Chương 269: Thiên địa dị số (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
06/06/2022
Đại đa số người đều nhìn Vạn sư huynh với vẻ khiếp sợ, những lời này của Vạn sư huynh, quả thực cho dọa cho bọn họ choáng váng.
Tỉ lệ đào thải ba phần tư, cũng quá khủng bố rồi, nói cách khác toàn trường có hơn ba vạn người, cuối cùng chỉ có không đến tám ngàn người có thể lưu lại, còn lại toàn bộ đều phải cút đi?
Lập tức trong lòng vô số người lạnh toát, tuy đã nghe nói tới Huyền Thiên Biệt Viện khảo hạch đệ tử cực kỳ khắc nghiệt, nhưng cũng không ngờ lại hà khắc đến loại trình độ này, quả thực chính là biến thái.
Tuy đại đa số người đều kinh hãi không hiểu, nhưng đối với những cường giả đó mà nói, lại chỉ cười nhạt, bọn họ tự tin có thể thông qua khảo hạch.
Huyền Thiên Biệt Viện quả thật đủ ác, từ khi khảo hạch bắt đầu, đã khiến cho mọi người thấy được sự cạnh tranh tàn khốc của biệt viện.
- Mặt chính của mỗi một ngọc bài trong tay các ngươi đều có một chữ, phân biệt là một trong thiên, địa, huyền, hoàng, sau khi tiến vào bản đồ khảo hạch, các ngươi cần gom đủ bốn chữ mới tính là thông qua khảo hạch.
Về phần gom thế nào, đề tài này nói ra thì thật có chút xấu hổ, tin rằng mọi người đều là người thông minh, không cần ta truyền thụ chứ.
Vạn sư huynh thản nhiên nói.
- Có nhầm không vậy, các ngươi rõ ràng chính là đùa giỡn người ta mà, coi chúng ta là khỉ để chơi đùa, thế này căn bản chính là bắt chúng ta tự giết lẫn nhau, thế không công bằng.
Có người tức giận kêu to, người đó cũng đến từ một thế lực nhỏ, ở chỗ đó cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự, không chịu nổi an bài như vậy.
Ngoài ra hắn lần này tới đây, đã kiến thức qua quá nhiều nhân vật cường hãn, biết mình chỉ có thể là tồn tại lót nồi.
Hiện giờ Vạn sư huynh nói như vậy, rõ ràng chính là muốn mọi người tranh đoạt lẫn nhau, với thực lực của hắn, một tia hy vọng cũng không có, cho nên mới tức giận bất bình.
- Công bằng? Hừ, thế giới này có công bằng à? Những con cháu thế gia các ngươi từ khi sinh ra đã được dùng tài nguyên tốt nhất, ăn đan dược tốt nhất, có cao thủ tẩy cân phạt tủy cho các ngươi, đối với những võ giả sinh ra trong bần dân mà nói, thế có công bằng không?
Các ngươi nhớ kỹ, ở trong Huyền Thiên Biệt Viện, cái gì đều có thể nói, chỉ có không thể nói công bằng, ngay cả quy củ của biệt viện cũng đều là nghiêng về cường giả.
Đây là một con sông mà mọi người tranh nhau đi qua, ngươi có năng lực thì đi trước làm gương, bơi tới phía trước người khác, người không có năng lực thì phải ngoan ngoãn đập nước sau chân người ta.
Đã không có năng lực lại không muốn khuất phục dưới người khác, vậy thì dứt khoát cút đi, Huyền Thiên Biệt Viện tài nguyên hữu hạn, không nuôi được người rảnh rỗi.
Vạn sư huynh quát lạnh nói.
Long Trần gật gật đầu, Vạn sư huynh nói không sai, một tông môn muốn lớn mạnh, vậy phải cần có tinh anh tuyệt đối, mà những pháo hôi đó chỉ có thể lãng phí lương thực, kéo chậm bước chân lớn mạnh của tông môn.
Tuy Vạn sư huynh nói vô cùng khó nghe, nhưng đây là một sự thật không thể tranh cãi, thế giới này căn bản không tồn tại công bằng, những công tử ăn cơm thái bình này căn bản không hiểu được sự tàn khốc của thực tại.
- Người không có năng lực thì mau cút đi, đừng ở đây ồn ào, có điều trước khi đi, giao lại ngọc bài của các ngươi cho ta.
Một người nói xong, lại đổi đề tài, hiển nhiên muốn nhặt tiện nghi.
- Mẹ nó, cho dù lão tử vứt vào hố phân cũng không cho tên vương bát đản ngươi.
Người đó giận lắm, sao có thể thành thật giao ra ngọc bài.
- Được, ngươi chờ đó cho ta, đừng để ta ở bên trong gặp phải ngươi, nếu không không đánh cho ngươi nước mũi bay đầy trời thì ta đổi sang họ ngươi.
Người đó cũng không phải dạng hiền lành gì, giận dữ nói.
- Im lặng.
Vạn sư huynh quát lạnh một tiếng, chấn cho màng nhĩ mọi người nổ vang, vội vàng im miệng.
- Dù sao ngọc bài của các ngươi đều được tính toán tốt rồi, tổng cộng có bảy ngàn chín trăm sáu mươi ba bộ, nếu các ngươi cảm thấy không có hy vọng, cũng có thể hủy ngọc bài hoặc là ném vào trong kênh rạch.
Mình không vào được, như vậy ba người khác cũng đừng hòng vào được, mặc dù có chút tổn nhân bất lợi kỷ, có điều vẫn có thể xem như một phương pháp phát tiết.
Vạn sư huynh nhìn người đó nói.
Trong nhất thời có không ít người mắt sáng lên, lão tử không có hy vọng, các ngươi cũng chớ có ở đó ra vẻ ta đây, bằng không lão tử không có được, các ngươi cũng đừng hòng có được.
Long Trần không khỏi lắc đầu, Vạn sư huynh này đúng là người tốt, đây là ghét bỏ người báo danh quá nhiều à.
Vừa cảm khái, đồng thời cũng minh bạch cách Huyền Thiên Biệt Viện lựa chọn đệ tử, không phải khắc nghiệt một cách bình thường, có điều càng là như vậy, lưu lại ở lại cũng sẽ nhận được bồi dưỡng rất tốt, mấu chốt là có thể vào được hay không.
- Quách Nhiên, ngươi được không?
Long Trần không lo lắng cho mình, mà cảm thấy tiểu tử Quách Nhiên này có chút mơ hồ.
Tiểu tử này tâm nhãn nhiều, nhưng nhìn như thế nào cũng không giống một cường giả, phải biết rằng sau khi tiến vào khảo hạch, hoàn toàn là dựa vào thực lực.
- Lão đại, yên tâm đi, ta đã sớm chuẩn bị thỏa đáng rồi.
Quách Nhiên thấy không có ai chú ý, vứt sạch vẻ lo lắng vừa rồi, thấp giọng nói.
- Hả? Như vậy là nắm chắc à?
Long Trần sửng sốt.
- Khà khà, không giấu gì lão đại, ta thu thập tình báo thời gian dài như vậy, không phải là vô ích, ta tự có biện pháp.
Khà khà, kỳ thật ta góp nhặt được không ít đan dược, trong đó có một số thứ tốt khiến người ta đỏ mắt, nơi này người bị đào thải cũng nhiều, ta chỉ cần dựa vào ba tấc lưỡi không xương, dùng đan dược đổi với bọn họ, tuyệt đối là không thành vấn đề.
Quách Nhiên cười nói, không hề lo lắng.
Như vậy cũng được à? Long Trần cũng không ngờ, có điều dựa theo tỉ lệ đào thải khủng bố như vậy, biện pháp của Quách Nhiên dường như cũng có tính khả thi cực cao.
- Vạn nhất có người cướp của ngươi thì sao?
Long Trần đột nhiên hỏi, phải biết rằng vừa rồi Vạn sư huynh đã dặn dò, ngọc bài này nhưng không thể để vào không gian giới chỉ, nếu không chữ viết trên ngọc bài sẽ biến mất, vậy chẳng khác nào thì mất đi hiệu lực.
- Khà khà lão đại, ngươi cứ yên tâm, ta đã sớm có chuẩn bị, vừa rồi là giả vờ cho người khác thấy, những đường lui này ta đều chuẩn bị kỹ rồi.
Có điều ta cũng lo lắng cho lão đại ngươi, tuy nói bản đồ khảo hạch rất lớn, nhưng vạn nhất ngươi gặp phải Tề Tín, vậy cũng phiền.
Ngoài ra không chỉ là Tề Tín, Lôi Thiên Thương kia nhìn ngươi cũng hình như không vừa mắt, nếu hắn thực sự muốn loại ngươi, hậu quả là không thể lường được.
Quách Nhiên có chút lo lắng nói.
Như thế cũng có chút phiền, có điều Long Trần lại không lo lắng, tuy chiến lực của bọn họ khủng bố, nhưng Long Trần cũng không e ngại, cùng lắm thì phóng tay đánh một trận, ai sợ ai chứ.
Tỉ lệ đào thải ba phần tư, cũng quá khủng bố rồi, nói cách khác toàn trường có hơn ba vạn người, cuối cùng chỉ có không đến tám ngàn người có thể lưu lại, còn lại toàn bộ đều phải cút đi?
Lập tức trong lòng vô số người lạnh toát, tuy đã nghe nói tới Huyền Thiên Biệt Viện khảo hạch đệ tử cực kỳ khắc nghiệt, nhưng cũng không ngờ lại hà khắc đến loại trình độ này, quả thực chính là biến thái.
Tuy đại đa số người đều kinh hãi không hiểu, nhưng đối với những cường giả đó mà nói, lại chỉ cười nhạt, bọn họ tự tin có thể thông qua khảo hạch.
Huyền Thiên Biệt Viện quả thật đủ ác, từ khi khảo hạch bắt đầu, đã khiến cho mọi người thấy được sự cạnh tranh tàn khốc của biệt viện.
- Mặt chính của mỗi một ngọc bài trong tay các ngươi đều có một chữ, phân biệt là một trong thiên, địa, huyền, hoàng, sau khi tiến vào bản đồ khảo hạch, các ngươi cần gom đủ bốn chữ mới tính là thông qua khảo hạch.
Về phần gom thế nào, đề tài này nói ra thì thật có chút xấu hổ, tin rằng mọi người đều là người thông minh, không cần ta truyền thụ chứ.
Vạn sư huynh thản nhiên nói.
- Có nhầm không vậy, các ngươi rõ ràng chính là đùa giỡn người ta mà, coi chúng ta là khỉ để chơi đùa, thế này căn bản chính là bắt chúng ta tự giết lẫn nhau, thế không công bằng.
Có người tức giận kêu to, người đó cũng đến từ một thế lực nhỏ, ở chỗ đó cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự, không chịu nổi an bài như vậy.
Ngoài ra hắn lần này tới đây, đã kiến thức qua quá nhiều nhân vật cường hãn, biết mình chỉ có thể là tồn tại lót nồi.
Hiện giờ Vạn sư huynh nói như vậy, rõ ràng chính là muốn mọi người tranh đoạt lẫn nhau, với thực lực của hắn, một tia hy vọng cũng không có, cho nên mới tức giận bất bình.
- Công bằng? Hừ, thế giới này có công bằng à? Những con cháu thế gia các ngươi từ khi sinh ra đã được dùng tài nguyên tốt nhất, ăn đan dược tốt nhất, có cao thủ tẩy cân phạt tủy cho các ngươi, đối với những võ giả sinh ra trong bần dân mà nói, thế có công bằng không?
Các ngươi nhớ kỹ, ở trong Huyền Thiên Biệt Viện, cái gì đều có thể nói, chỉ có không thể nói công bằng, ngay cả quy củ của biệt viện cũng đều là nghiêng về cường giả.
Đây là một con sông mà mọi người tranh nhau đi qua, ngươi có năng lực thì đi trước làm gương, bơi tới phía trước người khác, người không có năng lực thì phải ngoan ngoãn đập nước sau chân người ta.
Đã không có năng lực lại không muốn khuất phục dưới người khác, vậy thì dứt khoát cút đi, Huyền Thiên Biệt Viện tài nguyên hữu hạn, không nuôi được người rảnh rỗi.
Vạn sư huynh quát lạnh nói.
Long Trần gật gật đầu, Vạn sư huynh nói không sai, một tông môn muốn lớn mạnh, vậy phải cần có tinh anh tuyệt đối, mà những pháo hôi đó chỉ có thể lãng phí lương thực, kéo chậm bước chân lớn mạnh của tông môn.
Tuy Vạn sư huynh nói vô cùng khó nghe, nhưng đây là một sự thật không thể tranh cãi, thế giới này căn bản không tồn tại công bằng, những công tử ăn cơm thái bình này căn bản không hiểu được sự tàn khốc của thực tại.
- Người không có năng lực thì mau cút đi, đừng ở đây ồn ào, có điều trước khi đi, giao lại ngọc bài của các ngươi cho ta.
Một người nói xong, lại đổi đề tài, hiển nhiên muốn nhặt tiện nghi.
- Mẹ nó, cho dù lão tử vứt vào hố phân cũng không cho tên vương bát đản ngươi.
Người đó giận lắm, sao có thể thành thật giao ra ngọc bài.
- Được, ngươi chờ đó cho ta, đừng để ta ở bên trong gặp phải ngươi, nếu không không đánh cho ngươi nước mũi bay đầy trời thì ta đổi sang họ ngươi.
Người đó cũng không phải dạng hiền lành gì, giận dữ nói.
- Im lặng.
Vạn sư huynh quát lạnh một tiếng, chấn cho màng nhĩ mọi người nổ vang, vội vàng im miệng.
- Dù sao ngọc bài của các ngươi đều được tính toán tốt rồi, tổng cộng có bảy ngàn chín trăm sáu mươi ba bộ, nếu các ngươi cảm thấy không có hy vọng, cũng có thể hủy ngọc bài hoặc là ném vào trong kênh rạch.
Mình không vào được, như vậy ba người khác cũng đừng hòng vào được, mặc dù có chút tổn nhân bất lợi kỷ, có điều vẫn có thể xem như một phương pháp phát tiết.
Vạn sư huynh nhìn người đó nói.
Trong nhất thời có không ít người mắt sáng lên, lão tử không có hy vọng, các ngươi cũng chớ có ở đó ra vẻ ta đây, bằng không lão tử không có được, các ngươi cũng đừng hòng có được.
Long Trần không khỏi lắc đầu, Vạn sư huynh này đúng là người tốt, đây là ghét bỏ người báo danh quá nhiều à.
Vừa cảm khái, đồng thời cũng minh bạch cách Huyền Thiên Biệt Viện lựa chọn đệ tử, không phải khắc nghiệt một cách bình thường, có điều càng là như vậy, lưu lại ở lại cũng sẽ nhận được bồi dưỡng rất tốt, mấu chốt là có thể vào được hay không.
- Quách Nhiên, ngươi được không?
Long Trần không lo lắng cho mình, mà cảm thấy tiểu tử Quách Nhiên này có chút mơ hồ.
Tiểu tử này tâm nhãn nhiều, nhưng nhìn như thế nào cũng không giống một cường giả, phải biết rằng sau khi tiến vào khảo hạch, hoàn toàn là dựa vào thực lực.
- Lão đại, yên tâm đi, ta đã sớm chuẩn bị thỏa đáng rồi.
Quách Nhiên thấy không có ai chú ý, vứt sạch vẻ lo lắng vừa rồi, thấp giọng nói.
- Hả? Như vậy là nắm chắc à?
Long Trần sửng sốt.
- Khà khà, không giấu gì lão đại, ta thu thập tình báo thời gian dài như vậy, không phải là vô ích, ta tự có biện pháp.
Khà khà, kỳ thật ta góp nhặt được không ít đan dược, trong đó có một số thứ tốt khiến người ta đỏ mắt, nơi này người bị đào thải cũng nhiều, ta chỉ cần dựa vào ba tấc lưỡi không xương, dùng đan dược đổi với bọn họ, tuyệt đối là không thành vấn đề.
Quách Nhiên cười nói, không hề lo lắng.
Như vậy cũng được à? Long Trần cũng không ngờ, có điều dựa theo tỉ lệ đào thải khủng bố như vậy, biện pháp của Quách Nhiên dường như cũng có tính khả thi cực cao.
- Vạn nhất có người cướp của ngươi thì sao?
Long Trần đột nhiên hỏi, phải biết rằng vừa rồi Vạn sư huynh đã dặn dò, ngọc bài này nhưng không thể để vào không gian giới chỉ, nếu không chữ viết trên ngọc bài sẽ biến mất, vậy chẳng khác nào thì mất đi hiệu lực.
- Khà khà lão đại, ngươi cứ yên tâm, ta đã sớm có chuẩn bị, vừa rồi là giả vờ cho người khác thấy, những đường lui này ta đều chuẩn bị kỹ rồi.
Có điều ta cũng lo lắng cho lão đại ngươi, tuy nói bản đồ khảo hạch rất lớn, nhưng vạn nhất ngươi gặp phải Tề Tín, vậy cũng phiền.
Ngoài ra không chỉ là Tề Tín, Lôi Thiên Thương kia nhìn ngươi cũng hình như không vừa mắt, nếu hắn thực sự muốn loại ngươi, hậu quả là không thể lường được.
Quách Nhiên có chút lo lắng nói.
Như thế cũng có chút phiền, có điều Long Trần lại không lo lắng, tuy chiến lực của bọn họ khủng bố, nhưng Long Trần cũng không e ngại, cùng lắm thì phóng tay đánh một trận, ai sợ ai chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.