươi đây là đang tự tìm đường chết, thứ hèn mọn, nên sống một cách hèn mọn, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, nên biết kính sợ, phản kháng chỉ tổ gia tăng tội nghiệt của ngươi.
- Đánh rắm, nếu dựa theo lý luận của ngươi, ngươi nên đâm đầu vào tường mà chết đi, đồ rác rưởi.
- Được rồi, để cho ngươi kiến thức một chút cái gì là lực lượng tuyệt đối, hy vọng ngươi lát nữa vẫn có thể mạnh miệng.
- Vù.
Tay trái nam tử áo trắng bấm một quyết, đột nhiên một đạo sóng khí bùng nổ, Long Trần bị cỗ sóng khí đó chấn lùi mấy bước.
Trên trán nam tử áo trắng hiện ra một vết lồi hình thoi, hình thoi đó vừa xuất hiện, khí tức của nam tử áo trắng không ngừng tăng vọt, ép cho người ta hít thở không thông.
- Đây là chỗ khủng bố của đệ tử tông môn.
Long Thiên Khiếu nhìn nam tử áo trắng, lại nhìn Long Trần, không khỏi lẩm bẩm nói.
- Thiên Khiếu, ngươi nói Trần nhi có thể chiến thắng người đó không?
Vẻ mặt Long phu nhân đầy lo lắng, nắm chặt tay Long Thiên Khiếu, nàng ta rất hy vọng Long Thiên Khiếu có thể trả lời một tiếng - có thể.
Long Thiên Khiếu nhìn thê tử, giống như nhớ lại tình cảnh lúc trẻ tuổi, ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, một nhà ba người chúng ta sau này không bao giờ phải chia ly nữa.
Long phu nhân nghe thấy trượng phu nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi, hiển nhiên nàng ta dưới sự khẩn trương, không nghe ra ý tứ chân chính của Long Thiên Khiếu.
Từ sau khi hình thoi trên trán nam tử áo trắng xuất hiện, Long Trần ở trước mặt cỗ khí thế đó không ngờ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Đây là đệ tử tông môn à? Phương pháp tu hành hoàn toàn khác biệt, phương thức bùng nổ khí tức cũng khác, chiến lực lại mạnh hơn nhiều.
Ở trước mặt nam tử áo trắng, Anh Hầu, Vũ Hầu, Hạ U Vũ gì đó đều quá yếu, giống như một đám tiểu hài tử.
Tứ hoàng tử đứng xa xa, vẻ mặt kinh hãi nhìn nam tử áo trắng khí tức phun trào, khiến không gian cũng bắt đầu vặn vẹo.
Hắn cuối cùng cũng nhớ ra, lúc trước mình từng hỏi nam tử áo trắng, cảm thấy Anh Hầu như thế nào, hắn chỉ thản nhiên trả lời một câu cũng không tệ lắm.
Lúc này xem ra, câu nói giống như bình phẩm tiểu hài tử đó quả thực là ca ngợi đối với Anh Hầu, chênh lệch thật sự quá lớn.
- Vù.
Khí tức cuồng bạo trước người nam tử áo trắng bắt đầu dần dần ổn định, điều này chứng minh hắn đã đề thăng chiến lực tới cảnh giới cao nhất, hắn hiện tại mới là thể hoàn chỉnh.
Ầm.
Lúc này mới truyền đến một tiếng rầm, đồng thời một đạo thân ảnh đi kèm với thanh âm vũ khí vỡ vụn bay ngược ra ngoài, máu bắn tung tóe.
Phụ thân.
Long Trần hét lên, trường đao trong tay Long Thiên Khiếu bị chấn nát, vô số mảnh vỡ cắt qua thân thể hắn, máu tươi tuôn ra.
- Hả? Không ngờ không chết? Không tồi, có chút thú vị.
Nam tử áo trắng có chút kinh ngạc nhìn Long Thiên Khiếu ở xa xa, với một kích vừa rồi của hắn, theo lý thuyết thân thể của Long Thiên Khiếu chắc đã bị đâm thủng thành cái sàng rồi mới đúng.
- Ta hiểu rồi.
Nam tử áo trắng vừa nói xong lại vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ:
- Một kích toàn lực, vẫn giữ lại dư lực, cuối cùng không ngờ mượn lực lượng bùng nổ, ở trước người hình thành một phòng hộ, chẳng trách.
Đây là những gì Long Thiên Khiếu vừa rồi dặn dò Long Trần, tinh nghĩa vận lực mười thành, chỉ phát tám phần, tiến thối tự nhiên, đứng như mọc rễ.
Nếu không lúc này Long Thiên Khiếu đã trở thành một cỗ thi thể rồi, có điều Long Thiên Khiếu hiện tại cũng không tốt hơn là bao, trải qua đại chiến liên tục, một kích vừa rồi cơ hồ đã hao hết tất cả linh khí của hắn.
Lúc này cả người đều là máu, còn có không ít mảnh vỡ vũ khí đâm vào tạng phủ, phá hủy nhục thân của hắn một cách nghiêm trọng, có thể nói hắn hiện tại đã mất đi đại bộ phận chiến lực.
- Có điều tất cả đều là phí công, con kiến chính là con kiến, không nên đấu tranh với sự an bài của vận mệnh, như vậy sẽ chỉ khiến ngươi chết đau đớn hơn.
Nam tử áo trắng đạm mạc lắc đầu, trường kiếm rung lên, xẹt qua không gian, lại chém xuống Long Thiên Khiếu.
Thân pháp của hắn vô cùng cổ quái, giống như không có trọng lượng, trường kiếm chỉ đến đâu, người đi cùng tới đó, mơ hồ bất định, cơ hồ vừa xuất kiếm đã đến trước người Long Thiên Khiếu.
Long Thiên Khiếu hít sâu một hơi, khi hắn nhìn ra người trước mắt này là xuất thân đệ tử tông môn, đã đoán được kết quả.
Nhìn Long Trần, lại nhìn phu nhân của mình, hắn mỉm cười, cả nhà có thể chết cùng một chỗ cũng là một loại hạnh phúc, ở thế giới khác, không cần phải chia li nữa.
Tay phải đang không ngừng dồn khí, ép ra toàn bộ linh khí còn lại trong đan điền, hắn phải liều một ván cuối cùng, tuy cơ hội vô cùng xa vời.
- Cút cho ta.
- Ầm.
Một tiếng hổ gầm truyền đến, Long Trần giống như hùng sư tức giận, chắn trước mặt phụ thân, một kiếm ngăn công kích của nam tử áo trắng.
- Các ngươi lui về phía sau.
Long Trần dặn đám người Sở Dao, đỡ Long Thiên Khiếu ra xa, đồng thời đưa cho nàng ta một viên đan dược chữa thương, để nàng ta cho phụ thân ăn vào.
Long Thiên Khiếu nhìn bóng lưng của Long Trần, muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn im lặng nhìn thân ảnh đó.
Nam tử áo trắng để mặc mọi người đỡ Long Thiên Khiếu đi, chỉ thản nhiên nhìn hành động của mọi người, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
- Hành động vô nghĩa, thực sự không hiểu, những phàm nhân các ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy, đến bây giờ vẫn không nhìn thấu vận mệnh của mình.
Long Trần nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, gằn từng chữ:
- Đừng tự cho mình giống như là thần linh cao cao tại thượng, kỳ thật ngươi chính là một đống cứt. Trong đối thủ ở đẳng cấp của mình, chỉ có thể là tồn tại lót nồi, hiện tại chạy đến đây tác uy tác phúc, chỉ là để tìm cảm giác tồn tại, nói trắng ra là, ngươi chính là một phế vật.
Nam tử áo trắng sắc mặt lạnh lùng, nói:
- Ngươi đây là đang tự tìm đường chết, thứ hèn mọn, nên sống một cách hèn mọn, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, nên biết kính sợ, phản kháng chỉ tổ gia tăng tội nghiệt của ngươi.
- Đánh rắm, nếu dựa theo lý luận của ngươi, ngươi nên đâm đầu vào tường mà chết đi, đồ rác rưởi.
- Được rồi, để cho ngươi kiến thức một chút cái gì là lực lượng tuyệt đối, hy vọng ngươi lát nữa vẫn có thể mạnh miệng.
- Vù.
Tay trái nam tử áo trắng bấm một quyết, đột nhiên một đạo sóng khí bùng nổ, Long Trần bị cỗ sóng khí đó chấn lùi mấy bước.
Trên trán nam tử áo trắng hiện ra một vết lồi hình thoi, hình thoi đó vừa xuất hiện, khí tức của nam tử áo trắng không ngừng tăng vọt, ép cho người ta hít thở không thông.
- Đây là chỗ khủng bố của đệ tử tông môn.
Long Thiên Khiếu nhìn nam tử áo trắng, lại nhìn Long Trần, không khỏi lẩm bẩm nói.
- Thiên Khiếu, ngươi nói Trần nhi có thể chiến thắng người đó không?
Vẻ mặt Long phu nhân đầy lo lắng, nắm chặt tay Long Thiên Khiếu, nàng ta rất hy vọng Long Thiên Khiếu có thể trả lời một tiếng - có thể.
Long Thiên Khiếu nhìn thê tử, giống như nhớ lại tình cảnh lúc trẻ tuổi, ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, một nhà ba người chúng ta sau này không bao giờ phải chia ly nữa.
Long phu nhân nghe thấy trượng phu nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi, hiển nhiên nàng ta dưới sự khẩn trương, không nghe ra ý tứ chân chính của Long Thiên Khiếu.
Từ sau khi hình thoi trên trán nam tử áo trắng xuất hiện, Long Trần ở trước mặt cỗ khí thế đó không ngờ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Đây là đệ tử tông môn à? Phương pháp tu hành hoàn toàn khác biệt, phương thức bùng nổ khí tức cũng khác, chiến lực lại mạnh hơn nhiều.
Ở trước mặt nam tử áo trắng, Anh Hầu, Vũ Hầu, Hạ U Vũ gì đó đều quá yếu, giống như một đám tiểu hài tử.
Tứ hoàng tử đứng xa xa, vẻ mặt kinh hãi nhìn nam tử áo trắng khí tức phun trào, khiến không gian cũng bắt đầu vặn vẹo.
Hắn cuối cùng cũng nhớ ra, lúc trước mình từng hỏi nam tử áo trắng, cảm thấy Anh Hầu như thế nào, hắn chỉ thản nhiên trả lời một câu cũng không tệ lắm.
Lúc này xem ra, câu nói giống như bình phẩm tiểu hài tử đó quả thực là ca ngợi đối với Anh Hầu, chênh lệch thật sự quá lớn.
- Vù.
Khí tức cuồng bạo trước người nam tử áo trắng bắt đầu dần dần ổn định, điều này chứng minh hắn đã đề thăng chiến lực tới cảnh giới cao nhất, hắn hiện tại mới là thể hoàn chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.